Lúc Tô Ngọc Dung tỉnh lại, trời đã sáng. Thấy chất nhi Tô đình Ninh xụ mặt ngồi mép giường, Tĩnh Vân thì quỳ một bên khóc đỏ hai mắt, nàng liền hiểu Tĩnh Vân không giấu được đình Ninh. Nàng cười yếu ớt, ho nhẹ một tiếng: “đình Ninh, con đã tới rồi.”

Nàng nhìn xung quanh, thấy hai chất nhi khác cũng ở đây, trong lòng tràn đầy ấm áp: “đình Châu, đình Mậu cũng tới sao?”

Mấy chất nhi Tô gia vô cùng đau lòng nhìn nàng khiến nàng thật ngượng ngùng. Đời này, khi còn trẻ, các ca ca chống lưng cho nàng. Giờ đại ca đã đi, nhị ca già rồi, nàng lại có nhóm chất nhi chống lưng. Cả đời nàng đều ỷ lại vào người nhà mẹ đẻ, nhờ họ chống lưng mới có thể sống đến tận bây giờ.

Tô đình Ninh nhìn bộ dáng nàng suy yếu, thở dài: “Tiểu cô cô, người hà tất phải làm vậy? Nếu muốn thu thập bọn chúng, chúng ta có rất nhiều cách, hà tất phải lấy thân phạm hiểm? Lý đại phu đã nói, độc này đi vào cốt nhục*, thân mình không thể trở về như xưa được. Người làm vậy, nếu biểu muội biết … nếu nhị thúc biết, bọn họ sẽ chịu đựng thế nào? Trong lòng họ sẽ đau đớn ra sao?”

(*cốt nhục: xương thịt ấy mà . Cơ mà mị thấy để cốt nhục xịn hơn nên cứ để nguyên vậy!)

Tô đình Ninh nói, nước mắt không ngừng rớt xuống, tiểu cô cô của hắn, so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi. Cả nhà coi nàng như hon ngọc quý trên tay. Trước nay không để nàng phải chịu chút ủy khuất nào. Nhưng từ khi gả tới Phong gia, không biết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất, nuốt vào mình bao nhiêu uất ức. Đôi khi hắn hận tổ phụ, vì sao năm đó không để cô cô hòa ly, hại nàng phải ở lại Phong gia, thống khổ uất ức cả đời! Về già, lại thành ra như vậy …..

Tô Ngọc Dung nhìn chất nhi khóc, vội vươn tay: “đình Ninh, nước mắt nam nhân không được rơi dễ dàng, con đừng khóc, tiểu cô cô đau lòng. Còn có, chuyện của ta, con không cần viết thư nói cho biểu muội của con. Cũng đứng nói cho nhị thúc con, gạt hắn, ngàn vạn lần đứng để cho hắn biết. Hắn nếu biết, tức giận xảy ra vấn đề gì, ta sẽ không tha cho con.”

Tô đình Ninh lau nước mắt, thở sâu, hốc mắt đỏ bừng nhìn nàng gật đầu: “Con không nói cho nhị thúc, cũng không nói cho biểu muội, con đều nghe người, nhưng người cũng phải nghe con, từ giờ cẩn thận dưỡng thân thể thật tốt, mặc kệ chuyện gì, người đều phải nói cho con, đình Ninh giúp người làm.”

Tô Ngọc Dung cười, vỗ vỗ tay đình Ninh, lúc này mới nhìn Tĩnh Vân cách đó không xa, nói: “Tĩnh Vân, đừng quỳ, mau đứng lên, cẩn thận chân bị thương.”

Tĩnh Vân không đứng dậy, chỉ không tiếng động rớt nước mắt. Tô Ngọc Dung vỗ tay Tô đình Ninh, thanh âm nghiêm khắc thêm ba phần: “Ai cho ngươi khi dễ nha đầu Tĩnh Vân, nàng đều nghe theo lời ta, là ta bảo nàng làm như vậy, ngươi không được phạt nàng, mau bảo nàng đứng lên.”

Tô đình Ninh nghe vậy, hướng Tô đình Mậu xua tay, để hắn đỡ Tĩnh Vân đứng dậy, Tô Ngọc Dung lúc này mới vui lên, vội vàng kêu Tĩnh Vân xuống nghỉ ngơi một chút.

Cửu Nhi bưng thuốc tới, Tô đình Châu nhận lấy, Tô đình Mâu đỡ Tô Ngọc Dung: “Tiểu cô cô, uống xong bát thuốc này nghỉ ngơi một chút rồi lại nói chuyện.”

Tô Ngọc Dung gật đầu, nhận thuốc từ trong tay của Tô đình Châu, một hơi uống cạn, lại ăn đường Cửu Nhi mang đến, lúc này mới nằm xuống, nhìn Tô đình Ninh hỏi: “Ba người các con đều ở đây, vậy việc kia ai xử lý, là Văn Dương sao?”

Tô đình NInh gật đầu: “Tiểu cô cô, người đem vật chứng và nhân chứng đều an bài tốt, Văn Dương đêm qua đi Đại Lý Tự lập án. Khi trở về, chỉ đặt cây đao lên cổ nha hoàn, nha đầu kia biết gì đều khai hết. Hiện giờ mẫu tử ba người Liễu thị đều bị Văn Dương mang đến đại lao Hình Bộ thẩm vấn, không đến ba ngày, bọn chúng cũng sẽ khai.”

Tô Ngọc Dung nghe vậy gật đầu, ánh mắt dừng lại trên giường đối diện, nhìn cặp mắt Phong Vu Tu chăm chú nhìn mình, mặt nàng không biểu cảm, hướng huynh đệ Tô đình Ninh vẫy tay: “Vậy chuyện này giao cho Văn Dương làm, các con về trước, nhị ca nếu biết các con đều ra ngoài, nhất định hoài nghi. Nơi này của ta đã có Tĩnh Vân và Hòe Nhi, sẽ không có gì xảy ra đâu.”

Tô Ngọc Dung không yên tâm, lắc đầu: “Tiểu cô cô, hiện giờ người hành sư quá mức lỗ mãng. Ta không yên tâm để người một mình ở Phong gia, để nha đầu Sở Sở ở đây bồi người mấy ngày, ta cũng yên tâm.”

Tô Ngọc Dung nghe vậy bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy để Sở Sở tới, chờ việc này xong xuôi, thân mình ta tốt lên, ta để con mang nàng về nhà.”

Tô đình Ninh thấy Tô Ngọc Dung thỏa hiệp, mới mang theo các đệ đệ ra về, đến đại môn Phong gia, Tô đình Ninh xoa bóp ấn đường, nhìn Tô đình Mậu: “Tam đệ, đi Hình Bộ xem Văn Dương, nói với hắn chúng ta muốn ba mẫu tử cùng cung khai*, một kẻ cũng không bỏ qua.”

(*cung khai: Thật ra mị cũng không hiểu rõ lắm, không biết là lấy khẩu cung hai là dùng cung hình để cho mấy má Liễu thị khai nửa. Nên mị mạnh dạn lại để nguyên gốc ).

“Đại ca, ta đã hiểu, ta giờ đi ngay.”

Đại lao Hình Bộ, trên vách tường thông đạo treo vài chiếc đèn mờ nhạt, chiếu rọi đại lao vốn u ám, càng khiến đại lao thêm thâm trầm làm cho người sợ hãi.

Ở một chỗ trong thông đạo, không ngừng truyền đến tiếng kêu thê thảm của nam nhân, thanh âm hôn loạn khóc la xin tha của phụ nhân.

Tô Văn Dương ngồi trên ghế trong phòng giam, nhìn ba người mẫu tử cách đó không xa cả người đầy vết roi, trầm giọng hỏi: “Liễu thị, ta hỏi ngươi thêm lần nữa, chuyện hạ độc tiểu cô nãi nãi của ta, các ngươi đã chuẩn bị như thế nào? Ai ra chủ ý, ai mua độc dược, ai an bài nha hoàn, một chữ cũng phải nói rõ ràng cho ta."

Liễu thị chịu mười mấy roi, thân mình thương tích, tuổi già thân mình vốn đã không chịu nổi tra tấn như vậy, nàng ta đau đến đầu đầy mồ hôi, run rẩy mở miệng trả lời: “Là chủ ý của một mình ta, không liên quan gì đến hai nhi tử của ta hết, chủ ý là ta ra, độc dược là ta mua từ tay của một lang trung giang hồ, nha hoàn cũng do ta an bài…”

Tô Văn Dương lắc đầu, cặp mắt lạnh lẽo, không kiên nhẫn nhìn bọn họ, hướng ngục tốt xua tay, hai tên ngục tốt liền lôi Phong Luân Viễn cột trên giá, lột áo của hắn, Phong Luân Viễn sợ đến mặt trắng bệch, không ngứng kêu: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi, cư nhiên dám lạm dụng tư hình …”

Tô Văn Dương cười âm trầm, đứng lên, đi đến trước mặt hắn, ánh mắt châm chọc: “Hình Bộ là địa bàn của ta, ngươi là nghi phạm ta bắt tới, bất luận ta dùng hình phạt gì với ngươi cũng đều là vì thẩm án, ai bảo ngươi không thành thật cung khia, một hai rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Dứt lời, Tô Văn Dương chậm rãi lui lại phía sau, nhìn bộ dáng mặt như tro tàn của Phong Luân Viễn, hướng ngục tốt nháy mắt, ngục tốt kia liền cầm lấy một chiếc bàn ủi đã được nung hồng ở chậu than, Phong Luân Viễn vừa thấy, tức khắc kêu lên: “Tô Văn Dương ngươi muốn làm gì? Ngươi không được phép làm vậy, ngươi không thể … A!!!!!”

“Xuy ~~~~” một thanh âm vang lên, mùi thịt cháy khét bay ra, tiếng kêu thê thảm của Phong Luân Viễn vang vọng khắp đại lao.

Liễu thị sợ hãi khóc lóc, Phong Viễn Hoài sợ tới mức không bò đứng dậy được. Mắt thấy ánh mắt Tô Văn Dương nhìn hắn như nhìn một xác chết, rốt cuộc hắn không nhịn được sự sợ hãi trong lòng, cao giọng kêu: “Ta khai ta khai…”

Hai ngày sau, trong kinh thành ồn ào huyên náo Đại Lý Tự đã phán án.

Phong Viễn Hoài vì tước vị, liên hợp với mẫu thân cũng đệ đệ, hạ độc mưu hại chủ mẫu, tội ác tày trời, phán hai huynh đệ lưu đày Lương Châu hai mươi năm, tòng phạm Liễu thị hạ ngục.

Trong kinh mọi người đều ồn ào, ngày xưa bá tước phủ phong quang vô hạn, chỉ sau một ngày, hoàn toàn suy sụp.

Ba ngày sau, thê nhi của hai huynh đệ Phong Viễn Hoài còn quỳ khóc ở ngoài cửa Ngọc Viên. Tô Ngọc Dung dựa vào đầu giường, bị ồn ào đến đau đầu, liền nói với nha đầu Sở Sở: “đi, nói cho các nàng, nếu còn tiếp tục muốn đến Ngọc Viên nháo loạn, bạc trong phủ cùng với gia sản, một xu các nàng cũng đừng nghĩ muốn, ta sẽ đem toàn bộ tiền nộp vào quốc khố.”

Sở Sở cười hì hì, xách vày chạy ra ngoài.

Tô Ngọc Dung đau đầu nhắm mắt, lại mở ra, nhìn Phong Vu Tu ở giường đối diện, chống thân mình suy yếu, chậm rãi xuống giường.