"Tưởng Phương Thành thật sự muốn nổi điên."

-

"Có thấy không?" Tưởng Phương Thành đứng phía sau hỏi, giọng điệu có vẻ nóng nảy.

Hắn thật sự muốn gặp Bạch Khởi, hắn nhịn mấy ngày rồi.

Vẻ mặt của Mục Đông có hơi hoảng hốt: "Cứ cho là đã... thấy đi? Nhưng mà cũng không đúng. Hơn phân nửa chắc tôi nhìn lầm rồi."

Tưởng Phương Thành tiến lên một bước, đi theo hắn đến bên cửa sổ. Cách mà Mục Đông nói chuyện với hắn có vẻ không đúng.

"Cậu rốt cuộc là thấy cái gì vậy?"

Mục Đông cũng không suy nghĩ quá nhiều, buột miệng thốt lên: "Bạch Khởi hình như đang hẹn hò với đàn ông!"

Dứt lời, hắn cảm thấy mình lỡ miệng rồi. Mặc dù hiện tại đồng tính luyến ái đã được thông qua, nhưng ít nhiều thì lời nói này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Bạch Khởi.

Mục Đông há miệng, đang tính bẻ lái lại "Tôi nói nhầm".

Mà Tưởng Phương Thành mặt mày xanh mét nhấn vai hắn nói: "Cậu nói cái gì? Đánh rắm hả!"

Con mẹ nó tuyệt đối không có khả năng!

Mục Đông bị cơn tức giận của hắn làm cho choáng váng, lắp bắp nói: "Tưởng Phương Thành, sao cậu lại tức giận?"

Tim của Tưởng Phương Thành đập thình thịch, hắn nhanh chóng kiềm chế bản thân, cố hết sức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: "Cậu không thể nói bậy, Mục Đông."

Mục Đông vẫn không thể hiểu được, tại sao Tưởng Phương Thành lại phản ứng gắt như vậy?

Tưởng Phương Thành cũng chỉ là bạn thân với Bạch Khởi, giống với bọn họ thôi, thế mà hắn lại tức giận.

Mục Đông nhướng mày nói: "Tôi ăn no rửng mỡ à? Cậu tự mình nhìn xem có giống hay không, dù sao hôm nay bước ra khỏi đây, cậu mẹ nó đừng có bép xép lung tung, không được tổn hại đến danh tiếng Khởi Khởi của tôi."2

Tưởng Phương Thành nghe đến câu "Khởi Khởi của tôi" cũng có phần ứ chịu nổi.2

Hắn chống tay lên thành cửa sổ, vươn cổ nhìn ra ngoài ——

Đã lâu không gặp Bạch Khởi, hắn phải tìm kiếm một hồi mới có thể xác định vị trí của thiếu niên đang đứng trong khu rừng nhỏ.

Rốt cuộc ở đằng xa xa, thấy được một bóng dáng.

Áo khoác len màu trắng sữa, thân hình mảnh khảnh, đang treo cả người trên một người đàn ông có dáng vóc cao lớn......

Ngay cả khi không thể nhìn rõ, não của Tưởng Phương Thành cũng lag một cái, hắn cảm thấy mình đang bị hạ đường huyết.

Không thể được, không thể được.... Con mẹ nó cái này đéo có khả năng.... Trong đầu Tưởng Phương Thành đều xoay tới xoay lui mấy chữ như vậy.2

Tưởng Phương Thành lấy điện thoại ra.

Mục Đông liếc hắn một cái, cảm thấy người này hình như đang phát run.

Cảm giác kỳ lạ ấy trong lòng Mục Đông càng lúc càng mạnh.

Mục Đông nhìn Tưởng Phương Thành đang bấm số của Bạch Khởi, bèn kéo tay hắn lại, nói: "Cậu làm cái gì vậy? Cậu có bệnh hả? Cho dù người kia có là Bạch Khởi thì liên quan đéo gì đến cậu? Đừng có làm phiền người khác."

Sắc mặt Tưởng Phương Thành tái nhợt, nói: "Cậu không hiểu, cậu không hiểu..."

Có một tiếp bíp từ điện thoại vang lên, mọi khi không cảm thấy gì, lúc này lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Một giây, hai giây..... bốn mươi giây...

Không ai bắt máy.

Tưởng Phương Thành nhẹ nhàng thở ra.

Người trong rừng không nghe máy.

Có lẽ... không phải Bạch Khởi.

-

"Có điện thoại gọi đến." Trong rừng, trợ lý của Tịch Thừa Quân nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Sau khi nói xong, hắn cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Nhỡ một cuộc điện thoại thì tối vẫn có thể gọi lại được mà? Tại sao mình như một cái bóng đèn sáng chói như vậy chứ?

Bạch Khởi trèo xuống từ trên người Tịch Thưà Quân: "Em trở về nha?"

Tịch Thừa Quân cũng không hỏi tại sao cậu không bắt máy, chỉ nói: "Em ăn cơm chiều chưa?"

Bạch Khởi lắc đầu: "Em còn chưa kịp ăn."

Tịch Thừa Quân gật gật đầu: "Ừm, vậy ăn cùng nhau đi."

Bạch Khởi thật sự cũng chưa quen với việc cùng người lạ ăn cơm.

Ôm một cái là chuyện trong nháy mắt, mà ăn bữa cơm thì có thể kéo dài đến nửa tiếng.

Nhưng... cái này là đạo đức nghề nghiệp.

Bạch Khởi ngoan ngoãn lên tiếng: "Dạ vâng."

Não của trợ lý trực tiếp đứng máy.

Không chỉ đến đây để tham gia sự kiện, còn muốn gặp nhau mà bây giờ lại còn muốn bí mật cùng nhau ăn tối nữa...

Mối quan hệ này chắc chắn không bình thường nổi.

Tịch Thừa Quân và Bạch Khởi cùng nhau ra khỏi rừng cây, trực tiếp đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tránh nhiều người.

Tưởng Phương Thành nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, lúc này mới kịp hồi thần, miễn cưỡng cười cười nói: "Thật ngại quá, hai ngày nay đầu tôi có hơi choáng choáng. Khi nào Bạch Khởi quay trở lại, phiền cậu báo một tiếng là tôi đến thăm nhé."

Mục Đông không tình nguyện đáp lời: "Ờ."

Chờ Tưởng Phương Thành đi ra ngoài, Mục Đông mới nhịn không được lải nhải với bạn cùng phòng: "Đừng nói là hắn thích Khởi Khởi nha?"

"Má, khó mà nói được. Không phải hắn đính hôn hả? Nếu hắn dám mơ ước đến Khởi Khởi, tớ lập tức nói với bạn gái nó, nói rằng nó đang lừa hôn."

Mấy người bạn cùng phòng tụ tập lại nói chuyện một chút mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Cơ mà...

"Vừa rồi là Khởi Khởi thật sao?"

Bên này bàn tới bàn lui không ra kết quả, nhưng khi Tưởng Phương Thành đi ngang qua khu rừng cây bạch dương, tâm tình của hắn không cách nào thả lỏng được.

Hắn có khả năng không nhận ra Bạch Khởi, nhưng Mục Đông sẽ không. Hôm nay Bạch Khởi ra ngoài mặc áo màu gì, bọn họ nhất định sẽ nhớ rõ.

Tưởng Phương Thành theo bản năng giựt giựt tóc, hắn cứ như muốn phát tiết hết ở đống tóc này.

Sau đó hắn lại lấy di động ra lần nữa, tiếp tục gọi đến Bạch Khởi.

Một lần tiếp một lần.

Vẫn chưa nhận máy.

Hắn cứ gọi như thế cho đến khi di động báo chỉ còn 19% pin, hắn mới dừng lại.

Đến lúc này, Tưởng Phương Thành thật sự muốn nổi điên rồi.

Không nhận điện thoại.

Ở trong rừng với người đàn ông cao lớn.

Tưởng Phương Thành siết chặt di động, sải bước nhanh chân đi ra ngoài, di động lúc này lại vang lên.

Hắn vội vàng nghe máy: "Alo!" Giọng điệu rất nhanh, còn có phần kinh ngạc.

Đầu dây bên kia truyền đến lại là giọng nữ: "Alo, anh ở đâu? Hiện tại tôi đang ở ký túc xá của anh."

Tưởng Phương Thành nghẹn họng: "......Anh ở bên ngoài, lát nữa anh sẽ trở về."

Người bên kia nghe thấy giọng điệu của hắn không đúng, nói: "Anh không làm gì chuyện gì ở sau lưng tôi chứ?"

Tưởng Phương Thành: "Không có."

"Không có thì tốt, những chuyện khác tôi không quan tâm, nhưng thiệp mời đều được phát. Anh không thể để tôi mất mặt được, tôi cũng biết trước đây anh đã có đối tượng... Dù sao anh cũng phải thông minh lên. Bằng không nếu tôi mất mặt, tức là bố tôi cũng mất mặt, khi đó đành phải nói chuyện với bố anh một chút rồi." Bên kia uể oải nói vài câu, sau đó tắt máy.

Tưởng Phương Thành nghẹn họng lần nữa, nuốt không trôi mà ói ra cũng không được.

Vốn dĩ hắn có chút thoả mãn khi biết Bạch Khởi đã bảy ngày không ra ngoài, hiện tại hắn chỉ thấy hôm nay mẹ nó như đạp phải đống cứt.

Vị hôn thê của Tưởng Phương Thành tên Hàn Ti, là đích thân bố hắn chọn.

Hắn nhịn rồi lại nhịn, trước tiên chạy về ký túc xá đã, điện thoại của hắn cũng hết pin rồi.

-

Ở bên này Bạch Khởi cùng Tịch Thừa Quân mới vừa đến nhà hàng.

Có lẽ vì anh suy nghĩ cho cậu nên Tịch Thừa Quân cũng không chọn nhà hàng quá xa trường học.

Thực đơn của nhà hàng này được viết tay, Tịch Thừa Quân lấy từ người phục vụ và đưa đến Bạch Khởi.

"Em thích ăn món gì thì cứ chọn đi."

Bạch Khởi vui vẻ tiếp nhận và gọi món.

Trợ lý ngồi ở một bên có chút sốt ruột.

Bởi vì thầy Tịch có món ăn được, có món lại không ăn được, những người khác không biết rõ thói quen của anh.

Trợ lý nhanh chóng tiếp nhận thực đơn, nói: "Để tôi giúp cậu đưa cho nhân viên phục vụ."

Sau đó cúi đầu xuống và quét mắt nhìn một lượt.

Hình như... món nào thầy Tịch cũng ăn được.

Trợ lý cũng yên tâm hơn, trong đầu hắn bắt đầu không khỏi suy đoán, hiện tại thầy Tịch cùng thiếu niên này rốt cuộc đã phát triển mối quan hệ đến đâu rồi...

Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn nhanh chóng lui ra ngoài.

Trong khi chờ món ăn mang lên, Tịch Thừa Quân bảo trợ lý lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu.

Anh đưa phần hồ sơ này đến Bạch Khởi, nói: "Thượng Quảng lúc trước nói sẽ mang đến cho em. Tôi nghĩ dù sao hôm nay cũng sẽ tới tham gia sự kiện, nên để tôi đưa cho em vậy."

Bạch Khởi nhận lấy, mở tập hồ sơ nhìn lướt qua.

Đầu tiên là dòng chữ được viết hoa in đậm《 Những việc cần chú ý 》, ánh mắt lia xuống chút nữa lập tức thấy ——

Cái này quá được!

Một tấm thẻ ngân hàng màu bạc sáng lấp lánh!

Lấp lánh ánh sáng rực rỡ của đồng tiền!

Bạch Khởi khép tập hồ sơ, chớp chớp mắt nhìn Tịch Thừa Quân, báo hiệu rằng bản thân đã thấy và nhận được.

Trợ lý vừa xem vừa hít thở không thông.

Tôi đây là một con chó độc thân, mấy người ngược chó có vui không?

Ngồi cùng Tịch Thừa Quân ăn bữa tối, cũng không cảm thấy khó chịu như những gì Bạch Khởi tưởng tượng.

Hai người đều lịch sự ăn cơm, nói chuyện không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên vẫn tương tác qua lại dăm ba câu, miễn cho không khí quá gượng gạo sẽ khiến trợ lý cho rằng bọn họ đang cãi nhau.

Một tiếng rưỡi sau, Bạch Khởi súc miệng bằng nước trà, sau đó mọi người cùng nhau đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tịch Thừa Quân nói: "Tôi đưa em về."

?

Tịch tiên sinh nhập diễn nhanh thật.

Lại còn có thể chăm sóc chu đáo như vậy.

Bạch Khởi biết rằng anh từng sắm rất nhiều vai, vì vậy để sắm vai người yêu quan tâm chu đáo thì không có việc gì khó.

Bạch Khởi gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp với Tịch Thừa Quân, để anh đưa cậu về trường.

Lần này vẫn đi qua bãi giữ xe, nhưng không ai để ý đến.

Bạch Khởi trở về phòng ngủ, vừa mở cửa liền doạ đến Mục Đông bọn họ giật mình.

"Khởi Khởi! Đậu má, cuối cùng cậu cũng chịu về rồi....."

"Cậu đi đâu thế?"

"Đi với người đàn ông nào đó hả?" Lời này vừa trêu chọc vừa uyển chuyển dò hỏi.

Bạch Khởi nghĩ, dù sao đến lúc đó cũng phải công khai, những việc mà người đại diện Thượng Quảng bảo cậu đăng Weibo cũng là vì dọn đường cho mai sau trở nên thuận lợi hơn.

Bây giờ rất thích hợp để lộ ra chút thông tin, như vậy sẽ càng chân thật.

Vì vậy Bạch Khởi gật đầu nói: "Đúng vậy."

Tất cả mọi người trong phòng hoàn toàn chết máy.

Bạch Khởi nghi ngờ hỏi: "Mọi người thấy hết rồi hả?"

Mục Đông lắp bắp nói: "Ừ ừ... Cậu thật, thật sự có bạn trai?"

Bạch Khởi: "Ừ."

Vẻ mặt Mục Đông biến hoá tới lui, cuối cùng hắn tát một cái vào lưng của Bạch Khởi: "Đệt! Đứa nào thoát ế trước đứa đó làm chó! Cậu mẹ nó còn không chịu đãi tụi này..."

Sau một hồi hoảng hốt, những người bạn cùng phòng còn lại cũng hùa theo, sôi nổi la hét bao ăn bao ăn bao ăn.

Bạch Khởi sờ thẻ ngân hàng trong túi: "Không thành vấn đề! Bạch đại gia đây mua cho các cậu mỗi người hai cái bánh rán giò cháo quẩy, ăn một cái, ném một cái. Bạch đại gia đây có tiền! Thích thì ném!"

Mục Đông vui đến không khép được miệng: "Ê, nói chứ hôm nay lúc tớ liếc mắt nhìn người xa xa kia... Con mẹ nó hơi bị giống Tịch Thừa Quân! Cậu nói xem mắt tớ có bị gì không? Trước đây tớ cực kỳ tự hào thị lực của mình, có khi nào đi theo thằng chó Vương Đại Vũ chơi game miết nên cũng muốn cận luôn không..."

Bạch Khởi khẽ chớp mắt.

Trong phòng ngủ tràn ngập không khí vui vẻ.

Mục Đông nghĩ thầm, mẹ nó ai thèm quan tâm đến Tưởng Phương Thành sống hay chết?8

-

Lúc này cũng đã xuất hiện rất nhiều siêu thoại liên quan đến Tịch Thừa Quân.

【 Sau buổi hoạt động của trường đại học hôm nay, hình như tôi nhìn thấy anh Tịch đi dạo ở khuôn viên trường, người bên cạnh đi cùng là trợ lý A Đạt đúng không nhỉ [ảnh] ai giúp tui xác nhận chút đi nà? 】

【 Là A Đạt đó 】

【 Haizz, thật tốt mà, thầy Tịch chắc lâu lắm rồi không được đi tản bộ nhẹ nhàng như vậy nhỉ? Cơ mà nghe đồn hoạt động kết thúc hồi 6 giờ rồi, thầy Tịch ở lại trường lâu như vậy hả 】

【 Chế ơi, tấm này chụp đẹp thiệt nha, mlem mlem. Bên cạnh khu rừng tối đen như mực, thầy Tịch cao to đẹp trai đi dạo, ánh trăng nhẹ nhàng rơi trên vai thầy, mờ mờ ảo ảo, lại rực rỡ sáng ngời. Chao ôi, thật đỉnh nha... 】

【 Chế lầu trên nói hay vãi! 】

Bởi vì sự miêu tả chi tiết của comment trên, tất cả mọi người đều vô thức nhìn chằm chằm vào bức ảnh một cách cẩn thận.

Nhưng có cái gì đó sai sai.

【 Ủa, sao có ba cái bóng vậy ba?! 】

【 Chời ** ** **! Hình như có một người khác đi bên cạnh anh Tịch nhà mị! 】

【 Nhìn kỹ bóng người của thầy Tịch, có vẻ thầy hơi nghiêng đầu sang một bên, giống như đang nghe người bên cạnh nói chuyện á 】

Ngay khi các thám tử lừng danh Sherlock Holmes đang xuất thần nhập hoá, người nào đó đã đứng lên và đăng một tấm ảnh siêu rõ ràng.

【 Aaaaaaa, mị không ngờ đến đây là thầy Tịch aaaaa, mị có chụp một tấm hình nè [ảnh] 】

Trong ảnh, một người đàn ông mặc áo khoác xám đang mở cửa xe cho người nào đó, đồng thời còn lót một bàn tay ở phía trên, phòng ngừa cho đối phương đụng vào đầu. Muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật.

Mà đối phương cũng hơi hơi khom người, cúi đầu bước xuống xe.

Mọi người không nhìn rõ mặt cậu nhưng vẫn có thể hòm hòm nhìn ra được đường nét trên đấy.

Thanh tú, sạch sẽ, tươi sáng, sườn mặt tinh xảo.

Hòm hòm cũng có thể nhìn ra được một bộ dáng thiếu niên xinh đẹp.

【 Muốn xỉu luôn rồi, đây là ai zậy? 】

Một suy nghĩ không thể nào tưởng tượng nỗi đang bá đạo chiếm sóng được mọi người ủng hộ trong topic.

【 Thầy Tịch tới đây, chẳng nhẽ chỉ vì muốn gặp người nào đó? 】

_________