"Trần Nghiêm."

"..."

"Trần Nghiêm?"

"..."

"Trần Nghiêm! Hôm nay ông làm sao đấy, vừa gặp mặt đã bắt đầu ôm rịt lấy cái điện thoại không rời mắt rồi."

Lúc này Trần Nghiêm mới hoàn hồn lại từ mấy tin nhắn trong nhóm chat trên màn hình điện thoại, y lơ đễnh đặt điện thoại xuống, mặt đối mặt với nhóm bạn học cũ trên bàn ăn mình mới gặp cách đây không lâu: "... Không phải, chỉ là dự án gần đây của tôi có chút chuyện."

Hôm nay, mấy người họ chọn ăn ở một quán nướng.

Ngon bổ rẻ lại còn ăn được nhiều, thịt nướng dưa cải vừa đặt lên chảo gang là đã thơm lừng mùi dầu, hương thơm bay ra tứ phía, không cần chấm thêm gia vị, miếng thịt đầy đặn, chua cay ngon miệng.

Trong lúc Trần Nghiêm cắm cúi xem điện thoại, thịt trên khay đã bị ăn cho gần hết.

Bạn học cũ đều nói đùa: "Trần Nghiêm người ta có kịch bản để viết, có kịch bản được quay, không giống chúng ta, từ sáng đến tối đều rảnh mốc cả mồm."

"Ai mà ngờ được, bây giờ trong mấy người chúng ta, người lăn lộn tốt nhất lại là Trần béo trước kia bình thường nhất."

"Gì mà Trần béo hả! Người ra bây giờ là sếp Trần, rất bận rộn, ha ha ha."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều phá lên cười.

Trần Nghiêm chối không để mọi người lấy mình ra trêu, chỉ tổ khiến cả đám càng trêu chọc dữ hơn.

Sau đó không biết từ lúc nào, cả bàn đột nhiên không hẹn mà cùng im lặng nhìn chảo nướng ở giữa.

Trần Nghiêm cũng cau mày.

Cuối cùng, người ngồi bên tay trái y ngẩng đầu lên trước, chủ động nâng chén rượu lên nói: "Được rồi, tôi đây là về quê lấy vợ hưởng phúc, mấy ông đến tiễn tôi chứ có phải đi dự đám tang đâu, vui vẻ lên!"

Đây cũng chính là lý do, trong một thời gian ngắn ngủi, bọn họ lại tổ chức họp mặt lần nữa.

Vốn dĩ đã hẹn tháng sau mới gặp, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, bản thân còn chưa đến lúc không chịu được nữa, gia đình cậu ta lại không chịu nổi trước, một cuộc điện thoại gọi tới thúc giục cậu ta về nhà xem mắt, nhân tiện làm quen, chuẩn bị tiếp nhận công việc của gia đình.

Đọc sách hơn 20 năm, cuối cùng vòng đi vòng lại vẫn trở về nhà.

Bốn người cùng nhau nâng chén, trừ Trần Nghiêm ra, hai người khác đều cười nói tháng ngày sinh sống ở thành phố A của mình sắp chấm dứt.

"Mấy hôm trước mẹ tôi còn gọi cho tôi, chắc có lẽ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, không hề hỏi xem một tháng tôi kiếm được bao nhiêu, chỉ hỏi ăn có đủ ngon, mặc có đủ ấm không."

"Vậy mẹ ông đúng thực là bồ tát tái thế, ba mẹ tôi đây trực tiếp chê bôi tôi, 26, 27 tuổi đầu rồi còn lông bông bên ngoài, tôi đang tính đi thi công chức luôn cho rồi."

Mấy người trò chuyện một chút, đề tài lại quay về trên người Trần Nghiêm, tất cả đều tỏ ra ghen tỵ với sự may mắn của y.

Trần Nghiêm vốn không muốn khiến ngày đã buồn rồi lại càng thêm ủ rũ nữa, nhưng thực sự không chịu nổi mấy câu trái ước ao hâm mộ, phải ghen tỵ khao khát của bạn học, cuối cùng vẫn là nói ra miệng: "Mấy tháng này xem như tôi làm không công rồi."

"?"

"Sao lại làm không công?"

"Người phụ trách dự án lần này nợ lương đội biên kịch bọn tôi mấy tháng rồi không trả, làm đến bây giờ tổng cộng mới chỉ nhận được 30 nghìn tiền đặt cọc lúc đầu." Trần Nghiêm tự mình uống một chén, hắng giọng: "Ban nãy tôi xem điện thoại cũng là vì mấy biên kịch còn lại nói chuyện này trong nhóm, họ đi đòi tiền nhưng không lấy được."

Dứt lời, bốn người lần thứ hai rơi vào trầm mặc.

Không có căm phẫn sục sôi, không có bất bình giùm, có chăng cũng chỉ vài tiếng than thở, vỗ vỗ vai y nói "Chuyện thường mà".

Chuyện như vậy mọi người đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

"Diễn viên không thể đắc tội, đạo diễn không thể đắc tội, chỉ có thể bắt nạt mấy biên kịch nhỏ bé chúng ta thôi."

"Nói đến chuyện này, tôi lại bắt đầu thấy hâm mộ Nguyễn Tụng, aiz, khẳng định không ai dám lừa cậu ta như vậy... Thế thật sự là không có chút hi vọng nào sao?"

"Ý, không phải, tôi nhớ hạng mục này hình như là bạn cùng phòng ông giới thiệu cho ông mà nhỉ, ông nhờ người ta đi hỏi hộ một tí xem sao?"

Lúc mấy người nói đến đây, Trần Nghiêm đúng lúc liếc thấy màn hình điện thoại mình đặt trên bàn sáng lên, phía trên hiện thông báo có một tin nhắn.

[Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Gần đây dự án đã hết bận chưa, sao không thấy lải nhải tình trạng gần đây của cậu thế?]

Trần Nghiêm đưa tay tắt màn hình điện thoại, mỉm cười bất lực: "Bạn cùng phòng tôi thì có thể hỏi được cái gì chứ, cậu ấy cũng chỉ tiện tay giới thiệu một câu thôi, lại chả quen biết gì. Chậc, loại chuyện thối nát này, gặp phải cũng chỉ đành tự nhận bản thân xui xẻo. Người ta có thể giới thiệu công việc cho mình đã là hết nước hết cái rồi, là tự mình quyết định có làm hay không, đâu ai có ép uổng gì, giờ chẳng lẽ lại bắt người ta đi đòi nợ hộ mình nữa à?"

...

Bình thường Trần Nghiêm trả lời tin nhắn rất nhanh.

Lúc ngồi trên xe bảo mẫu quay về nhà gỗ Nguyễn Tụng đã nhắn cho y, thế mà hôm nay chờ đến mười mấy phút vẫn không thấy người đâu.

Anh không thể không bồi thêm một câu nữa.

[Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Xong việc nhớ oánh tin trả lời tôi, có việc muốn thương lượng với cậu.]

Lần này Trần Nghiêm nhắn lại.

[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Bộ này chắc xong sớm thôi, độ vài hôm nữa, ban nãy tôi ăn cơm với bạn học, không để ý điện thoại.]

Nguyễn Tụng cũng biết lâu lâu y sẽ đi tụ tập với bạn bè.

[Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Vậy cậu nói chuyện với bạn trước đi, chuyện bên tôi không gấp, chờ cậu hết bận rồi nói cũng được.]

[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Được, mà lần này Nhậm Khâm Minh trâu bò dữ ha, thế này trèo được lên thuyền của Vương Giáng.]

Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió.

Gần như ngay lúc bọn họ rời khỏi nhà hàng, thì chuyện Nhậm Khâm Minh có thể sẽ xuất hiện trong phim điện ảnh mới của Vương Giáng đã lan truyền trên internet rồi.

Còn lan truyền có đầu có đuôi là đằng khác.

Ví dụ như câu chuyện bí ẩn, Nhậm Khâm Minh nằm trên giường cầm điện thoại xem cái gì mà không buồn nhúc nhích, đã tức thì có manh mối, có thể khiến fan hâm mộ của hắn sướng phát rồ.

[Fan sự nghiệp mừng như điên, tui đoán một con số cho cả nhà nhé, 1 tỷ.]

[Bảo thủ quá, bộ này còn có đạo diễn Vương ở đó, to gan lên một chút, ba tỷ, nhe răng.jpg]

[Sao thím biết người ta nói tổng doanh thu phòng vé là 1 tỷ, mà không phải mỗi ngày 1 tỷ, doge.jpg]

[Ha ha ha ha, các chị em bình tõm nào, cũng có phải phim chiếu tết đâu, doanh thu phòng vé làm gì có chuyện khủng cỡ đó.]

[Trường hợp này, để yêm nói con số đi, đạo diễn Lý + đạo diễn Vương + Chó cỏ = 5 tỷ, rất là hợp lý nhỉ, doge.jpg]

[Giống Lưu Mục Ngôn, cấp bậc đạo diễn như Vương Giáng, một năm gặp được một người đã là ghê gớm lắm rồi, tương lai Chó cỏ nhà mình thật là sáng lạn, mẹ già rơi lệ.]

[Vấn đề mới lại đến rồi đây, Chó cỏ một năm diễn hai bộ, vậy chẳng phải là lại không thể ở cùng thầy Nguyễn à??? Xị mặt.jpg]

Vì thế, Nhậm Khâm Minh còn chưa kịp phản ứng, Lưu Mục Ngôn đã thấy hoảng trước.

Chỉ lo hắn đổi ý, không muốn quay phim của mình, sốt ruột cuống cuồng nhắc trợ lý vào weibo của mình đăng bài thông báo.

[@ Lưu Mục Ngôn không NG: Phòng khách sạn mà đoàn làm phim cung cấp cho @ Nhậm Khâm Minh rất rộng rãi, hoàn toàn có thể ở được hai người, nếu Tiểu Tụng đồng ý, cơm hộp tập thể của đoàn phim lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, mở nắp trước cho cậu, hai tay chắp trước ngực.jpg]

Fan hâm mộ vui hớn hở.

[Ha ha ha ha ha ha, có thể thấy được đạo diễn Lưu thực sự muốn hợp tác với Chó cỏ.]

[Vì hợp tác, ngay cả người nhà cũng sắp xếp cho ở cùng luôn, quá toẹt vời 2333.]

[Mấy người đừng dọa đạo diễn Lưu nữa, gờ Chó con với thầy Nguyễn công khai rồi, hoàn toàn có thể quang minh chính đại tới thăm đoàn phim, không có chuyện phải tách ra đâu.]

[Hướng dẫn sử dụng cho @ Tất cả các đoàn làm phim muốn hợp tác cùng Chó cỏ, mời lấy đạo diễn Lưu làm gương, phải nhớ thu xếp chỗ ở cho cả gia quyến diễn viên nhá, doge.jpg]

Mà sau khi nghe tin diễn viên đóng vai nữ chính là Trương Kiều Ngữ thì cư dân mạng còn bàn tán còn rôm rả hơn.

Tất cả fan của Nhậm Khâm Minh biết tin này thì đều vui mừng, thử hỏi trần đời có ai không thích người đẹp diễn hay lại không đeo bám nào ⸺⸺ lại cũng chưa từng nghe cô nàng này có scandal với bất kỳ ai trong giới.

Cư dân mạng vẫn chẳng hay biết gì.

Không phải Trương Kiều Ngữ không có scandal với người trong giới, mà căn bản là người ta nhìn không lọt mắt.

Một khi thực sự truyền ra scandal với người trong giới, vậy không phải là nửa như công khai rồi à, vậy sẽ làm lỡ dở chuyện tìm kim chủ, bắt cá vài tay chân đạp vài thuyền của cô ả, đương nhiên là phải "Giữ mình trong sạch" rồi.

...

Có cuộc trò truyện bí mật trên kênh người lớn "Không kể ai nghe" lúc ở nhà hàng, buổi tối mọi người về tới nhà gỗ xong thì đều tự giác quay về phòng đánh răng rửa mặt, "Đi ngủ" sớm.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng vừa đến 10 giờ tối là đen xì hết cả.

Khán giả khu bình luận đã dưỡng sức xong xuôi, chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt tiếp sức để tiếp tục chiến đấu: "?"

Tổ đạo diễn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, suýt nữa tưởng thiết bị quay chụp của mình có vấn đề: "?"

Hôm nay bị làm sao thế, hội cú đêm đều học theo Trịnh Thanh rồi à.

Nhưng thật ra người đàng hoàng nghiêm túc là Trịnh Thanh lại đang học làm "Cú đêm".

Ekip chương trình liên hệ với khách mời không được, không thể không lên Weibo đăng thông báo.

[@ Ekip chương trình "19 ngày bên nhau": Hôm nay có lẽ tất cả khách mời đã bàn trước với nhau là sẽ đi ngủ sớm, sợ mọi người phải thức đêm canh livestream quá vất vả, hôm nay chúng ta chia tay nhau ở đây, sáng mai chín giờ gặp lại nha, bắn tim,jpg x3 (Thực ra chỉ là do tụi tôi không thể quản được khách mời thôi, chó con ôm chân.jpg]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha.]

...

Nhưng sau khi khán giả ngủ say ngủ ngon ngủ đẫy giấc xong, đúng chín giờ sáng ngồi xổm canh trong phòng phát sóng.

Chuyện càng kỳ lạ hơn đã xuất hiện.

Bình thường cho dù giờ này Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng còn chưa dậy, thì Khương Kỳ Kỳ cũng đã dậy sớm makeup từ bao giở bao giờ, Tần Tư Gia và Trịnh Thanh cũng đã ra ngoài chạy bộ, Lương Nghệ thì đọc báo sáng, ngồi làm việc.

Kết quả không biết hôm nay là làm sao, tất cả camera phát trực tiếp đã đúng hẹn mở ra, thế mà trong nhà gỗ lại không có lấy một bóng người.

Phòng khách, nhà bếp, hành lang, phòng ngủ... Toàn bộ trống rỗng.

Đã vậy chăn đệm trên giường ngủ của sáu người đều đã được gấp lại gọn gàng.

Như thế tối qua họ căn bản không hề lên giường đi ngủ, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh cũng không thấy tăm hơi.

[?????]

Khu bình luận hoang mang, liên tục comment tag ekip chương trình trên màn hình công khai, nói khách mời nhà họ bỏ trốn rồi.

Mà ekip chương trình thì còn bối rối hơn cả khán giả, rõ ràng tối qua bọn họ đưa một xe người lên đến núi rồi mời rời đi, gọi điện thoại cho sáu người thì lại không thể liên lạc được.

Chỉ có thể một lần nữa bò lên Weibo đăng thông báo.

[@ Ekip chương trình "19 ngày bên nhau": Mọi người cứ bình tĩnh đã, đừng vội, ekip chương trình tạm thời cũng không biết tình huống bây giờ là sao, camera man bình thường đều phải buổi trưa mới lên núi, bây giờ chúng tôi đã xuất phát rồi, được đích thân tổ đạo diễn hộ tống đi lên... Chó con ôm chân.jpg]

["Về việc Weibo chính thức của chương trình bị ép phải đăng liên tiếp hai thông báo thanh minh".]

[Xưa giờ đều là chương trình bắt bí khách mời, làn đầu tiên tui thấy có một ekip chương trình đáng thương thế này đấy, ha ha ha ha.]

[Đã vậy tối nay bọn họ còn phải đi thảm đỏ nữa, giờ lại chả thấy người đâu.]

[Ai bảo hai hôm trước cho bọn trẻ đi ra ngoài chơi một chuyến làm bọn trẻ mê, giờ không đứa nào chịu ở nhà nữa, dí trán.jpg]

[Làm tui cười ẻ, cảm giác bây giờ của tổ đạo diễn là "Hoang mang" trong ngoặc kép ý nhỉ, chắc không phải là hiệu ứng mà ekip chương trình cố tình làm ra đâu.]

[Bằng một cách khó hiểu nào đó, thay vì xem khách mời phát trực tiếp, chúng ta đã đổi sang xem tổ đạo diễn phát sóng trực tiếp, doge.jpg]

Vì không muốn để phòng phát sóng trống huơ trống hoác chỉ quay được mỗi cái mái nhà, tổ đạo diễn không thể làm gì khác, chỉ đành để một người cầm máy quay theo quay bọn họ.

Cả một đường từ dưới núi đi lên, mấy người họ ai nấy đều căng thẳng, nghiêm túc thảo luận với nhau.

Đủ các loại suy đoán được đưa ra, thế mà khán giả xem "Phá án" đến mê mẩn, còn hăng hái chọc cười không ngừng, tất cả đều muốn biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng tổ đạo diễn ôm đầu, thậm chí bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hôm qua bọn họ bị ảo giác tập thể, thực ra họ đã để quên con nhà người ta ở bên ngoài, căn bản không có đưa người về đây.

Vì khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, vốn độ thảo luận trong phòng phát sóng đã rất cao rồi nay lại một lần nữa tăng vọt, đội ngũ marketing khống chế bình luận của ekip chương trình cũng không thể làm gì được, sự việc một phát leo lên hotsearch.

[Khách mời chương trình "19 ngày bên nhau" mất tích, tổ đạo diễn livestream tìm người.]

Show hẹn hò của bọn họ quay cho đến lúc này, sáu khách mời không ít lần được lên hotsearch, các loại chiêu trò cũng không ít.

Nhưng có thế nào thì cũng là chuyện của khách mời, đâu ra chuyện tổ đạo diễn được bưng lên hotsearch.

Tổng đạo diễn tốt xấu gì cũng vừa mới qua ba lăm, đang ở độ tuổi chính trực tráng niên, trong lúc phát sóng trực tiếp một đường đi lên núi quả thực là rầu muốn bạc cả đầu.

Dù sao người đột nhiên biến mất, ít nhiều gì cũng phải tính đến các tình huống xấu nhất, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với sáu khách mời quý giá trong show của y thì sao...

[Tổ đạo diễn: Chương trình đang ghi hình êm đẹp, khách mời lại mất tích rồi, sống trên đời lần đầu thấy hoang mang như vậy, ôm đầu.jpg]

[Nếu đến cuối mà để Mị biết chuyện này là do mấy người hẹn nhau cũng diễn kịch, thì Mị sẽ cho nổ tung Weibo chính thức của mấy người đó nha, doge.jpg]

[Tiếp theo mời khán giả theo dõi chương trình "Nhật ký tổ đạo diễn tìm khách mời".]

Tài xế phi như bay, đưa họ đến nhà gỗ.

Chờ đến nơi, tất cả vội vàng mở cửa xe, một đám người hoang mang rối loạn xách máy quay xông về phía căn nhà.

Hoàn toàn không biết, một giây trước nhà gỗ còn đang trống không, lại ngay sau khi bọn họ bước xuống xe có một giây, sáu người được cho là đã biến mất từ sáng sáng sớm, đột nhiên xuất hiện từ các góc chết của camera.

Có từ ban công, có từ trong nhà vệ sinh, có khi là nấp trong phòng chứa đồ sát phòng khách, gần như trong tay sáu người đều cầm một tờ giấy viết chữ "Suỵt" rất to, giơ thẳng về phía camera.

Khán giả lập tức bắt sóng, biết là sáu người họ tính đùa dai, muốn phản công lại, trêu tổ đạo diễn một phen!

Trên màn hình công khai có người phớ lớ cười to, chỉ trích bọn hò đùa quá trớn, không để ý đến sống chết của người khác cũng có.

Nhưng tất cả mọi cuộc thảo luận đều ngừng hẳn khi Nguyễn Tụng xuất hiện.

Ngoài cửa, tổ đạo diễn đã không ngừng không nghỉ chạy đến trước cửa chính nhà gỗ.

Bên trong, sáu người ngoan ngoãn đứng nghiêm trang ở cửa, chuẩn bị "Đón khách".

Chờ tổng đạo diễn lấy chìa khóa ra, hồi hộp căng thẳng tra chìa vào ổ...

Năm quả pháo giấy trong nháy mắt bắn lên không trung ⸺⸺ Sáu khách mời biến mất không thấy tăm hơi đâu đang chỉnh tề đứng trước mặt y.

Tất cả nhân viên công tác chạy tới đều giật mình sửng sốt.

Tổng đạo diễn là người đầu tiên xông tới, bị pháo giấy phun khắp mặt.

Y ngơ ngác nhìn mấy khuôn mặt tươi cười trước mắt mình, tim đập thình thịch y như ngồi tàu lượn siêu tốc, thậm chí còn không để ý hỏi xem bọn họ đang làm gì mà chỉ vội điếm người, kiểm kê nhân số trước: "... Còn một người nữa đâu?"

Trái tim vừa mới hạ xuống của y lại vọt lên cổ họng, nhìn thẳng về phía Nhậm Khâm minh: "Nguyễn Tụng đâu?"

Khán giả biết chuyện xem đến đây đã không nhịn được nữa, bắt đầu rít gào thay tổng đạo diễn, như thể người đang có mặt ở hiện trường chính là mình.

Trong màn hình, năm người cùng nhau lùi sang hai bên nửa bước.

Nguyễn Tụng, người được tổng đạo diễn hỏi đến thỉnh lình xuất hiện từ phía sau, trên tay cầm một tiếng bánh sinh nhật size 20 không biết kiếm từ đâu ra, bên trên cắm hai cây nến "1" và "8" đã được thắp lửa.

Nguyễn Tụng từng bước từng bước đi đến trước mặt y, nói: "Chúc đạo diễn Diêm của chúng ta sinh nhật 18 tuổi vui vẻ! Chúc đạo diễn của chúng ta sức khỏe dồi dào, sự nghiệp thăng tiến, luôn được làm những gì mình yêu thích, tương lai sáng lạn!!"

Diêm Tùng Hàng có chút không kiềm được cảm xúc.

Cố tình Nguyễn Tụng hai tay nâng bánh ngọt, lại tiếp tục cười nói với y: "Cám ơn chương trình của anh giúp tôi một lần nữa được đứng dưới ánh mặt trời, cảm ơn mùa sáu của "19 ngày bên nhau"."

[A a a a a a, tại sao yêm lại đâm đầu xem show hẹn hò chớ, không chỉ vì tình yêu mà khóc như một đứa ngốc, yêm còn không biết là vì tình bạn hay là tình gì khác mà khóc ngốc thật rồi nè, rơi lệ.jpg x3]

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn Diêm vĩnh viễn tuổi 18: Rốt cuộc ở đây ai mới là khách mời, tại sao ngay cả tôi cũng bị làm cho cảm động phát khóc QAQ.

- --