Thiếu Quân được gọi là Qúy Nhược Thần nhàn nhạt nở nụ cười, trong nụ cười của nàng ý vị ngạo nghễ: “Tên ma đầu nào dám đến Thương Lan Các ta làm loạn, tiểu nương tử, ngươi đừng sợ, bản quân đuổi hắn đi.”

Ôn Thanh Lan mặt lộ vẻ vui mừng, hắn có chút sợ hãi nhìn Qúy Nhược Thần: “Thật ư, vậy thì thật là đa tạ tiên tử.”

Qúy Nhược Thần không lên tiếng trả lời, mà lắc mình bay ra ngoài, không quá nửa hơi thở đã trở lại, nàng khẽ nhíu mày nhìn về phía Ôn Thanh Lan: “Ma đầu ngươi nói bản quân không tìm được, chắc là không dám phạm giới đi.”

Ôn Thanh Lan nghe vậy, chẳng những không lộ ra thần sắc mừng rỡ, trái lại rầu rĩ nói: “Ma đầu kia quả nhiên sợ tiên nhân, tiên tử ở chỗ này còn tốt, nếu tiên tử rời đi, ma đầu kia chẳng phải lại đem chúng ta bắt lại.”

Qúy Nhược Thần nghe vậy, trầm ngâm nói: “Ngươi nói đúng, đã như vậy, mẹ con hai người theo ta đến Thương Lan Các đi.”

Ôn Thanh Lan mừng thầm, lời này hợp ý hắn, lập tức cõng Tiêu Cảnh đã hôn mê, đi theo Qúy Nhược Thần.

Thương Lan Các ở ven rừng, gần biển, lợi dụng sự hiểm trở của thiên nhiên làm lá chắn, ngăn cách Thương Lan Các với ngoại giới, chỉ có nhân tài trong Thương Lan Các mới có thể tìm được chỗ này, nếu không phải Qúy Nhược Thần là Thiếu Quân, chỉ sợ Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh tới cả đại môn của Thương Lan Các, cũng tìm không ra.

Sau khi đem Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh nhặt được dẫn vào Thương Lan Các, Qúy Nhược Thần an bài hai người ở phòng cho khách, vị Thiếu Quân này có lẽ bận nhiều việc, chỉ dặn dò qua loa hai câu rồi đi.

Vừa thấy Thiếu Quân rời đi, Tiêu Cảnh giả hôn mê lập tức đứng dậy, y nhăn chặt mày, nhìn sư tôn nghi ngờ nói: “Vị Thiếu Quân Qúy Nhược Thần này lòng cũng quá lớn đi, nàng không nghi ngờ chúng ta là thật hay giả, cứ như vậy dẫn chúng ta vào, nếu chúng ta mưu đồ gây rối thì sao?”

Nghe đồ đệ hỏi chuyện, Ôn Thanh Lan trái lại nở nụ cười: “Tiểu Cảnh, ngươi đây là chỉ biết một mà không biết hai, ngươi có biết vì sao Thương Lan Các chỉ cho phép nữ nhân đi vào không?”

Tiêu Cảnh lắc đầu.

“Tất nhiên là vì, nữ nhân đã vào Thương Lan Các thì không ra được, nếu ra không được, cần gì phải quản nàng là thật hay giả, có mưu đồ gây rối hay không.” Trong mắt Ôn Thanh Lan xẹt qua một chút ánh sáng ý vị không rõ: “Thành người của Thương Lan Các, tự nhiên sẽ không sinh ra hai lòng.”

Tiêu Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối: “Thương Lan Các muốn nhiều nữ nhân như vậy làm cái gì, chẳng lẽ các chủ của họ là một ác ma háo sắc, không sắc không vui?”

“Ở Tu Chân Giới cũng đơn giản là vì hai chữ tu hành mà thôi, nghe nói công pháp tu hành của Thương Lan Các quỷ dị bất phàm, e là chuyện này có liên quan đến pháp môn tu hành của họ, chỉ là người tiến vào Thương Lan Các hơn phân nửa là xin giúp đỡ hoặc là tự nguyện, hơn nữa Thương Lan Các cũng không phải ai cũng tùy tiện thu vào, điều này cũng làm ngoại nhân không cách nào chỉ trích được.”

Nói xong, Ôn Thanh Lan ánh mắt chứa đầy thâm ý dừng trên người Tiêu Cảnh, sau lưng Tiêu Cảnh phát lạnh, nhịn không được nói: “Sư tôn, làm sao vậy, có gì không ổn à?”

Chỉ thấy Ôn Thanh Lan sờ sờ cằm cười cười: “Thiếu Quân kia chắc là thấy ngươi mới để chúng ta đi vào, chuyện này có được hay không phải xem sự nỗ lực của ngươi.”

Tiêu Cảnh buồn bực, mất hứng nói: “Sư tôn, ý của người là để Tiểu Cảnh sắc dụ à, coi như Tiểu Cảnh chịu đi, nhưng Thiếu Quân kia là nữ nhân.”

Không ngờ Ôn Thanh Lan lại cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Lại nói sau khi Qúy Nhược Thần bỏ hai người trong phòng khách, thì không xuất hiện nữa, cũng không biết Thiếu Quân rốt cuộc là bận việc, hay là căn bản không đem hai người tùy tay cứu giúp đặt ở trong lòng.

Nhưng dựa theo tình hình ở Thương Lan Các mà xem, có vẻ như là cái sau.

Tuy Quý Nhược Thần chưa từng hỏi chuyện, nhưng cũng không đại biểu Thương Lan Các thật sự mặc kệ hai người.

Ngay lúc hai người đang tán gẫu trong phòng, có người gõ cửa, hai người lập tức ngừng nói chuyện, liếc nhìn nhau, Ôn Thanh Lan đi qua mở cửa.

Gõ cửa chính là một nam nhân trung niên râu quai nón, vóc người gầy, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng trông như là tổng quản nhà cao cửa rộng ở nhân gian.

Người nam nhân thấy cửa mở, vẻ mặt không một chút biến hóa, ngược lại không khách khí mà đánh giá Ôn Thanh Lan từ trên xuống dưới một lần, ngay sau đó lại nhìn Tiêu Cảnh trong phòng.

Thời điểm gã nhìn Ôn Thanh Lan, vẻ mặt không có gì thay đổi, mày vẫn nhăn chặt, nhưng lúc tầm mắt dừng trên người Tiêu Cảnh, mới ôn hòa thả lỏng một chút.

Chú ý tới ánh mắt của nam nhân trung niên, Ôn Thanh Lan cười cười, nghiêng người che Tiêu Cảnh ở phía sau, nói: “Đó là tiểu nữ, tính tình nhút nhát hướng nội, không biết nói chuyện…… Vị tiên sinh này, ngài tìm chúng ta có việc?”

Bị chặn ánh mắt, nam nhân trung niên cũng dứt khoát thu hồi tầm mắt, nghe Ôn Thanh Lan nói, gã gật đầu nói: “Nghe nói Thiếu Quân dẫn theo hai người trở về, ta liền lại đây nhìn một chút, dựa theo thường lệ, phu nhân và cô nương đều phải đi đăng ký trên sổ sách mới được, nhưng Thiếu Quân bận việc tu luyện, việc nhỏ này cũng không tiện quấy rầy hắn, nên ta trực tiếp dẫn bọn ngươi đi đăng ký, phu nhân cảm thấy thế nào?”

Trong lời nói của nam nhân trung niên là ý tứ thương lượng, nhưng tư thái lại rất là cương quyết, nếu thật là mẹ con lưu vong bình thường, đại khái sẽ lo sợ bất an mơ hồ đáp ứng.

Bản thân Ôn Thanh Lan có lòng lưu lại, bởi vậy hắn cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là mỉm cười đáp ứng.

Nam nhân trung niên thấy thế trong mắt toát ra vẻ khen ngợi, phải biết rằng gã là tu sĩ, dù thấp, nhưng đối mặt với hai người chỉ là người thường, dưới áp lực của gã vẫn có thể thản nhiên, có thể thấy được đối phương cũng không tồi, có thể làm nữ nhân tu luyện cho Thiếu Quân và Thiếu Chủ.

Nghĩ như vậy, nam nhân trung niên ra hiệu Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh đi theo, gã dẫn hai người đi vào bên trong Thương Lan Các.

Dọc theo đường đi Ôn Thanh Lan tận chức tận trách mà sắm vai hình tượng một người mẹ, chốn chốn bảo vệ Tiêu Cảnh ở sau người, đem hình tượng mẫu thân bảo vệ tiểu cô nương nhát gan diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Biết sư tôn đang diễn trò, Tiêu Cảnh tuy rằng bất mãn ánh mắt đối phương nhìn mình, nhưng cũng im lặng không nói gì, trái lại làm người ta hiểu lầm y thật sự nhút nhát sợ sệt.

Ba người một đường đi qua trung đình rồi vào trong nội đình.

Càng đi, càng đụng phải nhiều người, trong đó mỹ nhân khí chất khác nhau càng có thể tùy tiện thấy được.

Những nữ quyến này xúm lại tốp năm tốp ba, nhìn thấy nam nhân trung niên dẫn theo Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh, đều không ngừng đặt ánh mắt lên người hai người, trong mắt lập lòe các loại hàm ý.

Hai người Tiêu Cảnh nhĩ lực tốt, tự nhiên có thể nghe rõ ràng những nữ quyến như hoa đó nói chuyện gì.

“Nghe nói hai mẹ con này là Thiếu Quân tự mình cứu về đấy.”

“Ồ, không ngờ khẩu vị của Thiếu Quân là dạng này.” Một thiếu nữ váy dài vàng nhạt cười nhạo một tiếng: “Nhỏ thì chỉ là một con nhóc, lão nhạt nhẽo như củ cải muối, thật không biết tốt chỗ nào.”

Bị xem thành con nhóc Tiêu Cảnh khóe miệng giật giật, y nhịn không được giương mắt nhìn về phía sư tôn, lại thấy Ôn Thanh Lan một bộ cái gì cũng chưa nghe được, dáng vẻ vân đạm phong khinh.

Tiêu Cảnh nhịn không được đối với sư tôn bị xem thành củ cải muối tỏ vẻ bội phục.

“Thiếu Quân lãnh tâm lãnh tình, thường ngày cũng không thấy có sắc mặt tốt với ai, còn khinh thường chúng ta, chẳng lẽ hôm nay phải vì hai mẹ con người này mà phá lệ, đi, đi nhìn hai người này rốt cuộc có chỗ nào bất phàm.”

Nam nhân trung niên dẫn Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan vào hậu đình, tới một gian phòng, theo sau là mấy oanh oanh yến yến như hoa như ngọc.

Nhìn kỹ lại, đa số trên người những nữ nhân này nhiều hoặc ít đều có chút tu vi, hơn nữa linh lực ngưng tụ có chút tinh thuần.

Tiêu Cảnh nhìn một hồi cũng có chút buồn bực, thật không biết Thương Lan Các nuôi một đống nữ nhân như thế rốt cuộc muốn làm gì, nói là đệ tử môn chúng cũng không giống, mà đỉnh lô tu hành, chuẩn bị nhiều như vậy làm gì.

Không đợi Tiêu Cảnh nghĩ kĩ càng, nam nhân trung niên kia đã đưa hai người vào phòng.

Nơi này là một đại điện khá rộng, bên trong cách một tầng bình phong, sau tấm bình phong lờ mờ đứng một thị nữ.

Nam nhân trung niên kia trở ra, lấy ra một quyển sổ bạch ngọc phát sáng, để Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan viết tên, lúc sau nói với hai người: “Phu nhân và cô nương đến sau bình phong, để thị nữ nghiệm thân là được.”

Lời này vừa nói ra, thầy trò hai người hai mặt nhìn nhau, nếu là hoàng đế tuyển phi tần, nghiệm xử nữ còn có thể hiểu được, nhưng Ôn Thanh Lan giả trang mẫu thân, cũng không biết nghiệm cái gì.

Huống chi thầy trò hai người là giả mạo, chưa từng để tâm cái này, chỉ mặc chiếc váy nữ rồi làm pháp thuật ảnh hưởng cảm quan của mọi người, nếu cởi quần áo, thành nam nhân, đến lúc đó phỏng chừng không phải nghiệm thân gì nữa, mà là khủng khiếp.

Nam nhân trung niên cho rằng hai người không tiếp nhận được, chỉ kiên nhẫn mà nói: “Phu nhân yên tâm, ta tuyệt đối không rình coi, chỉ cần để thị nữ kiểm tra thể chất và tư chất một chút là được.”

Ôn Thanh Lan ho khan, hắn giương mắt nhìn nữ nhân vây quanh ngoài điện, lại nhìn nhìn nam nhân trung niên trước mặt, tính toán khả năng đánh ngất thị nữ sau bình phong để che giấu.

Đang lúc do dự, oanh oanh yến yến bên ngoài một trận hoảng loạn, chỉ thấy vị Thiếu Quân gặp ở hàn đàm bước tới đây.

Nàng mặc một sa bào màu xám tro, nhìn nghiêm túc lạnh lùng, nhưng lại khí thế kinh người, mặt không thay đổi đi tới, làm những người vây xem ngoài cửa đều cúi đầu tránh đi, nam nhân trung niên cũng cúi đầu tỏ vẻ cung kính.

Nhưng Qúy Nhược Thần lại bất mãn liếc nhìn nam nhân trung niên, lạnh lùng thốt: “Lê thúc, ai cho ngươi dẫn các nàng tới hậu đình.”

Nam nhân trung niên cũng chính là Lê thúc ngẩn người, gã khó hiểu ngẩng đầu nhìn Qúy Nhược Thần: “Thiếu Quân, nhưng đây không phải là lệ thường sao?”

“Các nàng là người của ta, không cần hậu đình can thiệp vào, về sau mẹ con các nàng ở trong viện tử của ta là được.”

Lê thúc có chút kinh ngạc, gã ngơ ngác nhìn Qúy Nhược Thần, do dự nói: “Thiếu Quân, thế nhưng……”

“Sao vậy, bản thiếu quân ngay cả quyền lợi này cũng không có sao?” Qúy Nhược Thần híp mắt, cười như không cười nhìn Lê thúc.

Lê thúc lắc đầu liên tục.

“Đã như vậy, vậy thì không thể tốt hơn, về sau hai người các nàng không cần phải đến đây.” Qúy Nhược Thần nói xong, nhìn Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh một cái, ý bảo hai người theo kịp, rồi cũng không quay đầu lại mà dặm bước rời đi.

Tới tới lui lui, làm Tiêu Cảnh có chút nghĩ không ra, nhưng lúc y giương mắt nhìn sư tôn, lại thấy vẻ mặt sư tôn vẫn lạnh nhạt, liền đem nghi vấn nuốt xuống.

Cho đến khi rời khỏi hậu đình, về tới tiểu cung điện của vị Thiếu Quân kia, Thiếu Quân Qúy Nhược Thần mới quay người lại, nét mặt của nàng thả lỏng hơn nhiều so với khi ở hậu đình.

Nàng nhìn Tiêu Cảnh, cuối cùng nhìn về phía Ôn Thanh Lan nói: “Các ngươi tạm thời ở chỗ của ta, hậu đình có thể không đi, cũng không ai có thể miễn cưỡng các ngươi, cứ việc yên tâm.”

“Đa tạ tiên tử, chỉ là không biết như vậy, đối với tiên tử có ổn không?” Ôn Thanh Lan hơi khụy người nói cảm ơn.

Qúy Nhược Thần vội vàng đỡ lấy Ôn Thanh Lan, nàng do dự một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu nói: “Ngươi có thể yên tâm, quyền lợi cá nhân ta vẫn có, nhưng một phen nháo loạn này chỉ sợ mọi người đều biết, chỉ sợ sẽ khiến ca ca kia của ta chú ý, thời điểm các ngươi đi ra ngoài, vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”

“Đa tạ Thiếu Quân báo cho.” Ôn Thanh Lan nói tiếng cảm tạ, ngẩng đầu, hai người thoáng nhìn nhau, cái nhìn này rất có thâm ý.

Nhưng Tiêu Cảnh ở bên cạnh lại cho rằng, là sư tôn bị Thiếu Quân kia hấp dẫn tầm mắt.

Tuy nói sư tôn hiện giờ giả dạng nữ nhân, nhưng bản chất vẫn là nam nhân, Thiếu Quân kia lại hấp dẫn người như thế, sắc mặt Tiêu Cảnh lập tức tối sầm, khó chịu kéo tay áo sư tôn, giương mắt hung hăng trừng Thiếu Quân.

Dù sao bây giờ y sắm vai nữ nhi dán dính mẫu thân, cũng không sợ diễn bị lộ.