Thái độ phách lối chọc cho Quy Nhất Môn và Linh Lung Phường trợn trừng mắt.

Trong đó có người mắng: “Ôn Thanh Lan, việc làm này của ngươi cùng với tà ma ngoại đạo có gì khác nhau đâu, dù tu vi cao thâm thì sao chứ, vị trí chính đạo đệ nhất tông tới tay ngươi, e rằng cũng phải đi xuống.”

Ôn Thanh Lan lại đột nhiên nở nụ cười, rước lấy mấy kẻ đối diện kinh nghi bất định nhìn hắn, tiếp theo hắn vẫy vẫy tay với Nguyệt Linh Nhi.

“Linh Nhi, muội qua đây.”

Nguyệt Linh ngoan ngoãn đi tới, Ôn Thanh Lan dáng vẻ hòa ái vỗ vỗ mu bàn tay của Nguyệt Linh Nhi.

“Có Ôn thúc thúc ở đây không phải sợ, nói cho bọn họ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Linh Nhi muội là bị bắt tới Đạo Tông sao?”

Nguyệt Linh Nhi không được tự nhiên rút tay, có chút không thể nào thích ứng Ôn đại ca biến thành Ôn thúc thúc, nghe Ôn Thanh Lan hỏi, nàng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Linh Nhi là vì tìm kiếm che chở mới đến Đạo Tông.”

“Sau khi mẫu thân bỏ mình, trong lòng Linh Nhi đau khổ, chờ đến khi phản ứng lại mới phát hiện bị Nguyệt chấp sự giam lỏng, Linh Nhi hoảng sợ trốn thoát, theo bằng hữu cùng nhau chạy trốn tới Đạo Tông, đợi điều tra rõ chân tướng cái chết của mẫu thân.”

Nguyệt Linh Nhi sau khi nói xong thì yên lặng lui qua một bên, người của Linh Lung Phường lại xôn xao lên.

Trong đó có người cất cao giọng nói: “Thiếu phường chủ, ngày đó Tiêu Cảnh cũng ở Linh Lung Phường chúng ta, chư vị đệ tử đều nhìn thấy, nên giải thích như thế nào, Nguyệt chấp sự cũng là lo lắng cho an nguy của ngài, mới phái người bảo vệ ngài, ngài trẻ tuổi chưa từng trải, chẳng biết thế gian hiểm ác, khó tránh khỏi bị người có tâm lợi dụng, Vô Vi Đạo Tông chỉ muốn lừa ngài, khống chế Linh Lung Phường chúng ta, thiếu phường chủ, ngài ngàn vạn lần đừng để bị lừa.”

Nguyệt Linh Nhi lắc lắc đầu, nàng nói: “Nếu không phải Nguyệt chấp sự quá mức nóng vội, ta cũng sẽ không nghi ngờ, Tiêu đạo tôn là ứng lời mời của mẫu thân đến Linh Lung Phường, thương nghị chuyện hợp tác giữa Đạo Tông và Linh Lung Phường ta, Tiêu đạo tôn đang tốt đẹp tại sao lại ra tay đả thương mẫu thân, còn cố tình để mọi người đúng lúc đuổi tới, ta nghe Đạo Tôn nói, có người dẫn y tới, mẫu thân chết điểm đáng ngờ quá nhiều.”

“Nguyệt thiếu phường chủ, những lời này chỉ sợ đều là người Đạo Tông nói cho ngài nghe đi, Linh Lung Phường là nơi ngài lớn lên từ nhỏ, là tâm huyết suốt đời của mẫu thân ngài, ngài không tin tông môn của mình, lại tin tưởng một người ngoài, thiếu phường chủ, như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu.” Nguyệt Linh Nhi còn chưa dứt lời, một trưởng lão Quy Nhất Môn bỗng nhiên cười lạnh ra tiếng: “Quy Nhất Môn ta tuy là người ngoài, nhưng nhìn cũng chê cười đấy, hiện giờ Linh Lung Phường các ngươi đã không còn chủ sự, thiếu phường chủ không tính quay về sao?”

Vẻ mặt Nguyệt Linh Nhi lưỡng lự.

Ôn Thanh Lan cũng cười lạnh ra tiếng, châm chọc nói: “Thật là một cái miệng đầy chính nghĩa, lòng hiệp nghĩa của Quy Nhất Môn à, dùng danh nghĩa giữ gìn chính đạo trợ giúp đồng đạo làm nhiều chuyện bỉ ổi, cảm giác có phải rất sảng khoái không, đáng tiếc bản tôn cứ không ăn bộ dáng này của các ngươi.”

Trưởng lão Quy Nhất Môn trừng lớn mắt tức giận nói: “Ôn Thanh Lan, ngươi có ý gì, không chứng không cứ đừng mơ bôi nhọ chúng ta?”

“Có ý gì?”

“Bản tôn là nói, tất cả căn bản là âm mưu của Quy Nhất Môn các ngươi.”

Ôn Thanh Lan đột nhiên nói ra lời kinh người, mọi người đều bị kinh sợ, cố tình đúng lúc này, hộ sơn đại trận của nội bộ Đạo Tông bất ngờ dừng lại, toàn bộ Vô Vi Đạo Tông không giữ lại chút nào mà bại lộ trước mặt Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn.

Còn không chờ người của Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn phản ứng, Ôn Thanh Lan bỗng nhiên thả người bay về phía ngọn núi sau lưng đệ tử Đạo Tông.

Trong góc, một người toàn thân bọc trường bào đen lặng lẽ rời đi, nhưng gã nhanh cũng không nhanh hơn Ôn Thanh Lan, chỉ một kiếm, Ôn Thanh Lan đã bức đối phương trình diện.

Lại một kiếm hất mũ choàng đối phương, lộ ra một gương mặt hết sức quen thuộc.

“Tiểu Vũ!”

“Nguyệt Vũ!”

Nguyệt Linh Nhi và Tịch Dung đồng thời kinh hô ra tiếng.

Ôn Thanh Lan cũng nhìn xuống đối phương, chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh như băng: “Công Tây Tuấn Vũ, hoặc là nói Công Tây môn chủ chân chính hiện giờ của Quy Nhất Môn.”

Ở trước mắt bao người phơi bày thân phận, Công Tây Tuấn Vũ không có một chút hổ thẹn, cặp mắt mèo lam lục trong suốt trái lại sáng ngời, gã vỗ tay một cái, đứng lên, nói cười ngọt ngào như thường ngày: “Ai nha, bị ngươi nhận ra rồi, Ôn ca ca, ngươi vẫn lợi hại như vậy.”

“Quả nhiên trên thế giới này, chỉ có ngươi mới xứng cùng ta sóng vai, thế nào, có hứng thú cùng ta chế tạo lại tân thế giới không?”

Ôn Thanh Lan lãnh khốc nói: “Không có hứng thú.”

Công Tây Tuấn Vũ lộ ra vẻ mặt bi thương: “Đừng như vậy mà Ôn ca ca, ngươi rõ ràng cũng giống ta không thích thế giới này, tại sao lại muốn ngăn cản ta?”

Hào quang của Cô Phong Kiếm lạnh băng chiếu ra khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Thanh Lan, tuyệt thế linh kiếm trong nháy mắt đâm về phía Công Tây Tuấn Vũ: “Ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên đem mọi chuyện kéo tới địa bàn của bản tôn.”

Một đôi cánh thánh khiết vô cùng lớn trong nháy mắt mở rộng sau lưng Công Tây Tuấn Vũ, tốc độ hắn cực nhanh, Cô Phong Kiếm đâm tới trong chớp mắt, cũng đã lệch vị trí, linh kiếm chỉ đâm trúng tàn ảnh của Công Tây Tuấn Vũ.

Hai cánh hơi vỗ chấn động vô cùng, thân ở trong đó trên người Công Tây Tuấn Vũ lộ ra một loại khí chất đặc biệt, cao cao tại thượng nóng cháy như mặt trời, giống như ngọn nguồn của mọi thứ, linh âm lờ mờ dật tán xung quanh người gã, đủ để cho người tu vi hơi yếu sắc mặt trắng bệch, chỉ muốn quỳ rạp trên đất thành tâm cầu nguyện.

Hộ sơn đại trận của Đạo Tông chẳng biết lúc nào được triển khai, bảo hộ chặt chẽ đệ tử Đạo Tông ở bên trong, cho nên đệ tử Đạo Tông vẻ mặt khiếp sợ nhìn Công Tây Tuấn Vũ giữa không trung, còn người của Linh Lung Phường sớm đã run rẩy mà quỳ rạp xuống đất, người của Quy Nhất môn thậm chí cuồng nhiệt đọc niệm đứng lên.

Nguyệt Linh Nhi khiếp sợ há to miệng: “Ôn đại ca, đây là chuyện gì, người gạt muội ngày đó cũng là Tiểu Vũ?”

“Gã đi theo bên người chúng ta là muốn làm cái gì, nhân cơ hội tìm hiểu tình hình sao?” Tịch Dung cũng có chút không thể tin được, dù sao ngày thường Công Tây Tuấn Vũ thoạt nhìn chính là đứa trẻ mặt con nít, tu vi cũng không cường đại.

Tiêu Cảnh thì sắc mặt trầm xuống, y tiến lên trước một bước, đứng ở bên người Ôn Thanh Lan, cùng đối đầu với Công Tây Tuấn Vũ.

Ôn Thanh Lan chỉ thoáng cho Tiêu Cảnh một ánh mắt, đứng ở chỗ cũ nhíu mày quan sát Công Tây Tuấn Vũ.

Lúc này chẳng biết Công Tây Tuấn Vũ dùng phương pháp gì, lại có sức mạnh cận tiên, thậm chí quanh người gã còn dật tán linh áp, nồng đậm đáng sợ, tựa như tùy thời đều có thể phá không mà ra.

Hơn nữa pháp thuật Công Tây Tuấn Vũ sử dụng, không giống với bọn họ, Công Tây Tuấn Vũ lý giải pháp môn tu tiên, bọn họ lại không lý giải được Công Tây Tuấn Vũ.

Xem ra lúc trước Công Tây Tuấn Vũ cũng không nguyện lòng ở trạng thái bình thường, mà là thật sự sáng chế phương pháp phù hợp cho mình.

Công Tây Tuấn Vũ nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống mọi người ở ngoại phong Đạo Tông, cái loại ánh mắt này không phải là băng lãnh bình thường, mà là một loại đại đạo vô tình, muôn vàn sinh mệnh trong mắt gã chỉ là con kiến mà thôi.

Cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Ôn Thanh Lan, ánh mắt mới thoáng có chút dao động: “Ôn ca ca, Tiểu Vũ thực sự rất hiếu kì, rõ ràng Tiểu Vũ che giấu rất tốt, ngươi phát hiện như thế nào?”

Ôn Thanh Lan không nhịn được nói: “Này rất kỳ lạ sao, cả người ngươi trên dưới đều là sơ hở, có chút đầu óc vừa nghĩ là hiểu ngay.”

Tịch dung, nguyệt Linh Nhi: “...”

Cảm giác trong đầu mình trúng một vạn mũi tên.

Công Tây Tuấn Vũ cũng là ngẩn người, sau đó gã nở nụ cười: “Ôn ca ca, xem giao tình trước đây của chúng ta, có thể nói rõ ràng cho Tiểu Vũ được không?”

Ôn Thanh Lan do dự một chút, mới không tình nguyện giải thích: “Ngươi nói mình bị Bái Nguyệt Giáo quản chế có vẻ rất kỳ quái, nhưng lúc ấy bản tôn cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, nghĩ ngươi chắc là có ý tưởng gì đó nên cùng đi với bản tôn.”

“Sau đó ở Linh Lung Phường, Nguyệt phường chủ chết cũng rất kỳ quặc, đồ đệ của bản tôn còn bị người tính kế, nói rõ có người quấy rối ở bên trong, tứ đại tông đều có hiềm nghi, nhưng khẳng định không có Đạo Tông và Linh Lung Phường.”

“Cuối cùng ngươi cần gì đi theo chúng ta tới Đạo Tông, lại còn để Linh Nhi hạ dược ta và chuyện hai tông khiêu chiến này nữa, đương nhiên quan trọng nhất là, ai có vóc dáng lùn như ngươi chứ, giả trang một chút cũng không có tâm, Linh Nhi vừa nói, bản tôn lập tức đã biết, nói như vậy ngươi hiểu chưa?”

Công Tây Tuấn Vũ ngồi ở giữa không trung, đang phồng mặt ngẩn ngơ quan sát Ôn Thanh Lan nửa ngày, đột nhiên không thể ức chế mà ngửa đầu cười phá lên: “Ôn ca ca làm sao bây giờ, Tiểu Vũ không muốn buông ngươi ra, thật sự không suy xét cùng Tiểu Vũ sao, phải biết rằng, thế giới này chỉ sợ không ai có thể ngăn cản ta, nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, Tiểu Vũ có thể suy xét để ngươi đảm nhiệm vị trí bên phải của thần.”

“A! Có chỗ tốt gì sao?”Ôn Thanh Lan không chút nào để ý tùy ý hỏi.

“Đương nhiên là có rồi.” Công Tây Tuấn Vũ đột nhiên đứng lên, hai cánh sau lưng gã lại giãn ra, đệ tử Quy Nhất Môn vẫn luôn đứng cạnh điên cuồng cầu nguyện, nháy mắt có mấy chục người hóa thành xương khô: “Tiểu Vũ có thể cho phép Ôn ca ca có suy nghĩ của mình nha.”

“Không có hứng thú.” Đầu ngón tay Ôn Thanh Lan thoáng hiện hàn quang, đúng là Cô Phong Kiếm vận sức chờ phát động, hắn chiến ý dạt dào mà nhìn về phía Công Tây Tuấn Vũ, linh lực gió lốc làm tóc dài và quần áo hắn tung bay: “Ngươi thích chơi trò chơi con rối, bản tôn một chút cũng không muốn ngây ngô ở thế giới bù nhìn, huống chi ngươi căn bản cũng không phải thần gì đó, Công Tây Tuấn Vũ, ngươi chẳng qua vẫn luôn ghi hận câu nói kia của Công Tây lão môn chủ mà thôi.”

“Ngươi nói không sai Ôn ca ca, lão già chết tiệt kia vĩnh viễn sẽ không biết, trên người ta chảy dạng huyết mạch gì.” Thấy đàm phán không thành, sắc mặt Công Tây Tuấn Vũ có xu thế dần lãnh đạm, hai tròng mắt màu lam lục dần hóa thành màu trắng bạc, chậm rãi vươn cánh tay, giang hai tay: “Cảm thụ một chút sức mạnh đến từ mẫu thân ta đi, sức mạnh thiên thần chân chính.”

Hơi thở thuộc về người trên mặt Công Tây Tuấn Vũ cũng biến mất, giống như thần thánh vô bi vô hỉ: “Thần nói: Phải có ánh sáng thánh linh tận diệt chư thế tà linh.”

Ánh sáng trắng cực nóng dường như có thể cọ rửa toàn bộ thế giới lấy bàn tay của Công Tây Tuấn Vũ làm trung tâm tản mác ra, trong nháy mắt nhằm về phía chư phong Đạo Tông.

Trong đó ẩn chứa thánh lực cuồng bạo mênh mông, đủ để tước toàn bộ chư phong Đạo Tông thành đất bằng.