Trong hoảng hốt, bên tai nghe tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống:

“Tích___

《 Chí Thần Truyện 》 vai chính Tiêu Cảnh hắc hóa, giá trị hắc hóa 70%, độ hảo cảm 70%, độ thân mật…..

Giá trị vận khí của ký chủ 0

Nguy hiểm! Nguy hiểm!

《 Chí Thần Truyện 》bản hắc ám mở ra……

Mong ký chủ chú ý tinh thần và thể xác khỏe mạnh, mong ký chủ chú ý tinh thần và thể xác khỏe mạnh…..”

“Chờ một chút, độ hảo cảm không phải dưới 50% mới mở ra bản hắc ám à, bây giờ là chuyện gì, còn có vì sao Tiêu Cảnh lại hắc hóa đến 70%, mà không có nhắc nhở?”

Trong mơ màng, Ôn Thanh Lan còn không quên gian nan hỏi dồn dập.

Chợt nghe hệ thống ha ha cười lạnh nói: “Ai bảo ngài không coi người ta ra gì, tùy tiện giết chết nữ chính, lúc trước bản hệ thống cảm thấy số liệu của Tiêu Cảnh không đúng rồi, nhưng ngài không muốn phản ứng bản hệ thống, bản hệ thống cũng không có gì để nói, rơi vào cục diện này, ai cũng đừng nói ai.”

Ôn Thanh Lan: “….”

Cảm giác đối với hệ thống thật không có gì để nói.

Buông giao lưu cùng hệ thống, Ôn Thanh Lan mơ hồ nhìn thấy Tiêu Cảnh hơi mỉm cười với mình, nụ cười kia, giống như hoa anh túc nở rộ trong bóng đêm, vừa yêu dã vừa nguy hiểm, môi mỏng y khẽ nhếch, khẽ khàng nói gì đó, nhưng Ôn Thanh Lan lúc này lại không có tinh lực nghe rõ, lâm vào hắc ám nặng nề.

*

“Tiểu Cảnh, sư tôn ngươi đâu, chuyện Đạo Tông tân tuyển phong chủ lớn như vậy, sao lại không thấy hắn ra mặt?”

Giống thường ngày, sự vụ các phong đều giao cho Tĩnh Bình Phong quyết định, Nhạc Uyên đem một số sự vụ của Tĩnh Tâm Phong chuyển giao tới Tĩnh Bình Phong, nhớ tới đã vài ngày không nhìn thấy Ôn Thanh Lan, mà sự vụ của Đạo Tông đều do vãn bối Tiêu Cảnh này quyết định, không khỏi có chút kỳ lạ.

Trong khoảng thời gian này người thấy lạ không chỉ có mình Nhạc Uyên, còn có các phong chủ khác của Đạo Tông, nhưng dư uy của Ôn Thanh Lan còn đó, mọi người không dám nói bậy, chỉ có thể yên lặng suy đoán dưới đáy lòng.

Xét thấy Nhạc Uyên và Ôn Thanh Lan quan hệ tốt, nên để Nhạc Uyên đi hỏi.

Vẻ mặt Tiêu Cảnh không một chút sơ hở, y vẫn như tiểu đồ đệ Tĩnh Bình Phong lúc trước vậy, khách khí ôn hòa nói: “Sư tôn liên tục đại chiến nói là có điều cảm ngộ, nên trở về bế quan, trong khoảng thời gian này sự vụ tạm thời do đệ tử xử lý, nếu đệ tử có chỗ nào xử lý không ổn, mong Nhạc sư bá nói thẳng.”

“À, không phải, Tiêu Cảnh ngươi làm rất tốt, ngoài dự kiến của chúng ta.” Tiêu Cảnh vừa nói như vậy, Nhạc Uyên có chút ngượng ngùng, hắn cảm thấy có thể là gần đây Đạo Tông xảy ra quá nhiều chuyện, mình có chút nghi thần nghi quỷ.

Nghĩ như vậy, một chút kỳ quái trong lòng Nhạc Uyên biến mất, hắn mỉm cười nói với Tiêu Cảnh: “Tiểu Cảnh ta đi đây, nếu ngươi có gì cần giúp đỡ, thì để Phong Thanh nói cho ta biết, sư huynh đệ các ngươi tuổi tác ngang nhau, không có việc gì cũng có thể chơi đùa một chút.”

“Đa tạ sư bá quan tâm.” Tiêu Cảnh đuổi Nhạc Uyên đi, liền trực tiếp đi tới chỗ phòng ngủ của Ôn Thanh Lan, nhưng y chưa đi tới phòng ngủ, đã bị một thanh trường kiếm ngùn ngụt ma khí ngăn người.

Thanh trường kiếm kia thế tới hung mãnh, rất có chiều hướng một kiếm chém Tiêu Cảnh thành hai khúc, ý hung mãnh bá đạo trong đó, giống y hệt người nào đó.

Tiêu cảnh lắc mình tránh được trường kiếm, lòng bàn tay lóe ánh đỏ rồi biến mất, đánh hắc kiếm lệch qua một bên.

Đồng thời trong mắt Tiêu Cảnh lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng khóe miệng y vẫn mỉm cười dối trá như trước: “Không biết sư huynh có ý gì?”

Bóng ma Văn Uyên hiện thân từ chỗ cây cột ở hành lang, đôi mắt hắn thâm trầm nhìn Tiêu Cảnh, khàn giọng nói: “Tiêu Cảnh, lý do giải thích của ngươi gạt được Nhạc sư bá chứ không lừa được ta, ta muốn gặp sư tôn.”

Tiêu Cảnh cũng nở nụ cười: “Sư huynh có ý gì, sư đệ không hiểu, sư đệ đâu thể ngăn cản sư huynh làm cái gì, ngươi muốn gặp đi gặp là được, chỉ là sư tôn có nguyện ý gặp sư huynh hay không, tiểu đệ cũng không biết.”

Văn Uyên nghi ngờ nhìn Tiêu Cảnh, cuối cùng trầm giọng nói: “Dẫn ta đi gặp sư tôn.”

Tiêu Cảnh cũng không vội, dẫn Văn Uyên đi vào chỗ sâu nhất trong đại điện Tĩnh Bình Phong, nơi đó gắn liền với một huyệt động trên đỉnh núi, Tiêu Cảnh nói: “Sư tôn bế quan ở chỗ này, sư huynh có thể tự mình hỏi chuyện, tiểu đệ không rãnh rỗi như sư huynh, còn có rất nhiều chuyện vặt trong tông phải xử lý, sẽ không tiếp sư huynh.”

Nhưng Văn Uyên lại lập tức đi tới sơn động, không thèm để ý Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh thấy thế, cũng không tức giận, nói từ biệt với Văn Uyên, rồi chiết thân về lại trong điện.

Trở lại đại điện Tĩnh Bình Phong, Tiêu Cảnh cũng không đi loạn khắp nơi, mà đi tới sắp xếp lại ngọc điệp trong điện, lại xử lý một chút chuyện đơn giản, mới về phòng mình nghỉ ngơi.

Cho đến khi y ngồi trên đệm hương bồ nhắm mắt đả tọa, bóng tối trong góc phòng mới có thứ gì đó lặng lẽ chạy đi.

Tiêu Cảnh mở mắt ra, lộ một nụ cười lạnh theo hướng bóng ma, lúc này mới nhẹ nhàng khẩy ngón tay, một vệt lưu quang từ đầu ngón tay y lướt qua, mặt đất dưới chân Tiêu Cảnh hiện ra một con đường đầy văn trận phức tạp nhiều vòng, sau đó một quang ảnh tạo thành cầu thang chậm rãi hiện ra, Tiêu Cảnh chậm rãi đạp xuống bậc thang, mặt đất trên đỉnh đầu y từ từ khép kín, từ bên ngoài nhìn thấy không một chút khác thường, ai cũng không ngờ, y lại ngầm đào một cái không gian ở hai căn phòng ngủ, cầm tù sư tôn ở trung tâm pháp trận dưới lòng đất.

Tầng hầm ngầm một vùng trống trơn, mặt đất bốn phía đều là u lan sóng gợn rực rỡ, chỉ có trung tâm có một chỗ nhô ra bát quái đài hình tròn, mặt trên khắc đầy phù văn bát quái chằng chịt, một nam nhân mặc áo bào trắng lụa mỏng khoanh chân ngồi trên bát quái đài, như là đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nam nhân một đầu tóc đen rối tung, khuôn mặt thanh tuấn lạnh băng, hắn cao cao tại thượng khí chất uy nghiêm, khiến hắn tựa như cửu thiên thần chỉ không thể khinh nhờn.

Một chùm nhu quang từ phía trên úp xuống, bao phủ nam nhân trong cột sáng, hắn càng có vẻ cao quý xuất trần, đúng là Ôn Thanh Lan đã mất tích rất nhiều ngày.

Nếu có ai bị cảnh đẹp này mê hoặc đi tới, thật đúng là không biết sống chết, u lan sóng gợn và cột sáng kia, sẽ nháy mắt biến thành vũ khí hung ác đoạt mệnh, xé người thành mảnh nhỏ, chỉ có chủ nhân nơi này, mới có thể tự do ra vào, không bị trở ngại.

Tiêu Cảnh nhìn sư tôn trên bát quái đài, thần tình phức tạp, trên mặt y đã sớm không thấy nét dịu ngoan cúi đầu, chỉ còn lại nồng đậm hắc ám và tối tăm.

Nhưng hắc ám và tối tăm này càng thêm thích hợp với y, làm dung nhan tuấn mỹ của y mang theo tà khí hoặc nhân tâm huyền, giống hoa anh túc nở rộ trong bóng đêm, vừa yêu dã mị hoặc, vừa bất động thanh sắc đoạt tính mạng con người.

Chỉ là cảnh đẹp này, Ôn Thanh Lan trên bát quái đài lại làm như không thấy, có thể nói hắn từ đầu tới cuối đều không mở mắt.

Vẻ mặt Tiêu Cảnh càng thêm tối tăm, y cười lạnh giật ngón tay, cột sáng trong nháy mắt biến thành thực thể, nam nhân trên bát quái đài bị một cổ cự lực vô hình kéo, xiềng xích kim quang phù văn giống như dây leo quấn bờ, dọc theo eo chân nam nhân quấn lên đôi tay, kéo chặt cổ tay hắn, cả người treo trên cột sáng.

Nguyên bản thần chỉ cao cao tại thượng trên chín tầng mây chỉ trong nháy mắt chật vật không chịu nổi, sợi tóc tán loạn, quần áo xốc xếch, gương mặt băng lãnh uy nghiêm trở nên tái nhợt, hiện ra một chút nhu nhược, làm đáy lòng Tiêu Cảnh dâng lên một loại khoái cảm tiết thần phạm thượng.

Bị lăn qua lộn lại, cuối cùng Ôn Thanh Lan cũng ngước mắt nhìn tiểu đệ tử cho hắn kinh hỉ lớn lao.

Hắn nhăn mày thật sâu, nhìn Tiêu Cảnh từ trên xuống dưới.

Rơi vào tình cảnh hiện giờ, Ôn Thanh Lan chỉ có thể nói là mình sơ suất, không biết nhìn người bị thằng sói con cắn ngược lại một cái.

Chỉ có thể nói Tiêu Cảnh không hổ là con trai vận mệnh trời chọn, quả thật là tâm tư quỷ lường dã tâm bừng bừng, có thể khiến mình lơ là uống chén trà bỏ thuốc kia, thế cho nên bị phong bế thần hồn, rớt tu vi, cũng là mình quá mức đắc ý, không thể đúng lúc phát hiện lòng dạ sói con của Tiêu Cảnh.

Nhưng hiện giờ Tiêu Cảnh đã ám toán thành công, vì sao không trực tiếp giết mình, trái lại nhốt mình ở chỗ này làm gì?

Chẳng lẽ những việc hầu hạ trước kia, đều cảm thấy là nhục nhã, cho nên muốn làm nhục mình cho hả giận?

Quả nhiên thấy Tiêu Cảnh chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt mình, trên dưới quan sát một phen, trên mặt hiện ra một biểu cảm quỷ dị không thể hình dung, chỉ nghe y luôn miệng nói: “Sư tôn, sư tôn, sư tôn, đệ tử ở trong mộng cũng không dám nghĩ tới tình cảnh hôm nay.”

Chân mày Ôn Thanh Lan nhíu sâu hơn, Tiêu Cảnh chẳng lẽ là âm mưu thực hiện được, vui vẻ đến điên rồi phải không, cũng không biết lát nữa y dùng thủ đoạn gì tra tấn mình.

Nhưng nét mặt Ôn Thanh Lan vẫn bình tĩnh, không nhìn ra một chút gợn sóng.

Tiêu Cảnh tự nhiên cũng chú ý tới, y bật cười thành tiếng, động ngón tay, xiềng xích kim quang kéo tới trước, kéo thân thể Ôn Thanh Lan càng thẳng, chỉ có thể dựa vào đầu ngón chân miễn cưỡng chạm đất.

Hiện giờ thần hồn của hắn bị phong, rớt tu vi, thân thể cũng giống như phàm nhân, đối với các loại tê mỏi đau nhức vô cùng mẫn cảm.

Chỉ dựa vào cổ tay chống đỡ, tức khắc cảm thấy tứ chi đau đớn, cái trán thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Lại thấy Tiêu Cảnh nâng tay lên, động tác vô cùng ôn nhu giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, động tác nhu thuận giống như khi làm đệ tử lúc trước, nhưng ánh mắt lại đè nén hắc ám vô cùng điên cuồng khủng khiếp, thậm chí còn hiện lên máu tanh đáng sợ.

Chợt nghe Tiêu Cảnh dán ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Sư tôn, bị người mà mình tín nhiệm phản bội tư vị như thế nào, người hiện giờ có thể cảm nhận được một phần vạn đau đớn của đệ tử năm đó không?”

Cái gì?

Trong lòng Ôn Thanh Lan vô cùng kinh ngạc, hắn không tự chủ được trợn to hai mắt.

Trăm triệu lần không ngờ, chuyện không phải như hắn đoán trước đó âm mưu thực hiện được rồi phát triển thành trút thù hận cá nhân, mà biến thành lên án.

Rõ ràng Tiêu Cảnh mới là kẻ hại người, hắn mới là người bị hại.

Lời của Tiêu Cảnh rốt cuộc có ý gì?

Nhưng Ôn Thanh Lan không tính là ngu, tâm tư xoay chuyển, hắn nghĩ tới một khả năng không có khả năng.

Nhưng nét mặt hắn lại không biến sắc lạnh như băng nói: “Hiện giờ ngươi thực hiện được âm mưu, thắng làm vua thua làm giặc, bản tôn không còn gì để nói, muốn giết cứ giết, nói nhăng nói cuội làm gì?”

Ai ngờ Tiêu Cảnh lại nắm chặt bờ vai của hắn nở nụ cười điên cuồng, đến nỗi khóe mắt cười ra lệ.

Ngón tay Tiêu Cảnh vô cùng dùng sức, Ôn Thanh Lan thậm chí cảm giác được xương bả vai của mình bị đối phương bóp gãy, năm ngón tay thon dài cắm thật sâu vào trong thịt, khuôn mặt hắn vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng hai bên tóc mai.

Tiêu Cảnh chôn hai gò má trên vai hắn, giọng nói nặng nề loáng thoáng từ cổ vai truyền tới, trong giọng nói đè nén sự điên cuồng: “Sư tôn, ta hận người, ta hận người!”