Sau đêm đó, Triệu Sở Chu quả nhiên không còn tới nữa.

Không phải anh thật sự bỏ mặc Tô Ngọc Kiệu, mà là công việc quá bận rộn.

Tuy rất muốn tranh thủ chút thời gian đi trêu chọc cậu nhóc kia một chút, nhưng thật sự không có cách nào phân thân ra được.

Sự thờ ơ và biến mất của anh rơi vào trong mắt Tô Ngọc Kiệu liền biến thành tránh né và cự tuyệt, vì thế mấy ngày tiếp theo hắn đều rầu rĩ không vui.

Chỉ là hắn không để lộ vẻ không vui ra ngoài, trong quá trình quân huấn hắn bán sức mà luyện tập, ngay cả huấn luyện viên còn thấy kinh ngạc, liền chọn hắn vào hàng ngũ danh dự.

Mười lăm ngày, nửa tháng, mỗi ngày sau khi Triệu Sở Chu rời đi đều khiến hắn cảm thấy dày vò và nan giải.

Mỗi đêm Tô Ngọc Kiệu đều trằn trọc trên giường, vừa là do xao động tuổi trưởng thành, vừa là do lần phát tình tình thứ hai sau lần phân hóa.

Các khớp xương về đêm liền kêu râm ran, hắn kéo căng người như một cái que dài, như một cây trúc xanh biếc cao ngất, khí chất quanh người không còn ngây thơ như đứa trẻ con nữa.

Buổi tối sau khi huấn luyện quân sự kết thúc là buổi biểu diễn văn nghệ hàng năm, trên sân khấu có những nữ sinh xinh đẹp mặc váy ngắn bó sát, trong đêm thu lộ ra cặp đùi trắng nõn.

Nhưng Tô Ngọc Kiệu lại nhìn chằm chằm Alpha bên cạnh, nhìn khăn quàng trên cổ hắn ta.

Trời lạnh rồi, đã đến mùa có thể quàng khăn rồi.

Hắn lẽ ra phải tự tay đan một tấm lưới đen quấn quanh Triệu Sở Chu, giống như gông xiềng tù giam giam anh lại không thể trốn thoát.

Trong đầu Tô Ngọc Kiệu đang trộm suy nghĩ đen tối, nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên giữa tiếng nhạc ồn ào.

Hắn cúi đầu, trên màn hình tối đen nhìn thấy biểu tượng hình ngôi sao băng.

Đại não liền phản ứng hưng phấn đầu tiên, hắn giống như chú chó của Pavlov [*], thấy tin nhắn từ Triệu Sở Chu mà phấn khởi đến mức không kiềm chế được.

[*] Ivan Petrovich Pavlov, là một nhà sinh lý học, tâm lý học và thầy thuốc người Nga.

Sau khi đọc rõ nội dung tin nhắn, một giây sau Tô Ngọc Kiệu liền đứng bật dậy, đi xuống chỗ huấn luyện viên xin phép, sau đó vội vàng chạy về phía cổng trường.

Đêm nay sao rất sáng, ánh sao phải chiếu vào ánh mắt hắn, sáng như một mặt trăng thứ hai trong đêm tối.

Hắn chờ mong nhìn Triệu Sở Chu đang đứng ở cửa, không ngờ rằng lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, Tô Ngọc Kiệu liền nhận ra, cô là Omega.

Từ đầu đến chân đều xinh đẹp tinh tế, ngay cả mái tóc cũng đặc biệt đẹp có một không hai.

Triệu Sở Chu đang cười nói với cô điều gì đó, ngay cả khi hắn đến gần anh cũng không phát hiện ra.

Alpha trẻ tuổi chán nản xụ mặt, lạnh giọng gọi anh.

Dường như lúc này Triệu Sở Chu mới phát hiện, giới thiệu với Omega bên kia: "Đây là em trai tôi, Tô Ngọc Kiệu."

"Oa!" Hai mắt cô lóe lên kinh ngạc, ánh mắt đảo quanh hai người bọn họ: "Em của anh cũng đẹp trai ghê, đẹp trai như anh vậy đó!"

Ba người giao lưu xong liền cùng nhau đi tới một quán rượu gần đó.

Tô Ngọc Kiệu là lần đầu tiên đến nơi như thế này, trên người còn mặc quân phục, trông hắn như một cậu nhóc ngây thơ lạc vào chốn vui vẻ, thu hút sự chú ý của không ít người.

Vẻ mặt của hắn thực sự khó chịu, ai nhìn vào cũng có thể nhận ra hắn không vui.

Mà cái mùi chua của sự khó chịu không vui này của hắn, ngay lúc Omega kia không cẩn thận vấp chân được Triệu Sở Chu đỡ lấy, liền đạt đến đỉnh điểm.

Tô Ngọc Kiệu cảm thấy bản thân thật chua, sắc mặt gần như xanh mét, nhưng Triệu Sở Chu vẫn không chịu dỗ hắn!

Để hòa vào bầu không khí ở đây, Triệu Sở Chu đã gọi vài chai rượu tủ trong quán.

Ca sĩ trên sân khấu vừa đàn ghita vừa hát, Tô Ngọc Kiệu nghe không lọt tai được câu nào, dứt khoát cắm đầu uống rượu.

Chờ cho đến khi Triệu Sở Chu phản ứng lại, hai mắt của hắn đã mờ mịt không rõ đông tây.

"Trương tiểu thư, em tôi say rượu rồi, chờ ngày mai hợp đồng được in ra chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.

"Được, đêm nay nói chuyện với anh thật vui vẻ." Trương tiểu thư đứng dậy bắt tay với anh: "Tôi cũng nên về xem con trai tôi rồi."

Sau khi tiễn Trương tiểu thư, Triệu Sở Chu quay lại vỗ vỗ lên đầu Tô Ngọc Kiệu: "Dậy nào."

Tô Ngọc Kiệu mờ mịt nhìn anh, ậm ừ một tiếng rồi tựa đầu vào vai anh.

Triệu Sở Chu bị hắn làm cho mềm lòng, cúi đầu dùng môi cọ cọ lên tóc hắn: "Quay về trường học nhé?"

Tô Ngọc Kiệu không biết có nghe hiểu hay không, cúi đầu nhíu mày, nắm lấy khuy cài trên vạt áo âu phục của anh: "Anh thích Omega, anh không thích em."

Quán rượu ồn ào, Triệu Sở Chu đưa hắn ra ngoài.

Tô Ngọc Kiệu liền như một đứa trẻ siết chặt cổ tay anh không chịu buông, vừa đi vừa lèm bèm "Anh không thích em", giọng nói như tủi thân sắp khóc đến nơi.

"Thích, anh thích em nhất, thích em nhất thế giới."

Triệu Sở Chu nhỏ giọng thì thầm, sợ Tô Ngọc Kiệu nghe thấy.

Anh nhìn bộ dạng đứa nhỏ cao hơn mình một cái đầu trước mặt, chuẩn bị một lúc lâu mới có thể nói ra một câu trái lương tâm "Đúng vậy".

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tô Ngọc Kiệu như nứt ra thành từng mảnh.

Hai mắt hắn đều đỏ, nhìn ánh mắt Triệu Sở Chu giống như nhìn phải ác quỷ.

Anh là một đóa hoa, khiến hắn rơi vào mê muội, lại chính là anh tự tay phá hủy giấc mộng đó, như một đóa hắc mẫu đơn diễm lệ.

Không còn nghe thêm được tiếng gì nữa, Tô Ngọc Kiệu thở hổn hển, bản tính hung hăng của Alpha giờ này đều lộ rõ ra ngoài.

Tay đang nắm cổ tay Triệu Sở Chu liền gia tăng khí lực, giữ chặt gáy anh hôn mạnh xuống.

Cách hắn hôn không có kĩ thuật gì, nhưng Triệu Sở Chu lại thấy tâm hồn mình rung động.

Anh không tự chủ được đưa tay lên nắm chặt lấy bả vai Tô Ngọc Kiệu, hưng phấn đến mức cổ cũng đỏ bừng vì kích động.

Bắt lấy em, ánh trăng sáng của anh.

.......