Tang Vũ một đường điên cuồng gào to, kinh động toàn bộ Vô Vi Đạo Tông, chưởng môn Khuất Minh Dương tới ngay lập tức, khi thấy tình cảnh của Thái Uyên Phong, nhất thời sắc mặt u ám, toàn tông giới nghiêm.

Trên đại điện Nhập Tiên Phong, mười hai phong chủ lần nữa tề tụ một đường, lần này biểu cảm trên mặt mọi người đều là trầm lãnh nghiêm túc, chỉ vì mười hai phong lúc này chỉ còn mười phong phong chủ, trừ bỏ Minh Ngọc bị Ôn Thanh Lan ngộ sát, Liễu Tương Lan cũng không hiểu sao mà chết ở trong đại điện của mình.

“Ta thi triển phản hồi thuật trên thi thể kia, thây khô là một đệ tử ngoại môn của tông ta, nhìn thủ pháp như là thủ đoạn của ma tông.” Khuất Minh Dương xoa mi tâm điềm nhiên nói.

Trên sảnh đường chỉ còn mười phong chủ hai mặt nhìn nhau, Ôn Thanh Lan một bộ chuyện không liên quan tới mình, thưởng thức ngọc quyết trong tay, Nhạc Uyên lại ánh mắt phức tạp liếc nhìn hắn.

“Lâm Tịch chỉ là một ngoại môn đệ tử Ngưng Thần Kỳ, bằng bản lĩnh của gã, thì không cách nào giết chết Liễu phong chủ, huống chi vết thương trên người Liễu phong chủ còn lưu lại dấu vết của ma tu.”

“Chưởng môn, nghe nói ngày đó còn có người chứng kiến, vì sao không cho đệ tử thấy tận mắt kia đi lên nói một câu?” Tàng Kiếm Phong Tào Thành đột nhiên mở miệng nói.

“Tang Vũ, ngươi lại đây nói tình hình lúc đó.” Khuất Minh Dương vẫy tay về phía cửa.

Hóa ra nhân chứng chứng kiến, Tang Vũ vẫn luôn chờ ở cửa điện, đợi tùy thời đi lên cung khai.

Chắc hẳn là chưa từng thấy trường hợp uy nghiêm như vậy, vẻ mặt Tang Vũ vô cùng căng thẳng, có chút run rẩy mà đi tới, Khuất Minh Dương còn chưa mở miệng nói chuyện, Tang Vũ đã khẩn trương quỳ xuống: “Hồi bẩm chưởng môn, là tiểu sư đệ không cẩn thận giết tam sư huynh, sư tôn đi hỏi tiểu sư đệ, kết quả tiểu sư đệ lại không cẩn thận giết sư tôn, ta…… Ta…. Đệ tử cũng không biết sao lại thế này, mong chưởng môn minh giám.”

“Cái gì sư tôn, tiểu sư đệ, tam sư huynh loạn cào cào.” Bên cạnh một phong chủ cau mày nói: “Tình hình lúc đó rốt cuộc là thế nào, ngươi nói rõ từng chuyện, nói có và không có làm gì.”

Đây là Đan Nguyên Phong Võ Khang, không ngờ Tang Vũ nghe Võ Khang nói xong, càng khẩn trương hơn, cậu quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Chưởng môn, mỗi câu của đệ tử đều là thật, tuyệt không lừa gạt, mong chưởng môn minh giám.”

Lời nói của Tang Vũ, lại làm người trong đại điện một trận cạn lời, trong lòng có chút quái lạ khẩu vị thu đồ đệ của Liễu Tương Lan, đồ đệ này đầu óc không được tốt đúng không.

Trong điện bỗng dưng truyền đến một tiếng cười khẽ, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, chỉ thấy Ôn Thanh Lan thu hồi ngọc quyết, ngước mắt nhìn về phía Tang Vũ, không nhanh không chậm nói: “Tiểu sư đệ ngươi nói là ai?”

Thanh âm kỳ tích này khiến Tang Vũ bình tĩnh trở lại, cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy đối phương cho cậu một loại cảm giác vô cùng quen thuộc: “Là…… Là Lâm Tịch, là đệ tử sư tôn mới thu.”

Khuất Minh Dương xoa bóp ấn đường: “Trước đó bản tọa tra xét thi cốt của Lâm Tịch, gã đã chết ít nhất mười ngày.”

“Không thể nào, sau khi tiểu sư đệ giết sư tôn, trực tiếp chạy đi, ta còn thấy tiểu sư đệ đấy, đệ ấy sao có thể là người đã chết?” Tang Vũ tức khắc không dám tin mà lớn tiếng nói: “Nếu tiểu sư đệ đã sớm chết, như vậy ở chung với chúng ta hai ngày nay là ai?”

Đúng vậy, nếu Lâm Tịch giết chết Liễu Tương Lan, lại bị Liễu Tương Lan giết chết, vậy lao ra đại môn là ai?

“Chỉ e là có người lẻn vào, giả danh đệ tử Đạo Tông ta.” Tào Thành nhìn về phía chủ vị Khuất Minh Dương nói: “Chưởng môn, ngài thấy thế nào?”

Khuất Minh Dương nhăn mày càng chặt.

Lại nghe một người nói: “Chưởng môn, ta cảm thấy chỉ sợ là có người nội ứng ngoại hợp, nếu không Đạo Tông ta phòng thủ nghiêm ngặt như thế, đối phương làm sao có thể giả trang Lâm Tịch, lẻn vào Đạo Tông, việc này nói không chừng, e rằng còn có liên quan tới chuyện Tiên Minh Đại Hội lúc trước?”

Khuất Minh Dương còn chưa nói chuyện, thì nghe Tùng Văn Hiên bên cạnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: “Không biết trong mười hai phong ta, là ai cấu kết với ma tu, lời này vừa nói ra, chỉ sợ ta cũng sẽ bị hiềm nghi, chưởng môn minh giám, xin hãy tra rõ việc này, trả lại trong sạch cho ta?”

Khuất Minh Dương mệt mỏi vung tay áo nói: “Tất cả giải tán đi, việc này ta tự có định đoạt, truyền hiệu lệnh của ta, toàn tông giới nghiêm, trước khi tra ra nghi phạm, ai cũng không được rời khỏi tông môn nửa bước.”

Mười phong chủ lĩnh mệnh rời đi.

Trên Tĩnh Bình Phong, Tiêu Cảnh vốn an tĩnh ngồi trong phòng chờ sư tôn trở về.

Từ ngày sư tôn giả dạng đệ tử ngoại môn rời đi, đã qua hai ba ngày, đợi khi y nghe được tin tức, chính là sư tôn giả trang Lâm Tịch giết chết Liễu Tương Lan, toàn tông giới nghiêm tra tìm dấu vết của ma tu.

Tuy rằng kỳ quái sư tôn đến cùng muốn làm gì, nhưng Tiêu Cảnh cũng coi như hiểu tính tình sư tôn, đối phương nếu không muốn nói, hỏi nhiều cũng chỉ rước lấy chán ghét, chẳng bằng lẳng lặng ở trên núi chờ.

Ngay lúc Tiêu Cảnh xuất thần, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng hô hoán, A Lữ không biết đang làm cái gì, chỉ nghe gã nói: “Ngươi là ai, dám cả gan xông vào trọng địa Tĩnh Bình Phong!”

Tiêu Cảnh nhíu mày, y đứng lên từ trên ghế nhỏ trong phòng.

A Lữ hình như không ngăn được đối phương, tiếng càng ngày càng gần, cửa kẽo kẹt một tiếng bị người trực tiếp đẩy ra, một người bọc áo đen từ trên xuống dưới xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Cảnh.

Chợt nghe người nọ nói giọng khàn khàn: “Cái gì trọng địa Tĩnh Bình Phong, nơi này rõ ràng chính là phòng ngủ của sư tôn, mà ngươi là ai?”

Tiêu Cảnh nhìn thấy người tới, lập tức vẻ mặt đề phòng, trang phục từ đầu đến chân của đối phương, cùng với khí thức quen thuộc, làm y nhớ tới một người, ám hành giả.

Kiếp trước, đối phương nhiều lần cản trở phá hoại y, vài lần muốn lấy tính mạng của y, cuối cùng chết ở trên tay Tiêu Cảnh, sau này, Tiêu Cảnh mới biết đối phương là thủ hạ của sư tôn.

Người áo đen kia nhìn thấy Tiêu Cảnh, cũng ngẩn người, hình như không ngờ trong phòng sẽ có một người khác.

Hắn tháo mũ choàng, nụ cười miễn cưỡng xem như thân thiện cười với Tiêu Cảnh: “Tiểu sư đệ, lần đầu gặp mặt, chào ngươi nha.”

Đó là khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị nhưng cũng cực kỳ quỷ dị.

Cả khuôn mặt trắng toát giống như người chết, khóe mắt một vùng vết bầm xanh đen, giống như màu đôi mắt, nửa bên mặt trái phủ đầy hoa văn màu đen kín mít, lộ ra đôi môi mỏng xanh tím biến thành màu đen, như bôi môi thâm.

Nếu là tu sĩ bình thường, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt như vậy, sẽ bị dọa chết khiếp, sẽ nghi ngờ mình nhìn thấy hành giả âm phủ.

Nhưng nghe lời nói của đối phương, Tiêu Cảnh lại cau mày thật chặt, đối phương chính là vị sư huynh Văn Uyên chết sớm kia của mình, Tiêu Cảnh thế nào cũng không thể tưởng tượng được.

Tiêu Cảnh xem như sống dưới bóng ma của Văn Uyên, từ nhỏ đến lớn, y nghe nhiều nhất chính là Văn Uyên như thế này như thế kia, sau đó người khác sẽ liếc y một cái, rồi thở dài, một bộ vẻ mặt tiếc hận nhìn y, lại một bộ vẻ mặt thương hại nhìn sư tôn.

Tuy chưa bao giờ nói ra, nhưng đủ để làm Tiêu Cảnh tự ti sâu sắc, càng thêm trầm mặc săn sóc hầu hạ sư tôn, muốn bù đắp nỗi đau thầm kín của sư tôn.

Trong lời người khác nói, Văn Uyên luôn thiên tư thông minh, kinh thải tuyệt diễm, hắn đặt chân vào Đạo Tông sớm hơn cả Thẩm Phong Thanh, là đại sư huynh mọi người ngưỡng mộ, ngay cả tồn tại của đối phương trong lòng Thẩm Phong Thanh cũng là anh hùng (*).

(*) người có tài năng hoặc trí tuệ hơn người

Nhưng hôm nay lại thấy diện mạo đối phương người không ra người quỷ không ra quỷ, mà vị y cho là tử sĩ ám hành giả kia, lại chính là đại sư huynh Văn Uyên đã mất.

Nghĩ đến Văn Uyên cuối cùng trung liệt dĩ mệnh tương tùy đối với sư tôn, trong lòng Tiêu Cảnh xẹt qua cảm xúc nồng đậm hắc ám.

Y vẫn luôn cho rằng, bất luận thế nào, y chung quy là đặc biệt duy nhất của sư tôn.

Không ngờ, sư tôn có thể lựa chọn, vĩnh viễn đều không chỉ mình y.

“Sao vậy, tiểu sư đệ nhìn thấy sư huynh, hình như không hoan nghênh nha.” Sau khi Văn Uyên tháo mũ choàng, liền thần thái tự nhiên bước vào trong phòng ngủ, hắn nở nụ cười với Tiêu Cảnh, nhưng bởi vì khuôn mặt bị hủy, vẻ tươi cười càng gian xảo nói không nên lời.

Không biết có phải do vết bầm màu đen ở đáy mắt không, trong ánh mắt Văn Uyên dường như luôn lóe lên ánh sáng quỷ dị tối tăm, càng làm cho người ta thấy khó chịu không thôi.

Hiện giờ trên người hắn không phải là chính khí Đại Tông danh môn, mà thay vào đó chính là huyết tinh hắc ám dày đặc của ma tu.

Bản năng tràn ngập chán ghét đối với đối phương, Tiêu Cảnh trầm mặc nói: “Nếu ngươi thực sự là sư huynh của ta, sư đệ tất nhiên hoan nghênh, nhưng sư huynh Văn Uyên của ta, đã sớm chết rồi.”

Văn Uyên sửng sốt, ngay sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “Tiểu sư đệ, ngươi nói rất đúng, sư huynh Văn Uyên của ngươi đã sớm chết rồi, hiện giờ tồn tại cũng chỉ là ác quỷ Văn Uyên mà thôi.”

Tiêu Cảnh không ngờ đối phương sẽ nói những lời này, không khỏi nhíu mày càng sâu, đúng lúc này ngoài cửa lần thứ hai truyền đến âm thanh khắc khẩu của hai người, cẩn thận nghe, là sư tôn và Nhạc Uyên.

Nhớ đến gần đây Đạo Tông giới nghiêm, tra tìm tung tích ma tu, Tiêu Cảnh ngoảnh đầu nhìn Văn Uyên cả người ma khí ở đằng sau, nhanh chóng quyết định nhét đối phương xuống giường.

“Tiểu sư đệ?” Văn Uyên nghi hoặc nhướng mày nhìn Tiêu Cảnh.

Giọng Tiêu Cảnh lạnh lùng nói: “Nếu không muốn sư tôn gặp phiền phức, lập tức ẩn mình đi.”

Văn Uyên lập tức lý giải rụt đầu, giấu mình vào trong bóng tối dưới giường.

Tiêu Cảnh suy nghĩ một chút, cũng lặng lẽ ngồi lại trên ghế nhỏ, âm thầm nghe động tĩnh bên ngoài.

Lại nói Ôn Thanh Lan sau khi kết thúc tông môn đại hội ở Nhập Tiên Phong, liền trực tiếp chiết thân trở về Tĩnh Bình Phong, không ngờ Nhạc Uyên lại theo sau mình đi tới Tĩnh Bình Phong.

Ôn Thanh Lan nhíu mày nhìn đối phương, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ngươi tới phong ta làm cái gì?”

Nhạc Uyên muốn nói lại thôi nhìn Ôn Thanh Lan, sau đó hắn có chút thống khổ nói: “A Ngọc, ngươi còn muốn tiếp tục như vậy sao, dừng tay lại đi.”

Biết Nhạc Uyên muốn nói gì, sắc mặt Ôn Thanh Lan lập tức biến đổi, kéo Nhạc Uyên vào trong phủ đệ.

Phủ đệ này dùng để tu luyện và nghỉ ngơi, có bố trí trận pháp của đại năng Phân Thần Kỳ là Ôn Thanh Lan, ngoại nhân tuyệt đối đừng mơ biết được động tĩnh trong phòng.

Nhạc Uyên cũng biết chuyện này, cho nên hai người mới vừa vào trong phòng, hắn liền dụng tâm lương khổ khuyên nhủ: “A Ngọc, dừng tay đi, ngươi đã diệt Càn Khôn sơn trang, cũng nên tiêu cừu hận trong lòng, cần gì phải chấp nhất tiếp tục nữa.”

Ôn Thanh Lan nghe vậy, tức thì cười lạnh một tiếng: “Ngươi nếu biết ta diệt toàn gia Càn Khôn sơn trang, nên biết thủ đoạn của ta, bảo ta thu tay lại, ngươi cảm thấy có thể sao, Nhạc Tứ Lang!”

“Với lại, người của Càn Khôn sơn trang không phải do bản tôn giết, bọn họ ác giả ác báo, trọng bảo trong người tất nhiên khiến người mơ ước, bản tôn chỉ đẩy tay một chút phía sau màn mà thôi, ngược lại cũng là để cho bọn họ nếm thử cái gì gọi là thiên đạo luân hồi.”