Chương 11:

Nhậm Trạch nhìn chằm chằm Nhạc Kỳ Niên, đại não nhanh chóng vận chuyển.

Có lẽ trước khi thang máy rớt xuống, bọn họ đã trốn ra được.

Xem, ra mạng của đám người này cũng thật lớn.

"Thật may quá, mọi người không có chuyện gì." Nhậm Trạch cố gắng nở nụ cười, "Cả đoàn đều đang nháo nhào tìm kiếm.

Mọi người nhanh chóng báo một tin để họ an tâm."

Gã xoay người định bước ra khỏi phòng, thì giọng Nhạc Kỳ Niên lại vang lên.

"Xin dừng bước." Nhạc Kỳ Niên mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo chứa hàn băng.

"Ngài là Nhậm Trạch, khách mời đặc biệt tập tuần này đúng không? Ngài đến phòng này có việc gì sao?"

Không chỉ có Nhậm Trạch lộ vẻ kinh ngạc, mà những người có mặt trong phòng cũng khá bất ngờ mà xoay sang nhìn Nhạc Kỳ Niên, vì đây là lần đầu tiên họ thấy cậu lộ ra vẻ mặt và giọng điệu như vậy.

Nhậm Trạch trong nháy mắt lại thấy Nhạc Kỳ Niên không khác gì những cao nhân, áo đạo bào trắng toát, tay cầm kiếm, chân đạp mây trong những bộ phim điện ảnh.

Nhưng sao lại có thể...!Nhậm Trạch đã xem qua kịch bản, cũng biết Nhạc Kỳ Niên chỉ là một diễn viên tép riu không tiếng tăm, vì cái gì lại...!Hơn nữa, đây là lần đầu họ gặp mặt, sao cậu có thể biết tên của gã.

Là tổ chương trình nói trước cho Nhạc Kỳ Niên biết hay sao?

Nhậm Trạch nỗ lực làm bộ dáng trấn định: "Tôi lo cho mọi người bị nhốt trong thang máy, nên mới cùng tổ chương trình hỗ trợ đi tìm."

Nhạc Kỳ Niên lại không thuận theo, mà cố tình hỏi tiếp: "Không lẽ tổ chương trình bắt một khách mời đặc biệt đi tìm thí sinh sao?"

"Tôi tình nguyện giúp đỡ, mọi người trong tổ chương trình cũng vô cùng lo lắng."

Nhạc Kỳ Niên: "Khách sạn có hơn trăm phòng và mấy chục tầng, sao ngài lại biết chúng tôi ở trong này?"

"Chỉ là, chỉ là thời điểm vừa đến tầng 14 thì tôi nghe thấy âm thanh..."

"Vậy thì thật lạ, chúng tôi vào phòng đóng cửa.

Khách sạn cách âm vô cùng tốt, sao ngài có thể nghe thấy?"

Nhậm Trạch miễn cưỡng mà cười: "Có thể thính lực tôi tốt.

Chúng ta đừng ở đây nói chuyện nữa, mọi người đang rất lo lắng, nhanh chóng thông báo cho tổ chương trình để họ an tâm thôi."

Nhạc Kỳ Niên vẫn đứng bất động, vẻ mặt bình thản: "Vậy bần đạo không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề —— Mạn San lão sư không phải là tự sát, mà là bị người mưu sát.

Ông chính là đồng lõa của thủ phạm."

Lưng áo của Nhậm Trạch hiện tại đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhạc Kỳ Niên đến chuyện này cũng biết, vậy rõ ràng vong hồn của Mạn San đã được phóng thích.

Nhưng vậy thì sao? Không lẽ bọn chúng muốn một vong linh làm chứng? Gã tin chắc bọn chúng cũng không có chứng cớ gì.

"Những thí sinh của chương trình này thật vui tính, đùa giỡn khách mời sao?" gã lắc đầu nói.

Thần sắc Nhạc Kỳ Niên càng thêm lạnh lẽo, "Đây không phải trò đùa.

Cũng không phải kịch bản trong chương trình, Mạn San lão sư chính là bị ông cùng Tần Chi Hữu liên thủ giết hại."

"Nhóc con, cậu có phải xem những cái tin suy luận nhảm nhí trên mạng rồi bị tẩy não hay không?" Giọng nói Nhậm Trạch mang nét châm chọc, "Tôi cùng Mạn san chính là bạn tri kỉ.

Từ tác phẩm đầu tiên của Mạn san tôi đã là người biên tập.

Còn Tiểu Tần lại chính là bạn thân từ thời đi học của Mạn San, tại sao chúng tôi lại muốn giết cô ấy?"

Vong hồn Mạn San đang bay lơ lửng phía trên, dùng ánh mắt tràn đầy lửa giận mà nhìn chằm chằm Nhậm Trạch đang nói phía dưới.

"Thằng tiểu nhân đê tiện..." Mạn San nghiến răng nghiến lợi, sau đó bay đến bên cạnh Nhạc Kỳ Niên, "Thiên Sư ngài đừng nghe thằng đó nói nhảm, Tần Hữu Chi mấy năm trước đánh bạc, đem hết gia sản phá nát, mỗi ngày đều chạy đến tìm tôi mượn tiền, nhưng tôi không cho.

Tôi tưởng vì vậy mà ả oán giận tôi, nhưng thật sự không phải, thằng chó này cho ả vài đồng trả nợ, sau đó nói gì ả cũng nghe."

Ánh mắt mọi người đang tập trung trên người Nhạc Kỳ Niên, Tiểu La vô cùng khẩn trường mà vò một bên vạt áo của chính mình.

Từ khi y thấy Nhạc Kỳ Niên dùng bùa để nạp điện, rồi tìm ra cái tiểu nhân rơm sau bức tranh, đã tâm phục khẩu phục cậu.

Nhưng hiện tại Tiểu La lại vô cùng lo lắng cho Nhạc Kỳ Niên: Đúng vậy, Nhạc đại sư giống như một cao nhân cái gì cũng biết, nhưng có phải cậu đã quên một chuyện, đó chính là động cơ giết người của thủ phạm là gì?

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Chỉ cần cho tiền đúng chỗ, người thân cha mẹ gì cũng có thể giết." Nhạc Kỳ Niên lên tiếng, "Ông cho Tần Hữu Chi một số tiền dơ bẩn, để ả thay ông làm việc, còn ông lại là kẻ thao túng phía sau màn."

"Ha ha ha, trí tưởng tượng của cậu cũng thật phong phú!" Nhậm Trạch tiếp tục mạnh miệng, "Cảnh sát đã điều tra và cho ra kết luận chính là Mạn San lão sư tự sát thân vong.

Thời điểm đó, trong phòng chỉ có một mình cô ta, camera hành lang cũng có thể chứng minh.

Trừ phi có thuật xuyên tường chứ không, sao có thể giết được cô ấy?"

Ánh mắt Nhạc Kỳ Niên vẫn như một thanh đao sắc bén, lời nói mạnh mẽ đâm thẳng Nhậm Trạch; "Ông đã dùng thuật pháp động tay vào thiết bị theo dõi ở hành lang.

Nên khi Tần Hữu Chi đến phòng Mạn San lão sư không bị quay lại.

Xong việc ông lại có tật giật mình, sợ hãi vong hồn người chết dây dưa, nên tại chính căn phòng này đã thi triển thuật pháp để chế trụ vong hồn Mạn San.

Và cả cái việc thang máy trực trặc cũng chính tay ông gây ra.

Vì ông sợ chúng tôi phát hiện ra bí mật nói này, nên mới làm như vậy để thang máy đứt dây rớt chết chúng tôi bịt đầu mối."

Nhậm Trạch cười lớn: "Trên thế giới này có phép thuật? Vậy thì cái hình nộm rồi con gấu bông cũng có thể giết người ư? Bắt trộm còn phải có vật chứng, còn cậu chỉ khơi khơi nói tôi mưu sát, thì tôi mưu sát ư, chứng cứ đâu? Còn nếu không có, vậy tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng!?

Nhạc Kỳ Niên mở ra bàn tay: "Bần đạo dám nói như vậy, tự nhiên có chứng cứ.

Nhậm biên tập có thể đưa điện thoại di động cho bần đạo mượn hay không?"

"Ha, chẳng lẽ cậu nghĩ chứng cứ của tôi giấu trong điện thoại? Tôi nếu thật sự là hung thủ, sẽ ngu thế sao?"

Nhậm Trạch cũng biết, với tình huống hiện tại gã giữ khư khư không đưa điện thoại mới lộ vẻ khả nghi, nên vô cùng hào phóng đưa điện thoại cho Nhạc Kỳ Niên, để thể hiện sự quang minh lỗi lạc của chính mình.

Huống chi, Nhạc Kỳ Niên cũng đâu biết khóa màn hình của gã là gì.

Nhạc Kỳ Niên nhận điện thoại, ngón tay khẽ chạm màn hình, thì giao diện khóa màn hình nhanh chóng nhảy ra.

Mạn San đang đứng bên cạnh, nhìn điện thoại liền nói: "Tôi biết pass!" Cô vô cùng kích động, "Thời điểm tôi quấn lấy gã đã nhìn thấy gã nhập pass điện thoại."

Nhạc Kỳ Niên theo lời của Mạn San nhanh chóng bấm vào vài con số, quả thật đã giải được khoá màn hình.

"Tôi còn biết một chứng cứ rất quan trọng! Đó chính là từ Tần Chi Hữu." Mạn San vừa chỉ vừa kích động nói: "Ngài chỉ cần nhập vào..."

Nhậm Trạch bên này há hốc mồm khi thấy Nhạc Kỳ Niên mở khoá màn hình của gã.

Không lẽ thằng nhãi này là một hacker?

Nhưng cũng không có gì đáng lo, vì điện thoại của gã cũng không có gì.

Nhạc Kỳ Niên mở được khóa thì làm cái gì được?

Nhậm Trạch hếch mặt khiêu khích mà nhìn Nhạc Kỳ niên, chờ cậu cụp đuôi mà nói xin lỗi.

Nhưng chờ một hồi thì gã chỉ thấy hai mắt Nhạc Kỳ Niên tỏa sáng, như thấy được cái gì rất quan trọng trong điện thoại gã.

Liền vội vàng bước đến định lấy lại.

"Nhậm biên tập xin đừng hiểu lầm, thật ra bần đạo không có tìm gì trong điện thoại của ông.

Chỉ là khi tham gia chương trình, điện thoại của chúng tôi đều phải nộp lên cho tổ chương trình, cho nên mới mượn điện thoại của ông dùng một chút."

......!là sao? Nhậm Trạch ngốc lăng.

"Nhậm biên tập có lẽ không biết, Tần Chi Hữu lo lắng ông sau khi xong chuyện sẽ không giao tiền, nên ả đã đem những lần hai người nói chuyện ghi âm lại, còn đem ghi âm để vào một ID ẩn trên mạng.

Để bần đạo bật cho ông nghe."

Nhậm Trạch vô cùng khiếp sợ, không ngờ con ả kia lại ngu đến vậy? Chuyện giết người vậy mà còn giữ chứng cứ, còn đem để lên mạng.

Xử xong cái đám này, nhất định gã xử luôn con đĩ ngu đần kia!

Nhậm Trạch nhanh chóng hất mạnh điện thoại trên tay Nhạc Kỳ Niên.

Điện thoại rớt trên đất, phát ra tiếng cốp trầm.

Nhạc Kì Niên lại làm ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc, "Nhậm biên tập làm gì vậy?"

"Muốn bao nhiêu tiền thì tụi bây mới chịu câm miệng?" Nhậm Trạch lạnh lùng hỏi, "Tụi bây thấy mười vạn có đủ hay không?"

"Nhậm biên tập muốn lấy tiền mua chúng tôi?"

"Mỗi người hai mươi vạn." Nhậm Trạch nghiến răng nghiến lợi.

Nhà xuất bản dựa vào 《 bạn không biết cái chết là gì?》 kiếm được không ít, mới đây quyển sách còn bán bản quyền để chuyển thể thành phim điện ảnh, tiền bản quyền lên tận 8 con số.

Nhậm Trạch cầm tiền đến tay cũng mỏi, một trăn vạn gã vẫn có thể chi ra được.

Đúng rồi, con phải làm con đĩ Tần Hữu Chi ngu ngốc kia câm cái miệng.

Nhất định phải để ả xóa hết những cái chứng cứ đó, sau đó mới có thể giết ả được.

Nhạc Kỳ Niên nhìn ánh mắt tối đen của Nhậm Trạch mà mỉm cười, "Bần đạo khá tò mò một chuyện, chính là Tần Hữu Chi vì tiền mà giết Mạn San còn có thể hiểu, vậy thì ông vì cớ gì lại giết cô ấy, hai người có thâm thù đại hận gì ư?"

Nhậm Trạch lui về phía sau một bước: "Giống như khi nãy mày đã nói, người chết vì tiền chim chết vì mồi.

Mạn San quả thật trước đó vô cùng nổi tiếng, nhưng càng ngày lại không tụt dốc, khiến nhà xuất bản của chúng tao cũng không kiếm được đồng nào, ngược lại còn lỗ không ít.

Nếu nó đã không kiếm được tiền, thì tao sẽ giúp nó một tay."

"Tác giả qua đời chính là một cái tin oanh động, như vậy doanh số của sách cũng nhanh chóng tăng lên, cũng vì có nhiều người thương tiếc nên mua sách về làm kỉ niệm.

Huống chi, Mạn San lại là một tác giả khá có tiếng, thành danh khi còn ngồi trên ghế nhà trường, nổi tiếng với tác phẩm đầu tay, lại bị bạo lực mạng mà chọn cách tự sát, chỉ để lại một bộ tuyệt bút, còn cả chuyện nó chết hoàn toàn phù hợp với những gì nó viết trong sách.

Chỉ như vậy thôi cũng đủ hấp dẫn không ít người.

Sau đó kết hợp với việc marketing, thì cuốn sách không nổi tiếng cũng uổng."

Nhậm Trạch nói đến thoải mái mà hoàn toàn không hề biết hiện tại vong hồn Mạn San đang bay trên đỉnh đầu gã.

Biểu tình của cô vô cùng bi thương và phẫn nộ, không thể tin được đây lại là lời mà con người có thể nói được.

"Chỉ vì vậy...? Vì vậy mà mày, mày không tiếc thứ gì, giết..." Mạn San lẩm bẩm tự nói.

Nhạc Kỳ Niên bên này lại vô cùng ung dung,"《 bạn không biết cái chết là gì?》 là tác phẩm tâm huyết của Mạn San lão sư, nhưng tác phẩm đầu tay của cô ấy cũng đâu có marketing hay gì cũng thành danh đấy thôi.

Ông hà tất gì phải giết một mạng người như vậy?"

"Sách thì phải càng chất lượng thì mới có thể kiếm được nhiều tiền." Nhậm Trạch cười đến điên cuồng.

Nhạc Kỳ Niên nghe không khỏi lắc đầu, kẻ này không còn cứu được nữa rồi, "Mổ gà lấy trứng.

Sao ông không nghĩ đến chuyện, Mạn San lão sư còn trẻ còn có thể cho ra đời nhiều tác phẩm tuyệt mỹ, nhà xuất bản còn sợ lỗ vốn hay sao?"

"Tao không còn bao năm thì phải về hưu, đến lúc đó biên tập viên của nó không phải là tao nữa, dù nó có kiếm được tiền cũng không còn quan hệ với tao.

Trước khi về hưu không kiếm một mớ dưỡng lão, không lẽ để kẻ khác lao vào giật món tiền này?"

Mạn San tức giận đến phát run.

Nhạc Kỳ Niên lại hỏi: "Nói như vậy Nhậm biên tập thừa nhận cùng Tần Chi Hữu liên thủ giết hại Mạn San lão sư?"

"Tao không chỉ giết nó.

Mà hôm nay tao sẽ giết luôn cái lũ tụi bây!" Khuôn mặt Nhậm Trạch vặn vẹo như kẻ điên, một lá bùa vàng cũng nhanh chóng xuất hiện trong tay gã, "Trong căn phòng này nhiều thứ dễ cháy, tụi bây chết cháy trong này cho gọn!"

Gã đang định ném lá bùa xuống, bàn tay Nhạc Kỳ Niên liền nhấc lên cắt ngang.

"Nhậm biên tập thỉnh bình tĩnh, bây giờ ông giết chúng tôi dễ dàng, nhưng sao có thể giết hết nhân chứng?"

"......!Cái gì?" Nhậm Trạch không khỏi khựng lại.

Nhạc Kỳ Niên chỉ thiết bị phát sóng trực tiếpt trong tay Tiểu La, "Phát sóng trực tiếp vẫn luôn mở.

Những lời ông nói, thì khán giả đều nghe thấy và nhìn thấy rõ ràng.".

Chương 12:

Nụ cười trên môi Nhậm Trạch nhanh chóng biến mất, vội vàng xoay sang giựt lấy thiết bị phát sóng trực tiếp trên tay Tiểu La.

Tiểu La thấy gã lao đến liền biết gã định làm gì, nhưng phản ứng vẫn không kịp mà bị Nhậm Trạch giật lấy thiết bị.

Nhậm Trạch nhìn trừng trừng màn hình, từng hàng chữ nhanh chóng chạy ào ào hiện lên ở một góc, và khuôn mặt vặn vẹo của gã đang hiện lên bên trên màn hình. Đủ loại từ ngữ hiện lên, nhưng nhiều nhất chính là —— hung thủ giết người!

Bàn tay gã mướt mồ hôi, thiết bị phát sóng vì trơn mà rớt xuống đất, trên tấm thảm lăn vài vòng, Tiểu La nhanh chóng chạy đến lấy lại, ôm chặt vào trong ngực. Nhưng vẫn quay về phía Nhậm Trạch.

"Tôi... tôi vừa rồi chỉ là đang nói đùa... đây là sự giải trí của chương trình, đều có trong kịch bản, mọi người không nên xem là thật..."

Gã một bên lắp bắp mà giải thích, một bên thì nhanh chóng lùi về muốn chạy ra khỏi phòng.

Lúc này, bỗng dưng có một cái bóng nhàn nhạt hiện trước mặt gã.

Đó là một cô gái bận bộ đồ tang màu trắng, thất khiếu đổ máu, khiến khóe mắt như nứt ra. Tái nhợt mà âm lãnh.

"Mạn San......!" Nhậm Trạch nhận đó là ai, "Tôi...... Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi! Không phải cô vẫn luôn hi vọng tác phẩm của mình có thể chuyển thể thành phim điện ảnh sao? Cô nhìn đi, được rồi đó, tôi đã giúp cô thực hiện được nguyện vọng của chính mình! Tôi không có hứa suông đúng hay..."

Vừa nói gã vừa móc trong túi ra vài lá bùa còn sót lại, nhanh chóng ném về phía hư ảnh của Mạn San. Nhưng bùa chú gì cũng chỉ xuyên qua hư ảnh rồi rớt xuống đất, không hề tạo thành chút thương tổn gì.

"Mày không được lại đây!" Nhậm Trạch như hóa điên mà hét ầm lên.

Nhóm Tiểu La ngơ ngác mà nhìn gã. Vì trong mắt bọn họ, Nhậm Trạch sau khi giật lấy thiết bị phát sóng trực tiếp thì như hóa điên, giống như thấy cái gì đó mà bỗng hét ầm ĩ. Gã vừa nói năng lộn xộn vừa la làng kêu to, rồi còn quơ tay lung tung mà lùi lại phía sau. Rất nhanh gã đã lùi ra phía ban công phòng, sau đó cả người bỗng lật nhào, mà lao thẳng xuống đất.

Hai cô bé sinh đôi thấy cảnh tượng đó thì hoảng sợ hét ầm, cô gái camera nahnh chóng vươn tay che mắt hai đứa nhỏ lại, để hai bé không thấy thảm kịch.

Tiểu La thì nhanh chóng chạy đên bên ban công mà nhìn xuống. Phía dưới quả thật là cái xác của Nhậm Trạch, tứ chi vặn vẹo, máu bắn bốn phía. Chỉ là Tiểu La không thấy thảm trạng khi chết của Mạn San, nếu không sẽ vô cùng sợ hãi mà nhận ra một chuyện, đó chính là tử trạng của Nhậm Trạch giống như đúc với tử trạng của Mạn San lão sư.

"Anh Nhạc, chúng ta làm sao đây?" Khuôn mặt Tiểu La chảy dài, sợ hãi nhìn Nhạc Kỳ Niên hỏi. Ngôn Tình Sắc

Tại sao chỉ là một chương trình giải trí mà có thể ra được mạng người? Tiết mục bọn họ bây giờ có phải bị cấm sóng luôn không? Anh Nhạc có hay không bị kéo vào luật pháp?

"Báo cảnh sát trước." Nhạc Kỳ Niên cũng không nghĩ đến kết cục của Nhậm Trạch sẽ như thế này, nhưng đây có thể gọi là ác giả ác báo.

Tiểu La đi đến nhặt điện thoại của Nhậm Trạch khi nãy vứt dưới đất lên, tay không giấu được sự run rẩy mà bấm 110 báo nguy. Đồng thời bên này, Nhạc Kỳ Niên cũng cúi người quan sát những lá bùa khi nãy Nhậm Trạch ném ra.

Có thể thấy đây không phải bùa chú của Đạo gia. Cậu chưa bao giờ thấy qua loại bùa thế này, có thể thấy đây là bùa của thuật sĩ dân gian nào đó tự nghĩ ra?

Nhạc Kỳ Niên khi nãy cũng quan sát hành động của Nhậm Trạch nên nhận ra, gã không giống một người am hiểu huyền thuật. Những lá bùa này có khi là của "Cao nhân" nào đó đưa gã. Có thể dạy một kẻ có tâm địa ác độc nhưu vậy, hẳn kẻ kia cũng chả phải thiện lành gì. Chỉ đáng tiếc là Nhậm Trạch đã chết, nên không thể moi ra được thân phân của kẻ thuật sĩ kia.

Nhạc Kỳ Niên thật cẩn thận mà nhặt lên những lá bùa, sau đó nhét vào túi.

***

【 mấy người có coi《 ai là Thông Linh Vương 》không? Vụ án của Mạn San lão sư vậy mà có cú twist! Mạn San lão sư vậy mà bị giết!】

【 biên tập vậy mà cùng bạn thân bắt tay nhau giết Mạn San lão sư! Chính hung thủ ở phát sóng trực tiếp thừa nhận, không những thế gã còn tự nhảy lầu chết! Rõ ràng là báo ứng!】

【 tụi bây lên trang chủ của cảnh sát Lục Giang thị coi kìa, họ mới đăng thông báo nói điều tra lại vụ án của Mạn San lão sư, đang tạm giữ người tình nghi họ Tần!】

【 coi《 ai là Thông Linh Vương 》 coi ở đâu vậy cả nhà ơi? Sao tìm hoài không thấy? 】

Hiện tại đại đa số đều đang thảo luận về cái chết của Mạn San lão sư.

Lúc đầu còn có người nói đây chỉ là kịch bản muốn tạo drama, vì sắp quay 《 bạn sẽ không biết cái chết là gì 》 bản điện ảnh nên muốn tạo tin đến mọi người quan tâm, không ít kẻ vào mắng chương trình ăn bánh bao máu đem cái chết của người khác ra để câu like câu view. Nhưng cũng có không ít người vào phòng phát sóng của chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》 để xem trực tiếp, nên dẫn tới việc server hoàn toàn tê liệt.

Sau tập 1 đã có không ít người lập group cut những đoạn mà có thí sinh họ yêu thích, sau đó biên tập lại thành một video. Nên hiện tại rất nhanh video có Nhạc Kỳ Niên cùng Nhậm Trạch nhanh chóng được cắt ra và biên tập lại, sau đó up lên Weibo và những trang web khác.

Video vừa đăng ra đã nhanh chóng tạo nên đề tài thu hút không ít người # ai là Thông Linh Vương # cùng # lật lại vụ án của Mạn San # trực tiếp đăng đỉnh hot search, nhiệt độ thậm chí vượt qua hôn lễ cùng ngày của hai vị ảnh đế và ảnh hậu.

Sau đó thông báo của cảnh sát đưa ra như búa tạ nện vào đầu những kẻ không tin, nói chương trình tạo drama.

Bình luận "Cái này chính là truyền thông bẩn, cố tình tạo drama" nhanh chóng chuyển thành "Hung thủ sẽ bị phán tội như thế nào?'

【 tôi vừa coi thông báo chính thức của cảnh sát, họ dùng từ "Họ Nhậm lợi dùng hacker chỉnh sửa camera, để che dấu cho họ Tần dễ bề hành động". Vậy nên cảnh sát không thừa nhận họ dùng thuật pháp trong chuyện này ư?】

【 nếu Tần Chi Hữu tìm được một luật sư giỏi, thì có khi chỉ đền bù hoặc có thể vô tội. Nghĩ lại càng thấy tức!】

【 tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng chứng cứ gián tiếp cũng khá đầy đủ mà. Tôi có người bác mở một xưởng in ấn, bác ấy nói trước khi Mạn San lão sư mất, nhà xuất bản bỗng dưng cho in hoàng loạt tác phẩm của Mạn San lão sư với số lượng lớn. Đây cũng coi là một chứng cứ nha! Vì khi không tự nhiên lại in lại những tác phẩm trước đó bị ế, rõ ràng biên tập đã biết trước chuyện. Bác của tôi cũng đã báo cảnh sát chuyện này, hi vọng có thể giúp được Mạn San lão sư. Mọi người cũng nên tin tưởng cảnh sát nhân dân! Chúng ta nên tin tưởng pháp luật cùng chính nghĩa!】

【 cho dù chế tài pháp luật không định tội được họ Tần, thì ả ta nhất định không có kết cục tốt! Vong linh Mạn San lão sư sớm hay muộn cũng tìm đến ả để báo thù! Tôi ngồi chờ xem họ Tần kia chết bất đắc kỳ tử】

>>

【 tao thấy cho ả chết là quá dễ với ả, trước khi ả chết phải trải qua những đau đớn mà Mạn San lão sư phải chịu, sau đó phải chết thật thảm, như vậy mới ả lòng hả dạ tao! 】

Tổ chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》bên này sợ đến run rẩy. Bọn họ chỉ làm một chương trình giải trí thôi mà, ai nghĩ lại phát triển ra tới cái hướng thế này. Là mạng người, dù chương trình hiện tại không bị hủy, nhưng cũng phải bị ngưng một đoạn thời gian. Mà hiện tại bọn họ chính là cố gắng hạ thấp nhiệt độ, giữ được chương trình mới là quan trọng.

Trước khi bị phía chính phủ xóa đi video, thì trên weibo và các trang web đã lưu lại video Nhạc Kỳ Niên tra khảo Nhậm Trạch. Chính là khi chính phủ cho phát tập đó thì, đoạn của Nhạc Kỳ Niên cùng Nhậm Trạch cũng bị xóa mất, chỉ còn lại cảnh cậu gặp hai chị em sinh đôi.

Nhưng có một câu vô cùng đúng, đó chính là "Nếu muốn nhiều người đọc, thì phương pháp tốt nhất đó chính là cấm mọi người đọc nó". Phía chính phủ cố gắng cắt đi để che giấu, thì quần chúng càng tò mò muốn tìm lại đoạn nguyên bản cho bằng được. Vì thế đoạn video đó trong âm thầm mà lan truyền khắp nơi. Nghiễm nhiên trở thành một bí mật công khai.

Chương trình cũng đăng lên bảng xếp hạng, và điều hiển nhiên chính là Nhạc Kỳ Niên vẫn nằm ở vị trí thứ 1.

Mà hạng thứ 2 lại ngoài dự đoán của mọi người, đó chính là hai chị em sinh đôi.

Trịnh Chiêu Vũ nhận được hạng 3 vô cùng xấu hổ.

Nhìn kết quả này, Chu Tín tức đến độ quăng vỡ điện thoại. Gã dốc sức an bài cho Trịnh Chiêu Vũ nhiều đến vậy, mà kết quả vẫn là bị Nhạc Kỳ Niên giật hạng. Cái thằng Nhạc Kỳ Niên đó đúng là khắc tinh của gã!

Nhưng cái khiến gã muốn phát điên chính là, không ít bình luận của《 ai là Thông Linh Vương 》 mỉa mai Trịnh Chiêu Vũ.

【 rõ ràng Trịnh Chiêu Vũ căn bản không nhìn ra mặt quỷ của hai kẻ khách mời kia? Vậy mà được hạng 3?】

【 "Hai người đều là người thân bên cạnh Mạn San lão sư, hiện thế hai người vui vẻ, thì ngài ấy mới có thể yên tâm", Ha ha ha, má cười muốn rụng rốn! 】

Chu Tín tức giận, đem điện thoại vừa nhặt lên ném xuống một lần nữa.

Chịu đủ sự bạo hành, thì cùng lúc này chuông điện thoại vang lên, gã tức giận nhận máy mà hét lớn: "Ai?!"

Trong loa điện thoại yên lặng một chút, sau đó truyền ra giọng nói âm trầm lạnh lẽo: "Chu Tín, đến văn phòng tôi một chuyến."

Chính là không để gã lên tiếng, thì điện thoại đã cúp.

"Ông, ông chủ!" tay Chu Tín liền trượt, điện thoại lại rớt xuống đất lần thứ 3. Nhưng lần này đã nứt màn hình.

Vụ án của Mạn San nhanh chóng được người người nhà nhà thảo luận, mấy vị cao tầng của giới điện ảnh Lục Giang thị nhanh chóng mở họp khẩn cấp xuyên đêm.

Mà đề tài thảo luận chính là kịch bản của bộ phim điện ảnh sắp quay《 bạn không biết cái chết là gì》 phải làm thế nào.

"Cái chuyện này không hề đơn giản, phim điện ảnh còn có thể quay được nữa hay không?" Một vị đầu tư có khuôn mặt u sầu lên tiếng.

"Tiền đều quăng vào hết trong đó, không cho quay thì cũng phải quay, bằng không chúng ta ra sông bắt cá ăn qua ngày ư?" Một vị khác khuôn mặt đầy nôn nóng, tức giận, nói xong còn đập bàn một cái rầm.

"Vụ án trong sách cũng đâu có quan hệ với vụ án bên ngoài đời. Huống hồ hung thủ chính là biên tập viên, chứ đâu phải tác giả. Phim điện ảnh không có vấn đề, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn nên suy nghĩ kĩ càng." Người này có vẻ am hiểu vấn đề trong ngành, nên nhanh chóng lên tiếng xoa dịu tâm tình của mọi người.

"Không bằng chúng ta dựa vào tình huống này mà lăng xê bộ phim một hồi." Vị thứ tư lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạc quan, "Nổi tiếng vì scandal cũng là nổi tiếng, chúng ta còn tiết kiệm được không ít phí truyền thông."

"Chuyện quan trọng bây giờ không phải là quay phim, mà chính là diễn viên quay phim." Vị thứ 5 chính là một chế tác trong công ty, lên tiếng trong sự bất an, "Các vị không biết khi nãy đạo diễn với biên tập đã nộp đơn từ chức tập thể hay sao?"

"Vì cái gì?!" Mọi người đều là cả kinh, "Dựa theo hợp đồng, đạo diễn chủ động từ chức là muốn đền tiền vi phạm hợp đồng!"

Chế tác công ty thê lương mà cười: "Bọn họ nói bộ phim điện ảnh bình thường, quay dở thì bị người ta mắng một trận rồi thôi, còn quay 《 bạn không biết cái chết là gì》 lại không giống như vậy, vạn nhất lúc quay xảy ra vấn đề, có khi còn bị Mạn San lấy mạng. Thôi thà để họ tiêu tiền tiêu tai."

"Vớ vẩn!" "Lời nói vô căn cứ!" "Đều thời đại nào còn mê tín!"

"Các vị không tin?" Chế tác công ty nhướng mày.

"Chúng ta chính là người theo chủ nghĩa duy vật!" Mọi người sôi nổi nói.

"Vậy các vị có dám hay không đem sinh thần bát tự của chính mình viết xuống, sau đó chôn ở ngã tư đường?"

Một phòng nháy mắt trầm mặc.

Chế tác lại lắc đầu: "Cái này gọi là mê tín có chọn lọc sao?"

Một người thanh thanh giọng nói: "Khụ, vậy việc cấp bách hiện tại chính là tìm biên tập cùng đạo diễn. Lưu đạo thì thế nào? Không phải ông ấy am hiểu mấy cái chuyện huyền nghi này sao?"

"Không được, Lưu đạo đang chuẩn bị cho Áo tân nương."

"Vậy Vương đạo thì thế nào? Ông ấy hiện đang rảnh mà đúng không?"

"Tôi cũng đã hỏi qua ý Vương đạo, nhưng ông ấy lại kiên quyết không nhận, giống như cũng sợ hãi vong linh trả thù..."

Bọn họ lần lượt kể tên những vị đạo diễn có tiếng trong giới, chính là đại đa số đều bị cự tuyệt.

Trong giới cũng không ít các vị cao tầng tin vào chuyện thần linh ma quỷ, nên trước khi quay phim đều thắp hương bái thần cầu bình an trong lúc quay chụp. Hiện tại vụ án Mạn San được điều tra trở lại, không ít tin đồn nói vong hồn cô ta báo thù, nên không ai dám nhận công việc này.

Phòng họp nhanh chóng bao trùm mây đen.

Chẳng lẽ không có vị đạo diễn nào nhận, thì kế hoạch liền chết từ trong trứng nước hay sao? Có người bi thương mà nghĩ,

Nhưng cùng lúc này, vị chế tác lại lên tiếng.

"Bằng không, chúng ta lấy độc trị độc" y nói từng câu rõ ràng, "Chúng ta mời vị Diêm đạo kia rời núi đi."