"Thi Vưu Vưu.

" Thi Vưu Vưu còn đang đắm mình trong suy nghĩ nên phản ứng cũng chậm hơn bình thường, người nọ gọi cô vài tiếng cô mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu, liền thấy được một người đàn ông trẻ tuổi, tầm khoảng ngoài hai mươi tuổi, đeo mắt kính, đang đứng trước phần mộ của mẹ nuôi.

Thi Vưu Vưu mờ mịt nhìn anh ta, cảm thấy anh ta có chút quen mắt.

“Em không nhớ rõ anh sao?" Chu Kỳ gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra một chút đau thương, nói: “Lúc dì hấp hối, anh cũng có mặt ở bệnh viên” Trong trí nhớ, ngày mẹ nuôi đang cấp cứu trong bệnh viện, cô thương tâm khóc cạn nước mắt, suýt tắt thở, căn bản không nhớ rõ được đã có những ai xuất hiện trong bệnh viện, giống như trong số những người đã tới bệnh viện quả thật có một người như vậy, nói: “A, em nhớ ra rồi, chào anh” Mẹ nuôi tâm địa thiện lương, luôn giúp đỡ những đứa nhỏ có thành tích học tập tốt lại bởi vì điều kiện gia đình mà không thể tiếp tục đi học có thể tới trường tiếp tục đi học, mà người trước mắt đây chính là một trong số những người đã được giúp đỡ.

Chu Kỳ sau khi tốt nghiệp đại học liền lưu lại thành phố này làm giáo viên trong một trường cấp ba, ngày lễ ngày tết đều sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm ân nhân năm xưa từng giúp đỡ anh, có thể nói là người để bụng, nhớ ơn nhất trong số những đứa trẻ đã được giúp đỡ.

“Có cảm giác em của hiện tại có chút khác với trước kia.

" Nói xong, Chu Kỳ vội vàng xua tay: “Anh không có ý khác, chính là cảm thấy em trở nên thành thục hơn rất nhiều, ngày đó ở bệnh viện em chỉ biết khóc.

” Có thể không thành thục được sao, cô hiện tại là người có linh hồn 300 tuổi khoác thân xác 17 tuổi, Thi Vưu Vưu thở dài nói: “Con người sau khi chỉ còn một mình sẽ luôn phải học được trưởng thành.

" “Cũng đúng.

” Tựa như nghĩ tới cái gì, Chu Kỳ cười nói: “Trước khi lâm chung, dì có nhờ vả anh nghĩ cách chuyển em và Mộng Nhiễm tới trường cấp ba nơi anh đang công tác, anh đã nhờ người giúp đỡ chuyển học bạ của các em qua bên đó, thứ hai tuần sau liền có thể đến trường học báo danh.

”.