Sáng hôm sau đoàn người đòi nợ lại dựng băng rôn kéo tới Tôn gia, Lịch Nhi đứng trên lầu nhìn xuống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Bây giờ trong tay cô chẳng còn gì cả, bên dưới đã bắt đầu nhốn nháo rồi, cô không biết sẽ phải ăn nói với họ như thế nào đây.

Lịch Nhi hít một hơi quay đầu đi xuống, Tôn Tử Minh kéo cô lại nói như van xin.

- Chị ơi, đừng ra đó.

Lịch Nhi xoa đầu em trai nở nụ cười trấn an.

- Không sao đâu, em cứ ở yên trong này, mọi chuyện cứ để chị lo.

Tôn Tử Minh nhìn chị mà thấy cay đắng, nếu không phải mẹ của mình ôm hết tài sản bỏ trốn thì bây giờ chị cũng đâu phải khổ như thế này, chỉ trách cậu không làm được gì ra hồn để giúp cho chị.

Lịch Nhi bảo Tử Minh ở yên trong nhà nhưng cậu vẫn quyết bám theo sau lưng chị.

Ba không có ở đây, ít nhất cậu cũng phải ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

Lịch Nhi mở cổng, đám người kia lập tức bao vây lấy cô.

- Tôn tiểu thư, hôm nay đúng hẹn chúng tôi tới đây lấy lại tiền.

Lịch Nhi siết chặt tay, khẽ nuốt một ngụm khí chậm rãi lên tiếng.

- Thật lòng xin lỗi mọi người, tôi vẫn chưa có đủ tiền…

"Bốp."

Lịch Nhi còn chưa nói xong, một hòn đá đã rơi trúng vào đầu cô, máu lập tức chảy xuống, Lịch Nhi sờ trán mình, đau nhưng không thể than.

Tôn Tử Minh đỡ lấy chị, chỉ vào đám người kia lớn tiếng.

- Các người đang làm gì vậy, ai cho các người hành hung chị của tôi?

- Nhà họ Tôn các người đều là lũ lừa đảo, hôm qua thì hứa hôm nay trả tiền, hôm nay thì nói không có.

Có phải các người muốn giựt nợ luôn không?

Lịch Nhi ngăn em trai mình lại, cố nở một một nụ cười xoa dịu những cái đầu nóng xung quanh mình.

- Mọi người bình tĩnh, chúng tôi không lừa đảo, chỉ là chúng tôi muốn xin mọi người cho chúng tôi thời gian…

- Đừng nói nhiều nữa, mọi người đi vào trong lấy được thứ gì thì lấy đi.

Vừa lúc đám người kia định xô cổng bước vào thì có một chiếc Rolls-royce màu đen chạy tới, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người phụ nữ vừa bước xuống xe.

Hạ Cảnh Lan bước đi giữa hàng người, thân thế của bà ra sao ai cũng rõ, nên trên những khuôn mặt kia không khó bắt gặp những ánh mắt nịnh nọt.

Hạ Cảnh Lan đi tới chỗ của Lịch Nhi tháo kính đen xuống chậm rãi nói.

- Tiền Tôn gia nợ các người Mạc gia của chúng tôi sẽ giải quyết hết trong hôm nay, mau giải tán hết đi.

Lời của Tôn Lịch Nhi thì bọn họ không tin nhưng lời của phu nhân nhà họ Mạc thì không ai không dám nghe theo, Mạc Thiên Nhật Dạ con trai của bà ta một tay che hết vùng đất phía nam này, dây vào không sẽ không gặp chuyện gì tốt cả.

Đám người kia lũ lượt kéo đi chỉ còn Hạ Cảnh Lan và hai chị em nhà họ Tôn.

Hạ Cảnh Lan nhếch môi đeo kính vào khoanh tay nhìn Lịch Nhi rồi nói.

- Đi được chưa, tôi không có thời gian đâu.

Tôn Tử Minh kéo tay chị mình thắc mắc hỏi.

- Chị chuẩn bị đi đâu sao?

Lịch Nhi vỗ tay em trai rồi nói với Hạ Cảnh Lan trước.

- Mẹ cho con chút thời gian thu xếp quần áo, khoảng đầu giờ chiều con sẽ tới Mạc gia.

Hạ Cảnh Lan cũng không gấp, mà cũng lười nói chuyện với cô nên ngoảnh mặt đi thẳng.

Lịch Nhi nhìn chiếc xe đi khuất, đáy lòng dâng lên một cảm giác chua xót, vì sao thoát ra rồi còn đẩy cô trở lại?

Lịch Nhi bước vào nhà thu gom quần áo vào trong vali, Tôn Tử Minh lo lắng kề sát bên chị.

- Chị nói cho em đi, chị hứa gì với bà ta vây?

Lịch Nhi nắm lấy tay em trai mình dặn dò.

- Chị giúp con trai bà ta chữa bệnh, bà ta sẽ giúp ba của chúng ta được tự do.

Tử Minh, hứa với chị ngày mai phải đi học lại chị sẽ gửi tiền cho em, chúng ta đi thăm ba thôi.

Tôn Tử Minh khóc cả một đoạn đường, chị sống ở Mạc gia khổ tâm thế nào cậu đều biết, bây giờ trở lại đó, còn trong hoàn cảnh này họ nhất định sẽ làm khó chị nhưng bây giờ ngoài Mạc gia ra thì cũng không ai có thể giúp cho hai chị em họ cả.

Tôn Bách Điền được cán bộ trại giam đưa ra ngoài gặp người nhà.

Lúc thấy hai đứa con của mình, mắt của ông lập tức giàn giụa nước mắt.

Lịch Nhi nhìn ba mình mà đau xót, mới mấy ngày không gặp ông đã gầy đi nhiều, hai quầng thâm thấy rõ, ba cha con ôm nhau khóc một trận, Lịch Nhi nắm tay ba nghẹn ngào nói.

- Ba cố gắng thêm một thời gian nữa thôi con nhất định sẽ cứu ba ra ngoài, cũng sẽ tìm được kẻ đã hãm hại chúng ta.

Tôn Bách Điền xoa đầu con gái, bàn tay gầy gò run run, đôi mắt lèm kèm nước mắt nghẹn giọng căn dặn cô.

- Ba để hai đứa phải chịu khổ rồi nhưng con là con gái, Tử Minh lại còn quá nhỏ đừng dấn thân vào chỗ nguy hiểm.

Lịch Nhi gật đầu cho ba yên lòng nhưng chỉ có cô mới biết, những thứ cô phải đối mặt sắp tới đây còn hơn cả hai chữ nguy hiểm..