*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng mưa cùng tiếng gió xào xạc đánh thức Diệp Dạng, eo cậu bị Hạ Đông ôm chặt lấy, không thể cử động.

Hạ Đông vẫn ngủ say, hàng mi dài rũ xuống tạo nên một cái bóng nhỏ mờ nhạt, bên dưới là đôi môi hồng hào.

Màu môi của Hạ Đông có lẽ là màu đẹp nhất trong số tất cả những người đàn ông Diệp Dạng từng gặp. Diệp Dạng nhìn chăm chú một chốc, bèn không nhịn được nữa, tiến đến hôn một cái.

"Sáng sớm đã dụ dỗ anh, em muốn làm gì đây?"

Có vẻ do vừa tỉnh dậy nên giọng nói Hạ Đông khá trầm, làm tai Diệp Dạng ngứa ngáy cả lên.

"Không phải ạ..."

Diệp Dạng chẳng có chút tự tin nào phản bác, vừa dứt lời đã bị Hạ Đông đ è xuống, hôn thật sâu.

Sáng sớm tinh mơ, Hạ Đông hơi sợ nụ hôn này bén lửa, lại lan đi lung tung, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho hai cánh môi đáng yêu này.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ âm u, thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng sấm đùng đùng.

"Sao mưa lớn thế? Quả nhiên dự báo thời tiết không đáng tin."

Hạ Đông cúi đầu, hỏi:

"Em muốn đóng cửa ngoài ban công không?"

Nhà bà nội, chỉ có phòng ngủ chính có máy lạnh, những phòng khác chỉ có quạt gió, tối hôm qua họ mở cửa sổ cho mát.

Diệp Dạng lắc đầu.

"Không sao ạ, dù sao em cũng không ngủ được nữa, nghe tiếng mưa cũng thoải mái lắm."

"Được."

Hạ Đông cười, hôn một cái trên trán Diệp Dạng.

"Vậy chúng ta nằm thêm một lát."

"Dạ, được..."

Tuy rằng, tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên bên ngoài có hơi đáng sợ, nhưng Diệp Dạng nép mình trong lồ ng ngực Hạ Đông, được sự ấm áp này bao lấy, sự lạnh lẽo của ngày mưa chẳng thể chạm đến cậu.

Diệp Dạng trở mình, tựa lưng vào ngực Hạ Đông, cảm nhận được một cảm giác an toàn kỳ lạ.

Hạ Đông để ý trên đầu Diệp Dạng có hai cái xoáy tóc, nghe nói xoáy tóc trên đầu càng nhiều, trẻ con càng thông minh. Khi trước, Hạ Đông không tin lời nói này cho lắm, nhưng hiện tại anh cho rằng, Dạng Dạng nhà anh là thông minh nhất trần đời.

Tối qua, sau khi trở về từ trường học nọ, Hạ Đông nhận được điện thoại của cha.

Hạ Thành Nghiệp đã đến thành phố phía nam này, thậm chí đã vào nhà.

Trong nhà anh hiện tại chỉ có một phòng ngủ có giường, nhưng trong nhà lại có quần áo, đồ dùng sinh hoạt cho hai người, đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm cũng vậy.

Chiếc cốc họ dùng để đánh răng là đồ đôi, do Diệp Dạng đặt sau khi hai người xác định quan hệ không lâu. Trên mỗi cái cốc còn in hình một cậu trai, do chính Hạ Đông tự vẽ.

Hạ Thành Nghiệp chỉ muốn qua bên này có việc, sẵn tiện thăm con trai, không ngờ lại đón một bất ngờ lớn vậy.

Từ cuộc điện thoái hôm qua, Hạ Đông không đoán được cảm xúc của cha anh cho lắm, giọng nói bên kia khá bình tĩnh, chỉ dặn anh mai trở về nhà một chuyến.

Nhà này tất nhiên không phải ngôi nhà mà Hạ Đông đang sống, mà là bên thành phố phía đông.

Hạ Đông không tính nói chuyện này cho Diệp Dạng, anh do dự một chốc, nói:

"Dạng Dạng à, mấy ngày tới có thể anh không ở cùng em được."

"Sao vậy ạ?"

Diệp Dạng lập tức xoay người lại, đối mặt với Hạ Đông.

"Anh có việc bận sao?"

"Ừm..."

Hạ Đông đồng ý theo cách nói của cậu.

"Dự án căn phòng bí mật bên thành phố X có vấn đề, anh phải qua đó xem."

"Vậy sao ạ..."

Diệp Dạng mím môi không nói gì, khi nghe Hạ Đông nói muốn đến thành phố X, suy nghĩ đầu tiên của cậu là muốn đi cùng anh, nhưng cuối cùng chỉ đành nhịn xuống.

Thật ra, cậu khá nhạy cảm, nếu Hạ Đông muốn đưa cậu đi cùng, đã không nói như vậy.

"Anh đi mất bao lâu thế ạ?"

Hạ Đông không thể đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ nói:

"Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."

Diệp Dạng tựa như không nhận ra dáng vẻ né tránh của Hạ Đông, cậu cúi đầu vùi vào trong ngực anh.

Hạ Đông trông thấy được vẻ mất mát của cậu, để bầu không khí không quá trầm lặng, cố ý buông lời chọc ghẹo.

"Sao vậy? Không nỡ xa anh sao?"

Diệp Dạng nhỏ giọng "Dạ vâng" một tiếng, nhỏ đến mức khó mà nghe được.

Hạ Đông siết chặt cánh tay, thoáng thở dài trong lòng. Anh không muốn lừa gạt Diệp Dạng, anh chỉ muốn giải quyết mọi mối nguy, đến khi Diệp Dạng tiếp xúc với người nhà anh, chỉ cảm thấy vui vẻ, ấm áp mà không phải rơi vào tình trạng khó xử hay căng thẳng.

Những trận lôi đình, cáu tiết để một mình anh chịu là đủ, Diệp Dạng chỉ cần nhìn thấy nụ cười và sự hoan nghênh thôi.

Về việc Hạ Thành Nghiệp chấp nhận được chuyện này hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của Hạ Đông, cha anh là một người phân rõ phải trái đúng sai, hơn nữa còn là một tên thê nô. Lúc trước, mẹ ruột của anh quản nghiêm vô cùng, sau này ở cùng Chúc Anh, so với khi trước còn nghiêm khắc hơn.

Anh có thể thuyết phục Chúc Anh trước, sau đó chờ Chúc Anh từ từ làm dịu Hạ Thành Nghiệp.

Cho dù cha anh có nổi giận, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ thỏa hiệp.

Trong đầu nghĩ biện pháp đối phó xong, Hạ Đông bèn quay sang dỗ dành bạn nhỏ.

"Không phải lần này anh không muốn mang em theo, chỉ là thời gian quá gấp, anh sợ không thể ở cạnh em nhiều, hơn nữa em vẫn còn bận học, cũng không thể trì hoãn..."

"Em biết..."

Diệp Dạng rầu rĩ nói:

"Anh Đông không cần phải thế."

Hạ Đông sửng sốt hỏi:

"Em nói gì?"

"Không cần phải dỗ dành em như thế... Cẩn thận như vậy. Anh có việc của mình, em sẽ không vô cớ gây sự, em đâu phải con nít chứ..."

Hạ Đông chợt mềm lòng nhưng việc này không thể nói với Diệp Dạng nên đành phải an ủi cậu như thế, từng chút từng chút hôn lên mái tóc mềm mại của Diệp Dạng.

"Còn một tháng nữa mới tròn mười tám tuổi, còn nói em không phải con nít sao..."

Diệp Dạng giơ tay đặt lên ngực Hạ Đông, cảm thấy có hơi buồn bực.

Hạ Đông bật cười nắm lấy cổ tay Diệp Dang.

"Anh biết, Dạng Dạng nhà ta hiểu chuyện biết bao nhiêu... Tất nhiên sẽ không vô cớ gây sự, là anh không nỡ xa em, sợ em nhớ anh..."

Mặt Diệp Dạng đỏ lên, nhỏ giọng thầm thì:

"Không nhớ anh."

"Ừm, ừm. Không nhớ anh, nhưng anh nhớ em. Có được không?"

Hạ Đông cong khóe môi, nói tiếp:

"Khi làm việc nhớ em, lúc ăn cơm muốn đút em ăn, khi ngủ muốn ôm em ngủ..."

Hạ Đông dừng một chút, nhỏ giọng bên tai Diệp Dạng:

"... Vào lúc đó cũng nhớ đến mặt em."

Mặt Diệp Dạng nháy mắt đỏ bừng.

"Bi3n thái!"

Hạ Đông cười ha ha, da mặt bạn nhỏ quá mỏng. Chẳng qua vừa nhắc đến sinh nhật, cũng chỉ còn một tháng. Một tháng sau, Dạng Dạng của anh đã không phải bạn nhỏ nữa.

Hạ Đông vuốt v e phần gáy của Diệp Dạng, đang suy nghĩ nên chuẩn bị quà gì mới tốt.

Đang lúc anh vẫn còn suy nghĩ, khuôn mặt Diệp Dạng trước mắt anh chậm rãi phóng đại lên, trên môi cảm nhận được sự mềm mại.

Hiếm có khi Diệp Dạng chủ động, thăm dò vươn lưỡi ra.

Ban nãy khi vừa thức dậy, Hạ Đông sợ củi khô lửa bốc nên không làm quá, lúc này đã không nhịn được nữa mà đè Diệp Dạng xuống, tự mình giải quyết.

Thân mật một lúc, Diệp Dạng vẫn ôm Hạ Đông, hỏi anh:

"Khi nào anh đi ạ?"

"Khoảng tầm giờ chiều."

"Nhanh như vậy sao?"

Diệp Dạng cắn c ắn môi dưới, cậu nghĩ sớm nhất cũng phải đợi ngày mai họ chơi xong mới quay về.

"Ừm, đợi mưa nhỏ đi, anh phải nhanh chóng lên đường."

Hạ Đông rất bất đắc dĩ, anh cũng không muốn về sớm vậy. Nhưng xét đến việc phải comeout với cha mình, anh đành phải chỉnh lại thái độ.

Lần đầu tiên Diệp Dạng không mong mưa tạnh như vậy, nhưng mưa to mau tạnh, trước giờ cơm trưa, ngoài trời chỉ còn mưa nhỏ tí tách.

Hạ Đông không nỡ nhìn nỗi thất vọng trong mắt Diệp Dạng, sau giờ cơm vẫn ở cạnh cậu một lúc.

"Đi thôi ạ."

Diệp Dạng nén cảm xúc trong lòng, nói:

"Nếu không đi, lại lỡ chuyến bay của anh."

Hạ Đông hơi sửng sốt nhưng không giải thích gì.

"Vậy anh đi đây."

Diệp Dạng tiễn Hạ Đông, khi lên xe còn chu đáo thắt dây an toàn cho anh. Hạ Đông giữ Diệp Dạng lại, hôn một cái mới đóng cửa xe.

"Đừng nhìn theo nữa, còn chẳng thấy đuôi xe."

Tô Tri Vi bất đắc dĩ nói, từ khi Hạ Đông khởi động xe đã qua mười phút.

"Vâng ạ."

Diệp Dạng có thể kiềm nén cảm xúc khi còn ở cạnh Hạ Đông, nhưng anh vừa đi, tâm trạng cậu tụt dốc thấy rõ.

Nghĩ đến mấy ngày nữa không gặp Hạ Đông, ban đêm chỉ một mình đi vào giấc ngủ, cậu không kìm được nỗi mất mát.

Kể từ khi hai người quen nhau đến nay, dường như ít khi nào hai người cách xa nhau quá hai ngày.

Diệp Dạng có dự cảm, lần Hạ Đông rời đi này không hề ngắn.

Ở bãi đậu xe ven đường chỉ còn một chiếc của Dương Nhất Tỉnh, Diệp Dạng chợt nghĩ, Hạ Đông lái xe đi rồi nhưng họ có đến bảy người, khi trở về phải làm sao?

Nghe xong câu hỏi của cậu, Tô Tri Vi an ủi:

"Không sao, nếu không được thì ném Tô Nhượng đi, sáu người chúng ta chen chúc xíu vẫn ngồi được."

"Chỉ sợ anh Tỉnh không đồng ý đâu ạ."

Diệp Dạng nhỏ giọng đáp.

"Ha ha."

Quất Tử lắc đầu, liếc nhìn Tô Tri Vi.

"Mặc kệ cậu ấy, khi về chúng ta đặt xe là được."

Tất nhiên không có xe dịch vụ nào dừng trong trấn, chẳng qua thêm tiền có thể gọi đến đây.

Trong bữa cơm tối, bầu trời lại xôn xao nổi lên cơn mưa. Diệp Dạng chụp một tấm ảnh thức ăn gửi qua cho Hạ Đông, đầu bên kia dường như hồi âm ngay lập tức: Bữa tối ai nấu thế?

Diệp Dạng cúi đầu đánh chữ: Bà nội ạ.

Hạ Đông: Có ngon không?

Hạ Đông dừng đèn đỏ bên đường, nhìn thấy bên trái màn hình vẫn hiện lên bạn nhỏ đang soạn tin nhắn, nhưng mãi vẫn không có tin nhắn nào, khi anh chuẩn bị gọi qua thì tin nhắn mới đến.

Cậu bạn nhỏ: Ngon ạ, nhưng anh nấu ngon hơn.

Hạ Đông bật cười, trong chốc lát lại có cuộc gọi từ Chúc Anh.

Hạ Đông cúp máy trước, nhắn với Diệp Dạng một tin không thể tiếp tục trò chuyện, sau đó mới gọi lại cho Chúc Anh.

Hạ Đông dò hỏi Chúc phu nhân tình hình bên địch:

"Tình huống bên đấy thế nào ạ?"

Chúc Anh thở dài:

"Cha con từ khi trở về cứ nhốt mình trong phòng làm việc, vẫn chưa ra ngoài. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Hạ Đông thẳng thắng:

"Con đang hẹn hò."

"Với một người con trai."

Chúc Anh hồi lâu không đáp, Hạ Đông tiếp tục nói:

"Lúc trước cùng chuyện Dương Nhất Tỉnh con đã nhắc đến."

Chúc Anh im lặng một lát.

"Lúc trước còn tưởng con nói giỡn, lần trước hỏi con có phải bạn trai không, con nói không."

"Lúc trước đúng là không phải."

Hạ Đông giải thích:

"Sau này chúng con mới xác định quan hệ."

"Con là bẩm sinh sao..."

Hạ Đông mỉm cười, đáp lời:

"Bẩm sinh ạ."

Chúc Anh thở dài:

"Dì hiểu rồi, con lái xe chú ý an toàn. Cha con còn đang nổi nóng khó chấp nhận được, con cẩn thận lời nói, đừng đối đầu với ông ấy."

"Vâng, con rõ rồi."

Chúc Anh đột nhiên nhớ đến điều gì, hỏi:

"Lần trước con úp úp mở mở với dì nói thằng bé còn nhỏ... Bao lớn rồi?"

Bên Chúc Anh có tiếng mở cửa, Hạ Đông không suy nghĩ nhiều, nghĩ là bảo mẫu.

"... Còn một tháng nữa là tròn mười tám."

Bên kia yên tĩnh vài giây, hiếm khi Hạ Đông thấy chột dạ, chuẩn bị vừa mở lời thì nghe một tiếng rống đầu dây bên kia:

"Hà Đông, anh giỏi lắm, trẻ vị thành niên mà cũng dám đụng, xem anh trở về tôi có đánh chết anh không!"

Đm, sao cha anh lại ra ngoài ngay lúc này!

Tay Hạ Đông suýt nữa trượt khỏi vô lăng, đầu bên kia vang lên tiếng bước chân, hẳn là Chúc Anh đã đi ra chỗ khác.

"Con cứ về trước đi đã, bây giờ cha con đang tức lắm đấy."