12.

Vừa lúc Ôn Thiệu Ngôn ở nhà, anh bị Ôn phu nhân phái đi tìm người, lại một lần nữa trở thành con cờ giải quyết náo loạn.

Ý nghĩ phải ở cùng phòng với những kẻ kinh tởm này sau khi anh ấy rời đi khiến tôi buồn nôn.

Vì vậy, tôi bò và bò một cách khó khăn, ôm chặt lấy chân Ôn Thiệu Ngôn không buông.

“Quỷ nhà con sao bám người thế không biết, ăn cây táo rào cây sung thế hả con.” Bà già không chống cự được nên chửi bới rồi đi ngủ.

Sau khi theo Ôn Thiệu Ngôn lên xe, hai người chúng tôi nhìn nhau.

Bây giờ là một giờ sáng, vì đã ngủ cả buổi chiều nên bây giờ tôi rất sung sức.

Ôn Thiệu Ngôn cởi hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên, gõ gõ vào vô lăng với vẻ mặt bất lực.

“Bé ngoan, có biết bây giờ mấy giờ rồi không?” Anh ấy cúi người xuống quẹt quẹt mũi tôi.

Vì để anh ấy đưa tôi đến đó, tôi bắt đầu cười toe toét cố tỏ ra dễ thương.

Cuối cùng, Ôn Thiệu Ngôn ôm tôi vào lòng, đứng trước câu lạc bộ đèn sáng rực rỡ.

“Dám đưa một đứa nhỏ đến đây, đúng là đáng ch.ết mà.”

Vừa nói anh ấy vừa đưa tay lên bịt mắt tôi rồi bước vào.

Bên trong rất ồn ào, ngay khi bước vào tôi đã muốn ra ngoài.

Ôn Thiệu Ngôn hình như không thích nơi như này lắm, trong lúc đó có một ít mỹ nữ đến cùng anh nói chuyện nhưng bị anh cau mày cự tuyệt.

Vào giữa đêm, một người đàn ông đẹp trai bế một đứa trẻ đi dạo trong hộp đêm đúng là một cảnh tượng đáng chú ý.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Ôn Thiệu Ngôn dừng lại trước một căn phòng cao cấp.

Vừa mở cửa đã thấy Ôn Thiệu Đình đang phì phèo khói giữa đám đông.

Hắn ta nhìn qua với đôi mắt mơ hồ rồi ngay lập tức thanh tỉnh.

“Mẹ chứ cậu bị điên à, đưa em bé đến nơi này làm gì?”

Ôn Thiệu Đình lảo đảo đứng dậy, đá từng người hồ bằng cẩu hữu xung quanh, yêu cầu họ dập thuốc lá.

“Anh cũng biết mình có một đứa con đấy à.” Ôn Thiệu Ngôn bịt mắt tôi lại, giễu cợt không thương tiếc.

Lúc này, người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh Ôn Thiệu Đình đứng dậy.

Cô ta vặn vẹo trước mặt chúng tôi, cơ thể gần như áp vào Ôn Thiệu Ngôn, “Ồ, thật là một đứa bé xinh đẹp.”

Ôn Thiệu Ngôn bình tĩnh lùi lại một bước.

Bắt chuyện thất bại, người phụ nữ giận dữ quay về.

“Anh, bố mẹ bảo anh nhớ về sớm.” Ôn Thiệu Ngôn nói.

Tôi bị áo khoác của anh ấy quấn chặt, không thể nghe rõ những âm thanh khác.

Ngay khi mí mắt của tôi bắt đầu chiến đấu, bên tai tôi truyền đến một âm thanh hỗn loạn.

13.

“Nói, trên cổ áo còn có gì nữa!” Tôi nghe thấy giọng nói bạo lực của Ôn Thiệu Đình.

Ôn Thiệu Ngôn vội vàng đặt tôi xuống sàn phòng vệ sinh, bên dưới có lót tây trang của anh.

Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, tôi nhìn sang thì thấy Ôn Thiệu Đình vẻ mặt tức giận đang túm cổ áo một người phục vụ.

“Biết ông đây là ai không mà dám chụp trộm hả?”

Mặt của người phục vụ vốn đã bầm tím sưng tấy lên tiếng xin lỗi một cách tuyệt vọng.

Dưới sự hòa giải của Ôn Thiệu Ngôn, Ôn Thiệu Đình không nhịn được đấm anh ta một lần nữa rồi mới bỏ qua.

Hắn ta ném thứ gì đó vào thùng rác rồi tiếp tục rót rượu vào miệng.

Trong lúc hỗn loạn, tôi bò đến thùng rác thì phát hiện bên trong chẳng có gì cả.

Đến khi Ôn Thiệu Đình dừng lại thì cũng không biết là mấy giờ đêm nữa rồi.

Tôi ngủ ngon lành trong vòng tay Ôn Thiệu Ngôn, khi nào về đến nhà cũng không biết.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, có lẽ là phòng dành cho khách.

Một lúc sau có người bước vào.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, dáng người người đàn ông cao thẳng, bước đi mệt mỏi về phía cửa sổ.

Anh cởi áo sơ mi, ngồi vào bàn cà phê quay lưng về phía tôi.

Tiếng gõ bàn phím thu hút tôi bò xuống giường.

Khi đến gần hơn, tôi nghẹn ngào sợ hãi trước những vết sẹo hung dữ trên tấm lưng trắng.

“Chú... chú.”

Đây là lần đầu tiên tôi có thể phát âm các từ một cách rõ ràng.

Ôn Thiệu Ngôn bỗng nhiên quay người lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Tôi cũng ngạc nhiên vì âm thanh mình phát ra.

Từ đầu tiên tôi nói thế mà lại liên quan đến Ôn Thiệu Ngôn?

Giây tiếp theo, tôi thoáng nhìn thấy màn hình máy tính trước mặt anh, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Trên màn hình là đoạn video Ôn Thiệu Đình ở trong phòng bao làm trò hề xấu xí.

14.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy gì.

Sau khi Ôn Thiệu Ngôn đưa tôi về, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Âm thanh của phím ấn chuột đều đặn trong bóng tối khiến tim tôi cũng đập nhanh theo.

Ngày hôm sau, mọi người trong nhà Ôn đều đắm chìm trong niềm vui về chuyện tôi nói được.

Ôn Thiệu Ngôn im lặng thu dọn hành lý, rời đi không chào hỏi ai.

Nhìn bóng lưng anh, trong lòng tôi có quá nhiều nghi ngờ.

Người trước mặt tôi có phải là Ôn Thiệu Ngôn thật không?

Khoảng một tuần sau, đoạn video Ôn Thiệu Đình say khướt trong hộp đêm được lan truyền trên mạng.

Ngay khi sự việc này lộ ra, gia đình Ôn đã mất hết mặt mũi trong xã hội.

Phải biết rằng Ôn gia có nền tảng vững chắc, Ôn Chấn cũng được đón nhận nồng nhiệt trong xã hội.

Đáng tiếc, Ôn Thiệu Đình một đứa con ngoan đã phụ lòng mong đợi, đã làm hỏng hết quân bài tốt của mình.

Sau khi trở về nhà, Ôn Chấn nổi cơn thịnh nộ mắng mỏ Ôn Thiệu Đình đến mức hắn ta không dám lên tiếng.

Mà bên này Mạnh Ngọc nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ khác cũng tức giận, hai người lại bắt đầu tranh cãi.

Nhất thời Ôn gia hỗn loạn gà bay chó nhảy, và tôi là người duy nhất hạnh phúc.

Để nhanh chóng minh oan, Ôn gia đã cử người đi điều tra nhưng họ chỉ tìm thấy người phục vụ bị Ôn Thiệu Đình đánh trong hộp đêm.

Anh ta khẳng định không có ai chỉ định cả và chỉ muốn kiếm chút tiền từ tin tức vủa nhân vật lớn mà thôi, cuối cùng anh ta bị cảnh sát bắt đi.

Cổ phiếu và công việc của Ôn gia bị ảnh hưởng, Ôn Chấn tổ chức bữa tiệc rượu để tập hợp những người cơ to lại với nhau.

Tôi lặp lại chiêu trò trước đó, lăn lộn trên mặt đất, Ôn Chấn mềm lòng đưa tôi đến đó.

15.

Người trong bàn ăn đều có lý lịch không nhỏ.

Những khuôn mặt tươi cười đó nhìn tôi ân cần một giây rồi bắt đầu nói to về xe hơi sang trọng, phụ nữ, nhà máy rượu nào là tốt nhất, cách dùng công việc thế chấp để đe dọa cấp dưới, và tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất...

Bọn họ bày bộ mặt bần tiện, trước mặt một đứa trẻ như tôi, họ không ngại bày tỏ thái độ coi thường những người bình thường như những người thượng đẳng.

Tôi cố gắng sử dụng não mình, cố gắng nhớ lại khuôn mặt và danh tính của từng người này.

Người đàn ông ngồi cạnh tôi ngồi thẳng lưng, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong tầm nhìn của tôi.

Đó là Lý Phi, ông chủ hãng hàng không mà tôi từng làm.

Khi đó ông ta là người phỏng vấn tôi vào công ty, nhìn ông ta gật đầu cúi đầu chào Ôn Chấn, đầu óc tôi trống rỗng.

Sau khi mọi người ăn uống xong, Ôn Chấn vẫy tay Lý Phi.

Bọn họ châu đầu thì thầm gì đó, tôi trèo lên đầu gối Ôn Chấn, giả vờ nghịch khăn trải bàn, lặng lẽ vểnh tai lên nghe lén.

“Chuyện lần trước cậu xử lý rất tốt, nửa cuối năm nay tôi sẽ giúp cậu thu xếp.”

Lý Phi nghe vậy, khuôn mặt thẳng tắp tràn ngập vui sướng không chịu nổi.

Hắn ta hạ giọng, điên cuồng cúi thấp xuống, “Sở trưởng ngài khách khí quá rồi, bất quá chỉ là cỏn con một cô gái không nơi nương tựa mà thôi, dưới mí mắt của tôi mà còn dám nghĩ dựa vào mấy tờ giấy nát đó...” Ôn Chấn liếc hắn một cái uy hiếp, Lý Phi lập tức im lặng.

Tôi ngơ ngác ngồi đó, thậm chí không đáp lại lời trêu chọc của Ôn Chấn, khăn trải bàn đã bị tôi làm nhăn lại.

Khi mới vào công ty, Lý Phi đã biết hoàn cảnh của tôi và chăm sóc tôi rất chu đáo, thường xuyên quan tâm đ ến công việc và cuộc sống của tôi.

Trong mắt mọi người, hắn ta là một nhà lãnh đạo có tài, tôi cũng nghĩ hắn ta là một người tốt.

Hóa ra tôi đã bị những người này chơi đùa đến chết!

Lý Phi đưa tay muốn nhéo má tôi.

Tôi nhìn thấy con dao trên bàn, đưa tay ra.

16.

Khi sắp chạm vào con dao, tôi cầm ly rượu của Ôn Chấn lên và dùng hết sức lực đập vỡ nó.

“Con muốn về nhà đi ngủ!” Tôi không quan tâm gì cả bắt đầu làm trò.

Lý Phi đau đớn che trán nhưng chỉ có thể mỉm cười xin lỗi.

Về hành vi của tôi, Ôn Chấn không hề chỉ trích tôi mà nhìn tôi một cách cưng chiều rồi đứng dậy rời đi.

Ôn Thiệu Đình chính là được hắn sủng hư như vậy đấy, đúng là cha nào con nấy, đều là loại chẳng ra gì.

Trên đường tài xế đón chúng tôi quay về, Ôn Chấn đột nhiên ho khan.

Ông ta thở gấp gáp, vỗ nhẹ vào ghế trước, tài xế ngầm hiểu đưa cho ông ta một lọ thuốc.

Ôn Chấn gấp gáp uống thuốc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Lọ thuốc được in bằng tiếng Anh, tôi nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.

Sau khi trở về, tôi thấy Mạnh Ngọc ở nhà.

Gương mặt cô ta vẫn chưa hồi phục, không những không được tham dự tuần lễ thời trang mà còn không nhận được bất kỳ công việc nào trong thời gian này.

Ôn Thiệu Đình và cô ta chiến tranh lạnh, có lẽ cũng chẳng muốn can thiệp vào công việc của cô ta.

Mạnh Ngọc gần đây đã không còn chăm sóc bản thân nữa, suốt ngày ở trong phòng ăn đồ ăn vặt xem tivi, thậm chí còn không chăm sóc da.

Cô ta cũng không thèm quan tâm đ ến đứa con là tôi đây, chuyện gì cũng giao cho bảo mẫu làm.

Sau khi người hầu tắm cho tôi xong, chuẩn bị dọn giường cho tôi, Mạnh Ngọc bế tôi đến ghế sofa.

Cô ta ôm tôi không chịu buông, bắt tôi phải cùng cô ta xem bộ phim cẩu huyết giữa nữ chính cháo trắng não yêu đương và nam chính côn đồ dầu mỡ.

Tôi mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa mà vẫn không thoát khỏi tay cô ta, trợn mắt không biết bao nhiêu lần.

“Con yêu, bố con có phải không yêu mẹ nữa rồi không?” Mạnh Ngọc đặt độ ăn vặt trong tay xuống khóc nức nở.

Tôi thở cũng không dám, cô ta thế này làm tôi không biết ra sao.

Giây tiếp theo, tôi nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Mạnh Ngọc.

Cô ta hôn vào mu bàn tay tôi như một đứa bé rồi dụi mặt vào đó.

Tôi cười toe toét, cười ngọt ngào và nói với giọng ngây thơ: “Mẹ ơi, con cũng cảm thấy bố không còn yêu mẹ nữa, con thấy bố ôm một người phụ nữ khác.”

“Mẹ không xứng với bố.”

17.

Mạnh Ngọc đột nhiên buông tay, chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi cố gắng nheo mắt lại lần nữa: “Một dì nào đấy nói đấy ạ.”

Đêm đó Ôn Thiệu Đình không về.

Mạnh Ngọc nằm trên giường, quay lưng về phía tôi, bất động, không biết có phải đang ngủ hay không.

Sáng sớm hôm sau, tầng dưới truyền đến tiếng động.

Ôn Thiệu Đình toàn thân bại liệt được tài xế dìu vào cửa, phía sau là một mỹ nữ xinh đẹp với đôi môi đỏ rực.

Đang lúc tôi đang suy nghĩ về danh tính của người phụ nữ ở tầng dưới thì Mạnh Ngọc liền chạy tới.

Đáng tiếc, cái tát của Mạnh Ngọc không trúng vào mặt người phụ nữ mà thay vào đó cô ta lại nhận một cái tát rất lớn.

“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có tôi vừa đến là phát điên.”

Người đẹp khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, chưa kể còn ngổ ngáo như thế nào.

Mạnh Ngọc che mặt, trừng mắt nhìn cô nàng kia, tức giận không nói nên lời.

Tôi vỗ tay điên cuồng trong lòng, muốn thét lên làm tốt lắm!

“Tôi chỉ đến thăm chú dì theo lệnh của bố mẹ tôi thôi, thuận tiện đưa người đàn ông của cô về nhà.”

Không ngờ, Ôn Thiệu Đình đang ngủ say trên ghế sô pha đột nhiên sống lại.

Hắn ta lảo đảo đứng dậy, đút một tay vào túi, tay kia đặt lên trán mỉm cười bất lực: "Đông Đông, em vẫn vô tâm như trước, biết làm tổn thương trái tim anh nhất.”

Tôi bị sốc trước màn trình diễn dầu mỡ của hắn ta đến mức không thể mở mắt, biểu cảm của mỹ nữ cũng không được tốt cho lắm.

Người đẹp tên Đông Đông khoa trương làm động tác nôn ọe: "Ôn Thiệu Đình, anh thật sự cho rằng mình như thế này hấp dẫn lắm sao?"

“Trước mặt vợ con đi tán tỉnh phụ nữ khác, không kiềm chế được à?” Cô ấy bước một chân ra khỏi cửa.

Trước khi rời đi, cô ấy còn nhìn lại Mạnh Ngọc, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Loại đàn ông này cô cũng xem như bảo bối, bởi vì cố lắm mới cướp được à?”

“Ôn Thiệu Đình, tôi đã nói rồi, anh không xứng với Trần Kiến Tinh, tra nam tiện nữ mới là tuyệt phối.”