Nhớ tới vừa rồi cùng hệ thống trò chuyện về độ hắc hóa, Ôn Thanh Lan vội vàng đổi sắc mặt bày ra một bộ dáng từ sư (*), tận lực ôn hòa nói: “Đồ đệ à, vi sư đang giúp ngươi quản giáo con mèo nhỏ ngươi nuôi đó, ngươi hiểu chuyện vi sư rất vui, người trẻ tuổi chơi trò hoa tâm vi sư rất là thấu hiểu, nhưng tốt nhất vẫn nên tu thân dưỡng tính, tìm một đạo lữ (**) đàng hoàng mới đúng.”

(*) người thầy hiền từ

(*) bạn đời

Lời này vừa ra, sắc mặt Lận công tử không ngừng biến đổi, sắc mặt Tiêu Cảnh cũng vặn vẹo một chút.

Ôn Thanh Lan chớp chớp mắt, sờ cằm, ý thức được mình nói sai.

Tiêu Cảnh quen đóng kịch nhiều năm, biểu cảm trên mặt y nháy mắt khôi phục thành ý cười dịu ngoan, đáp: “Sư tôn dạy phải, đồ nhi tỉnh ngộ, có điều thân thể sư tôn chưa khôi phục, cần phải cố gắng nghỉ ngơi nhiều mới tốt, mấy chuyện vặt vãnh của đồ nhi không cần nhọc lòng.”

“Tiêu tiên sinh, đây là sư tôn ngài?”

Phía sau Tiêu Cảnh đi ra một nam nhân cao tuấn, khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt uy nghi, nam nhân đội tử kim phát quan, mặc áo bào rộng màu đen, đi đường hiển hách sinh uy.

Lấy ánh mắt Ôn Thanh Lan nhìn xem, đối phương là một võ giả sắp bước vào tiên thiên cảnh (*), tuy chỉ là phàm nhân, nhưng cũng là một người nổi bật trong đám người.

(*) Tiên thiên cảnh là cảnh giới tu luyện của võ giả phàm nhân, còn hậu thiên cảnh bắt đầu từ luyện khí. (Cảm ơn nàng Ngụy Anh giúp đỡ) 

Ngoài dự liệu của Ôn Thanh Lan, đối với vị nhân vật phàm nhân đứng đầu này, thái độ của Tiêu Cảnh cũng không quá kính trọng, không trả lời đối phương, mà đi đến bên người Ôn Thanh Lan.

Mặt mày y mỉm cười, khẽ nói: “Sư tôn trọng thương chưa lành, vẫn nên về hậu viện nghỉ ngơi đi, việc vặt khác không cần sư tôn quan tâm, đệ tử nhất định sẽ làm cho sư tôn ” Tay y tự nhiên đặt trên vai Ôn Thanh Lan.

Thái độ này làm Ôn Thanh Lan trong chốc lát có chút không quá thích ứng, không khỏi buồn bực liếc đồ đệ.

Sắc mặt Lận công tử lại đổi, vị thúc phụ kia của Lận công tử, thần sắc trái lại như thường không có biến hóa, vẻ mặt trước sau như một.

Không đợi Ôn Thanh Lan trả lời, Tiêu Cảnh nói với gã sai vặt: “A Lữ, dẫn sư tôn về nghỉ ngơi.”

“Không cần, nếu đã tỉnh, không cần phải nằm nữa, người làm chuyện của mình đi, vi sư ra cửa tản bộ một chút là được.”

Mặc dù biết trong 《 Chí Thần Truyện 》Tiêu Cảnh sẽ trở thành đệ nhất nhân Tu Giới, vĩnh viễn không phải là tiểu đồ đệ Tĩnh Bình Phong nhu nhược ít lời, nhưng thật sự đối mặt với thay đổi của đối phương, Ôn Thanh Lan luôn cảm thấy đáy lòng là lạ.

Đem tâm lý quy kết cho đồ nhi trưởng thành, Ôn Thanh Lan cũng không nghĩ nhiều nữa, dự định ra ngoài.

Lạc Châu, cũng đã lâu rồi, chắc khoảng ba trăm năm, không biết dáng vẻ Lạc Châu bây giờ còn như trong trí nhớ của hắn không.

“Sư tôn hiện giờ tình huống đặc thù, đệ tử vẫn nên đi cùng bồi sư tôn.”

Nghe vậy, Ôn Thanh ngạc nhiên nhướng mày nói: “Ngươi không phải còn có khách cần tiếp à?”

Tiêu Cảnh cười cười: “Không sao.”

Nói xong, y quay đầu nhìn về phía thúc phụ của Lận công tử, ôn nhu lưu luyến trên mặt biến mất không còn, biến thành lãnh đạm uy nghiêm: “Chuyện ngươi nói ta đã biết, ngươi trở về đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”

“Làm phiền Tiêu tiên sinh.” Thúc phụ của Lận công tử chắp tay với Tiêu Cảnh, thái độ không thể nói là vô lễ, nói xong, gã liền dẫn Lận công tử đang bất mãn rời đi.

Thấy bọn họ rời khỏi, Tiêu Cảnh mới quay sang nhìn Ôn Thanh Lan, hai gò má y có một vệt đỏ ửng khả nghi, cúi đầu xấu hổ nói: “Sư tôn, vừa rồi đệ tử có phải rất lạ không?”

Cảm giác chung đụng trên Tĩnh Bình Phong đã trở về, Ôn Thanh Lan nửa chê nửa là thói quen nói: “Tạm được.”

Tiêu Cảnh lộ ra nụ cười vui vẻ.

Có điều trước kia Tiêu Cảnh mang khuôn mặt hủy dung, làm ra bất cứ vẻ mặt gì đều có loại cảm giác không thể nhìn thẳng.

Hiện giờ dung nhan y tuấn mỹ, khí thế bức người, tươi cười tà khí diễm lệ, lại làm Ôn Thanh Lan thất thần.

Ôn Thanh Lan không khỏi nhíu mày trách mắng: “Hiện giờ ngươi đã là tu sĩ Kim Đan, sao vẫn còn không có hình tượng như vậy.”

Tiêu Cảnh ngừng cười, y bối rối nhìn Ôn Thanh Lan, nghĩ mình lại phạm lỗi, không khỏi cúi đầu lắp bắp nói: “Sư tôn, đệ tử…….. Đệ tử biết sai.”

Ôn Thanh Lan lại không thèm quan tâm, trực tiếp vòng qua Tiêu Cảnh, cất bước đi ra cửa.

Tiêu Cảnh chần chừ tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn đi theo.

Chỉ còn lại gã sai vặt A Lữ trợn mắt há mồm đứng tại chỗ.

Trên đường cái Lạc Châu, người đến người đi nhộn nhịp rộn ràng, dáng vẻ náo nhiệt khói lửa nhân gian, đã mấy trăm năm Ôn Thanh Lan không thấy qua.

Lương Quốc nếp sống cởi mở, đi trên đường có thể thấy được thiếu nam thiếu nữ áo quần tươi sáng ở khắp nơi, phong tục lúc này là mọi người đều yêu thích cái đẹp, bất kể nam nữ, chỉ cần yêu nhau là được kết làm bạn đời.

Hai người Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan, đều là người có dung mạo vô cùng xuất sắc, một tuấn mỹ tà khí diễm sắc bức người, một thanh dật xuất trần như cửu thiên trích tiên, đi trên đường lớn Lạc Châu, tự nhiên đưa tới vô số ánh mắt ái mộ.

“Sư tôn muốn đi đâu?”

Tiêu Cảnh lạnh như băng nhìn lại những ánh mắt tham lam đánh giá sư tôn, những người đó bị ánh mắt đáng sợ của y đảo qua, đều lập tức tránh đi, nhưng không được bao lâu lại nhìn tới đây, Tiêu Cảnh không thể nhịn được nữa, cuối cùng lên tiếng hỏi.

Ôn Thanh Lan cũng chưa nghĩ ra muốn đi đâu, đi ra đây cũng là hứng thú nhất thời, muốn xem dáng vẻ ba trăm năm sau của Lạc Châu, bây giờ nhìn cũng đã nhìn, cảm thấy vật mất người cũng mất, chỉ có phồn hoa như cũ.

Đồ đệ hỏi tới, ý thức được đồ đệ không thích bị quá nhiều người nhìn chăm chú, Ôn Thanh Lan ngẩng đầu tùy tiện chỉ ngón tay nói: “Đi nơi đó nhìn một chút đi.”

Tiêu Cảnh cũng ngẩng đầu, chỉ thấy lá cờ đón gió tung bay viết bốn chữ ‘Đông gia tửu tứ’, y sửng sốt một chút: “Sư tôn muốn đi hội đấu giá?”

Hóa ra ẩn trong quán rượu bình thường, là phòng đấu giá Tu Chân Giới.

Nhớ tới hiện giờ trong cơ thể linh khí trống rỗng, còn có linh mạch chưa chữa trị, Ôn Thanh Lan gật đầu một cái nói: “Đi xem đi.”

“Sư tôn chờ.”

Thấy Ôn Thanh Lan nhấc chân muốn đi vào, Tiêu Cảnh ngăn sư tôn lại, từ trong lòng móc ra rũ sa đấu lạp, trên đấu lạp phủ pháp trận, có thể ngăn cản người ngoài dò xét: “Sư tôn đội cái này đi.”

Ôn Thanh Lan cũng không làm ra vẻ, cầm đấu lạp đội lên đầu, đi tới trước hai bước mới nhớ ra quay đầu hỏi đồ đệ: “Tiểu Cảnh không cần?”

Tiêu Cảnh cười giải thích: “Người nhận thức đệ tử trong Tu Chân Giới không nhiều lắm.”

“Là huynh, không ngờ lại có thể gặp đạo huynh ở chỗ này.” Tiêu Cảnh còn chưa dứt lời, chợt nghe một giọng cười duyên thanh thúy của một cô gái: “Lần trước đạo huynh đi không từ giã, Nguyệt Nhi còn chưa kịp hỏi tính danh của huynh, đạo huynh hẳn là đệ tử của Vô Vi Đạo Tông.”

Sắc mặt Tiêu Cảnh tối sầm, len lén ngó trộm sắc mặt của Ôn Thanh Lan, nhưng Ôn Thanh Lan mới đội đấu lạp, Tiêu Cảnh cũng không cách nào biết được vẻ mặt của sư tôn, không khỏi thấp thỏm trong lòng.

Y quay đầu lại, liền thấy một nữ tu xinh đẹp váy dài vàng nhạt cười khanh khách nhìn mình.

Nữ tu mặc váy dài vàng nhạt, chải búi tóc, cắm hoa nhỏ màu trắng đơn giản, trên lỗ tai là một đôi trang sức hoa cúc vàng nhạt, trông ngây thơ đáng yêu xinh đẹp động lòng người, chính là nữ tu Tiêu Cảnh cứu trong Chân Diệp bí cảnh.

“Lần trước từ biệt, Nguyệt Linh Nhi cho rằng không gặp được đạo huynh nữa, không ngờ thật có duyên, tại nhân gian Lạc Châu, lại đụng phải.” Nguyệt Linh Nhi cười khanh khách đi tới, khi nhìn thấy mặt Tiêu Cảnh, nàng nhịn không được đỏ mặt, nhưng rất nhanh vẻ mặt nghiêm túc khom người nói: “Lần trước đa tạ đạo huynh cứu giúp, xin hỏi tính danh của đạo huynh.”

Tiêu Cảnh có chút chột dạ lén nhìn Ôn Thanh Lan, nhưng y nhìn không thấy vẻ mặt của Ôn Thanh Lan, đành phải lúng túng dời tầm mắt, cũng không nhìn Nguyệt Linh Nhi, lạnh nhạt nói: “Ta tên Tiêu Cảnh, lần đó chỉ là tiện tay mà thôi.”

Y lãnh đạm như vậy, mấy tên đệ tử trẻ tuổi đi theo sau Nguyệt Linh Nhi, lại nhịn không được căm giận trừng Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh cũng không thèm để ý, nhìn Ôn Thanh Lan nói: “Sư tôn, vào trong chưa?”

Nguyệt Linh Nhi kinh ngạc nhìn Ôn Thanh Lan, không ngờ đối phương là sư tôn của Tiêu Cảnh, như vậy vừa rồi Tiêu Cảnh lãnh đạm liền có thể lý giải, e là xấu hổ đi, nhưng nhìn lại có chút buồn bực, trên người người này một chút linh lực cũng không có.

Đợi Tiêu Cảnh cung kính đỡ đối phương đi vào, Nguyệt Linh Nhi lắc đầu cười thầm mình nhiều chuyện.

Ôn Thanh Lan thật ra không nghĩ nhiều như hai người kia, chẳng qua nghe tên của Nguyệt Linh Nhi, hắn vẫn thoáng ngẩn người.

Đoạn sau trong《 Chí Thần Truyện 》, hắn phản bội Đạo Tông, dùng thân phận con rể của Linh Lung Phường tiếp tục hành tẩu ở Tu Chân Giới, mà Nguyệt Linh Nhi này là nữ nhi của Linh Lung Phường chủ.

Theo miêu tả trong sách, sau khi hắn cưới Nguyệt Linh Nhi, dần dần mưu đoạt quyền thế Linh Lung Phường, Nguyệt Linh Nhi băng tuyết thông tuệ, tuy rằng cảm nhận được ý đồ của phu quân, nhưng vẫn đối với phu quân mình trung trinh như một.

Nàng đau khổ duy trì quan hệ với phu quân, thậm chí tới mức, còn vì Ôn Thanh Lan mà đến cầu xin trước mặt Tiêu Cảnh, chỉ là mặt Tiêu Cảnh còn chưa nhìn thấy, đã bị nữ nhân trong hậu cung của Tiêu Cảnh tàn nhẫn nhục nhã chế nhạo một phen, ném ra ngoài.

Có thể nói, Ôn Thanh Lan có lỗi nhất, đó là vị cô nương này, nếu nói đến cuối cùng, còn thẹn lòng đối với ai, đó chính là Nguyệt Linh Nhi.

Còn Tiêu Cảnh, ha ha, đồ đệ này liên tiếp cản trở hắn, cho dù có một chút áy náy, cũng sớm đã tiêu tan không còn.

Có điều hôm nay và năm xưa khác nhau, hắn không bao giờ đi theo số mệnh y như 《 Chí Thần Truyện 》nữa, tất nhiên cũng không phải làm hại cô gái đơn thuần thiện lương này.

“Ngươi quen biết nàng?” Ôn Thanh Lan đối với một tiểu cô nương không có gì tò mò, chỉ có chút ngạc nhiên Tiêu Cảnh lại quen biết đối phương.

“Dạ, lần trước ở Chân Diệp bí cảnh, đồ nhi thuận tay cứu nàng, sao vậy?”

“Đó là nữ nhi của Linh Lung Phường chủ, Nguyệt Linh Nhi, ngươi có thể quen biết nàng, cũng không phải một chuyện xấu.” Ôn Thanh Lan nhàn nhạt nói.

“Cái kia…… Sư tôn…….” Tiêu Cảnh đột nhiên có chút khẩn trương mở miệng, nhân tiện vụng trộm liếc Ôn Thanh Lan: “Người cảm thấy Nguyệt Linh Nhi thế nào?”

Không ngờ đồ đệ hỏi một vấn đề như vậy, Ôn Thanh Lan có chút buồn bực nhìn Tiêu Cảnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ đứa nhỏ này ở nhân gian một thời gian, thật sự thông suốt?”

Ngẫm lại Nguyệt Linh Nhi xác thật là một cô nương tốt khó có được, nếu nữ nhi của Linh Lung Phường chủ làm vợ Tiêu Cảnh, đối với mình cũng là một chuyện tốt.

Có lẽ không có mình nhúng tay trong 《 Chí Thần Truyện 》, nói không chừng Nguyệt Linh Nhi cũng đã trở thành một trong số hậu cung của Tiêu Cảnh.

Vì vậy Ôn Thanh Lan thành khẩn nói: “Tâm địa thiện lương, mềm mại đáng yêu, sao vậy, thích?”

“Không có.” Sắc mặt Tiêu Cảnh nháy mắt đen thui, y rầu rĩ ngồi bên cạnh, trong lòng âm thầm nghiến răng, sau này nhất định phải khiến sư tôn cách xa nữ nhân này, tốt nhất làm nữ nhân kia di tình biệt luyến (*), để sư tôn nhận rõ bộ mặt thật của nàng.

(*)  lúc trước yêu một người nhưng sau lại yêu người khác