Hạ Lam buông lỏng cơ hàm, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống từ cổ Tống Tư Âm, đáy mắt hiện lên tia gì đó tối tăm....

Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua những miệng vết thương kia, chậm rãi cất lời.

“Thực xin lỗi, vừa nãy tôi....đã thất thố* rồi.”

(* Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.)

Hiện tại sắc mặt Tống Tư Âm đã trở nên trắng bệt, giọng có chút khàn khàn mà trả lời.

“Không sao đâu a, chuyện này không phải lỗi của chị.

Chỉ cần chị không tự tổn thương chính mình thì em như thế nào cũng được.

Em tự nguyện.”

Tống Tư Âm nói thế trong khi cơ thể đang vô lực dựa vào tường, áo ngủ sau một hồi lộn xộn bị kéo hở ra khoảng khá to, trên cổ cô còn lưu lại vết cắn đo đỏ, hai mắt ngấn lệ.

Thoạt nhìn bộ dáng Tống Tư Âm chẳng khác gì vừa bị người nào đó đè ra mà ức hiếp.

Đôi mắt Hạ Lam hơi hơi trầm xuống song vẫn cố gắng ức chế cảm giác xúc động khó nói từ sâu trong đáy lòng.

“Thật sự......!thật sự xin lỗi, tôi không nên đối xử như vậy với em.”

Hạ Lam hít sâu một hơi, quay mặt đối diện Tống Tư Âm, thuận thế giúp cô sửa sang cổ áo.

Sau đó đi tới gian phòng khác lấy hòm đựng thuốc, đem tăm bông với cồn ra thay Tống Tư Âm sát trùng vết thương cẩn thận.

Trong khoảng khắc tăm bông chạm vào vết cắn trên cổ, nước mắt Tống Tư Âm như trực trào rơi xuống.

“Chị ơi, chị nhẹ tay một chút, em sợ đau......” Thật lòng mà nói, cô quả thực rất sợ bị đau.

Hồi còn nhỏ chỉ vô tình té ngã một cái đã ngồi đó khóc cả buổi chiều.

Nếu không phải vừa nãy là tình huống đặc biệt thì Tống Tư Âm đâu thế nào đồng ý để Hạ Lam ‘bắt nạt’ cô như vậy.

Câu nói này khiến bàn tay cầm tăm bông của Hạ Lam run khe khẽ.

Sát trùng vết thương chắc chắn phải đau rát rồi, làm sao bây giờ?

Cơn gió mang không khí lạnh của buổi đêm thổi vào phòng thông qua khung của nhỏ, nó cũng thổi lên tâm trí Hạ Lam.

Cô bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt ‘ừ’ đáp lời.

Tiếp đến, trong phòng chỉ tồn tại sự yên tĩnh đến dị thường.

Cuối cùng, Tống Tư Âm nhịn không được đánh vỡ sự trầm lặng này.

“Chị ơi, chị......những điều chị mới nói là thật hả?”

“Ừm” Một mặt Hạ Lam chăm chú xử lí miệng vết cắn mặt khát nhàn nhạt trả lời.

“Tôi hiện tại không thể nhớ lại bất cứ tình tiết gì của vụ bắt cóc năm đó.

Ngay cả việc nhớ ra hình ảnh nốt ruồi đen giữa chân mày đã là đột phá lớn nhất sau mười mấy năm rồi.”

Lời này ngay lập tức khiến Tống Tư Âm á khẩu.

Cô chỉ có thể lúng ta lúng túng mà an ủi một câu: “ Không thành vấn đề a, chẳng phải chị đã nhớ ra chút rồi sao? Chị ơi, trong số những người em đã gặp qua trong đời thì chị là người ưu tú nhất, lợi hại nhất! Chị nhất định có thể nhớ lại hết tất cả! Em hoàn toàn tin tưởng chị!”

Vừa nghe Hạ Lam đã biết rằng Tống Tư Âm đang cố gắng an ủi, khích lệ mình.

Dẫu vậy, Hạ Lam vẫn dùng thái độ nghiêm túc nhìn cô, mở miệng nhấn mạnh từng chữ.

“Em cũng là người phi thường ưu tú, ở phương diện mỹ thuật quả thực có thiên phú rất cao.”

“Em còn nhớ rõ vụ án hôm nay tôi nhờ em vẽ giúp không?” Hạ Lam lôi điện thoại ra, mở một tấm ảnh chụp đưa cho Tống Tư Âm.

“Đây chính là đối tượng hiềm nghi.

Cụ thể vụ án tôi không thể kể rõ với em được nhưng tôi rất muốn nói cho em biết, bức chân dung kia của em xác thực đã góp công rất lớn cho công tác điều tra.”

Thời điểm nhìn thấy ảnh chụp nghi phạm, Hạ Lam không khỏi ngây người.

Một hình ảnh mơ hồ chiết xuất từ camera đã vẽ ra bảy đến tám phần giống, một lượt miêu tả khá tỉ tỉ lại có thể vẽ ra giống đến chín phần.

Có thể nói, tranh chân dung mà Tống Tư Âm vẽ so với đối tượng kia căn bản chính là một người.

“WOA” Nhìn ảnh chụp cận cảnh nghi phạm, đáy lòng Tống Tư Âm phát sinh cảm giác tự hào cho chính mình.

“Thật tốt quá! Có thể hỗ trợ được công việc của chị rồi!”

“không, cái này không phải phạm trù hỗ trợ.”

Hạ Lam ngừng một chút, bỗng chốc, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn.

“Em đối với nghề nghiệp họa sư có độ phù hợp rất cao.

Vừa hay thời điểm này chắc là cũng đến lúc đi làm thực tập sinh rồi nhỉ? Em có hứng thú tới công tác thử tại cơ quan công an không?”

“Nếu em đồng ý tới đó, tôi có thể mang em theo mà truyền kinh nghiệm, thành tích khảo xương của tôi cũng không tồi.” Khi trò chuyện đến đây, dường như Hạ Lam đã khôi phục tình trạng bình thường, rất bình tĩnh, thong dong.

Nghe vậy, ánh mắt Tống Tư Âm có tia mờ mịt.

Cô hơi gật gật đầu rồi lắc lắc đầu.

Ngập ngừng khoảng lâu sau mới do dự trả lời.

“Kỳ thật......!em cũng không biết sau này em sẽ làm nghề gì.

Lúc trước lựa chọn trở thành sinh viên mỹ thuật chỉ đơn thuần do muốn vẽ tranh mà thôi.

Vốn chưa từng nghĩ tương lai sẽ dùng nó để làm gì.”

Hạ Lam chẳng mảy may nôn nóng vẫn nhàn nhạt đáp.

“Không sao, nếu về sau em muốn phát triển tương lai theo hướng này, cứ liên hệ tôi!”

“Dạ, em biết rồi a!” Vừa dứt lời, Tống Tư Âm tựa hồ ý thức được có cái gì đó sai sai vội lắc lắc đầu.

Cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Chẳng phải đang nỗ lực an ủi chị ấy sao?

Như thế nào mà từ an ủi người ta lại thành người ta giới thiệu việc làm cho cô rồi?

“Ai da! Em tương lai làm công việc gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là chị! Chị ơi, tâm tình chị bây giờ đã ổn chưa? Có thể đi ngủ được chưa? Có việc gì em có thể thay chị hoàn thành nữa không?”

Ánh mắt sắc bén của Hạ Lam nhìn lướt qua miệng vết thương trên cổ Tống Tư Âm, tâm tình trở nên phức tạp.

Cô lắc đầu nhè nhẹ.

“Tôi không sao cả, bây giờ đã bình tĩnh như bình thường rồi.”

“Chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có công việc cần xử lý.” Nói xong, Hạ Lam xoay người nằm lên giường, đắp chăn.

Cơ thể bất giác cuộn tròn lại.

Rõ ràng là người có vóc dáng cao gầy bây giờ lại cuộn tròn giống hệt đứa trẻ nhỏ thiếu hụt cảm giác an toàn.

Nhìn thấy cảnh này, Tống Tư Âm có chút đau lòng.

Nhưng mà......!Hạ Lam đã từ chối ý kiến của cô rồi.....

Tựa hồ nhớ tới cái gì, hai mắt Tống Tư Âm sáng bừng lên, thuận tay lôi di động ra rồi như tìm kiếm gì đó.

Giây tiếp theo, tiếng nhạc du dương từ điện thoại vang vọng khắp phòng.

Sau đó là tiếng hát dịu dàng của Tống Tư Âm.

“Tôi nguyện ý vì người, tôi nguyện ý vì người......”

Cô hát bài ấy với hy vọng giọng ca của mình có thể an ủi phần nào vết thương lòng của Hạ Lam.

Tuy nhiên, thực đáng tiếc Tống Tư Âm không biết nhiều bài hát cỗr vũ, an ủi hay truyền động lực.

Bài “Tôi nguyện ý” là một trong số ít những thứ cô biết.

Dù thật ra đây là bản tình ca nhưng mà làn điệu rất nhẹ nhàng, ca từ cũng thâm tình.

Dùng nó để an ủi người khác hẳn là.....!không có vấn đề gì đi? Tống Tư Âm nói thầm trong lòng song cũng chẳng để ý đến những vấn đề đó nữa.

Cô tiếp tục cất lời hát khe khẽ.

Bỗng dưng, cơ thể Hạ Lam hơi run, cô mở đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn người đối diện.

Chẳng lâu sau, cô lại nhắm đôi mắt ấy lần nữa giống như đã chịu cho phép Tống Tư Âm cất tiếng hát bên cạnh mình.

Khoảng mười phút sau, giọng hát của Tống Tư Âm nhỏ dần xuống, tiếng hít thở của Hạ Lam đồng thời trở nên đều đều.

Tống Tư Âm thở phào nhẹ nhõm, vươn tay cầm lấy ly nước trên tủ phía đầu giường, một hơi uống sạch.

Lần tới, cô sẽ không bao giờ, không bao giờ hát ru người khác ngủ nữa!

Cổ họng rất đau, rất khó chịu!

Đêm này quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, vì thế nên bây giờ Tống Tư Âm vô cùng buồn ngủ.

Cô rón rén nằm xuống bên cạnh Hạ Lam song vẫn cố gắng để mình nằm cách xa đối phương một chút, sợ mình sẽ vô tình quấy rầy người ta.

Nhưng khi nhìn hình ảnh Hạ Lam cuộn tròn trong đơn độc, Tống Tư Âm do dự chủ kiến khác.

Thật lâu sau, cô khẽ vươn tay, chạm vào người Hạ Lam, kéo vào lồng ngực của mình.

Ngữ điệu thủ thỉ dịu dàng đến lạ: “Chị ơi, đừng sợ hãi nữa!”

“Em sẽ luôn ở đây, bất luận kẻ gian ác nào cũng không thể tổn thương chị thêm đâu!”.