Mùng một đầu năm cũng không có gì đặc biệt, hai người ngủ đến giữa trưa mới rời giường.

Ô Bách Chu dùng gà mái già hầm nhừ hôm qua nấu hai bát mì, đưa đến tận bên giường chỉ thiếu điều đút cho Bạch Đường Sinh ăn.

Tối hôm qua làm có chút tàn nhẫn, trâu cày còn chưa mệt chết mà ruộng cày đã muốn nát rồi.

Bạch Đường Sinh ăn xong mấy miếng mì cuối cùng, “Lát nữa chúng ta đi trung tâm mua sắm đi?"

“Hửm?”

“Em đến nhà người lớn anh chúc tết.” Bạch Đường Sinh uống một ngụm canh gà, “Cũng không thể đi tay không chứ?”

Ô Bách Chu không từ chối tâm ý của Bạch Đường Sinh, đối với hắn, dù sao dì nhỏ vẫn khá đặc biệt.

“Vậy đi ra ngoài một chuyến.” Ô Bách Chu nhận cái bát không Bạch Đường Sinh đưa, “Tiện thể đến thăm nhà Tề Kỳ.”

Dọn dẹp xong, Bạch Đường Sinh cảm thấy eo mình đã đỡ hơn nhiều, hai người thay quần áo lái xe ra ngoài.

Chuyện chọn quà này có lẽ với mỗi một tên đàn ông đều là nan đề.

Bạch Đường Sinh đi ngang qua từng quầy hành, đi vào chọn lựa xem thử, lại không có thứ gì đặc biệt vừa lòng.

“Thật là khó.” Bạch Đường Sinh thở dài: “Dì nhỏ anh lại dễ mua, nhưng dượng nhỏ anh thì sao bây giờ?"

Ô Bách Chu cũng không đưa ra được ý gì hay.

Tuy rằng quan hệ của hắn và dượng nhỏ không tồi, song cũng không phải là rất hiểu biết, hắn đúng thật là không biết dượng nhỏ thích thứ gì.

“Tôi hỏi Hạ Đông một chút.”

Bạch Đường Sinh gật đầu, tán chuyện trong nhóm mấy ngày, cậu biết được tên thật của ZERO là Hạ Đông, là một người tính tình không tồi.

Ít nhất mặt ngoài vô cùng hướng ngoại hoạt ngôn, nhưng lại không biết vì sao sau đó có thể viết ra kịch bản như Chẳng cầu.

“Anh ta nói cha anh ta thích rượu.” Ô Bách Chu nói.

“…” Bạch Đường Sinh đỡ trán: “Bây giờ ở đâu có rượu ngon đây?"

“Tôi có cách.” Mắt Ô Bách Chu nhiễm ý cười, “Em cầu xin tôi đi.”

“…” Bạch Đường Sinh không giãy giụa đến một giây đã thỏa hiệp: “Xin anh đấy.”

“Làm chút hành động thực tế đi?" Ô Bách Chu chỉ vào mặt của mình mà cười.

“… Thiếu trước được không?”

Mùng một đầu năm trung tâm mua sắm tuy rằng vắng vẻ, nhưng cũng không phải là không có người.

Đôi khi sẽ có tốp hai tốp ba người đi ngang thấy hai người vóc dáng cao gầy khí chất tách biệt này sẽ liếc nhìn một cái.

“Thế rượu cũng thiếu trước vậy, hai ngày nữa rồi cho em.” Ô Bách Chu cự tuyệt.

Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ, cậu nhìn lướt xung quanh vài lần, nhanh chóng hôn lên mặt Ô Bách Chu một cái.

Ô Bách Chu kinh ngạc phát hiện, vành tai Bạch Đường Sinh có chút đỏ.

“Xấu hổ à?” Ô Bách Chu nhướng mày: “Trên giường cũng đâu có thấy em xấu hổ."

“…” Bạch Đường Sinh kéo Ô Bách Chu vào một hiệu cửa hàng thường thấy, “Em xem như nhìn thấu thầy Ô anh.”

Vừa vào cửa cậu đã bị một cái khăn quàng cổ hấp dẫn chú ý.

Vẻ ngoài không phải là rất mới lạ độc đáo, nhưng lại vô cùng có khí chất, chất vải cũng rất mềm mại.

Nhân viên tư vấn tươi cười chào đón: “Anh là muốn mua tặng người khác sao?”

Bạch Đường Sinh theo bản năng khẽ đỡ khẩu trang: “Đúng vậy.”

Nhân viên tư vấn thoáng khựng lại, nụ cười trên mặt càng sâu: “Mạo muội hỏi một câu là tặng cho bạn gái sao, mẫu này tặng bạn gái có thể không phù hợp lắm."

“Không phải, là tặng trưởng bối.” Bạch Đường Sinh lắc đầu, cứ cảm thấy ánh mắt cô nhân viên tư vấn luôn đảo quanh giữa cậu và Ô Bách Chu.

“Vậy mẫu này là thích hợp nhất!” Nhân viên tư vấn cười: “Nó là thiết kế cho phụ nữ tri thức từ ba lăm đến bốn lăm tuổi..”

“Vậy cái này?” Bạch Đường Sinh hỏi Ô Bách Chu.

“Em quyết là được.” Ô Bách Chu nói.

Không biết có phải là ảo giác của Bạch Đường Sinh hay không, Ô Bách Chu vừa dứt lời, đôi mắt của nhân viên tư vấn lại lóe sáng lên.

Cô vẫn giữ nụ cười, "Chỗ chúng tôi có gói quà, mời anh xem xem anh có cần không."

“Cần, cảm ơn.”

Thừa dịp nhân viên tư vấn đi gói khăn quàng, Bạch Đường Sinh nắm lấy tay Ô Bách Chu khẽ nhéo một cái, “Em cảm thấy hình như là cô ấy nhận ra chúng ta."

“Ừm.” Ô Bách Chu nắm lại tay Bạch Đường Sinh: “Nhận ra thì cứ nhận ra thôi."

“… Anh buông ra.” Bạch Đường Sinh nhìn cái tay bị nắm lấy không buông của mình, bất đắc dĩ nói.

“Không.” Ô Bách Chu kiên quyết không bỏ.

Nhân viên tư vấn đóng gói quà xong vừa quay đầu lại đã thấy hai người tay đan tay với nhau thì sửng sốt.

Cô khựng lại một giây rồi lại nở nụ cười, “Xin hỏi anh muốn thanh toán thế nào?"

“… Quẹt thẻ.” Bạch Đường Sinh dùng bàn tay rảnh rỗi kia lấy ví tiền ra, Ô Bách Chu thấy cậu lấy bất tiện lúc này mới buông tay phải cậu ra.

Sau khi mua xong, nhân viên tư vấn như là không thể nhịn được nữa, “Bạch Bạch và thầy Ô hai người có thể ký tên cho em không?"

“… Được.”

Nhận ra thì nhận ra đi sao lại còn phải vạch trần nữa?

Sắc mặt Bạch Đường Sinh không đổi, chỉ là cả vành tai đã đỏ lựng.

Trước mặt fan bị bắt gặp khoe ân ái, thật sự có chút cảm thấy xấu hổ.

Tên Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh ở cạnh nhau, hai người ký vô cùng nghiêm túc.

Bạch Đường Sinh đưa bút lại cho nhân viên tư vấn, cười nói một câu: “Năm mới vẫn còn làm việc, vất vả rồi.”

“Không vất vả không vất vả!” Nhân viên tư vấn tuổi tác nhìn không lớn, dáng vẻ khoảng hai ba, hai bốn tuổi.

Cô có chút kích động nói: “Nếu hôm nay em không làm việc thì cũng không gặp được hai người."

“Em thật sự rất thích hai người.” Trong mắt cô nổi lên tầng hơi nước, nhưng vẫn kiên trì nói: “Em không phải fan CP, nhưng em vẫn muốn nói: Chúc hai người hạnh phúc!”

Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt, Ô Bách Chu một lần nữa nắm lấy tay cậu dùng lực xoa nắn, giọng nói lành lạnh vang trong không khí: “Cảm ơn, cũng chúc bạn hạnh phúc.”

Chuyện gặp fan rồi bị nhận ra nằm ngoài dự đoán của hai người, dù sao cảm giác tình yêu được người khác thật lòng chúc phúc cũng rất tốt.

Thế nên khóe miệng Bạch Đường Sinh cứ mãi cong lên, cậu lại đi chọn một lọ nước hoa cho cô Chúc, đặt cùng với khăn quàng cổ.

Sau khi do dự một lúc, cậu cũng lấy cho Tề Kỳ một lọ cùng hãng: “Hình như em chưa bao giờ thấy chị Kỳ dùng nước hoa?"

Ô Bách Chu nói: “Rất ít, bởi vì… Tô Kinh Nam không thích.”

“…”

Bạch Đường Sinh chưa từng trải qua những năm Tề Kỳ Tô Kinh Nam và Ô Bách Chu đồng cam cộng khổ.

Nhưng giao tình nhiều năm như vậy, còn có tình cảm gắn bó nhiều năm giữa Tề Kỳ và Tô Kinh Nam, cứ như vậy mà chấm dứt, ít nhiều gì vẫn sẽ có chút đau buồn.

Bạch Đường Sinh đi dạo một vòng trên lầu một trung tâm mua sắm, phát hiện một cửa hàng trưng bày búp bê, lại chọn cho Tô Nghiên một con búp bê hơn hai ngàn, trông vô cùng tinh xảo, bé gái hẳn là sẽ thích.

Cậu nhìn số dư trong thẻ mà lắc đầu.

Tuy rằng ở bên Ô Bách Chu, nhưng thù lao đóng phim nửa năm này Bạch Đường Sinh cũng chưa lấy, tất cả đều cho Ô Bách Chu, dù sao cậu cũng thiếu Ô Bách Chu nhiều tiền như vậy.

Có một lần Ô Bách Chu nói: “Tôi có thể nuôi em cả đời.”

Bạch Đường Sinh lại không tức giận cũng không có cảm giác lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương, cậu chỉ nói: "Chuyện anh nuôi em và em trả tiền cho anh không có xung đột."

Sau lần đó, Ô Bách Chu cũng không nói những lời như vậy nữa, dù sao hắn cũng chưa từng yêu đương, không hề có chút kinh nghiệm nào.

Sau khi nói xong câu "Tôi có thể nuôi em cả đời này" hắn mới phát hiện lời này không phù hợp để nói ra giữa hai người đàn ông.

Bọn họ không có ai dựa dẫm vào ai, mà là ở bên nhau, ủng hộ nhau.

Hắn có thể lăng xê Bạch Đường Sinh, bồi dưỡng cậu thành người nổi tiếng, nhưng lại không thể lấy cái từ “Nuôi” này ra để làm ràng buộc giữa bọn họ.

“Tôi dẫn en đi xem cửa hàng chi nhánh của D.K.” Ô Bách Chu đột nhiên nói.

Đồng hồ D.K trừ đắt ra thì không có khuyết điểm gì.

Khí chất có, tinh xảo có, kiểu dáng đồng hồ gì cũng có.

“Lần trước nói giới thiệu người phụ trách đại diện thương hiệu D.K cho em nhưng mãi không có thời gian.

Chờ sau năm mới chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.” Ô Bách Chu kéo Bạch Đường Sinh đi vào, “Anh ta muốn gặp em đã lâu.”

Nhân viên tư vấn chào đón là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Y nhận ra Ô Bách Chu, trên mặt không hề có chút kinh ngạc, nụ cười không đổi, "Anh Ô là tới lấy đồng hồ sao?”

“Đúng vậy.” Ô Bách Chu tháo khẩu trang xuống nghiêng đầu nói với Bạch Đường Sinh: “Trước đó tôi từng tới đây làm hoạt động, anh ấy là cửa hàng trưởng.”

Bạch Đường Sinh tháo khẩu trang xuống gật đầu mỉm cười với cửa hàng trưởng, xem như chào hỏi.

“Anh mua đồng hồ?”

“Ừm” Hai người đi đến trước quầy, Ô Bách Chu nhận đồng hồ cửa hàng trưởng dùng bao tay đưa đến, kéo tay Bạch Đường Sinh, cẩn thận giúp cậu đeo lên cổ tay.

“Lễ tết, hy vọng tôi có thể đưa lễ cả trăm năm.”

Bạch Đường Sinh nhìn cổ tay, đồng hồ là màu xanh biển thần bí, mặt đồng hồ trong suốt, có thể thấy nhìn thấy các bánh răng phía sau mặt đồng hồ đang xoay chuyển.

Quanh mặt đồng hồ được khảm một vòng kim cương lấp lánh, đeo trên làn ra trắng lạnh của Bạch Đường Sinh có khí chất cao quý.

Cậu cười ngẩng đầu: “Thầy Ô, tuổi thọ trung bình của người là khoảng bảy mươi sáu, năm nay anh hai chín, đưa thêm trăm năm nữa..."

Bạch Đường Sinh chậc một tiếng: “Anh có hơi tham đấy, lại còn muốn sống đến một trăm ba mươi sao?"

“Đúng vậy.” Ô Bách Chu nghiêm túc nói: “Muốn cùng em bạc đầu."

Yết hầu Bạch Đường Sinh run lên, cậu cong mắt cười nói: “Em đây không có thứ gì để đưa anh.

Nếu không thì vậy đi, chỗ chúng em vợ quản gia, tuy rằng anh không phải...!Nhưng em cứ nộp tiền lương mang ý vậy..."

“Là nộp lên cả đời ấy.” Cậu trịnh trọng lại kiên định.

Ô Bách Chu thoáng nhìn qua cửa hàng trưởng đã rời đi trước, hỏi: "Tôi không phải là vợ thì là gì đây?"

“Người yêu?” Bạch Đường Sinh giả ngu, xoay người muốn đi.

Ô Bách Chu cũng không cản, bây giờ không gọi luôn có cơ hội đổi chỗ bắt cậu gọi ra.

Ô Bách Chu mua tổng cộng hai cái đồng hồ, là cùng kiểu dáng.

.D.K không có thiết kế đôi, nhưng hai người đàn ông cũng không để tâm gì chuyện tiểu tiết đó, mang cùng một kiểu dáng biết tâm ý là được rồi.

Hai người đến chỗ Tề Kỳ.

Bạch Đường Sinh mang theo quà để tặng, Tô Nghiên cầm theo một túi kẹo thỏ trắng đáp lễ đưa cho Bạch Đường Sinh.

Ô Bách Chu đưa cho Tô Nghiên hai bao lì xì: “Đây là anh và anh Đường Sinh em mừng tuổi cho em."

Bạch Đường Sinh sửng sốt.

Đã lâu cậu chưa làm cái chuyện chúc tết này, nên cũng quên mất chuyện đi chúc tết phải chuẩn bị bao lì xì cho tiểu bối, không ngờ Ô Bách Chu đã chuẩn bị giúp cậu rồi.

Cậu thuận thế tiếp lời: “Hy vọng Nghiên Nghiên ngày càng xinh đẹp, ngày nào cũng vui vui vẻ vẻ.”

Tô Nghiên ôm quà cong lưng: “Cảm ơn anh trai lớn!”

Tề Kỳ cười nhìn bọn họ, thấy bọn họ nói chuyện xong rồi mới lấy ra một bao lì xì đưa cho Bạch Đường Sinh: “Của cậu, cho cậu lấy may."

“Năm trước cậu cũng gặp phải rất nhiều chuyện, tốt hay không tốt đều đã qua rồi.” Tề Kỳ nghiêm túc nói: “Một năm mới bắt đầu, hy vọng cậu và Bách Chu đều hạnh phúc."

Bạch Đường Sinh nhận bao lì xì thật dày, cười nói: “Cảm ơn chị Kỳ.”

Sau khi hai người rời đi, Ô Bách Chu dẫn Bạch Đường Sinh đi thăm nhà Diệp Thâm trước.

Biệt thự trống rỗng, một chút tiếng động cũng không có, Diệp Thâm một mình ngồi trên sô pha, ánh mắt không tiêu cự.

Ô Bách Chu nhìn thấy y mà có chút bất ngờ, “Không phải anh nói anh không ở nhà sao?”

Diệp Thâm hoàn hồn, “Bên kia kết thúc sớm nên tôi về trước, sợ các cậu không tìm thấy rượu hợp ý.”

Quầy rượu nhà Diệp Thâm bày rượu đủ loại kiểu dáng, Bạch Đường Sinh thoáng quét mắt nhìn, phát hiện còn có vài vại rượu trái cây thấp độ.

Nhận thấy ánh mắt Bạch Đường Sinh, Diệp Thâm cười nhàn nhạt: “Đây là A Trinh ủ, cậu ấy thích uống ngọt, rượu vang đỏ thiên ngọt hoặc vang trắng cậu ấy đều thích.”

Nhắc tới Vưu Trinh, ba người đều yên lặng hẳn.

“Cậu tới chọn đi.”

Bạch Đường Sinh không am hiểu rượu lắm.

Tuy rằng tửu lượng cậu không tồi, nhưng lại không phân được rượu ngon rượu dở, đừng nói là nhận ra nhãn hiệu.

Ô Bách Chu chọn rất nhanh, Diệp Thâm thấy thế nói: “Tôi lấy cho cậu cái hộp.”

Về đến nhà, hai người đều lười làm đồ ăn, lấy chút sủi cảo ra ăn luôn.

Trước khi ngủ, Ô Bách Chu hiếm khi mà mở Weibo lên, đổi ghi chú Weibo của mình thành “Trăm tuổi bên em.”

Mấy phút sau, Bạch Đường Sinh từ phòng tắm đi ra, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc lướt di động, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Ô Bách Chu làm như không có chuyện gì kéo Bạch Đường Sinh vào chăn: “Ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Bạch Đường Sinh cũng không hỏi nhiều, hôn lên môi Ô Bách Chu một cái: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trong một đêm, Weibo lại nổ tung..