Lúc Lý Ngạn đề nghị phương pháp dẫn chú lên người Triều Từ, y đã xem xét tu vi của cậu đã là Phân Thần kỳ, hơn nữa Lý Ngạn đã luyện được một loại thuốc áp chế, nên Thực Cốt Chú không thể giế.t chết được Triều Từ, nó chỉ làm nguyên khí của cậu đại thương, không thể vận dụng hết toàn lực mà thôi.

Nhưng bây giờ...

Y đã sắp tìm ra được cách giải Thực Cốt Chú, vậy mà Thực Cốt Chú đã xâm nhập vào thần hồn của Triều Từ mất rồi, hiện tại không còn cách nào có thể cứu chữa được nữa!

Lý Ngạn quay đầu nhìn về phía Lục Diễn, y không hề kính sợ hắn như những người khác mà trực tiếp hỏi: "Sau khi ta đi, Triều Từ đã đánh nhau với tu sĩ Độ Kiếp kỳ phải không?"

Trước đó Triều Từ giấu giếm tu vi, Lý Ngạn cũng không biết cậu đã vượt qua Phân Thần kỳ. Nhưng bây giờ cậu đã suy yếu đến mức không thể che giấu thực lực của mình được nữa, Lý Ngạn vừa kiểm tra đã biết rõ. Như vậy, Lục Diễn chắc chắn đã sớm biết được tu vi thực sự của cậu.

Lục Diễn nhíu mày, trong lúc nhất thời sắc mặt của hắn có chút phức tạp.

Trong năm năm đó, Triều Từ hiếm khi ra khỏi động phủ, mà trong trí nhớ của Lục Diễn, hắn chưa bao giờ thấy cậu và tu sĩ Phân Thần kỳ đánh nhau, chứ đừng nói đến tu sĩ Độ Kiếp kỳ. 

Nhưng thật ra năm năm này, hắn cũng không ở bên cạnh Triều Từ quá lâu, nếu như Triều Từ muốn giấu hắn thì hắn sẽ không thể nào biết được chuyện này.

Hắn biết rõ những tu sĩ có tu vi Độ Kiếp kỳ trở lên. Trong trận đánh tranh đoạt cơ duyên ở bên trong Thiên Tẫn Đầu, hầu như người nào có tu vi Độ Kiếp kỳ cũng đều tới đó, nhưng hắn nhớ rõ có hai người ở Cực Cảnh không đến.

Từ lâu, hắn đã nắm rõ những kẻ đang đứng sau màn này, nên tất nhiên sẽ biết rõ có ai không tới.

Sở Tiêu của Minh Tiêu Tông và Diệp Tân của Thánh Pháp Môn.

Tuy rằng không biết tại sao hai người này không tới, nhưng hắn cũng không định buông tha cho bọn họ. Vốn dĩ sẽ tính sổ hai người này sau, nhưng kể từ khi hắn thoát ra khỏi đó, bọn họ vẫn luôn rụt đầu cụp đuôi, mai danh ẩn tích như vậy, mà hắn cũng không có thời gian rảnh để đi tìm bọn họ.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất đáng nghi.

Năm đó, Lục Diễn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc người của Cực Cảnh đến tìm và giết hắn. Dù gì khi đó hắn đã đạt đến tu vi Phân Thần kỳ, chiến đấu cũng vô cùng lợi hại, hơn nữa trước giờ hắn chưa từng tỏ ra yếu thế đối với tứ đại tông môn, thậm chí còn tỏ thái độ vô cùng ác ý. Cho nên không có gì ngạc nhiên khi những người đó muốn tìm hắn để nhổ cỏ tận gốc.

Lúc tu vi của hắn mới ở Phân Thần kỳ, hắn vẫn luôn cẩn thận, giữ lại quân át chủ bài cho mình. Hắn không biết mình có bao nhiêu tỷ lệ để đánh thắng Độ Kiếp kỳ, cũng chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của bản thân. Hắn hiểu rõ con đường này, vốn là đi trên mũi dao để tìm đường sống nên cũng quá quen rồi.

Vậy mà bọn họ vẫn không tìm đến, hắn đã vượt qua năm năm này một cách yên bình.

Hắn càng nghĩ, sắc mặt càng âm trầm, cuối cùng trực tiếp câu thông thần thức của mình với thiên địa, nhằm tìm kiếm tung tích của hai người đó ở Tu chân giới.

Tại một bí cảnh nhỏ ở Bắc Cảnh, một bàn tay to lớn bao phủ cả bầu trời đột nhiên xuất hiện, bóp nát nơi đó, có hai người trực tiếp bị bắt tới Cửu Trùng Thiên.

Bên trong đại điện rất nhiều người đang quỳ, bỗng nhiên có hai bóng người xuất hiện từ trong hư không, rơi xuống từ trên cao.

Dù sao hai người này cũng có tu vi Độ Kiếp kỳ, có thể miễn cưỡng mà đứng vững lại. Bọn họ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Diễn và một đám người đang quỳ khắp xung quanh, nghĩ đến chiếu lệnh được phát ra vào hôm nay, bọn họ đã đoán ra được ở đây là đâu.

Hai người đó muốn cúi đầu hành lễ với Lục Diễn, nhưng lại không biết nên xưng hô như thế nào với hắn.

Cho đến khi bọn họ thoáng nhìn thấy khuôn mặt của người đang nằm ở trên giường —— Người đó là Triều Từ!

Vừa nghĩ đến Hồn Cổ đang bám vào thần hồn của mình, sắc mặt của bọn họ liền trở nên khó coi.

Lục Diễn phát hiện ra biểu tình của hai người này chợt thay đổi, hắn giương mắt nhìn họ, trầm giọng nói: "Thành thật trả lời cho ta một vấn đề, không được phép giả dối."

"Các ngươi đã từng đánh nhau với Triều Từ hay chưa?"

Sở Tiêu và Diệp Tân nhìn về phía Triều Từ bằng một vẻ mặt phức tạp, cuối cùng mở lời nói: "Một năm trước, chúng ta đã lén đấu pháp với hắn."

"Đấu pháp?" Lý Ngạn đứng ở một bên lặp lại hai chữ này, ngữ khí kỳ quái.

Sắc mặt của Lục Diễn càng lúc càng khó coi, hắn không để ý tới Lý Ngạn mà hỏi tiếp: "Nguyên nhân là gì, kết quả như thế nào?"

Hai người này cứ do dự mãi không nói, nhưng bọn họ cũng thừa biết việc lừa dối cường giả giống như Lục Diễn là một điều vô dụng, nếu chọc giận hắn, hắn không cần tiếp tục hỏi bọn họ nữa mà trực tiếp giết luôn rồi sưu hồn là được.

"Là để giết ngài." Sở Tiêu run rẩy, căng thẳng mà nói, "Một năm trước, ta và Diệp Tân muốn đi đến chiến trường biên giới để giết ngài."

Mối thâm thù đại hận giữa tứ đại tông môn và Lục Diễn đã bị xé toạc ra từ lâu rồi, bây giờ cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

"Nửa đường thì bị Triều Từ chặn lại... Lúc đó chúng ta mới biết được tu vi của Triều Từ đã là Độ Kiếp kỳ, do sự việc xảy ra quá bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa hai người chúng ta đã bị Triều Từ gi.ết chết. Cuối cùng, Triều Từ tha mạng cho chúng ta, nhưng lại hạ Hồn Cổ lên thần hồn và uy hiếp Cực Cảnh, nếu chúng ta lại tiếp tục xuống tay với ngài thì Triều Từ sẽ bắt chúng ta thần hồn câu diệt."

Sở Tiêu sau khi run giọng nói xong, liền cảm thấy toàn thân mình cũng run lên.

Gã không biết mình còn đường sống nào nữa không.

Lý Ngạn quay đầu nhìn về phía Lục Diễn, lúc này đôi mắt của Lục Diễn đã đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu, khiến cho người ta sợ hãi khi nhìn vào.

Nhưng Lý Ngạn lại không sợ hắn, vô cùng bình tĩnh nói: "Đại nhân, như vậy chắc ngài cũng đã đoán ra được."

Giờ phút này, y có cái nhìn rất xấu với Lục Diễn, thậm chí còn cực kỳ thù ghét hắn.

Tuy rằng Lý Ngạn không phải là y sư, nhưng có thể nói, y là một trong những người tinh thông y thuật nhất. Vừa rồi, khi Lý Ngạn thăm dò cơ thể Triều Từ bằng thần thức của mình, y có thể nhìn thấy chính xác chuyện gì đã xảy ra với cậu. Cả người của Triều Từ toàn là vết thương, ngoại trừ những thương tổn bên ngoài do Thực Cốt Chú gây ra, bên trong cơ thể của cậu cũng cực kỳ hỗn loạn, có thể thấy được cậu đã bị ép uống rất nhiều loại thuốc.

Những loại thuốc này, nào là thuốc dùng để k.ích tình, nào là thuốc dùng để tra tấn, thậm chí còn có thuốc dùng để mang thai!

Khi phát hiện ra điều này, lửa giận và máu huyết của y đều xông thẳng lên, y cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập bên trong cổ họng của mình.

Lục Diễn, sao ngươi dám!

Năm đó, y vừa nhìn Lục Diễn đã biết thằng nhãi này không phải là người tốt, nhưng biểu hiện của hắn chỉ có một chút lạnh lùng, ngoài ra không có gì khác lạ, nên y cũng không muốn phóng đại sự hoài nghi trong lòng. Dù vậy, y vẫn vô cùng lo lắng nên đã tạo ra một lá bùa cho Triều Từ.

Không nghĩ tới cuối cùng lại đi tới bước này.

Lục Diễn rõ ràng là đang ép chết Triều Từ!

Cứ coi như Triều Từ xem hắn là người thay thế cho Lục Tắc Dịch, nhưng những năm qua cậu chưa bao giờ đối xử tệ bạc với hắn. Dù là tài nguyên hay là sự bảo hộ, cậu cũng đều đối đãi một cách chân thành, thậm chí còn cố hết sức bảo vệ thằng nhãi này mà bất chấp cả tính mạng của mình. Triều Từ đối với Lục Diễn, đâu chỉ đơn giản là những ơn huệ này, vậy mà Lục Diễn lại đối xử với cậu như thế!

Dù trong lòng y cực kỳ tức giận như muốn nôn ra cả máu, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Y chậm rãi nói: "Năm đó Triều Từ đi đến núi cấm để tìm ta, nhờ ta cứu giúp một người bị trúng Thực Cốt Chú. Nhưng Thực Cốt Chú không thể giải được, bởi vì thuốc dẫn đã tuyệt tích từ lâu rồi. Ta đã khuyên hắn hãy từ bỏ đi, nhưng Triều Từ lại vô cùng cố chấp. Không còn cách nào khác, ta chỉ đành nói với hắn tuy Thực Cốt Chú không giải được, nhưng có thể dời qua một người khác, nhưng người đó nhất định phải có tu vi từ Phân Thần trở lên."

"Triều Từ đồng ý, hắn đã sử dụng bản thân mình để làm vật dẫn. Ta cũng đã dặn dò hắn rất kỹ, tuy Thực Cốt Chú dời qua người hắn sẽ khiến nguyên khí đại thương, nhưng dù gì tu vi của hắn cũng không thấp, có ta hỗ trợ áp chế thì chỉ cần không dùng hết toàn lực sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà..."

Lý Ngạn nhìn vào hai người Sở Tiêu và Diệp Tân, khuôn mặt của y có chút mỉm cười nhưng ánh mắt lại u ám đến đáng sợ: "Rõ ràng là bởi vì một số nguyên nhân mà Triều Từ nhất định phải ra tay."

Lục Diễn nhìn vào Triều Từ, nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ như hoa hải đường nở trong tuyết trắng xưa kia, giờ đây không còn một chút hồng hào, thậm chí còn vô cùng xanh xao và tái nhợt, khiến trái tim của hắn như muốn vỡ nát ra. Hắn cảm thấy vô cùng khó thở, càng cố thở lại càng đau, đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Đau đến tột cùng, chính là cảm giác này sao?

Hóa ra là như vậy, Triều Từ, hóa ra là như vậy.

Tại sao ngươi lại không nói gì với ta...

Hắn vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của Triều Từ, nhưng lại bị người khác đột nhiên ngăn lại.

Hắn quay đầu lại, vẻ mặt thâm trầm mà nhìn Lý Ngạn.

Lý Ngạn không có chút nào sợ hãi, tiếp tục bình tĩnh nói: "Cho dù Triều Từ vận hết toàn lực cũng không đến mức như vậy."

"Ta vừa mới bắt mạch, phát hiện..." Y dừng một chút, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Diễn, "Đại nhân, có phải ngài đã cho hắn uống thuốc mang thai?"

Lục Diễn gian nan gật đầu.

Hắn gần như có thể thấy trước rằng, sẽ lại có thêm một sự thật tàn nhẫn hơn nữa xuất hiện—— Hoặc là nói, hắn làm ác sẽ bị người vạch trần.

Nhưng hắn vẫn muốn dằn vặt chính mình, hắn nhìn vào Lý Ngạn ý bảo tiếp tục nói.

Lý Ngạn nhếch lên một nụ cười tràn đầy máu tươi, nhẹ nhàng nói: "Dược tính của thuốc mang thai đối nghịch với dược tính của thuốc áp chế Thực Cốt Chú mà ta đã chuẩn bị cho Triều Từ, thậm chí nó còn làm trầm trọng thêm tốc độ ăn mòn của Thực Cốt Chú, khiến cho Triều Từ bị tình trạng như bây giờ... Không có cách nào khôi phục được nữa."

"Hô ——"

Một sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm nơi đây, một lúc lâu sau, mọi người mới nghe thấy từ trong cổ họng của Lục Diễn phát ra một ít âm thanh kỳ lạ.

Không giống như đang cười cũng chẳng phải đang khóc, giống như mọi lời muốn nói hay sự hối hận đều đã vụn vỡ, chỉ có thể phát ra vài tiếng rê/n rỉ vô nghĩa từ trong đống máu thịt be bét đó.

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy Lục Diễn vung tay lên, trong nháy mắt bọn họ đã bị truyền tống ra ngoài bậc thang của Cửu Trùng Thiên.

Mà phía trước bọn họ còn có hai người đang nằm.

Đó là Sở Tiêu và Diệp Tân, vốn dĩ là đại năng Độ Kiếp kỳ nhưng giờ đây đã bị phế bỏ tu vi và gân mạch, nhưng dù sao vẫn còn cái danh để lưu lại.

Mọi người thở dài rồi nhanh chóng rời đi.

Ban đầu bọn họ còn tưởng lên đây là cơ duyên, nhưng trong lúc vô tình lại nghe được một chuyện rất bí mật nào đó, bây giờ có lo lắng thì cũng chẳng có ích gì, chỉ có thể tranh thủ rời đi càng sớm càng tốt.

Mà lúc này, bên trong đại điện chỉ còn lại ba người.

Triều Từ, Lục Diễn, Lý Ngạn.

Lý Ngạn đứng ở một bên, y nhìn thấy sau khi Lục Diễn đuổi hết những người đó đi, hắn vẫn cứ nhìn Triều Từ mãi như thế.

Một lúc sau, hắn mới cúi người xuống và vươn tay ra muốn ôm chặt Triều Từ. Nhưng năm ngón tay của hắn cứ run rẩy mãi không ngừng, chỉ dám ôm cậu thật nhẹ nhàng. Hắn tiến lại gần gò má của Triều Từ như thể muốn hôn cậu, nhưng mãi vẫn không dám đặt nụ hôn xuống.

Y chỉ nghe thấy hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu "Ta xin lỗi..." bằng một giọng nói đã vô cùng vỡ nát.

Một lần rồi lại một lần, ngay cả nói to hơn một chút cũng không dám.

Dường như hắn cũng biết rằng dù cho xin lỗi đến bao nhiêu lần cũng không thể nhận được bất kỳ sự tha thứ nào... Và cũng không nên được tha thứ.

Như vậy mới đúng. Lý Ngạn vừa cảm thấy đau buồn vừa cảm thấy sảng khoái thay cho Triều Từ.

Ngươi không xứng, Lục Diễn.

Thực ra dược tính của thuốc mang thai không hề đối nghịch với thuốc áp chế Thực Cốt Chú mà y đã chuẩn bị.

Nhưng y muốn cho Lục Diễn phải đau khổ.

Y chỉ hận bây giờ y không mạnh như người khác, chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn như thế này. Nếu không, cho dù y phải liều mạng, cũng sẽ đem Triều Từ rời khỏi nơi đây, không cho tên súc sinh này chạm vào một sợi tóc của cậu.

Qua một hồi lâu, y mới nghe thấy Lục Diễn thấp giọng hỏi: "Ta muốn hắn sống."

"Phải, phải làm như thế nào?"

Giọng của hắn đã khàn đến nỗi không thể nghe rõ.

"Thực Cốt Chú đã xâm nhập vào thần hồn của Triều Từ, không còn cách nào nữa." Lý Ngạn nói, "Hiện tại chỉ có thể liên tục truyền sinh khí mới miễn cưỡng duy trì sự sống của Triều Từ."

Biện pháp cuối cùng này cũng giống như biện pháp mà gã luyện đan cửu phẩm lúc nãy vừa nói.

Dùng sinh khí để duy trì sinh mệnh của Triều Từ cũng tương đương với việc đang nuôi dưỡng Thực Cốt Chú. Thực Cốt Chú sẽ càng ngày càng mạnh, đòi hỏi sinh khí càng ngày càng nhiều, giống như một quả cầu tuyết cứ lăn mãi thì càng to hơn, cho đến khi tốc độ cung cấp sinh khí không còn bắt kịp tốc độ ăn mòn của Thực Cốt Chú nữa.

............

Lục Diễn mơ thấy một giấc mộng.

Hắn mơ thấy sau khi mình rời khỏi Thiên Tẫn Đầu đã đi đến động phủ của Triều Từ, nhưng lại bị người đó đuổi đi.

Hắn vô cùng tức giận, ngoan cố không chịu đi tìm người đó.

Nhưng ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng nọ, ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng đã mong nhớ đến phát điên. Sức chịu đựng trong lòng hắn hết lần này đến lần khác lại hạ xuống, cuối cùng hắn quyết định đi tìm người đó.

Những chuyện xảy ra tới đây giống hệt như những gì hắn đã trải qua.

Nhưng cũng bắt đầu từ đây, nó rẽ ra hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Hắn muốn dựa vào hơi thở của Triều Từ để đi tìm cậu, nhưng ở trong mộng hắn không thể tìm được Triều Từ, giống như người này cứ tự nhiên mà biến mất không để lại dấu vết.

Hắn đi tìm rất lâu, lúc đầu bên trong lòng chỉ có chút lo lắng, nhưng càng về sau lại càng hoảng loạn, cuối cùng hắn sợ hãi gần như phát điên.

Triều Từ đã đi đâu? Một người cho dù có trốn, thì có thể trốn đến đâu?

Cuối cùng hắn dựa vào một chút mùi hương mỏng manh còn sót lại, tìm thấy Triều Từ ở dưới một chân núi vô cùng hẻo lánh, nơi này giống hệt như những gì đã xảy ra trong thực tế.

Nhưng ở trong mộng, Triều Từ đã chết.

Chết ở bên trong gian nhà trúc đơn sơ đó.

Trong hiện thực, khi hắn tìm được Triều Từ, tuy rằng gian nhà trúc và khoảng sân bên ngoài vô cùng mộc mạc nhưng lại tràn đầy sức sống. Triều Từ luôn thích mang một chiếc ghế mây đem ra trước sân và từ từ pha trà.

Nhưng ở trong mộng, sân vườn và nhà trúc đã bị bỏ hoang từ rất lâu, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi.

Trong giấc mơ, hắn vô cùng sợ hãi không dám bước vào gian nhà đó.

Mặc dù còn sót lại một chút mùi của Triều Từ ở bên trong, nhưng rõ ràng không phải là Triều Từ.

Nhưng dù lo lắng đến thế nào, hắn vẫn cố gắng bước thật chậm vào trong gian nhà trúc.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đôi mắt của hắn như muốn nứt ra.

Triều Từ đang nằm trên chiếc giường tre, nhưng không hề phát ra một chút âm thanh nào. Trong đôi mắt của Lục Diễn phản chiếu ra hình ảnh Triều Từ đang nằm, hai tay buông xuống, sắc mặt của cậu tái nhợt như tờ giấy trắng, mà ở trên mặt phủ đầy những sợi tơ đen vô cùng chói mắt.

Ở năm đầu ngón tay của cậu đã lộ ra phần xương trắng bên trong.

Lục Diễn biết rằng mình đang nằm mơ. Hắn biết rằng sau khi Thực Cốt Chú nuốt chửng linh hồn của một người, nó vẫn sẽ dính chặt vào da thịt của người đó, tiếp tục ăn mòn cho đến khi một chút máu thịt cũng không còn.

Mặc dù Lục Diễn biết rằng mình đang nằm mơ, nhưng vào lúc này, hắn vẫn bị sự hoảng sợ bao trùm ở trong lòng.

Hắn trong mộng cũng giống như vậy, mặc dù vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, nhưng vẫn muốn chạy thật nhanh tới bên cạnh Triều Từ.