[ "Đàn anh, những người này bức ép tôi uống rượu, bản thân tôi không tình nguyện chút nào." ]

Đám người Vương Chí Thản bị Tiết Trầm chế giễu, sắc mặt vô cùng khó coi, từ xưa đến nay họ chưa bao giờ phải chịu nhục nhã trước Tiết Trầm như vậy, lại càng lo lắng Tiết Trầm sẽ không mắc lừa.

Chẳng ngờ Tiết Trầm vừa dứt câu đã chấp nhận đề nghị.

Mấy người nhìn nhau, cho dù thế nào chỉ cần Tiết Trầm đáp ứng là tốt rồi, bọn họ đông như thế sao có thể không trị được cậu.

Tiết Hi nhăn chặt lông mày: "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, sao có thể uống rượu lúc này."

Cậu ta nghĩ Tiết Trầm chỉ là không dám từ chối Vương Chí Thản, vốn muốn nói đỡ cho anh trai. Cậu nhớ tửu lượng của Tiết Trầm không tốt, dựa vào tác phong của Vương Chí Thản chắc chắn chẳng dừng lại ở một ly.

Cảm giác tồn tại của Tiết Trầm trong gia tộc rất thấp, nhưng tốt xấu gì cũng mang danh đại thiếu gia, nếu lúc này say khướt thì ngày tháng về sau càng khó sống yên ổn.

Vương Chí Thản liếc Tiết Hi, trong lòng bắt đầu khó chịu, nhưng tương lai hắn ta còn phải dựa dẫm vào đứa em họ này, không thể biểu hiện quá đáng, đành âm thầm cắn răng tiếp tục thuyết phục.

Không ngờ Tiết Trầm phản ứng nhanh hơn, trừng mắt với Tiết Hi một cái: "Làm sao, tối nay mở tiệc không chuẩn bị đủ rượu à? Bây giờ còn cần uống dè tiết kiệm?"

Tiết Hi: "......"

Sao cái người này ngốc nghếch như vậy chứ? Ý tứ giúp đỡ rõ ràng còn không hiểu sao?

Tiết Hi tức giận xua tay, bực bội nói: "Tùy anh, thích uống thế nào thì uống."

Vương Chí Thản không ngờ Tiết Trầm tự nhảy xuống cái hố mình đã đào sẵn, trong lòng mừng như điên nhưng bề ngoài miễn cưỡng kìm nén, giả tạo cười cười: "Xem ra Tiết Trầm vẫn nể mặt người anh họ này....."

Tiết Trầm không kiên nhẫn ngắt lời: "Muốn uống thì đi uống, sao phải tự tạo kịch tính như vậy."

Vương Chí Thản: "......"

Vẻ mặt tươi cười của hắn ta lập tức cứng đờ, nhưng vẫn phải cố ra vẻ rộng lượng: "Được, hi vọng cậu không lâm trận lùi bước, anh em uống bao nhiêu cậu cũng uống bấy nhiêu."

Bọn họ biết tửu lượng Tiết Trầm không tốt, cũng đâu phải lần đầu tiên làm khó Tiết Trầm, chẳng qua trước kia đùa giỡn vài trận nhỏ, không giống mục đích hôm nay nhằm bêu xấu để cậu không có mặt mũi đến làm trong tập đoàn nhà họ Tiết.

Vương Chí Thản vừa nói vừa nhìn Tiết Trầm, muốn đào được một biểu hiện sợ hãi đến mức hối hận từ khuôn mặt cậu.

Nhưng lại thấy Tiết Trầm hào hứng xoa xoa tay: "Một lời đã định."

Vương Chí Thản:?

Bạn bè của hắn ta sợ Tiết Trầm đổi ý, liên thanh nói: "Nhanh nào nhanh nào, tranh thủ bữa tiệc chưa bắt đầu, chúng ta đi uống ở đâu bây giờ nhỉ...."

Bọn họ đánh chủ ý chuốc say Tiết Trầm, làm cậu xấu mặt, đương nhiên không thể diễn trò trước mặt người khác mà cần địa phương bí mật hơn.

Tiết Trầm hỏi: "Hầm rượu ở chỗ nào?"

Vừa nói xong, những người khác: "......"

Đại thiếu gia này không sợ chết à? Đi uống ở hầm rượu là cảm thấy sống đủ rồi sao?

Tuy vậy ý kiến này vẫn rất đáng cân nhắc.

Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, hài lòng mỉm cười.

Giản Lan Tư lập tức nhíu mi, không phải không tin tưởng Tiết Trầm, nhưng đối phương người đông thế mạnh, khó bảo đảm không gặp thiệt hại gì.

Anh muốn nhắc nhở Tiết Trầm, vừa lúc Tiết Trầm quay sang.

Giản Lan tư: "Có cần tôi hỗ trợ không?"

"Cần." Tiết Trầm gật đầu, "Lát nữa anh đợi bọn họ vào thì đóng kín tất cả các cửa, đừng cho ai chạy thoát."

Giản Lan Tư: "......?"

......

Nửa tiếng sau, tại hầm rượu nông trang.

Tiết Hi trợn mắt há mồm đứng một góc, bê đĩa đậu phộng trên tay, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lần mừng thọ này nhà họ Tiết chi rất mạnh, ngoài rượu nông trang cung cấp còn tự mang mấy thùng hàng ngon xa xỉ đến, đều là báu vật của Tiết Mậu Đình, trước khi bữa tiệc bắt đầu vẫn gửi trong hầm rượu.

Giờ phút này tất cả thùng rượu bị quét sạch bong, chai rỗng ném đầy đất, bình thủy tinh rơi rớt tan tác, toàn bộ rỗng tuếch trống trải.

Không còn một giọt.jpg

Mà đám người Vương Chí Thản cũng giống mấy chai lọ rỗng kia, lăn lộn ngang dọc tứ tung, nhận thức mông lung say mèm.

"Em, em ....... Em không uống được nữa, anh Trầm tha, hức...... tha cho em đi mà"

"Ha ha hức, Tiết Trầm là cái thá gì chứ! Chúng ta cho nó đẹp mặt....."

"Tới đây, uống tiếp, uống tiếp, chuốc say nó đi, làm nó xấu mặt đi ——"

Nhưng đó vẫn chưa phải hình ảnh khó coi nhất.

Ánh mắt Tiết Hi rơi trên người Vương Chí Thản, cảm giác tinh thần khủng hoảng kinh hãi.

Vương Chí Thản luôn mạnh mẽ nay nửa nằm trên mặt đất, ánh mắt tan rã, mà Tiết Trầm từ trước tới giờ chỉ biết vâng vâng dạ dạ đang đạp một chân lên ngực hắn ta, tay nắm cằm hắn ta, cứng rắn cậy miệng mà đổ rượu vang đỏ vào, giống như kẻ xấu hung ác không cho phép từ chối: "Mau uống, đã nói từ trước rồi, tôi uống bao nhiêu anh cũng phải uống bấy nhiêu!"

Vương Chí Thản đã sớm không còn sức phản kháng, chất lỏng màu đỏ từ bình đổ ra, một nửa vào cổ họng hắn, một nửa trào khỏi miệng, từ cằm chảy dần xuống ngực, nhuộm quần áo hắn thành màu máu tươi.

Thảm, không, nỡ, nhìn!

Nhớ lại 30 phút trước, Tiết Hi cảm thấy mình đang mơ, tỉnh lại vẫn ..... không dám nhúc nhích.

Nửa giờ trước, Tiết Trầm không nhận sự trợ giúp của của cậu ta, kiên trì muốn đến hầm rượu cùng bọn Vương Chí Thản, khiến Tiết Hi tức giận vô cùng.

Vốn không muốn quan tâm đến Tiết Trầm, nhưng lại lo bọn người kia không biết nặng nhẹ, náo loạn đến mức không cứu vãn nổi, cuối cũng vẫn theo tới đây, chỉ đợi tình huống chuyển biến xấu thì nhảy vào ngăn cản.

Trăm triệu lần không ngờ, vừa vào hầm rượu Tiết Trầm đã khóa chặt cửa, che máy quay an ninh.

Lúc ấy Tiết Hi và Vương Chí Thản chưa ý thức được tình huống nghiêm trọng, còn ngờ nghệch cho rằng Tiết Trầm sợ ảnh hưởng hình tượng bản thân, có người nhìn thấy sẽ không tốt.

Mãi đến khi cốt truyện chuyển hướng đột ngột, lại càng không cứu vãn nổi.

Tiết Hi nhìn Tiết Trầm dũng mãnh khui bình rượu quý của Tiết Mậu Đình ra, còn cảm thán lá gan Tiết Trầm lớn hơn rồi, xưa kia thậm chí Tiết Trầm không dám tùy tiện đụng vào đồ của Tiết Mậu Đình, tuy vậy ở đây cũng có đến vài thùng rượu, Tiết Trầm mở một hai chai chẳng phải vấn đề lớn, đừng uống say gây chuyện là được.

Một lúc sau, Tiết Hi không dám tin chứng kiến hàng loạt thùng không còn lấy một giọt rượu.

Chưa hết, Tiết Trầm uống, còn không buông tha bọn Vương Chí Thản, mình một bình thì nốc vào họng bọn Vương Chí Thản một bình.

Trước đó mấy người kia chưa nhận ra sự kì lạ, còn hùa theo Tiết Trầm.

Đến khi phát hiện tình huống không thích hợp thì đã quá muộn rồi.

Mới đầu Vương Chí Thản còn tỉnh táo, vẫn nhớ rõ tình hình hiện tại, nghĩ rằng hẳn bản thân sẽ không gặp vấn đề gì, sau khi uống nửa bình lập tức chịu thua.

Nhưng Tiết Trầm đâu cho bọn hắn cơ hội, thấy Vương Chí Thản chơi xấu trực tiếp ra tay rót rượu.

Không sai, một mình Tiết Trầm, cân cả đám Vương Chí Thản!

Tiết Hi không hiểu Tiết Trầm lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, một đấm đủ khiến mấy người kia nằm rạp xuống đất, tiếp theo trình diễn màn cậy miệng đổ rượu.

Ban đầu Vương Chí Thản ỷ bên mình đông đúc, còn muốn đẩy người ra, lập tức bị Tiết Trầm đánh cho từ bỏ ý định.

Vẫn là một mình Tiết Trầm, vây đánh cả bọn Vương Chí Thản.

Tới khoảnh khắc đó, Tiết Hi và Vương Chí Thản mới hiểu được lí do Tiết Trầm vừa vào phòng đã khóa cửa rồi che camera an ninh.

Mấy người muốn chạy trốn, nhưng Tiết Trầm và thanh niên con lai giống như Định Hải Thần Châm(*), đứng chặn cửa không hề nhúc nhích.

(*) Định Hải Thần Châm: là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, nặng tới 1 vạn 3 ngàn 5 trăm cân (tương đương 8.100kg)

Hơn nữa người con lai kia chẳng khác nào Tiết Trầm, không hiểu lấy sức lực từ đâu ra mà mạnh đến vậy, bọn Vương Chí Thản không kéo ra nổi, còn bị anh vặn ngược tay đẩy vào hầm.

Nghĩ tới một màn kia, Tiết Hi không khỏi run rẩy, liếc nhẹ thanh niên con lai.

Người nọ vẫn hiên ngang đứng trước cửa hầm rượu, bình tĩnh chứng kiến toàn bộ mà vẻ mặt không có lấy một tia gợn sóng.

Thật giống như sự việc phát sinh trước mắt đã là chuyện thường ngày.

Quá tàn nhẫn!

Thật ra nếu Tiết Hi được xem Tiết Trầm đánh yêu ma quỷ quái, lúc này cũng có thể bình tĩnh như Giản Lan Tư.

Chỉ có thể trách kiến thức của Tiết Hi chưa đủ rộng.

Mắt thấy Vương Chí Thản uống say thành đống bùn nhão, Tiết Hi nuốt nước miếng, nhẹ nhàng mở miệng: "Anh, anh họ không chịu nổi nữa rồi, hay là thôi đi?"

Tiết Trầm nghe vậy liếc Tiết Hi một cái, vừa lúc rót hết rượu trong chai, tiện tay vứt lọ rỗng sang bên cạnh rồi đứng dậy: "Cũng được."

Nói xong còn lườm mấy người đang lăn lóc đầy đất, giọng nói pha chút khó chịu: "Bọn họ quá lãng phí, không uống nhiều thực sự là sai lầm."

Tiết Hi: "......"

Tiết Trầm dùng một chân đá Vương Chí Thản văng ra, nhàn nhã đến trước mặt Tiết Hi, tiện tay cầm vài viên đậu phộng ném vào miệng nhai nhóp nhép, hỏi: "Cậu quan hệ rất tốt với mấy tên này đúng không?"

"Cũng, cũng tạm." Tiết Hi gục đầu nhìn đĩa đậu phộng trên tay, bỗng dưng sinh ra vài phần hoảng loạn.

Đĩa đậu phộng này cậu lấy lúc ra khỏi phòng, vốn viện cớ để chạy đi tìm viện binh.

Hôm nay cho dù người bị chuốc rượu là Vương Chí Thản hay Tiết Trầm, cậu đều sẽ đứng ra ngăn cản, chẳng qua rõ ràng không cản nổi Tiết Trầm, đành phải nghĩ cách đưa người cứu trợ đến.

Tiết Trầm cũng không chặn cậu ta, còn bảo người con lai kia mở cửa, nhưng trước khi cậu kịp đi đã nhận được ánh mắt dò xét từ Tiết Trầm: "Mang một đĩa đậu phộng về đây cho tôi."

Tiết Hi không hiểu vì sao bản thân thay đổi chủ ý, chưa kể đến việc không hề tìm người kể lể, còn thật sự bê một đĩa đậu phộng lớn quay lại.

Lúc này bị Tiết Trầm hỏi, trong lòng bỗng dưng có cảm giác may mắn.

Đến nỗi vì sao may mắn cậu cũng không diễn tả rõ ràng được.

Tiết Trầm lại tựa như vu vơ, không quan tâm câu trả lời từ Tiết Hi, ăn xong đậu phộng còn nói thêm: "Tôi khuyên cậu đừng giao du với bọn họ, mấy người này đều có tướng xui xẻo."

Tiết Hi theo bản năng gật đầu, ngoan ngoãn mà đáp: "Em hiểu rồi ạ."

Nói xong còn không nhịn được mà ngơ ngẩn....... Cậu ta đã bao giờ nghe lời Tiết Trầm thế này đâu?

Hoặc nói cách khác, Tiết Trầm dường như chưa từng cứng rắn trước mặt cậu ta như vậy ?

Tiết Trầm cũng không quan tâm Tiết Hi nghĩ thế nào, Tiết Hi không khác gì người xa lạ đối với cậu, chẳng qua nể mặt thân chủ mới nhắc nhở một hai câu.

Sau khi nói xong, Tiết Trầm không để ý cậu ta nữa, đi thẳng đến trước mặt Giản Lan Tư, điềm nhiên như không: "Đàn anh, tôi uống xong rồi."

Giản Lan Tư rũ mắt nhìn Tiết Trầm, Tiết Trầm giống như không có chút men say, bước chân chẳng hề loạng choạng, động tác cũng nhanh nhẹn dứt khoát, nếu không phải trên cổ còn vương mùi rượu nhàn nhàn thì đâu ai nghĩ cậu mới uống rượu xong.

Giản Lan Tư hoài nghi trong lòng.

Anh từng gặp rất nhiều người có tửu lượng cao, xác thật uống bao nhiêu cũng không có biểu hiện say... Nhưng dù tửu lượng cao đến mấy cũng chẳng thể nốc nhiều rượu một lần như vậy.

Anh vẫn luôn biết Tiết Trầm có phần kì lạ, chỉ là trước kia không chú tâm, cũng không suy xét kĩ lưỡng.

Chẳng rõ là từ khi nào, dường như anh ngày một nhạy cảm hơn với sự khác thường của cậu.

Giản Lan Tư hoài nghi nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng đỡ cánh tay Tiết Trầm: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Tiết Trầm chớp chớp mắt, từ khi sinh ra đến nay cậu chưa từng được uống rượu thỏa thích, mãi đến hôm nay mới có cơ hội sảng khoái một lần.

Hơn nữa cậu đã nhìn nhãn dán trên những chai rượu đó, còn có vài bình Mao Đài tuyệt phẩm trên thị trường, được chưng cất rất lâu năm......... Không thể phủ nhận, hương vị thực sự đỉnh cao.

Tuy vậy không hiểu sao khi nghe Giản Lan Tư hỏi, đột nhiên cậu cảm thấy có chút thẹn thùng.

Ở nhân gian, "ma men" đâu phải ấn tượng gì tốt đẹp.

Nếu để mỹ nhân nhớ đến hình tượng này có vẻ không tốt lắm.

Tiết Trầm suy nghĩ một chút, lộ ra biểu cảm bi thương: "Đàn anh, những người này bức ép tôi uống rượu, bản thân tôi không tình nguyện chút nào."

Giản Lan Tư: "......"

Tiết Hi đứng bên cạnh: "......"

Anh cho rằng chúng tôi mù rồi phải không ?