Gã kia nghe thế liền khinh miệt nói: “Chẳng qua chỉ là một con kiến phàm nhân, vậy mà cũng dám như thế!”

Nói xong, cổ tay gã khẽ nhúc nhích, một đạo hồng quang đánh lên người Ôn Ngọc.

Mặt Ôn Ngọc trắng bệch, đau đớn khiến cả người phát run, nhưng hắn cũng cực kì kiên cường, không rên lên một tiếng, chỉ cắn răng chống cự. 

Gã thấy thế, khinh thường cười nhạo một tiếng, rồi liên tiếp tạo vài pháp ấn đánh lên người Ôn Ngọc. 

“Quả thực không biết điều, nếu ngươi có thể giao đồ ra, cũng không cần phải chịu khổ, nếu ngươi lại không nói, nỗi khổ luyện hồn này, có thể làm ngươi hồn phi phách tán, muốn chuyển thế cũng không được.”

Hiện giờ Ôn Ngọc chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi, nào chịu nổi hình phạt đánh vào hồn phách. 

Dù cho hắn vững tâm đi chăng nữa, cũng không thắng nổi bản năng thân thể mà trực tiếp hôn mê. 

Tiêu Cảnh đứng cạnh lòng nóng như lửa đốt và giận dữ, đôi mắt u ám nhìn mấy gã tu sĩ kia, nhưng lúc này không biết tại sao, vô luận y cố gắng thế nào cũng không thể đụng tới đối phương, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tiểu sư tôn bị tra tấn. 

“Sư huynh, phàm phụ (*) và hài tử ta đã bắt trở về.”

(*) phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng, phàm nhân: kẻ phàm tục. 

Ôn Ngọc mơ màng trong đau đớn mà khôi phục thần trí, liền nghe được lời nói như sét đánh giữa trời quang này. 

Hắn vội vàng giãy giụa bò dậy, quay đầu nhìn lại, liền thấy một gã tu sĩ áo xám đang nắm bả vai Bạch Tố Khanh, không khách khí mà đẩy Bạch Tố Khanh té ngã.  

Bạch Tố Khanh hiển nhiên cũng thấy được thảm trạng hiện giờ của Ôn Ngọc, hai mắt nàng không ngừng rơi lệ, trên mặt lại nở một nụ cười vừa tuyệt vọng vừa mỹ lệ: “Phu quân, xem ra hôm nay ta và chàng phải gặp nhau ở hoàng tuyền.”

Tâm Ôn Ngọc như bị đao cắt, vừa đau vừa lạnh, hắn giãy giụa bò dậy từ mặt đất, nhìn về phía người tra tấn hắn: “Ngươi muốn thứ đó ta cho ngươi, nhưng thả thê nhi ta ra.”

Tu sĩ cười lạnh một tiếng: “Lúc trước cho ngươi cơ hội ngươi không nói, ngươi cho rằng một phàm nhân như ngươi có thể uy hiếp được chúng ta sao, ngây thơ.”

Đáy lòng Tiêu Cảnh dâng lên một dự cảm bất an, y dùng hết toàn lực đánh bay gã tu sĩ, nhưng công kích một lần lại một lần vẫn rơi vào hư vô, căn bản không cách nào đụng tới đối phương. 

Quả nhiên, giây tiếp theo, tu sĩ kia không nương tình ấn lóng tay vào mi tâm Ôn Ngọc, biểu tình Ôn Ngọc nháy mắt trở nên ngây dại. 

Sau khi gã thu hồi ngón tay, không do dự một khắc mà đâm một kiếm chuẩn xác qua bụng Ôn Ngọc, mổ bụng Ôn Ngọc. 

Kiếm tu sĩ kia vừa mãnh vừa lệ (*), bên trong ẩn chứa linh lực sinh cơ trong cơ thể Ôn Ngọc bị phá hủy gần như không còn gì. 

(*) hung mãnh, ngoan lệ

Bạch Tố Khanh nhìn thấy thảm trạng này, người vẫn luôn dịu dàng đạm nhiên (*) như nàng không tiếp thu được mà hét lên, thê thanh (**) nói: “Phu quân!”

(*) bình đạm và thản nhiên

(**) thanh âm thê lương

Nàng giãy giụa muốn chạy về phía Ôn Ngọc.

Nhưng những tu sĩ đó nào lại để nàng làm như nguyện, chỉ một pháp quyết nho nhỏ đã khiến Bạch Tố Khanh không cách gì nhúc nhích. 

Tu sĩ cúi đầu nhíu mày nhìn lỗ thủng trên bụng Ôn Ngọc nửa ngày, cuối cùng kỳ quái nói: “Tại sao không có, sao lại thế này, chẳng lẽ lão thất phu kia lừa chúng ta, hắn là giả?”

Gã không chết tâm lặp đi lặp lại việc tra xét, nhưng vẫn không tra ra được tung tích gì, cuối cùng phải thất bại mà thu hồi ánh mắt, tính trở về thành, phút cuối cùng, còn không hả giận đạp vào hai chân Ôn Ngọc. 

“Sư huynh, nữ nhân và tiểu hài tử này phải làm sao bây giờ?”

Chuyện không thành, tâm tình tu sĩ vô cùng không tốt, nghe sư đệ dò hỏi, nháy mắt mặt mày âm lãnh trừng đối phương một cái: “Còn cần ta dạy sao?”

Sư đệ nọ sợ sư huynh, vội vàng thấp giọng vâng dạ, một kiếm chém chết Bạch Tố Khanh và Ôn Nguyên, còn thuận tay kiểm tra thi thể của hai người. 

Đáng thương Bạch Tố Khanh còn chưa phục hồi tinh thần từ nỗi đau tang phu, đã dứt khoát bỏ mạng, còn Tiểu Ôn Nguyên, cuối cùng cũng không chờ được Nhạc Tứ thúc thúc của bé. 

“Sư huynh, trên người đứa nhỏ này có truyền tin phù của đệ tử Vô Vi Đạo Tông.”

Nghe sư đệ hồi báo, thần sắc sư huynh khẽ biến, nghiêm mặt nói: “Mau trở về bẩm báo trang chủ, ta phải nhanh chóng rời đi, nếu cùng Đạo Tông kết thù, đại sự liền không ổn.”

Sư huynh nói xong, liền cùng mấy người sư đệ cùng nhau biến mất trong rừng cây ở ngoại thành. 

Thẳng cho tới khi đối phương đã rời đi, Tiêu Cảnh mới thử chạm vào người sư tôn, y không ngờ rằng, chuyện cũ mấy trăm năm của sư tôn lại thảm thiết như vậy. 

Lúc trước sư tôn bị giết, ngẫm lại cũng không thấy kì lạ, sư tôn chỉ là một phàm nhân, sao có thể trốn được tu sĩ truy tung (*).

(*) truy tìm tung tích. 

Tuy biết rằng đây là chuyện xưa, chẳng qua là hồi ức mà thôi, nhưng nhìn sư tôn máu tươi đầm đìa chết dần chết mòn trong thống khổ, Tiêu Cảnh chỉ cảm thấy lòng thắt lại. 

Sự tình ở rừng cây nhỏ vùng ngoại thành cũng chưa hoàn toàn kết thúc. 

Sau khi những kẻ đó rời đi, vết thương trên người Ôn Ngọc chậm rãi khép lại, quanh người hắn mơ hồ tỏa ra hồng quang lạnh băng. 

Nhớ lại vừa nãy sư tôn ăn viên Xích Châu kia, lòng Tiêu Cảnh sáng tỏ, ngày trước sư tôn không có cơ duyên tu đạo, bây giờ trọng sinh mới có được tiềm lực vô hạn của ngày sau. 

Viên Xích Châu kia được nhiều kẻ tham lam truy đuổi như vậy, có được nó sẽ đổi được sức mạnh vô tận. 

Quả nhiên giây tiếp theo, tiểu sư tôn nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt, hắn vừa tỉnh, mặt hoảng sợ nhìn bốn phía. 

Khi tầm mắt chạm đến Bạch Tố Khanh và Ôn Nguyên đã tắt thở trên mặt đất, Ôn Ngọc sửng sốt, sau đó lảo đảo chạy tới bên thi thể Bạch Tố Khanh. 

“Tố khanh” giọng Ôn Ngọc chứa đầy áp lực thống khổ và cừu hận: “Nguyên Nguyên con ta!”

Hắn bế Bạch Tố Khanh lên, động tác này làm Ôn Nguyên trong lòng ngực Bạch Tố Khanh lắc lư, một miếng ngọc phù tinh xảo ẩn chứa linh khí rơi ra từ trên người Ôn Nguyên. 

Ôn Ngọc cúi đầu nhìn miếng ngọc phù rớt trên mặt đất, hắn ngẩn người một lát, mới run run vươn tay cầm lấy ngọc phù.

Ngọc phù hàn khí lượn lờ, một hàng chữ vô cùng rõ ràng theo hàn khí bay ra khỏi ngọc phù. 

“Ta chờ người tu hành, sớm nên cắt đứt trần duyên, ngọc phù này ngày sau ta sẽ không dùng nữa.”

Ôn Ngọc ngẩn ngơ nhìn dòng chữ kia một lát, sau đó hắn gắt gao nắm chặt ngọc phù, cười phá lên, cười ra một dòng lệ nóng. 

Cuối cùng hắn hung hăng ném ngọc phù vào trong rừng cây, quỳ gối trước thi thể Bạch Tố Khanh và Ôn Nguyên hồi lâu không nhúc nhích. 

“Sư tôn!” Tiêu Cảnh ở bên cạnh bất an mà vây quanh Ôn Ngọc, y cũng không ngờ Nhạc Uyên lại trả lời một câu như thế, trạng thái lúc này của tiểu sư tôn làm y lo lắng không thôi. 

Cũng không biết có phải nỗ lực của Tiêu Cảnh có hiệu quả hay không, y thế nhưng thật sự bổ nhào vào Ôn Ngọc, bất chấp kinh ngạc của hắn, Tiêu Cảnh mạnh mẽ nắm bả vai tiểu sư tôn, nôn nóng gọi: “Sư tôn.”

Nhưng Ôn Ngọc không có một chút cảm xúc, hắn dị thường lãnh đạm ngước nhìn Tiêu Cảnh một cái, rồi tiếp tục gục đầu xuống nhìn Bạch Tố Khanh và Ôn Nguyên. 

Cái liếc mắt này, như huyền băng vạn năm không đổi, rét lạnh tận cùng, không có một chút cảm tình mảy may, giống y đúc cặp mắt sư tôn ngày sau mà y đã ngắm nhìn vô số lần. 

Trong lòng Tiêu Cảnh đau nhói, y không tự chủ buông lỏng tay ra, lẩm bẩm: “Sư tôn?”

Y đau sư tôn, nhìn sư tôn khổ sở trải qua quá khứ bi thương, y hận mình vì sao không sinh vào thời của sư tôn, để sư tôn không bao giờ trải qua những chuyện này. 

Lại ghen tị Bạch Tố Khanh không thôi, tình trạng hiện giờ, Bạch Tố Khanh chết thảm trước mặt sư tôn, Tiêu Cảnh làm sao có thể không rõ, đối phương đã khắc sâu tồn tại vào đáy lòng của sư tôn cỡ nào. 

Giờ khắc này y hận người nằm trên mặt đất không phải là chính mình, nếu có thể được sư tôn mãi mãi nhớ thương, cho dù có chết y cũng cam tâm tình nguyện. 

Ôn Ngọc quỳ một hồi, rồi trầm mặc đứng dậy, tìm một nơi trong rừng cây ngoại thành đào hố. 

Tiêu Cảnh nhìn, cũng yên lặng đi qua, cùng đào với Ôn Ngọc. 

Vốn y có thể dễ dàng dùng linh lực đào ra một cái hố to, nhưng Tiêu Cảnh lại không làm như vậy, y cùng tiểu sư tôn, dùng tay đào từng chút từng chút ra một cái huyệt rộng. 

Ôn Ngọc ôm Bạch Tố Khanh và Ôn Nguyên vào huyệt, sau đó chôn cất bọn họ, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua, rồi xoay người đi ra ngoài bìa rừng. 

Tiêu Cảnh không hỏi tiểu sư tôn muốn đi nơi nào, chỉ yên lặng đi theo bên người tiểu sư tôn.

Một hồi lâu, Ôn Ngọc giọng khàn khàn mở miệng nói: “Tiêu Cảnh, ngươi nói ta về sau sẽ rất lợi hại sao?”

“Dạ, ngày sau sư tôn là tông chủ của đệ nhất tông Tu Giới, trong Tu Chân Giới, cũng là người thiên tư trác tuyệt tuyệt diễm kinh người.”

Ôn Ngọc trầm mặc một chút gật gật đầu nói: “Ta đã biết.”

“Sư tôn……” Tiêu Cảnh hơi hơi hé miệng, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Ôn Ngọc, y lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ cầm tay Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc giương mắt nhìn Tiêu Cảnh, không nói gì.

Vùng ngoại thành ban đêm âm u đen tối, Thiên Vũ Đại Lục cũng không phải là nơi an toàn thái bình gì, đặc biệt là vào ban đêm, yêu ma quỷ quái hành thiên hạ. 

Ôn Ngọc và Tiêu Cảnh đi đường cũng không thuận lợi, đụng phải không ít yêu quỷ không có mắt chặn đường. 

Lúc Tiêu Cảnh lại một lần nữa giết chết quỷ vật bảo vệ tiểu sư tôn, thì sau lưng hắn xuất hiện một xoáy nước màu đen quen thuộc. 

Hai người đều biết đã đến lúc Tiêu Cảnh rời đi. 

“Sư tôn, đường phía trước đồ nhi không thể bồi người đi nữa rồi, đồ nhi ở bên ngoài chờ người.”

Tiêu Cảnh ngắm Ôn Ngọc giây lát, rồi trực tiếp biến mất trong xoáy nước màu đen, rồi lại một lần nữa bị xoáy nước hút vào, Tiêu Cảnh hơi ngạc nhiên, sau đó y nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ diễm sắc bức người, nhẹ nhàng nhẩm hai chữ: “Sư tôn.”

*******

Ôn Thanh Lan thực chất lười phản ứng với tên đồ đệ ngốc nghếch. 

Cho nên, hắn căn bản không tính chờ Tiêu Cảnh, mà đi nhanh về phía trước. 

Nhưng vừa đi hai bước, hắn liền phát giác có gì đó không đúng. 

Quả nhiên vừa quay đầu lại, đồ đệ ngốc đã sớm không còn bóng dáng, mà mọi thứ xung quanh cũng xảy ra biến hóa, không còn là nhà đá và dây leo nữa, mà xuất hiện thật nhiều ngõ nhỏ xa lạ. 

Ôn Thanh Lan ngừng lại một lát, lại lần nữa mặt không đổi sắc đi tới trước. 

Nơi này là một chốn đô thành nhân gian, có vẻ cai trị không tồi, khắp nơi đều là tiếng rao hàng của người bán hàng rong, người đi đường ồn ào tấp nập, nơi nơi tràn ngập hơi thở của cuộc sống. 

Ôn Thanh Lan không biết nơi này là chỗ nào, nhưng mặc kệ vì lý do gì đột nhiên nhảy tới một địa phương khác, đối phương cũng sẽ không chỉ để cho hắn ngắm phong cảnh, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết.

Thật thế, Ôn Thanh Lan lại đi thêm vài bước, liền thấy được một thân ảnh đáng thương đang cuộn tròn ở góc tường. 

Đó là một đứa bé trai khoảng chừng tám chín tuổi, đáng thương hề hề cuộn tròn trên mặt đất, cả người bẩn thỉu, mái tóc dính dầu mỡ rối tung ở trên đầu. 

Tình cảnh của y dường như không tốt lắm, cái chén bể trước mặt không biết bị ai đá bay, còn có bốn năm tiểu khất cái quần áo rách rưới bao vây y, hung thần ác sát mà đá y. 

Những kẻ đó cũng chỉ là tiểu khất cái mười bốn mười lăm tuổi, vừa đánh vừa mắng: “Quỷ xui xẻo, đừng lại để ca thấy ngươi, bằng không ca thấy một lần đánh một lần!”

“Đồ xấu xí, cút khỏi địa bàn của mấy ca!”

“Phi, đúng là sao chổi!” Một đứa trẻ khác chán ghét nhổ nước bọt vào cái chén mẻ trên đất: “Cút!”

Đứa trẻ che đầu mặc kẻ khác đá tới đá lui, mặt lộ ra khi né tránh, đúng là một gương mặt khiến kẻ khác rùng mình chết lặng, nửa bên mặt bò đầy những vết bớt xấu xí.