Đi ngang qua trường học của Tô Ngọc Kiệu lần này thật sự là do tình cờ.

Triệu Sở Chu vừa mới bàn xong một vụ làm ăn lớn, giờ đang lái xe đi dạo mấy khu phụ cận, anh thậm chí còn không nhìn rõ Tô Ngọc Kiệu bị người chặn lại.

Anh chỉ dừng lại trước cổng trường và nhìn vào tấm bia trường hắn chút thôi, sau đó anh xoay người đi về phía quán trà sữa ở góc phố.

Cho nên đến khi anh nhìn thấy Tô Ngọc Kiệu ngồi xổm co lại thành một cục trước cửa nhà mình, liền sửng sốt hồi lâu không kịp lấy lại tinh thần.

Tô Ngọc Kiệu tới không như bình thường, phản ứng đầu tiên của Triệu Sở Chu là nhớ lại xem mình có làm sai ở bước nào không.

Anh cảm thấy không đúng lắm, không có vấn đề ở đâu cả.

Tô Ngọc Kiệu cứ như vậy đứng ở trước mặt anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Khăn quàng màu xám mềm mại lại mang theo chút hương thơm.

Tô Ngọc Kiệu vùi mặt vào cái khăn do chính tay mình đan, cách một lớp áo măng tô có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể của Triệu Sở Chu.

Tay anh lúc nào cũng lạnh, không giống Alpha chút nào, cơ thể lạnh y như chính bản thân anh vậy, đồng tử cao ngạo như loài động vật máu lạnh.

Chóp mũi Tô Ngọc Kiệu cọ vào sau gáy anh, đó là nơi ấm áp duy nhất trên người Triệu Sở Chu.

Nửa tháng trước hắn còn để lại nơi đây dấu vết không thể nào xóa được, nhưng hiện tại, nơi này ngay cả một vết sẹo nhỏ cũng không có.

Hắn nhịn không được đưa lưỡi ra liếm.

Triệu Sở Chu rùng mình một cái, đẩy hắn ra, kinh ngạc hỏi: "Em làm gì?"

"Anh ơi, có phải em đã làm sai chuyện gì rồi hay không?"

Ánh mắt Tô Ngọc Kiệu tròn xoe, nhìn vào đó liền khiến người khác có cảm giác ngây thơ vô tội.

Lúc này hắn rũ mắt xuống nhìn Triệu Sở Chu, khiến cho anh có cảm giác mình hoàn toàn bị hắn nhìn thấu.

Triệu Sở Chu mím miệng không nói gì.

Anh nghiêng đầu muốn mở cửa vào nhà, nhưng lại bị Tô Ngọc Kiệu bắt lấy cổ tay giữ lại.

"Lúc trước anh đã nói, anh nói là anh sẽ không bao giờ ghét em."

Đôi mắt anh vô thức hiện lên vẻ gian xảo.

Triệu Sở Chu mím miệng nhìn hắn một cái, không trả lời câu nói của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Tô Ngọc Kiệu không nói lời nào, chỉ mãnh liệt nhìn sau gáy anh, thẳng cho đến khi Triệu Sở Chu nhíu mày mới chậm rãi mở miệng: "Lâu rồi anh không nói chuyện với em."

"Gần đây có chút bận, anh xin lỗi."

Triệu Sở Chu vẫn như cũ bày ra bộ dáng lạnh lùng kiên định, nhưng Tô Ngọc Kiệu không bao giờ tin nữa.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Sở Chu, cố gắng tìm kiếm vẻ hung ác như lời hội bạn thân nói, nhưng đôi mắt Triệu Sở Chu rất đẹp, hắn chỉ có thể nhìn thấy sự trong trẻo, xa cách và lạnh lùng, không còn nhìn ra được gì khác.

Hắn rơi vào trạng thái tuyệt vọng mù mịt, Triệu Sở Chu bị hắn làm tổn thương sâu sắc, hắn ngay cả nói xin lỗi như thế nào cho đúng cũng không biết.

Tô Ngọc Kiệu theo thói quen nắm lấy tay trái của Triệu Sở Chu, nơi đó một mảnh trống rỗng.

Bật lửa vẫn còn ở trong túi hắn.

Tô Ngọc Kiệu sờ bên ngoài túi quần, cũng không lấy ra nữa, ngược lại nhìn về phía Triệu Sở Chu: "Bọt Sữa có nhớ em không?"

......!

Bọt Sữa là một con rùa, là Tô Ngọc Kiệu năm mười bốn tuổi đã nhặt được nó trước cửa nhà.

Là một con rùa cứng cáp hung hăng, liền bị hắn đặt cho cái trên gái tính như vậy.

Triệu Sở Chu đứng ở trong phòng khách, cảm thấy Tô Ngọc Kiệu điên rồi, sao em ấy có thể dùng con rùa này làm cái cớ để đi vào nhà của mình?

Sai thời điểm rồi, phá hỏng kế hoạch của Triệu Sở Chu.

Tuy nhiên, mục đích ban đầu của anh cũng không phải là muốn Tô Ngọc Kiệu thương tâm đến chết đi sống lại, mà là muốn Tô Ngọc Kiệu có thể lớn thêm một chút, trưởng thành lên một chút mà thôi.

Điều anh muốn không phải là sự lãng mạn nhiệt tình của những người trẻ tuổi, bùng lên như ngọn lửa thảo nguyên.

Tình yêu như vậy rất tốt, tự do nhiệt huyết, giống như một chất cháy xúc tác, kẻ phong lưu có thể vì một cánh bướm mà dừng lại cập bến, kẻ đa tình có thể vì một con chim sơn ca mà tự vẫn.

Nhưng Triệu Sở Chu không phải, anh không xứng.

Anh là một bông hồng mọc lên từ vũng bùn bị dập nát, quanh thân đều là những cái gai mềm nhưng đáng sợ, bất cứ ai cũng có thể bóp cho đến chết.

Lãng mạn hay không với anh chẳng quan trọng chút nào, anh chỉ cần một tình cảm mà vĩnh viễn không bao giờ phản bội mình, vĩnh viễn không được phép.

Nếu thực sự ngày chia tay có tới, ngày đó cũng sẽ là ngày anh tự tay giết chết mình.

Tô Ngọc Kiệu và Bọt Sữa mắt to trừng mắt nhỏ, con rùa trong lọ thủy tinh nhấm nháp đậu xanh, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Tô Ngọc Kiệu yên lặng quan sát nó ba phút đồng hồ, rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân dùng cái thứ này làm cớ thật sự có chút ngu ngốc.

Hắn lặng lẽ quay đầu lại, Triệu Sở Chu cũng đang lẳng lặng nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau một lát, Tô Ngọc Kiệu liền hấp tấp dời mắt, hắn nắm lấy ngón út mình, không biết nên nói gì với Triệu Sở Chu.

Bây giờ đã là đầu đông, cả thế giới đều có vẻ tiêu điều vô cùng.

Tô Ngọc Kiệu cảm thấy trời cũng sắp có tuyết rơi.

"Uống nước không?"

Triệu Sở Chu phá vỡ sự im lặng, Tô Ngọc Kiệu ngơ ngác gật đầu.

Anh liền không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng bếp.

Phòng khách vô cùng trống trải, rõ ràng là được bày trí bằng rất nhiều đồ nội thất phức tạp, Tô Ngọc Kiệu vẫn cảm thấy quạnh quẽ, giống như Triệu Sở Chu vậy.

Anh rõ ràng là sống trong xã hội này, ăn, mặc, ở, đi lại không khác gì một người bình thường.

Nhưng Tô Ngọc Kiệu lại cảm thấy anh vẫn một mình lẻ loi, giống như cái cây trơi trụi ở sân sau trước đây.

Tô Ngọc Kiệu cúi đầu nhìn ngón chân mình.

Hắn và Triệu Sở Chu bên nhau trọn vẹn mười năm, cũng coi như nhiều hơn nửa cuộc đời hiện tại của hắn, hắn không tin trong lòng Triệu Sở Chu không quan tâm hắn.

Nhưng giữa hai Alpha trong lúc ấy, trời sinh không giống như AO hoàn toàn có thể đánh dấu.

Không thể đánh dấu hoàn toàn đủ để thấy bọn họ không có khả năng đạt tới cảm giác tuyệt đối về cả mặt tâm lý và sinh lý, không thể kết hôn, không thể sinh đẻ, bọn họ giống như đã được định sẵn phải đi ngược lại với kết thúc tốt đẹp.

Tô Ngọc Kiệu sinh ra một loại cảm giác không vui, hắn cảm thấy ông trời đang trêu đùa hắn, mới không chịu để cho hắn và Triệu Sở Chu ở bên nhau.

Hắn ngồi một mình trên sô pha hờn dỗi, cho đến khi Triệu Sở Chu mang nước chanh đến trước mặt hắn, hắn vẫn còn đang cau mày tức giận.

Triệu Sở Chu đưa cốc tới trước mặt hắn, Tô Ngọc Kiệu lúc đó mới lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn chằm chằm nửa lát chanh nổi trên cốc nước, bất ngờ mở miệng: "Anh có bằng lòng cùng Alpha ở một chỗ không?"

Không đợi Triệu Sở Chu trả lời, Tô Ngọc Kiệu lại tiếp tục mở miệng hỏi: "Em thì sao, nếu là em, anh có bằng lòng ở bên cạnh em không?"

Hắn đột nhiên mở khóa then chốt, nhưng Triệu Sở Chu ngửi được mùi pheromone Alpha nồng nặc trên người hắn.

Anh thở dài, đi về phòng ngủ lấy thuốc ức chế đưa cho hắn: "Em lại phát tình rồi, bản thân không biết sao, còn ở đây nói vớ vẩn cái gì."

"Phát tình rồi thì sẽ phát điên sao?" Tô Ngọc Kiệu từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, ngăn Triệu Sở Chu rời đi.

Vòng eo anh bị người ôm lấy, lòng bàn tay không nhẹ không nặng đặt lên trên bụng, toàn thân Triệu Sở Chu lại nổi da gà.

Alpha trời sinh nhạy bén, bản năng của anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng anh lại cao hứng muốn chết.

Đây là điều anh muốn, anh muốn mọi thứ phải xuất phát từ sự khống chế của Tô Ngọc Kiệu, giờ phút này nếu Tô Ngọc Kiệu hôn lên gáy anh, anh có thể động dục ngay tại chỗ.

Pheromone mãnh liệt tràn vào trong không khí, lúc này Tô Ngọc Kiệu mới buông anh ra, cầm ống tiêm thuốc ức chế, ánh mắt đỏ hoe, muốn khóc nhưng lại thôi tiêm nó vào trong người.

"Anh ơi, tiêm đau quá à, anh giúp em với.".