Lúc này Tiêu Cảnh nhẹ bước tới bên cạnh hắn.

Tiêu Cảnh là tu sĩ Phân Thần Kỳ, năng lực khôi phục tất nhiên không giống bình thường, hơn nữa huyết mạch của y phi phàm, thân thể cực kỳ mạnh mẽ, cho nên chỉ choáng một lúc, đã ổn định tâm thần, tuy rằng tu vi trong chốc lát chưa thể khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Ngược lại Ôn Thanh Lan, tuy cũng là tu sĩ Phân Thần Kỳ, nhưng dù sao không bằng thiên phú dị bẩm của Tiêu Cảnh, khôi phục cũng chậm hơn một chút.

Hơn nữa hắn uống máu Tiêu Cảnh, cũng không biết huyết mạch của tiểu tử này rốt cuộc là gì, uống xong lại có hiệu quả như cổ độc, dưới sự thúc giục của đối phương, cả người hắn liền vô lực.

Cho nên Ôn Thanh Lan chỉ có thể chật vật ghé vào đài đá thở dốc.

Một đôi giày đen xuất hiện trong tầm mắt hắn, Tiêu Cảnh cúi người nhẹ nhàng nâng mặt Ôn Thanh Lan, bày ra nụ cười ác ý: “Nếu không có Cổ Thi ma tướng nói ra, ta cũng không biết sư tôn vì lấy tính mạng ta mà hao tâm tổn sức như thế, tình nhân trong mộng, sắc lệnh trí hôn? Đoạn thời gian mất trí nhớ lừa gạt ta chơi rất vui sao, hửm?”

Ôn Thanh Lan chỉ cảm thấy máu nóng sôi trào thiêu đốt thần trí mình, trong lúc mơ màng hắn chỉ có thể cố hết sức lý giải lời nói của tiểu đồ đệ, nhưng một chữ của đối phương cũng không nghe lọt, hắn không thể lý giải cụ thể, giờ ở cái tình trạng này, còn không xong hơn so với Khóa Thần Trận dưới lòng đất ở Đạo Tông lúc trước.

Nhưng Tiêu Cảnh hiện giờ, căn bản không thèm để ý Ôn Thanh Lan nói cái gì, y chỉ muốn phát tiết oán hận tràn ngập trong lòng và ghen tuông chẳng biết từ nơi nào mà thôi.

Sư tôn bây giờ, tóc dài rối tung, bạch y xốc xếch, khuôn mặt thanh nhã tuấn mỹ bị thiêu đỏ ửng, mắt phượng lạnh băng vô tình cho tới nay vì mê man mà trở nên giống như nước, dập dờn mềm mại, đôi môi nhạt màu cũng đỏ tươi như máu cực kỳ mê người, sư tôn cao cao tại thượng băng lãnh hiện giờ rơi xuống trần gian, lộ ra tư thái mềm yếu bị khi dễ.

Tiêu Cảnh không biết mình bị sao, nhìn sư tôn bị khống chế, trong đáy lòng y lại dâng lên một biến hóa khác thường vui vẻ và thỏa mãn.

Thế cho nên trong một lúc y chỉ có thể dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm đối phương, nói không ra nửa câu.

Nhìn nhìn, có lẽ do lời nói của Cổ Thi ma tướng khơi ra, Tiêu Cảnh đột nhiên nghĩ đến một chủ ý càng thêm ác liệt, y chỉ cảm thấy những thứ này chính là nhập ma, nhưng lúc rời bỏ cuộc sống ở Tĩnh Bình Phong, ngày nào không phải trầm luân ở Ma Vực, y sớm đã điên rồi, cũng không ngại điên thêm một chút.

Thấy vẻ mặt của tiểu đồ đệ, Ôn Thanh Lan thần trí mê man hiện lên một tia không ổn.

Nhưng lúc này chỗ nào cho hắn phản kháng, chỉ là một ý nghĩ chợt lóe, Ôn Thanh Lan cảm thấy mình không chịu khống chế mà đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào lòng Tiêu Cảnh, còn ôm cổ Tiêu Cảnh.

Đối phương lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, một tay ôm eo hắn, một tay khác ngón tay ái muội vuốt ve cánh môi, thấp giọng xấu xa nói: “Sư tôn đây là làm sao vậy, vì muốn mạng đồ nhi mà mặt mũi cũng bỏ sao, hay là nói, đoạn thời gian đó, sư tôn lừa gạt mê hoặc đồ đệ là như thế này?”

“Thật là không biết xấu hổ, sư tôn cái dạng này, nào có một chút dáng vẻ của nghiêm sư.” Tiêu Cảnh nói, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm khóe môi Ôn Thanh Lan, khí tức trên người sư tôn, khiến cả người y như bị bỏng, không cần bất cứ cổ độc gì, bản thân sư tôn, chính là độc có thể khiến y nhập ma, y không khỏi thấp giọng nỉ non: “Sư tôn, sư tôn, đã là như vậy, đồ nhi cũng là cam tâm tình nguyện hết sức vui mừng, chỉ mong sư tôn có thể vĩnh viễn lừa Tiêu Cảnh như vậy.”

Thần trí Ôn Thanh Lan miễn cưỡng khôi phục một chút, hắn thiếu chút nữa tức điên lên, chỉ có thể vô cùng gian nan phun ra hai chữ: “Tiêu! Cảnh!”

Nhưng dù gì cũng từng cá nước thân mật vô cùng vui sướng, vì A Lữ lưu lại chú ấn, thân thể Tiêu Cảnh đối với Ôn Thanh Lan cũng có lực hấp dẫn trí mạng, bởi vậy đối phương cách gần như thế, hơi thở ái muội cực nóng phả ra, cũng làm cả người Ôn Thanh Lan nóng rực run rẩy.

“Cứ vậy đi, sư tôn cứ như vậy hận ta hơn một chút đi, như vậy Tiêu Cảnh trong lòng sư tôn mãi mãi không thể nào xóa bỏ sự tồn tại được.”

Tiêu Cảnh cười cười, con ngươi đen kịt âm u vô cùng, y vén áo bào trắng trên người Ôn Thanh Lan lên, quần áo dưới áo choàng dưới chưởng của Tiêu Cảnh hóa thành tro tàn, một đôi tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng mò lên bắp đùi Ôn Thanh Lan, sau đó….

Tiêu Cảnh vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao mình như thể vô cùng quen thuộc.

Nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt thanh nhã tuấn mỹ của sư tôn hiện ra biểu cảm khó nhịn, cái cổ thon dài hơi ngưỡng lên, tóc dài màu đen như thác nước từ trên cánh tay đổ xuống, thân thể như dây cung kéo căng run rẩy trong lòng bàn tay y, y như là thưởng thức mỹ ngọc hiếm có có một không hai trong trời đất.

Tà hỏa không tên trong nháy mắt khiến Tiêu Cảnh vứt bỏ nghi ngờ, thầm nghĩ tham lam mà chiếm lấy, chiếm giữ người có vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của y.

Âm thanh nỉ non ngắt quãng kết thúc, Ôn Thanh Lan mệt mỏi nửa nằm trên đài đá, Tiêu Cảnh lăn qua lộn lại đủ rồi, máu tác quái trong cơ thể cũng yên tĩnh lại.

Có điều thân thể Tiêu Cảnh đối với hắn mà nói dù gì cũng là đại bổ, tuy thân thể mệt mỏi rã rời, nhưng linh khí trong cơ thể vô cùng sung túc, vết thương cũ lúc trước cũng phần lớn khỏi hẳn.

Trái lại Tiêu Cảnh bên kia, thủy chung đưa lưng về phía Ôn Thanh Lan không muốn xoay người lại, nhưng nếu có người nhìn Tiêu Cảnh, là có thể phát hiện vẻ mặt và thân thể cứng ngắc của Tiêu Cảnh.

Năng lực của tu sĩ khiến y có thể thoải mái mà xử lý sạch sẽ thân thể hai người, nhưng sau khi dọn dẹp sạch sẽ y không dám chạm vào sư tôn nữa.

Ôn Thanh Lan nghỉ ngơi ở trên đài đá, cũng dần dần khôi phục.

Dù sao cũng là tu sĩ, trải qua một phen lăn lộn, tuy nhìn qua có chút thê thảm, nhưng trên thực tế không có tổn thương gì lớn, thậm chí bởi vì người nào đó bổ sung nguyên dương, linh lực càng trở nên tăng tiến.

Hắn chỉnh lại áo ngoài, tuy hiện giờ chỉ còn lại áo ngoài nhiều ít có chút xấu hổ, nhưng Ôn Thanh Lan chỉ là dừng một chút, liền trực tiếp làm lơ vấn đề này, hắn nhìn Tiêu Cảnh vẫn luôn đưa lưng về phía mình, cười nghiền ngẫm.

Ôn Thanh Lan nâng má lười biếng nói: “Đồ nhi tốt, sao vậy, như thế nào không tiếp tục giáo huấn vi sư, vừa nói rất giỏi mà, vi sư bạc tình bạc nghĩa như thế nào, quả thực đồ nhi nên đại nghĩa diệt thân.”

Cái lưng cứng ngắc của Tiêu Cảnh càng thêm thẳng.

“Tiếp tục a, đồ nhi, vi sư chờ ngươi tiếp tục dạy dỗ vi sư làm người như thế nào đây.” Ôn Thanh Lan cười cười.

Tiêu Cảnh xoay người cứng ngắc, y khóc không ra nước mắt nhìn Ôn Thanh Lan, rồi quỳ xuống đài đá, mềm mại lấy lòng gọi: “Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi, sư tôn đừng giận.”

Đối diện đôi mắt phượng cười như không cười của Ôn Thanh Lan, Tiêu Cảnh vội vàng cười càng ngọt ngào lấy lòng.

Nhưng bởi vì trước đó xung đột, trên người Ôn Thanh Lan chỉ miễn cưỡng có một cái áo ngoài tuyết trắng che thân, lúc này hắn nửa dựa trên đài đá, áo ngoài có chút rộng thùng thình che ngực đỏ au, hai chân thon dài như ẩn như hiện.

Tiêu Cảnh trùng hợp quỳ gối phía dưới, tầm mắt không cẩn thận quét tới một mảnh trắng bóng, nhớ đến vừa rồi tiêu hồn thực cốt, ánh mắt thoáng có chút thay đổi, không tự chủ mà liếm liếm môi.

Chưa từng nghĩ đến, sư tôn sẽ có bộ dáng phong tình vạn chủng như thế, nếu có thể làm thêm một lần, dù lập tức chết cũng cam tâm tình nguyện.

Tiêu Cảnh đáy lòng đại nghịch bất đạo mà ảo tưởng.

Tiêu Cảnh tuy rằng tuổi trẻ tài cao, thân kiêm chức Đạo tôn và Ma quân, đưa mắt nhìn lại, tu sĩ cùng thế hệ không người có thể trông theo cái bóng của y, ở trong toàn bộ Tu Giới, chính là tu sĩ đứng đầu.

Nhưng trước mặt Ôn Thanh Lan, vẫn chỉ là một mao đầu tiểu tử ngây ngô, có lẽ hiện tại có thể bỏ bớt ngây ngô, cũng chỉ được cho là tiểu tử bồng bột.

Cho nên lia qua thấy vẻ mặt Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan nào còn không biết đạo lý.

Hắn cười lạnh một tiếng, nét mặt biến đổi, lạnh giọng trách mắng: “Tiêu Tiểu Cảnh, ta thấy ngươi căn bản không để sư tôn này vào mắt, đã như vậy, bản tôn cũng không cần làm sư tôn của ngươi nữa!” Nói xong, Ôn Thanh Lan phất tay áo rời đi.

Mắt thấy sư tôn tức giận bỏ đi, Tiêu Cảnh vội vã nhào tới, ôm lấy hai chân sư tôn, dính thật sát vào sư tôn, lớn tiếng cầu xin nói: “Sư tôn, đừng đi, Tiểu Cảnh sai rồi, sư tôn đừng đuổi Tiểu Cảnh.”

Bị Tiêu Cảnh vô lại ôm, đối phương bởi vì sợ Ôn Thanh Lan rời khỏi, hai tay chặt chẽ ôm đùi Ôn Thanh Lan, mặt cũng bởi vậy dán sát vào chỗ nào đó.

Hơi nóng thở ra vừa lúc truyền qua lớp vải mỏng, mặt Ôn Thanh Lan nhất thời tối sầm, hắn một phen đá văng Tiêu Cảnh, nổi giận nói: “Cút!” Sau đó quấn chặt áo choàng trên người, đi nhanh về phía trước.

Tiêu Cảnh thấy thế, nhanh chóng thu lại nét mặt, vội vàng đứng lên chạy theo, vừa đi vừa gọi: “Sư tôn, sư tôn, người chờ Tiểu Cảnh một chút, người hiện giờ hành động bất tiện, đồ nhi qua đó hầu hạ người.”

Nghe Tiêu Cảnh nói xong, Ôn Thanh Lan đi nhanh hơn, chỉ chốc lát thân hình biến mất sau một bụi cây.

Bấy giờ hai người mới có cơ hội quan sát địa phương mình rơi xuống.

Ngoài dự đoán chính là, nơi đây cũng không phải là bãi cát nào ở sa mạc Ma quỷ, mà là một vườn thực vật xanh um vô cùng ẩm ướt.

Cây dây leo chủng loài phong phú đa dạng phân bố khắp nơi, thỉnh thoảng còn phá vỡ kiến trúc làm bằng đá, còn có thể thấy nhà đá bị sập một nửa cách đó không xa.

Cũng không biết bọn họ đến tột cùng bị bão cát rồng cuộn cuốn tới chốn nào.

Nơi này không biết là Ma Đạo Giới, hay là Thiên Vũ Đại Lục, hoặc là rơi xuống bí cảnh nào đó.

Nhớ đến hình tượng hiện giờ của sư tôn, Tiêu Cảnh chỉ tùy tiện quét mắt liếc xung quanh, quan sát qua loa, rồi vội vã chạy theo bóng lưng Ôn Thanh Lan.

Nhưng kỳ lạ là, sư tôn rõ ràng vừa mới còn cách đó không xa, chẳng qua chỉ quẹo qua một khúc cua, bị một bụi cây màu xanh che thân thể mà thôi.

Nhưng lúc Tiêu Cảnh đuổi theo, làm thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của sư tôn.

Xung quanh tất cả đều là cây dây leo lớn lên na ná giống nhau, cho dù nhìn thế nào cũng không thấy một bóng người.

Tiêu Cảnh nhắm mắt muốn cảm nhận vị trí của sư tôn, thế nhưng vẫn không được, ngay cả máu của y cũng mất đi tác dụng.

Lòng Tiêu Cảnh trầm xuống, nhưng y cũng không kinh hoảng, mà là trầm lòng, mò mẫm đi tới phía trước.

Dần dần cây dây leo càng ngày càng ít, vật phẩm làm bằng đá cũng gần như không thấy, y hình như đi tới một phong cảnh khác.

Dòng sông trong vắt tao nhã chậm rãi chảy qua bãi cỏ xanh biếc, cầu đá khéo léo không màng vượt qua nước sông, tháng ba gió xuân thổi, uyển chuyển phớt qua đôi mắt của người, mang theo men say buồn ngủ.

Một bóng dáng nho nhỏ vấp ngã đụng vào ngực y.