Quân thượng, người này lai lịch bất minh, chỉ sợ là không biết dùng yêu pháp gì mê hoặc ngài, quân thượng vạn lần không thể như thế!” Quân Ám Hoa quỳ gối trước mặt Tiêu Cảnh dáng vẻ vô cùng đau lòng, nói xong còn oán hận trừng mắt liếc Ôn Thanh Lan.

“Làm càn, bổn quân chính là Ma quân, sao có thể bị yêu pháp mê hoặc!” Sắc mặt Tiêu Cảnh trầm xuống, vung tay áo đánh bay Quân Ám Hoa.

Y sử dụng trọng lực, Quân Ám Hoa trực tiếp hồn thể ảm đạm, quỳ trên mặt đất một hồi lâu mới tỉnh hồn lại.

Không thể không nói khí thế của Tiêu Cảnh lúc này đúng thật là có vài phần khiến người ta sợ hãi, nhưng Quân Ám Hoa lại như quen Tiêu Cảnh bá đạo độc tôn như vậy rồi, vì một câu nói mà bị đả thương, nhưng vẻ mặt không chút nào bất mãn.

Nhưng lúc Tiêu Cảnh quay sang, nhìn về phía Ôn Thanh Lan, lại biến thành ôn nhu như nước: “Ái phi…..”

Kiểu thay đổi sắc mặt này, nếu đổi lại là mình thật sự là không thể đủ khả năng. 

Nhưng Ôn Thanh Lan cũng đã quen, chỉ là không nhịn được nói: “Kêu sư tôn.”

“Được, sư tôn thì sư tôn, sư tôn…..” Tiêu Cảnh cười cười, vẻ mặt cưng chìu ôn nhu mà một lần gọi một lần, một bộ không tiếc mọi thứ chỉ nguyện đổi niềm vui cho Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan nghi ngờ nhìn Tiêu Cảnh, như thế nào cảm thấy câu sư tôn này nghe không đúng lắm nhỉ.

Nhưng cùng Tiêu Cảnh so đo cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy hắn hỏi một câu hỏi đáng quan tâm hơn: “Thế nào Tiểu Cảnh, nhớ ra chưa?”

“Nhớ ra, sư tôn, đương nhiên nhớ ra.” Tiêu Cảnh tuấn mỹ bức người trên mặt chứa nụ cười, nếu đổi lại là nữ nhân ở đây nhất định sẽ say mê, y thâm tình chân thành mà duỗi tay ôm eo Ôn Thanh Lan, cúi đầu nhẹ giọng thổi hơi vào tai Ôn Thanh Lan: “Sư tôn là ái phi của bổn quân, đúng không, Ngọc Nhi?”

Khóe mắt Ôn Thanh Lan co quắp, tốn ý chí cực lớn mới không một kiếm quất tới.

Hắn thở ra, chậm rãi nói: “Không sao, nghĩ không ra thì nghĩ không ra đi, chúng ta có thể từ từ suy nghĩ, ngươi theo vi sư lại đây.”

Hai người nói, ai cũng không để ý đến Quân Ám Hoa trọng thương bên kia, thì đã rời đi, Quân Ám Hoa ánh mắt oán độc nhìn theo bóng lưng Ôn Thanh Lan, hung hăng cắn chặt răng.

Bên này Ôn Thanh Lan dẫn theo Tiêu Cảnh tới tẩm cung Ma quân.

Không biết có phải vì hoài niệm Tĩnh Bình Phong hay không, tẩm cung Ma quân của Tiêu Cảnh lại chiếu theo nhà cũ của Tĩnh Bình Phong khi trước để làm, sau khi Ôn Thanh Lan đi vào thì cảm thấy hết sức quen thuộc.

Hắn dẫn theo Tiêu Cảnh quen cửa quen nẻo đến phòng ngủ, mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, Ôn Thanh Lan đã không khách khí mà trách mắng: “Qùy xuống!”

Tiêu Cảnh do dự một chút, cuối cùng vẫn là tới cửa phòng ngủ quỳ, chỉ là ánh mắt có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Ôn Thanh Lan: “Sư tôn?”

Ngay sau đó y cười hì hì duỗi tay leo lên chân Ôn Thanh Lan, đem mặt đặt ở bên hông đối phương ngửa đầu nói: “Ngọc Nhi là muốn cùng bổn quân chơi trò chơi sao, lẽ nào Ngọc Nhi thích cái dạng này?”

Ôn Thanh Lan trán nổi gân xanh, hắn không chút khách khí đá văng Tiêu Cảnh, hắng giọng một cái, chắp tay nói: “Cái đó…. Vi sư năm xưa thích phạt quỳ ngươi ở cửa, cái này ngươi nhớ ra chưa?”

Tiêu Cảnh vô tội mà lắc lắc đầu, ngay sau đó nhìn về phía giường lớn sau lưng Ôn Thanh Lan, chân thành kiến nghị: “Không bằng sư tôn nằm lên giường trước, để đồ nhi nhớ lại làm thế nào hầu hạ sư tôn?”

Ôn Thanh Lan cười nhạt hai tiếng, liếc mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Cảnh: “Ngươi cho vi sư là ngu ngốc sao?”

“Không dám không dám, Ngọc Nhi sao có thể ngốc được, Ngọc Nhi của bổn quân thông minh nhất thiên hạ.” Tiêu Cảnh lắc đầu liên tục khen ngợi.

Ôn Thanh Lan thở phào một cái, hồi ức hàng ngày là vô dụng, chẳng lẽ phải thử những chuyện Tiêu Cảnh ấn tượng?

Ví dụ như cảnh tượng một lần bị vứt bỏ trong 《 Chí Thần Truyện 》?

Vẫn cảm thấy ký ức này không được tốt lắm.

Ôn Thanh Lan nghĩ nghĩ vẫn là tạm thời buông xuống trước.

Thấy Ôn Thanh Lan dường như lại thất thần, Tiêu Cảnh thật cẩn thận nhìn hắn, nói: “Ái phi còn muốn thử lại lần nữa sao?”

Ôn Thanh Lan khoát tay áo: “Hôm nay tạm thời xong, vi sư còn có chút chuyện phải làm, trước hết như vậy đi.”

“Vậy được rồi, Ngọc Nhi đi sớm về sớm nha.” Tiêu Cảnh mất mát đáp lời, mắt trông mong nhìn Ôn Thanh Lan, bởi vì đối phương không cho phép y đi theo, Tiêu Cảnh cũng không dám chọc ái phi tức giận, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chờ trong ma cung.”

Ôn Thanh Lan tùy tiện gật đầu, cũng không quay đầu lại mà đi.

Tình trạng hiện giờ của Tiêu Cảnh, thật sự làm người ta không nhấc nổi tâm tình.

Nói y không bình thường, sự vụ hàng ngày xử lý lại hết sức bình thường, lúc đối mặt với thuộc hạ, đó là một vị Ma quân lãnh khốc.

Chỉ có lúc nhìn đến mình, mới có thể biến thành bộ dáng này, nếu không phải Tiêu Cảnh thật sự không nhớ được một chút chuyện quá khứ nào, Ôn Thanh Lan gần như cũng cho rằng đồ đệ là cố ý.

Ra tẩm cung Ma quân, Ôn Thanh Lan một đường đi ra ngoài Ma cung.

Đi qua gần cuối đường hoa viên ma cung, một đường huyết quang sắc bén trực tiếp hướng mặt hắn mà đến.

Ôn Thanh Lan nhíu mày tránh thoát, quay đầu nhìn lại, đúng là Quân Ám Hoa nấp ở trong những bông hoa căm hận nhìn chằm chằm hắn, đoán chừng là không cam lòng, đặc biệt tới đây chặn đường.

Ôn Thanh Lan cười như không cười nhìn Quân Ám Hoa: “Làm sao vậy, lần trước linh vũ tẩy tủy còn chưa đủ, cho nên muốn nếm thử nữa à?”

“Câm miệng, ngươi chỉ là tiểu nhân ám toán đả thương người, dối trá vô sỉ, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi với quân thượng!” Quân Ám Hoa hung tợn nói.

“À, ngươi muốn vạch trần bộ mặt gì của ta?” Ôn Thanh Lan híp mắt cảm thấy tò mò mà hỏi lại.

Quân Ám Hoa cười lạnh một tiếng: “Ngươi tiếp cận quân thượng căn bản là không có ý tốt, các ngươi cho rằng mình giấu diếm rất thỏa đáng sao, ngươi và Cổ Thi ma tướng cấu kết với nhau, căn bản là muốn ám hại quân thượng, ngươi hiện giờ là muốn đi gặp Cổ Thi ma tướng.”

“Ta với gã là bạn bè, gặp một lần có gì không được?” Ôn Thanh Lan ngạc nhiên: “Chỉ bằng như vậy ngươi đã muốn định tội ta, không khỏi cũng quá mức tùy tiện đi.”

“Ta nói ngươi có chính là có!” Quân Ám Hoa phẫn nộ nói: “Cổ Thi ma tướng là Cựu lục bộ, đến bên người quân thượng có thể có ý tốt gì, huống chi ngươi là hậu phi của quân thượng, tốt nhất đừng cùng ngoại thần câu kết làm bậy, gỡ không sạch sẽ, làm quân thượng mất mặt.”

“Ha ha.” Ôn Thanh Lan đột nhiên nở nụ cười, cười đến Quân Ám Hoa thẹn quá thành giận.

“Ngươi cười cái gì!”

“Ngươi…… Sẽ không thích quân thượng nhà ngươi chứ.”

“Ngươi nói bậy!” Quân Ám Hoa lập tức đỏ mặt, gã nói: “Người như quân thượng vậy, há người khác có thể tùy tiện mơ tưởng.”

“Phải không?” Ôn Thanh Lan cười cười, vô cùng sắc bén nhìn về phía Quân Ám Hoa: “Nếu là như thế thì không thể nào tốt hơn, nhớ kỹ, y là người của ta, dã quỷ giống như ngươi vậy, tốt nhất tâm tư đừng rối loạn lung tung, bằng không……”

Dáng vẻ tươi cười của Ôn Thanh Lan đột nhiên trở nên đáng sợ vô cùng, khiến Quân Ám Hoa liên tục lui về phía sau nửa bước.

Quân Ám Hoa phản ứng lại tức giận nói: “Tiểu nhân vô sỉ!”

Lập tức đánh một chưởng.

Khóe miệng Ôn Thanh Lan đột nhiên gợi lên một nụ cười giả tạo, sau đó không báo trước mà nằm xuống, làm Quân Ám Hoa ngẩn người.

Gã chưa kịp phản ứng, đã bị cổ cự lực trực tiếp đánh bay, Tiêu Cảnh sắc mặt âm trầm nhìn Quân Ám Hoa, thanh âm vô cùng băng lãnh: “Cút!”

Quân Ám Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng ủy khuất mà quỳ xuống đất nói: “Quân thượng, Ám Hoa vẫn chưa đả thương hắn, quân thượng ngài nhìn một cái.”

Quân Ám Hoa vừa dứt lời, Ôn Thanh Lan giơ tay lên lau khóe miệng, cũng không biết hắn làm sao làm được, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Tiêu Cảnh vẻ mặt khẩn trương vọt tới: “Ngọc Nhi, ngươi…… Ngươi không sao chứ.”

Ôn Thanh Lan chỉ giương mắt nhìn y một cái, dáng vẻ không muốn nói.

Quân Ám Hoa âm thầm cắn răng, nhỏ giọng nói: “Quân thượng, ta ….. Ta thật không có thương tổn hắn.”

“Còn không mau cút đi!” Tiêu Cảnh thần sắc thô bạo trừng Quân Ám Hoa, Quân Ám Hoa thấy thế đành phải chạy nhanh rời đi.

“Ngọc Nhi, ngươi không sao chứ, ta mang ngươi về tẩm cung.” Tiêu Cảnh quay đầu lại, sắc mặt liền biến thành khẩn trương.

Ôn Thanh không khỏi nhìn Tiêu Cảnh một cái nói: “Cứ như vậy tín nhiệm vi sư, không tin thuộc hạ kia của ngươi nói, vi sư thấy gã rất trung tâm với ngươi.”

Tiêu Cảnh rũ mắt xuống: “Lời của sư tôn, đệ tử tất nhiên sẽ tin.”

“À?” Ôn Thanh Lan lau máu ở khóe miệng, đẩy Tiêu Cảnh đứng lên: “Nếu thuộc hạ kia của ngươi mới nói đúng thì sao?”

Tiêu Cảnh ngẩn người nhìn Ôn Thanh Lan không có việc gì, lập tức ôn nhu cười nói: “Ngọc Nhi làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, Ngọc Nhi là không thích Quân Ám Hoa sao, nếu là như thế, sau này không để gã tới làm phiền Ngọc Nhi.”

Xem ra thuốc này hạ còn chưa đủ mạnh, rốt cuộc có nên thêm một liều mạnh hơn không?

Ôn Thanh Lan sờ cằm, âm thầm cân nhắc.

Ban đêm, bờ tường phía tây ma cung.

Ôn Thanh Lan nhíu mày nhìn Cổ Thi ma tướng lén lút: “Hơn nửa đêm, ngươi dùng cổ trùng dẫn ta tới đây là muốn làm gì?”

Cổ Thi ma tướng ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Thanh Lan, ngay sau đó cảm khái nói: “Lúc trước khi nhặt ngươi về, vạn lần không ngờ ngươi lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy.”

“Vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Cổ Thi ma tướng cũng chỉ cảm khái một phen, Ôn Thanh Lan vừa hỏi, gã liền nghiêm mặt nói: “Lúc ta dẫn ngươi vào ma cung đã nói qua có việc muốn để ngươi đi làm.”

“À, ta cho rằng ngươi muốn dùng ta đổi vị trí tả tướng này.” Ôn Thanh Lan bất động thanh sắc cười nói: “Sao vậy, hiện giờ lại muốn đổi vị trí tốt hơn ư?”

Trên mặt Cổ Thi ma tướng lại lộ ra một tia phẫn hận: “Vị trí bên cạnh thằng nhãi Tiêu Cảnh kia ai mà hiếm lạ, bổn ma tướng là muốn cái mạng chó của nó!”

Chắc là không muốn nhiều lời, Cổ Thi ma tướng chỉ là tức giận nói một câu như vậy, liền tỉnh táo lại nói: “Ngươi là người Tiêu Cảnh tín nhiệm, là người bên gối của y, nếu ngươi động thủ y tất nhiên không có phòng bị, ở đây ta có một phần bí dược, ngươi dụ y ăn, bảo đảm đại la thần tiên cũng phải biến thành phế vật, y đánh đuổi Quân Ám Hoa, thủ vệ ma cung là do ta định đoạt, đến lúc đó toàn bộ ma cung sẽ nằm trong tay ta, Tiêu Cảnh chắp cánh cũng khó thoát.”

“Vì sao không dứt khoát độc chết Tiêu Cảnh cho rồi, hà tất mất công như vậy.” Ôn Thanh Lan tiếp nhận bình thuốc thưởng thức hai cái, hỏi.

Trong mắt Cổ Thi ma tướng lóe lên một chút kinh dị: “Tiêu Cảnh thể chất đặc thù, không có cách nào giết y bằng thuốc độc, huống chi, giết y chẳng phải là quá tiện nghi.”

“Ha? Phải không?” Ôn Thanh Lan cười hai tiếng theo Cổ Thi ma tướng, lập tức hắn nói: “Nhưng mà, ta giúp ngươi thì có chỗ tốt gì?”

Cổ Thi ma tướng âm lãnh nhìn Ôn Thanh Lan, tức khắc cái trán Ôn Thanh Lan đổ mồ hôi mặt trắng như giấy, cả người run rẩy đau đớn.

Cổ Thi ma tướng cười lạnh nói: “Đừng quên, trên người ngươi có cổ độc ta gieo, nếu dám làm trái ta, thì khiến ngươi vạn trùng phệ tâm, nhưng, nếu ngươi trợ ta thành công, ta sẽ hóa giải độc này cho ngươi, đây là chỗ tốt của ngươi.”