Đương nhiên, một loạt hoạt động tâm lý này của tra công, Triều Thu hoàn toàn không biết gì cả.

Y tự cảm thấy mình đã từ chối vô cùng thẳng thắn và khéo léo rồi, còn để lại chút thể diện cho tên Alpha kia hẳn hoi.

Vì thế khi chân trước vừa bước ra cửa, sau lưng đã cầm kiếm chặt đứt tình ái, dậm chân một cái là quên sạch Lục Cảnh Nam vẫn còn ở bên trong.

Giờ này khắc này, y đứng ở đầu phố, sự nhục nhã vì chỉ được uống một ly nước lọc vẫn chưa hề tan biến, trong đầu y chỉ có một suy nghĩ bủa vây duy nhất.

—— Kiếm tiền.

Ah.

Thật sự muốn kiếm tiền.

Yết hầu Triều thái tử hơi động một chút, hai mắt tràn ngập khát vọng với tiền tài.

Làm thế nào để có tiền một cách nhanh nhất nhỉ?

Y lật xem mấy tờ báo và tạp chí ở trước cửa hiệu sách, mù có chọn lọc mà giả vờ không thấy ảnh chụp to tướng của mình với Lục Cảnh Nam đặt song song trên trang đầu giải trí, chỉ chuyên tâm lật soàn soạt về đằng sau để tìm kiếm, tập trung đọc tin tức xã hội.

Omega nào đó bị mất liên tục 19 cái — quần lót...

Học viên nào đó lái xế hộp mới toanh đến thăm hỏi huấn luyện viên, lại đâm thủng bức tường của trường dạy lái xe...

Người qua đường nào đó đứng dưới tầng hóng chuyện, ai ngờ lại chính là nhà mình cháy...!

Chậc.

Triều thái tử càng đọc càng mím chặt đôi môi, trong lòng không khỏi cảm thán thói đời ngày sau —— mấy cái tin lông gà vỏ tỏi như này mà cũng có thể lên báo xã hội.

Trong lòng y khó tránh khỏi phiền muộn mà suy nghĩ, nhớ năm đó, nội dung mấy tờ báo này đưa lên đều là các trận huyết vũ tinh phong, là tin tức chiến tranh Trùng tộc tấn công các thứ các thể loại gì đó...!

Hiện tại mới qua bao lâu, sao lại đến nông nỗi này?

Đạo lý chấn hưng, lửa sém lông mày! [1]

[1] Đại loại ông coi việc cải tổ với phát triển xã hội là chuyện vô cùng cấp bách.

=v=

Y đóng tờ báo lại, một lần nữa đẩy cửa tiệm rời đi, hậm hực đi ra cửa.

Ven đường có một đứa nhóc đang khóc, nó vươn hai tay ra, trên gương mặt thấm đẫm nước mắt nhoè nhoẹt cùng với nước mũi.

Trên phố không có mấy người đi đường, nếu có thì dáng vẻ của họ cũng rất vội vàng, chẳng một ai tiến lại gần dỗ đứa nhỏ đó hai câu.

Triều Thu định nhét hai tay vào túi, lại phát hiện mình không có túi quần, đành phải chắp tay ra sau lưng ra vẻ lạnh nhạt, chậm rãi ung dung đi bộ lướt qua người đứa bé.

Đương nhiên y cũng sẽ không dỗ, dù sao, một con người lãnh khốc tàn bạo như lưỡi đao sắc nhọn giống y, sẽ chẳng dễ dàng lộ ra vẻ xúc động trước mặt cái gọi là vui buồn yêu ghét của đám người tầm thường này.

"Oa..." Đứa bé kia còn đang ngửa mặt lên, thương tâm gào khóc: "Thằng đấy cướp —— thằng đấy cướp tiền của em!"

"!"

Triều Thu rùng mình, tinh thần đột nhiên phấn chấn lên!

Bắt được từ ngữ mấu chốt!

Đứa nhỏ vẫn đang khóc thút tha thút thít, cuối cùng mở to đôi mắt đỏ bừng ra, lại nhìn thấy một anh trai lạ mặt đang đứng ở đằng trước mình.

...!Oa.

Đứa nhỏ dùng sức hít mũi một cái, bởi vì dáng dấp người này còn khá đẹp nha.

—— Nhưng mà biểu hiện trên mặt có chút kỳ quái.

Thật giống như...!có vẻ rất phấn khích.

"Ai cướp của em?"

Anh trai cúi đầu hỏi nó, có một loại khí thế hăm he xắn tay áo lên, giọng điệu thân mật như thể gặp được người cùng ngành.

Bởi vì ngay mới lúc nãy, Triều thái tử đã nghĩ ra một phương pháp vô cùng nhanh gọn và tiện lợi.

So với việc tự mình cướp lấy, không bằng tự mình đi bắt những kẻ đã cướp mất tiền, như vậy y sẽ có thể ngồi không làm ngư ông đắc lợi.

Y giống như Hoàng Tước [2] cuối cùng trên đỉnh chuỗi thức ăn kia, chỉ cần những kẻ đó cướp đủ nhiều, tài chính của y cũng tạm đủ để quay về thời điểm lúc trước, y sẽ lại đi thu phục nhóm đàn em khác, phát triển thế lực của chính mình, Đông Sơn tái khởi, báo thù rửa hận!

[2] 黄雀- Hoàng Tước: Chim sẻ thông vàng.

Hoàng tước ở đây là chỉ trong câu "Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước đứng ở sau", nghĩa ngang ngang câu "Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi" ấy.

Nghĩ đến "Báo thù rửa hận", đôi mắt Triều thái tử sáng lóe lên.

Đây chính là bước đầu tiên trên con đường báo thù của y!

"Ai cướp của em?"

Y hỏi lại một lần nữa.

Đứa bé hít nước mũi, run rẩy chỉ cho y xem: "Ở...!Ở bên kia..."

Triều thái tử gật đầu: "Em dẫn anh đi."

"Để em đưa anh đi!"

Đứa nhỏ lau lung tung một vòng nước mắt trên mặt, vừa quay người đã gấp không chờ nổi chạy về phía hẻm nhỏ tối tăm kia.

Triều thái tử ở phía sau vẫn chắp hai tay như cũ, nhìn bên ngoài có vẻ rất thong dong trấn định, nhưng thật ra trong lòng đã biểu diễn đủ 108 cách bắt người.

Chờ lát nữa vừa thấy bọn cướp kia, y chỉ cần như vậy...!sau đó như vậy...!rồi cứ như vậy!

Cuối cùng đánh bọn cướp kia đến mức kêu cha gọi mẹ!

Nếu như thấy đối phương còn có chút ít tư chất, vậy thì thu về làm đàn em của mình...!Sau đó đàn em thu đàn em, đàn em của đàn em lại thu đàn em, đàn em của đàn em của đàn em lại thu đàn em, kể từ đó, con cháu đời đời, không bao giờ tận!

Y đang vùng vẫy thỏa sức tưởng tượng ở dưới đáy lòng mình, đã thấy nhóc con vừa xông lên phía trước bỗng oà khóc một tiếng, quay đầu lại nhào thẳng vào ngực y như viên đạn nhỏ.

"Anh...!Anh ơi, chính là thằng đấy..."

Triều Thu trầm ổn đáp: "Ừm."

Không cần sợ!

Để tui nhìn xem đàn em tương lai của tui trông như thế nào!

Ánh mắt y lướt qua đỉnh đầu đứa nhỏ, vừa âm trầm lại không che giấu sự sắc sảo, liếc nhìn vào trong ranh giới sáng tối kia ——

Người đâu?

Triều Thu nhíu mày.

"Ở chỗ nào cơ?"

"Ở ngay trước mặt kìa!" Đứa nhỏ còn chui đầu vào trong quần áo y, khóc hức hức nói: "Chính là cái thằng ở phía trước đó..."

Triều Thu lại cố gắng nhìn, vẫn không thể soi ra bất kỳ người nào.

Mãi đến khi y nghe thấy một âm thanh chửi ầm lên: "Mày là thứ gì vậy, tao chỉ cướp của mày có 2 đồng, thế mà mày còn chạy đi mách người lớn!"

Triều Thu: "......"

Triều Thu dừng lại một chút, ánh mắt di chuyển xuống phía dưới.

Khi di chuyển đến chỗ chỉ cao hơn eo mình xíu xiu, cuối cùng y cũng nhìn thấy đàn em tương lai của mình ——

Ừ, câu này nói không hề sai.

Đúng thật là tương lai.

Chắc cũng phải mười mấy hai mươi năm nữa đi.

Cả bầu nhiệt huyết của Triều thái tử đã hoàn toàn nguội lạnh.

Y nhìn nhóc mập mạp thở phì phò trước mặt, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang sợ run lẩy bẩy chui ở trong ngực mình, cảm giác bản thân dường như đang xem kênh thiếu nhi.

"Mấy đứa đây là?"

Chơi nhà chòi sao?

Nhóc mập mạp ngẩng đầu lên, ngược lại có vẻ rất tự tin: "Em phải làm lão đại!"

Nhóc lớn tiếng nói: "Anh biết bang Mười Ba của bọn em không? Ngầu lắm đó!"

Triều Thu - lão đại- thật: "......"

Uầy.

Nhóc mập mạp nhìn thấy vẻ mặt này của y, càng tức giận, gào lên: "Bọn em rất lợi hại! Bọn em còn quản hẳn một cái trường học đấy!"

Vẻ mặt Triều thái tử - người đã suýt được thừa kế vài tinh cầu - càng thêm khó lường.

Trên thực tế, ở thời đại này, thế lực của những gia tộc lớn đã sớm có rây mơ rễ má với nhau, thậm chí còn bén rễ sâu vào thế lực của chính phủ.

Ngay từ lần đầu tiên khi đại Trùng tộc xâm lấn, hoàng tộc đã vứt bỏ nhân dân, còn muốn chạy trốn một mình, cuối cùng phải để những gia tộc có thế lực lớn liên thủ chiến đấu với nhau, tổn thất hơn mười vị Alpha cấp S, mới có thể tiếp tục bảo vệ tinh cầu Thủ Đô.

Từ đó đến nay, tinh cầu Thủ Đô cũng được phân chia trị vì bởi chín đại thế gia chiến công hiển hách năm xưa, họ chiếm cứ gần một nửa phần cao tầng chính phủ, cũng là người nắm quyền chân chính, kẻ thống trị thực thụ.

Ngoại trừ sự sụp đổ ngoài ý muốn của Khám gia, tám đại gia tộc còn lại đều phân chiếm các khu vực khác nhau.

Vì sự phát triển của gia tộc mà họ luôn tranh đấu nội bộ gay gắt, gia tộc nào cũng đều điên cuồng mời chào Alpha ưu tú.

Phàm là những Alpha từ cấp A trở lên, càng được hưởng đãi ngộ mà người thường cả đời cũng không thể chiếm nổi.

Cũng chính vì nguyên nhân này, có không ít đứa trẻ từ nhỏ đã ôm mộng tưởng trở thành cường giả.

Một màn ngày hôm nay, nhìn qua tưởng chừng chỉ là trò vặt vãnh liên quan tới hai đồng tiền lẻ, nhưng thực chất lại là kết quả của cuộc tranh đấu khẳng định sức mạnh nảy lửa mà hai trùm trường tự tổ chức.

Cái này liên quan đến tôn nghiêm của Alpha đó!

Triều thái tử tiếp tục cân nhắc tới khả năng chống đỡ và duy trì nòi giống của gia tộc, cảm thấy bản thân cũng không nên thực thi biện pháp áp chế đối với loại tình huống cứ như biểu diễn hài kịch này, vì thế miễn cưỡng lấy lệ: "Cũng phải ha."

"Cũng phải ha?"

Nhóc mập mạp ngẩng đầu, hoàn toàn nổi giận.

"Thế anh đã làm được chuyện gì ghê gớm rồi?"

—— Lời này, đã có thể lập tức hỏi đến điểm mấu chốt.

Hai tròng mắt Triều thái tử thâm trầm, sau một hồi mới khẽ cười nhạo một tiếng, chỉ chỉ băng gạc quấn trên đầu mình.

"Biết cái này đến từ đâu không?"

Âm thanh y nhẹ nhàng mà từ tốn, từng tầng băng gạc chồng lên nhau nhưng vẫn để lộ ra vết máu loang lổ.

Khóe miệng thanh niên thong thả nhếch lên, nụ cười dần dần lãnh khốc.

"—— Nó đến từ một vụ ám sát."

Đứa nhóc nghe xong ngây người: "...!Oa."

*

Cùng lúc đó, ngay tại nơi chỉ cách chỗ này một con phố, có người đang chật vật chạy bán sống bán chết.

Chiếc xe limousine của gã đỗ cách đó không xa, tài xế trong xe đã đổ rạp xuống tay lái, chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng bắn tung tóe như nước, vấy bẩn một mảng lớn kính chắn gió.

Một bên giày da của gã bị rơi, điện thoại cũng bị đập vỡ tan tành trên mặt đất, chỉ có thể kinh hoàng quay đầu lại, kéo cái chân gãy lìa chạy về phía trước.

"Cứu..."

Môi gã run lập cập, hai dòng nước mắt xuôi theo cuộc sống sinh hoạt dễ chịu tốt đẹp mấy năm nay chảy dài xuống hai má.

"Cứu tôi......."

"......!Cứu tôi với!"

Không có ai trả lời, xa xa mơ hồ có tiếng nói chuyện lác đác của lũ trẻ con.

Tuy nhiên, điều tuyệt vọng nhất chính là không có bất kỳ người nào rảo bước tiến về phía này.

Âm thanh gã bị bao phủ hoàn toàn bởi tiếng cười nói xôn xao của lũ trẻ.

Người ở phía sau chậm rãi tới gần, tiếng bước chân thong dong từ tốn.

"Cạch tạch."

Súng lục lại được lên đạn lần nữa.

Gã đột nhiên xông lên mạnh hơn, kéo cái chân gãy lao thẳng về chỗ sáng trong tầm mắt, lại tuyệt vọng phát hiện ra chút ánh sáng kia chẳng qua chỉ là một cái đèn lồng của con nít rớt xuống.

Đèn lồng toả ra thứ ánh sáng màu cam mông lung, thật sự giống như một lối ra.

Mà trước mặt, chỉ có một bức tường đen mù chặn lại đường lui của gã.

Đường chết!

Đường chết!!

"Cứu tôi......" Cuối cùng gã sụp đổ hoàn toàn, nước mắt nước mũi giàn dụa, đấm mạnh từng cú, từng cú một lên tường.

Không ai nghe thấy được.

Thậm chí tiếng gào thét của gã còn chưa kịp truyền đi, ngay sau đó, toàn bộ đám người sau lưng kia lập tức đi lên phía trước.

Bọn hắn tóm lấy tứ chi của gã, người ở giữa còn khẽ mỉm cười, bỗng nâng đôi giày da của mình lên, giẫm thẳng đầu gã vào mặt đất.

Tiếng dãy dụa phía dưới dần dần trở nên yếu ớt, rồi biến mất hoàn toàn.

Cuối cùng sau khi mọi chuyện đã kết thúc, nhóm người áo đen lặng yên không một tiếng động dọn dẹp chỗ này, xóa sạch những dấu chân do gã giãy dụa mà tạo thành, biến dáng vẻ của con hẻm nhỏ trở về trạng thái ban đầu.

Một chiếc xe màu đen kín đáo khác dừng ở góc đường.

Sau khi hoàn thành mọi việc, mới có người lại gần chậm rãi gõ gõ cửa kính, hạ giọng nói: "Tiên sinh."

Cửa kính xe hạ xuống.

Bên trong chỉ lộ ra đôi mắt của người đàn ông trẻ tuổi.

Cả người hắn toả ra mùi hương Omega nhạt nhẽo, đôi mắt lại sâu hoắm như vực sâu không đáy.

"Xử lý xong rồi ạ." Thuộc hạ nhẹ giọng nói, "Cũng không để lộ tin tức."

"Khá lắm."

Người đàn ông trong xe chỉ keo kiệt mà khích lệ một câu như vậy, ánh mắt hắn lướt qua bao tải bị người này lôi đi, bình tĩnh nói: "Cứ ném đi."

Thuộc hạ sửng sốt, ngay sau đó cung kính cúi đầu xuống.

"Vâng."

Hắn vung tay lên, người áo đen kia lại lần nữa ném cái thi thể giống như túi rác về chỗ cũ, miệng bao tải rũ ra một cánh tay tím đen.

Chẳng cần chờ đến sáng mai, hai giờ sau, thậm chí còn nhanh hơn, tin tức ông trùm tài chính bị ám sát sẽ lan truyền nhanh chóng —— Gã sẽ bị người khác phát hiện ở nơi dơ bẩn này, ngủ trên bùn đất ướt lạnh, khuôn mặt tôn quý dính đầy đất đỏ.

Bọn họ sẽ nghi ngờ, kiêng kị, kinh hoàng thất thố, nộ khí công tâm.

Nhưng sẽ không có người nào đoán ra được đối thủ chân chính của gã là ai.

Người kia, đã ẩn thân vào trong bóng tối.

Hắn vẫn chưa hiện thân.

[29/11/2021]

Tác giả có lời muốn nói:

Triều Thu (thâm trầm): Câu chuyện của tui, bắt đầu vào một đêm mưa lạnh giá...

Nhóc con: Oa! Ngầu quá!!!

Công:......

-------

Sau đó, công/ thụ: Ừm, chúng ta đều lưu lại hồi ức tốt đẹp ở chỗ này.

.