Phóng viên bên trong màn hình lớn còn đang luôn mồm khích lệ: "Đây quả là một hành động dũng cảm không vụ lợi.

Cậu ấy, một Omega lại có thể dũng cảm đi vào đầm rồng hang hổ, dũng cảm đối mặt với phần tử xấu xa hung ác chỉ vì bạn bè của chính mình, cậu ấy đã dùng chính tình yêu thương để sáng tạo nên một kỳ tích vĩ đại mà trước nay chưa từng có.

Đến mấy trăm năm sau, chúng ta vẫn sẽ nhớ rõ rằng trên tinh cầu Thủ Đô này có một nhân vật tài giỏi đến như vậy....."

Đàn em ăn dưa: "....!Woa, cả nhà tao đang cảm thấy kinh hoàng."

Bọn họ đứng dưới màn hình lớn hai mặt nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẽ ngỡ ngàng.

Mãi một lúc lâu sau, có đàn em dè dặt hỏi: ".....!Tổ chức của chúng ta còn đoạt thêm cả mấy loại giải thưởng như thế này sao?"

Hình như không tương xứng với Nanh Sói cho lắm.

Vương Đại Vi dùng tay đập một phát vào gáy bọn họ.

"Bọn mày biết cái đéo gì," gã nói, "Đây chính là chỗ lợi hại của lão đại ——"

Gã chỉ tay về phía vẻ mặt viết đầy dòng chữ "Muốn chạy, hãy để tui được rời đi" trên mặt Triều Thu.

"Mày nhìn xem, khi bọn mày gặp cậu ấy thì có nghĩ rằng một người trông có vẻ thiện lương, dũng cảm, lại còn cầm danh hiệu nhân vật gây xúc động của năm ở tinh cầu Thủ Đô lại là một đại lão siêu cấp tài ba hay không hả?"

Các đàn em đồng loạt lắc đầu.

"Tất nhiên là không rồi!" Vương Đại Vi vỗ tay một cái, "Lão đại muốn chính là hiệu quả như này!"

Gã cảm thấy mọi người vẫn còn đang mông lung nên đơn thông não cho bọn họ.

"Nơi ẩn giấu sâu nhất chính là chốn thành thị đông đúc [1], càng dùng kiểu thân phận như vậy xuất hiện thì quần chúng nhân dân sẽ càng không thể liên hệ được cậu ấy cùng với Nanh Sói —— lão đại ra sức dụng tâm như vậy cũng chỉ vì mục đích không bị bại lộ thân phận đó!"

[1].

Gốc là "Đại ẩn ẩn vu thị".

Câu đầy đủ là "Đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã", có nghĩa đại khái về việc chỉ nơi ẩn trốn tốt nhất chính là nơi nguy hiểm nhất.

Các đàn em giật mình, chẳng mấy chốc lại có người hét lên một tiếng, như thể vừa trải qua lễ rửa tội: "Nói như vậy thì vụ đào hôn ngày trước trên tin tức giải trí cũng đều là thủ thuật che mắt của lão đại sao?"

Vương Đại Vi đương nhiên nói, "Mày nghĩ là ai cũng suy nghĩ đơn giản giống như bọn mày à? Suy nghĩ của đại lão có khi còn sâu xa hơn chúng ta nhiều!"

Nếu bọn họ còn đang đứng ở tầng thứ nhất thì Triều Thu rẻ rách gì cũng đến tầng khí quyển rồi.

Đúng, đúng như vậy, dù có như thế cũng không thể giảm bớt được độ trâu bò.

Chúng đàn em càng thêm bội phục.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn Triều Thu ở trên cao, thoáng chốc đó trong lòng đều suy nghĩ: Khi nào thì bọn họ cũng có thể trở thành người có tâm tư thâm trầm, biết bày mưu tính kế như vậy đây....

*

Triều Thu tâm tư thâm trầm còn đang lo lắng về việc nói kiểu gì cho uyển chuyển nhẹ nhàng mà không gây tổn thương người khác.

Trước khi Ôn Hân tỉnh dậy, y đã hỏi bọn bắt cóc về việc ai là lên kế hoạch vụ bắt cóc này, đáp án y nhận được cũng thật bất ngờ.

Chính là tên bạn trai mà Ôn Hân hay nhắc đến gần đây.

Lúc Triều đại lão nghe xong, ngay tức khắc đã cảm thấy sầu đến hói đầu.

Từ trước đến nay y không thể nào nhìn người khác khóc, đã thế mỹ nhân ngốc nghếch còn là bạn bè của y, lại còn chân thành cởi mở với y.

Nếu đối phương không phải một Omega mềm mại yếu đuối luôn thích ép buộc y chăm sóc da thì y cũng muốn uống máu ăn thề kết nghĩa vườn đào với cậu lắm đó.

Chỉ với một người bạn như này, Triều Thu cảm thấy áp lực như núi đè nặng khi nghĩ đến cảnh đối phương sẽ đau lòng khóc lóc trước mặt mình.

Nhưng vấn đề ở đây là cũng không thể không nói.

Bây giờ còn không nói ra thì giữ lại để sang năm ăn Tết à?

Từ trước đến nay Triều đại lão chưa từng có kinh nghiệm trong việc lừa gạt Omega, suy nghĩ một chút, chỉ có thể quanh co dò xét thử: "Tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, không phải toàn bộ cuộc sống."

Đề tài này lập tức khơi dậy tâm cảnh giác của Ôn Hân.

Cậu nhìn khuê mật của mình, còn tưởng rằng đối phương lại đang nghĩ đến cuộc tình buồn đau với Lục Cảnh Nam, do đó càng dè dặt cẩn thận trả lời: "Đúng vậy."

Triều đại lão không ngừng cố gắng, "Thất tình chỉ là một thất bại nhỏ trong cuộc đời, về sau nhìn lại thì quả thật nó không còn đáng nhắc đến."

Ôn Hân: "....!Vô cùng chính xác."

Triều đại lão nhận thấy thời cơ đến rồi: "Nếu như có một người làm mày bị tổn thương...."

Lời còn chưa dứt, y đã bị Ôn Hân ôm chặt lấy.

Tay chân đại lão cứng ngắc trong nháy mắt.

Cái này không ổn lắm đâu —— cho dù có là trúc mã trúc mã thì cũng phải chú ý đến AO thụ thụ bất thân chứ.

Mỹ nhân ngốc nghếch gắt gao ôm chặt lấy y, giọng nói cũng nghẹn ngào, "Mày đừng nói nữa, tao đều hiểu hết."

Tốt lắm, cậu ấy hiểu.

Triều đại lão không khỏi nhẹ nhõm trong lòng, xem ra trong lòng cậu ấy đã sớm có suy đoán rồi.

Ngay lập tức sau đó, Ôn Hân lại bắt đầu chửi ầm lên: "Lục Cảnh Nam cái thằng đéo ra gì, thằng chó này còn không bằng nổi mảnh xương vụn con chó nhà tao gặm rớt nữa!!"

32 nằm không cũng trúng đạn: ".....?"

Triều Thu: "......"

Y cảm thấy hết sức cạn lời, "Tao không nói đến hắn...."

"Vậy thì nói ai?" Ôn Hân buông lỏng y ra, vẫn còn nước mắt lưng tròng, "Chắc không phải còn có người khác chứ?"

Triều đại lão nhìn cậu chăm chú,

Trúc mã trúc mã nhiều năm như vậy rồi, độ ăn ý cơ bản với nhau vẫn phải có.

Ôn Hân từ từ hiểu ra được điều gì đó từ trong ánh mắt của y, chậm rãi chỉ tay về phía mình.

"....!Bạn trai tao?"

Cậu vẫn còn hơi khó hiểu, "Cơ mà vì sao?"

Triều Thu chỉ nói năm chữ:

"Anh hùng cứu mỹ nhân."

[Chỗ này tiếng trung có 4 chữ thôi, nhưng tiếng Việt có 5 nên xin phép đổi chút cho phù hợp nhé.]

Thật ra thì cái này đã có kịch bản ngay từ đầu rồi.

Ôn Hân được bạn trai hẹn ra ngoài rồi trên đường đi ngoài ý muốn bị bắt cóc, thực tế thì bọn bắt cóc này cũng chỉ là mấy tấm chiếu vừa trải, câu từ đe dọa cũng lung tung lộn xộn...!Từ đầu đến cuối đều là kịch bản nam chính do chính cái thằng gọi là bạn trai kia biên soạn cho chính bản thân gã.

Nguyên nhân cũng đơn giản, kiểu dạng thiếu gia nhà giàu như Ôn Hân cơ bản không có khả năng tùy ý gả cho cái loại Alpha tầng lớp bình dân, chính Ôn Hân cũng hiểu rõ điều đó nên mới chậm chạp mãi không dẫn gã về gặp ba mẹ mình.

Alpha mắt thấy thời gian càng ngày càng kéo dài, sợ con thỏ béo này nhảy ra khỏi bát của mình, cho nên quyết định ra chiêu tàn nhẫn, quyết định dựa vào cái này để vội vã đi đến chỗ ba mẹ Ôn gia để gia tăng độ thiện cảm.

—— Tất nhiên.

Nếu trong lúc Ôn Hân bị trói mà rơi vào kỳ phát tình, gã sẽ coi việc kia như là biện pháp duy nhất dưới tình huống cấp bách nguy hiểm đó.

Ba mẹ Ôn gia không những không thể trách cứ gã mà thậm chí còn phải cảm kích gã —— gã là ân nhân cứu mạng của Ôn Hân, việc đặt chân vào Ôn gia cũng trở nên danh chính ngôn thuận.

Chiêu này có thể nói là ngoan độc.

Vốn dĩ sau khi bị bắt cóc thì nên đến phiên Alpha kia đến gặt hái công lao, ai mà ngờ được trong tiềm thức Ôn Hân vẫn càng tin tưởng khuê mật của mình hơn, trong lúc tìm đường chạy thoát lại không hề gọi điện cho gã mà là gọi điện cho Triều Thu.

Triều đại lão vỗ cánh bướm một cái thì nội dung phía sau đó của vở kịch đã phát triển mạnh mẽ chẳng khác nào Hoàng Hà vỡ đê, cuồn cuộn điên cuồng chạy lệch hướng.

Ôn Hâu sai khi phục hồi lại tinh thần: "....!Mẹ kiếp!"

Triều Thu cau mày, đã cầm sẵn khăn tay, "Mày đừng có khóc."

Tao thật sự không giỏi dỗ dành người khác đâu.

"Khóc cái gì?" Mỹ nhân ngốc nghếch không khóc, ngẩng đầu lên giống như một con gà chọi có ý chí chiến đấu sục sôi, "Thằng này thật đéo biết xấu hổ, con mẹ nó đồ cặn bã, thằng này không phải rác thải có hại mà phải là rác thải ngàn năm có một mới đúng!"

Cậu càng nghĩ càng thấy giận, "Nói như vậy thì cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong lần đầu tiên bọn tao gặp mặt —— đù mẹ nhà nó, thế mà còn dám tái phạm lại nữa!"

Triều đại lão rất bất ngờ, "Mày không đau lòng sao?"

Vốn dĩ y nghĩ Ôn Hân sẽ khóc, nhưng nhìn cái bộ dáng này, Ôn Hân trông giống như đang muốn cầm đao đi chém người thì đúng hơn....

Ôn Hân cắn răng, ha hả nói: "Đau lòng á."

Ánh mắt của cậu dần dần trở nên hung ác.

"Mày chờ đấy, tao sẽ không chia tay với thằng đấy."

Không biết nghĩ đến cái gì, cậu thậm chí còn hơi cười: "Tốt lắm, rơi vào trong tay tao à, tao nhất định chơi chết thằng này...."

Triều Thu: "....."

Vậy mà y phải câm miệng không biết nói gì trong chốc lát, thậm chí còn muốn gửi vé chào mời khuê mật gia nhập Nanh Sói.

*

Vì mục đích chiêu mộ nhân tài, Triều Thu đã dẫn theo hai đàn em tiến vào đấu trường dưới lòng đất.

Theo lời nói của Vương Đại Vi thì gần đây trong đấu trường này có một vị tướng bất bại, trước mắt vẫn chưa thấy hắn đánh thua trận nào.

Bách chiến bách thắng, tóm lại là bản lĩnh phi thường.

Nhưng thân phận lại thần bí, hiện nay vẫn chưa có ai từng nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Một đại lão thần bí có sức mạnh chưa có lời giải đáp.

Vương Đại Vi khi giới thiệu cũng vẫn tôn sùng nói: "Nhất định lão đại với hắn sẽ có tiếng nói chung."

Thiết lập này thực sự giống nhau như đúc!

Sau khi Triều Thu nghe xong cũng thấy hơi động lòng —— bây giờ mấy chục đàn em mà y mang theo đều có thực lực bình thường, chưa có ai phát triển bật hẳn lên.

Nếu thực sự bước vào trận chiến hoàng hôn thì cũng đâu thể trông chờ vào mỗi y.

Hơn nữa, việc khi nào y mới có thể hoàn toàn khôi phục thì tạm thời vẫn chưa thể biết trước được.

Chiêu mộ người tài luôn là bước đầu tiên của kiến công lập nghiệp.

Triều đại lão đã chuẩn bị sẵn sàng, y thậm chí còn tính sẵn đến việc mời chào ba lần, lần đầu không được thì mới lần thứ hai; lần hai không được thì mời lần thứ ba.

Y thật sự không nghĩ đến việc mình sẽ không mời được, dù sao thì dạng Alpha có tư chất đã cực kỳ hiếm thấy rồi, nếu đối phương vẫn còn muốn phát triển về mặt này thì tất nhiên phải tranh thủ chọn được một lãnh đạo tốt nhất.

Mà y, không thể nghi ngờ chính là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Triều đại lão đủ tự tin đối với điều này.

Đấu trường ồn ào huyên náo, chỗ ngồi đã bị chiếm sạch sẽ.

Vương Đại Vi lấy mặt nạ đưa cho y, kính cẩn đeo lên cho y, "Lão đại, tôi giúp cậu."

Mặt nạ khéo léo che khuất mặt mày, Triều Thu từ trên tầng hai nhìn xuống bên dưới, người khiêu chiến trên đài có cơ thể cường tráng, chiều cao khoảng chừng 1m8, đang nắm chặt nắm đấm rắn chắc của mình.

Triều đại lão cầm một cái ống nhòm nhỏ, dường như hơi đăm chiêu.

"Là người kia?"

"Không phải," Vương Đại Vi đứng bên cạnh chỉ cho y xem, "Là đối diện ——"

Triều Thu nhìn, ánh mắt y không nhịn được hơi ngưng lại một lúc.

So với bên này cao to vạm vỡ đến mức bắt mắt thì người đàn ông phía đối diện này có có thân hình thon dài hơn rất nhiều.

Nhưng sự thon dài này lại không phải nhược điểm, trái ngược lại, cơ thể hắn có một tầng cơ bắp mỏng, đường cong trên người lưu loát lại xinh đẹp, cảm giác như tràn đầy sức mạnh.

Khuôn mặt bị mặt nạ màu đen che khuất chỉ có thể nhìn thấy đường cong phần cằm như ẩn như hiện.

Cũng rất đẹp.

Triều đại lão không kìm được nhìn người này một lúc lâu.

"Trong mấy tháng vừa qua, hắn chưa từng thua cuộc lần nào," Vương Đại Vi bên cạnh thấp giọng nói, "Trước đây có rất nhiều tổ chức đều đến tìm hắn nhưng ai cũng phải trắng tay trở về —— nhưng mà, lão đại, lời của cậu chắc chắn sẽ được!"

Vương Đại Vi chẳng khác gì fan não tàn luôn có một lòng tin mù quáng đối với lão đại nhà mình.

Triều Thu vuốt cằm, rất bình tĩnh nói: "Cứ xem thử trước đã."

......

Tiếng hoan hô nổi lên bốn phía,

Người ở trên khán đài bắt đầu buông lỏng cổ tay, hai bên đều nhìn thoáng qua nhau.

"Bách chiến bách thắng hả?"

Người đàn ông cao to châm biếm, trong mắt không chút che dấu vẻ khinh miệt.

"Đó là do mày không gặp được tao sớm hơn —— Nói lời chào tạm biệt với thằng này đi, gặp phải tao thì mày chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ mà thôi."

Người đối diện sau khi nghe xong lời nói tràn đầy ý tứ khiêu khích đó nhưng không hề tỏ ra một chút nhục nhã hay phẫn nộ nào cả.

Hắn chỉ nâng tầm mắt lên như bình thường.

Trong một cái nháy mắt đó, cặp mắt màu đen che dấu bên dưới lớp mặt nạ khiến cho người đàn ông cao to không rét mà run, giống như một con thú dữ bị tóm gọn rồi bị cắn xé cổ họng ngay lập tức.

Vì đè nén nỗi hoảng hốt không hiểu từ đâu tới này, gã hét lên một tiếng, dồn lực xông lên phía trước ——

Giọng nói của người chủ trì vang vọng khắp nơi.

"Bọn họ lao vào đánh nhau!"

"Đây là một đòn đấm móc phải đầy xinh đẹp, tốt lắm!"

"Bây giờ mặt nạ đen đã thể hiện kỹ năng của mình ra ——"

Tiếng sôi trào của dòng người mỗi lúc một cao, mặt nạ đen hoàn toàn chiếm ưu thế, khiến cho người đàn ông cao to đối diện không có đủ sức để đánh trả lại.

Trên người hắn thấp thoáng nhìn thấy mồ hôi toát ra, mồ hôi bám trên từng múi cơ bắp xinh đẹp ấy như sắp nhỏ giọt rơi xuống.

Triều Thu thế mà lại cảm thấy hơi nóng, y nới lỏng cổ áo, trái tim đập có chút kịch liệt.

Vương Đại Vi đột nhiên xoay người, bị y làm cho hoảng sợ, "Lão đại, mặt cậu có phải hơi đỏ lên không?"

Triều đại lão sờ sờ, cũng cảm thấy nóng lên, cứ như là một vòng kỳ dịch cảm mới là bắt đầu vậy.

Y hỏi: "Anh có mang theo lọ thuốc ức chế không?"

"Có mang theo," Vương Đại Vi lấy ra từ trên người, vẫn đang đầy bụng nghi ngờ, "Lão đại, thực ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, cậu...."

Tại sao cậu cứ muốn cái này?

Mọi người đều biết rõ rằng thuốc ức chế tin tức tố của Alpha không hề có hiệu quả đối với Omega.

Không chỉ không có hiệu quả mà bên trong còn có thành phần chứa chất thúc đẩy kỳ phát tình của Omega, khiến cho kỳ phát tình trở nên mãnh liệt hơn.

Gã không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ lão đại muốn chơi nhiều kiểu sao?

—— Ôi.

Ánh mắt Vương Đại Vi đầy vẻ phức tạp.

Tình yêu OO của mấy người cũng biết cách chơi đấy nhở.

Triều đại lão lúc này cảm thấy nóng bừng lên chẳng khác gì một siêu nước sôi sùng sục đang không ngừng bốc hơi, cũng không đoái hoài đến việc đàn em đang nói cái gì, ngay lập tức chạy thẳng vào toilet, ở trong góc quét sạch hai lọ thuốc ức chế.

Uống được một lúc, y bình tĩnh ngồi trên nắp bồn cầu chờ hiệu quả.

Rất nhanh sau đó đã có hiệu quả.

Y không chỉ nóng mà còn thấy choáng váng, cả người giống như bị ném vào lồng hấp, lỗ chân lông trên người đều giãn nở ra.

Thật sự là gặp quỷ mà —— không phải Vương Đại Vi nói đây là nhãn hiệu thuốc ức chế tốt nhất trên thị trường hiện nay hay sao?

Vì sao y dùng xong vẫn không thấy có tác dụng?

Y không nén nổi đưa mắt nhìn ngày tháng sản xuất, nghi ngờ đây là sản phẩm quá hạn.

Nhưng không hề, không chỉ không quá hạn mà ngày sản xuất cũng chỉ mới gần đây.

Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ cái này là sản phẩm giả kém chất lượng? —— Cái loại 9 đồng 9 gói miễn phí vận chuyển?

Triều Thu dựa người vào vách tường, tay chân như muốn nhũn ra, trông rất giống một con tôm yếu ớt đang chậm rãi di chuyển.

Y may mắn vì lúc này trong toilet không có ai —— loại đấu trường thể thao ngầm như này, bình thường cũng ít có Omega đến đây, bây giờ y đang ngụy trang thành một Omega nên không thể quang minh chính đại tiến vào toilet của Alpha.

Nếu ở đây còn có Omega nào khác, bọn họ cô A quả O chắc chắn sẽ hoàn toàn biến chất cả lũ cho xem.

Nói không chừng còn bị bế lên thông tin thời sự xã hội.

Nhưng mà trước mắt....

Triều đại lão cắn răng nghiến lợi bước ra ngoài, giống như uống rượu say, bước chân chẳng khác gì đang bước trên mây đi trong sương.

Mạch máu trong cơ thể điên cuồng sôi trào, khẩn cấp khát cầu tin tức tố được rót vào.

Việc này cũng không khéo.

Sắc mặt của y ửng hồng, cố hết sức bình tĩnh đưa ra phán đoán trong lòng.

Dựa theo chiều hướng này, chỉ sợ rằng kiểu gì y cũng phải đánh dấu tạm thời thì mới có thể vượt qua được kỳ dịch cảm đầu tiên đầy khí thế này.

Nhưng mà phải đi đâu để đánh dấu tạm thời đây, y cũng đâu thể bắt bừa một người ở đây để cắn?

Triều Thu choáng váng mơ hồ đi về phía trước, vịn tay vào khung cửa run rẩy một hồi.

Mãi cho đến khi y ngửi thấy một cỗ mùi hương quen thuộc.

Mùi hương giống như tuyết như tùng kia đã sớm khắc sâu vào trong trí óc của y.

Thế cho nên y thậm chí còn không cần nhìn thấy bộ dáng của đối phương, cũng không cần hỏi vì sao đối phương lại đến nơi này, chỉ nhờ cậy vào bản năng Alpha trong người mình mà lảo đảo tiến lên, mạnh mẽ dùng sức dồn đối phương vào vách tường ——

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay vòng.

Y cảm nhận được người trong ngực mình đang giãy dụa, dường như đối phương không hề ngờ tới, mãi cho đến khi bị y túm chặt lấy thì mới bắt đầu phản kháng.

Y giữ chặt lấy phần da sau gáy của người trước mắt này, trong lòng lúc này càng tràn ngập nhu tình ý mật.

Thề bằng cả trái tim này, Triều đại lão là một đại lão đứng đắn, cho đến tận bây giờ y cũng không hề nghĩ đến việc sẽ chiếm tiện nghi của bạch nguyệt quang.

Chỉ là ——

Y không nhịn được.

Y kích động đến mức cơ thể cũng hơi run rẩy, mạnh mẽ cố định giữ chặt lấy cổ đối phương, nói ra một câu trấn an "Đừng sợ."

Tin tức tố của y đã bị kìm nén một thời gian dài nên sẽ rất hung mãnh, chỉ sợ sẽ bao trùm lấy cơ thể đối phương chỉ trong nháy mắt mất, đè nén khiến đối phương không thể nhấc nổi một ngón tay lên ——

Giây tiếp theo.

Y nhắm ngay đến khu vực sau cổ đối phương, không một chút do dự, thật sâu.

Y cắn răng nanh của mình vào trong đó..