"Hai đứa con gái ôm ôm ấp ấp thật không ra thể thống gì cả, có muốn ôm thì ôm tôi này, đảm bảo sẽ hợp tình hợp lý!"

Dương Khởi đùa cợt.

Sau cái lần ở thư viện, hắn lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Bạch Ngưng Yên, lúc trước cả hai không tiếp xúc với nhau nên sự thay đổi này đối với cả lớp là tin tức sốt dẻo.

Dương Khởi là người thế nào mọi người đều biết, hắn không thích tiếp xúc với người khác, luôn bất cần, cục súc mỗi khi có ai đó bắt chuyện, thứ hắn quan tâm nhất trên đời chắc chỉ có học và ngủ, bây giờ cứ quấn quýt lấy Bạch Ngưng Yên, đúng là chuyện xưa nay hiếm thấy.

"Cậu lại nói nhảm gì vậy? Tôi đã bảo rồi, nếu cậu có bệnh thì uống thuốc, đừng tùy tiện phát tác dọa người!" Bạch Ngưng Yên lườm nguýt.

"Yên Yên, cậu lại thế nữa rồi, tôi không có bệnh, cậu cứ nói vậy sẽ làm tôi tổn thương đó!" Dương Khởi buồn bã, một giây sau hắn đột ngột cười: "À mà tôi đã quen với chuyện bị cậu làm tổn thương rồi, trước kia ở nhà cũng vậy nhỉ!"

"Cậu nói linh tinh gì vậy? Cái gì mà trước kia ở nhà cũng vậy? Cậu nên nói rõ là chúng ta trước kia nhà cạnh nhau tôi hay làm cậu tổn thương mới phải!" Bạch Ngưng Yên nói được một nửa đột nhiên dừng lại, cô cảm thấy lời vừa rồi hình như hơi sai, vội sửa: "Không đúng, lúc trước toàn là cậu trêu ghẹo, tôi khiến cậu bị tổn thương lúc nào?"

"Lúc nào cũng tổn thương!" Dương Khởi nửa đùa nửa thật.

"..."

Bạch Ngưng Yên đen mặt, tất cả mọi người ngồi gần đó đều đang nhìn chằm chằm cô, tên Dương Khởi đáng ghét này sao có thể nói ra mấy lời gây hiểu lầm như vậy, rõ ràng hắn luôn là người bắt nạt cô, tổn thương cô kia mà, sao bây giờ lại đổi thành cô rồi? Năng lực thay đen đổi trắng của con người này thật đáng sợ.

Bạch Ngưng Yên không muốn để ý đến sự tồn tại của Dương Khởi, cô xem như hắn tàng hình, mặc kệ hắn cứ luyên thuyên.

"Yên Yên, sao cậu lại không xem trọng sự tồn tại của tôi vậy? Tôi nói chuyện với cậu mà?" Dương Khởi ấm ức: "Cậu là đồ vô tâm, bạc bẽo!"

"Này, cậu đi hơi xa rồi đấy!"

Bạch Ngưng Yên đau đầu, Dương Khởi từ lúc nào lại trở thành một người biết làm nũng vậy? Đây có còn là Dương Khởi mà cô quen biết nữa không?

Tất cả những người có mặt được một trận cười giải trí, học bá Dương Khởi cục súc với mọi người thì ra cũng có mặt đáng yêu, trước kia hắn lúc nào cũng lập rào chắn đối với nữ sinh là vì trong lòng có ánh trăng sáng.

Thật ra trước đây trong trường từng có lời đồn về giới tính của Dương Khởi, nhìn vào tình cảnh hiện tại, lời đồn quả nhiên không đáng tin cậy.

Thái độ của Dương Khởi dành cho Bạch Ngưng Yên, người mù cũng nhận ra rằng hắn vô cùng thích cô.

Cửa ra vào phòng ăn xuất hiện hai thân ảnh đứng bất động, Hạ Triết và Bạch Chính Nam vừa kết thúc cuộc họp của hội học sinh với giáo viên phụ trách, ngày hội trường sắp đến, hội học sinh cần đưa ra kiến nghị cho ngày hôm đó, cuộc họp kéo dài hơn dự tính, đến gần hết giờ ăn trưa mới kết thúc, hai người vừa đến cửa liền nghe bàn tán về Bạch Ngưng Yên và Dương Khởi.

Tâm tình của cả hai hoàn toàn khác biệt, Bạch Chính Nam lộ rõ hứng thú còn Hạ Triết vẻ mặt cực kỳ phức tạp, tuy nhiên không một ai chú ý đến điều đó, tâm điểm bây giờ vẫn là Dương Khởi và Bạch Ngưng Yên.

Hạ Triết đứng một bên nghe rất rõ ai đó nhận xét: "Hai người họ thật sự đôi."

Hạ Triết nghe xong nét mặt càng không mấy vui vẻ.

"Cậu đi đâu vậy?"

Bạch Chính Nam thấy Hạ Triết bỏ đi ra khỏi nhà ăn liền chạy theo để hỏi.

Hai người họ vẫn chưa ăn cơm, thời gian vào tiết buổi chiều lại sắp đến, không tranh thủ thời gian sẽ không kịp, lúc này Hạ Triết không ăn là muốn tu tiên tuyệt thực sao? Bạch Chính Nam hơi khó hiểu.

"Tôi chợt nhớ để quên đồ ở hội học sinh nên cần quay về để lấy, cơm trưa chắc là ăn không kịp, cậu không cần gọi phần cho tôi."1

Hạ Triết thấp giọng trả lời, hắn đang cảm thấy không vui vẻ, dù không hiểu lý do là gì, nhưng chưa ăn cơm đã cảm thấy no căng bụng, để quên đồ chỉ là cái cớ của hắn thôi.

"Cậu để quên thứ gì mà lại gấp gáp quay về lấy vậy? Phòng họp của hội học sinh có khóa cửa, sẽ không mất đâu!"

"Ổ khóa tốt mấy cũng không làm tôi an tâm, giá trị món đồ có quan trọng hay không do tôi quyết định, không phải bản thân món đồ đó."

"Là sao?" Bạch Chính Nam khó hiểu.

"Cậu không cần quan tâm, mau đi ăn đi, sắp vào học rồi!"

Hạ Triết nói xong không chờ Bạch Chính Nam trả lời vội vàng chạy đi như thể thật sự để quên đồ, trời trưa nắng gắt, Bạch Chính Nam nhìn tên bạn thân đội nắng, hắn thật sự nghĩ không ra hắn ta rốt cuộc bỏ quên món đồ quý giá gì lại bất chấp chạy dưới trời nắng như vậy, kiểu này Hạ Triết chắc chắn sẽ bị bệnh, hắn hy vọng món đồ mà hắn ta phải quay lại lấy xứng đáng với giá trị của nó.

Bạch Chính Nam trở lại nhà ăn, lúc này mọi người vẫn xôn xao bàn tán chuyện của Dương Khởi và Bạch Ngưng Yên, hắn đến chỗ để cơm lấy một phần sau đó lẳng lặng ngồi vào một góc quan sát, em gái hắn hình như vui trở lại rồi, cô không còn vì chuyện của Hạ Triết mà ủ rũ, cậu thanh niên đang trêu chọc cô cũng rất được, hắn nhìn ra cậu thanh niên đó có thiện cảm với Bạch Ngưng Yên, hắn đột nhiên có hứng thú muốn biết đó là ai, trước giờ hắn chưa từng nghe em gái nói có người thích em ấy.

Khi nào về nhà, hắn sẽ tìm cơ hội để hỏi.

Tâm trạng của Bạch Chính Nam vô cùng tốt, có người xem nhẹ em gái hắn thì cũng có người nhìn thấy giá trị của cô, nếu cậu thanh niên kia tốt, hắn sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ cả hai đến với nhau.1.