Thẩm Lật quỳ trong từ đường đến hơn nửa đêm, suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không ra được manh mối nào. Quá nửa đêm, anh ngủ gục dưới đất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân anh đau nhức mệt mỏi, cuống họng sưng tấy, mũi ngứa. Anh chậm rì rì bò dậy, cả người cảm giác không còn sức lực, đoán chừng là bị cảm.
Trời vẫn còn sớm, chưa tới sáu rưỡi, thím Lý đã chăm chỉ đến làm bữa sáng. Thẩm Lật cảm thấy không thoải mái, chào hỏi thím Lý một chút, báo lại anh không ăn sáng rồi trở về phòng, ngủ thiếp đi.
Thẩm Tùng Lễ ra nội quy nghiêm ngặt, không bao giờ ngủ nướng, cũng không cho người nhà ngủ nướng. Sáng sớm, ông đã ngồi đợi bên bàn ăn. Mười phút sau, Tưởng Mộng Khiết bế Thẩm Nam từ trên tầng xuống, ngồi vào bàn, chỉ còn Thẩm Lật mãi không thấy đâu. Ông cho là Thẩm Lật ngủ nướng, sắc mặt ông không tốt lắm, thấy thím Lý bưng đồ ăn lên liền hỏi: “Thẩm Lật còn chưa dậy sao?”
Thím Lý cười nói: “Cậu ấy dậy từ sớm, chưa đến sáu rưỡi tôi đã thấy cậu ấy đi từ bên ngoài về. Cậu ấy dặn không ăn sáng, lúc này đang ở trên tầng.”
Thẩm Tùng Lễ nghĩ đến việc mình để Thẩm Lật quỳ ở từ đường đêm qua, chẳng nhẽ hôm qua anh đã ở lại cả đêm trong từ đường? Nghĩ tới đây, ông không thể ngồi yên, đứng dậy lên tầng.
Cửa phòng Thẩm Lật không khóa, Thẩm Tùng Lễ gõ hai lần không nghe thấy anh đáp lời, đẩy cửa đi vào. Thẩm Lật chưa thay đồ, vẫn mặc nguyên bộ quần áo tối hôm qua. Anh nằm trên giường ngủ ngon lành, chăn cũng không đắp, hai má đỏ bừng một cách bất thường.
Thẩm Tùng Lễ nhíu mày, vươn tay sờ thử trán Thẩm Lật. Nóng đến dọa người.
Anh bị sốt.
Thẩm Tùng Lễ xuống tầng nhờ thím Lý tìm giúp hộp thuốc. Thím Lý lộ vẻ khó xử: “Tôi cũng không biết, bình thường tôi không làm việc ở đây. Lật Lật tự sống một mình…”
Thẩm Tùng Lễ nghe vậy, tâm trạng hoảng hốt. May mà hôm nay ông ở đây, nếu không Thẩm Lật có bị sốt đến chết cũng sợ là không ai biết.
Thẩm Tùng Lễ nhờ thím Lý đến nhà vị đại phu chân đất trong thôn mua thuốc hạ sốt, bản thân ông thì ở nhà tìm hộp thuốc.
Tưởng Mộng Khiết thấy chồng mình từ sáng đã phải lăn lộn, thậm chí ăn không ngon, tâm trạng oán hận Thẩm Lật càng ngày càng nhiều. Nghĩ tới chuyện không vui đêm qua, cô không thèm cãi nhau với chồng nữa, bế Thẩm Nam vào trong lòng đút cơm. Thấy Thẩm Nam ăn không được nhiều, cô cũng nếm thử một miếng, thái độ ghét bỏ thả thìa xuống. Vừa nghĩ tới lúc mới đến đây bị khinh bỉ, lại nhận về sự lạnh lùng của chồng, con gái ăn cũng không đủ no, cô cảm thấy vô cùng oan ức, hai mắt đỏ bừng, ôm con khóc nức nở.
Cô vừa khóc, Thẩm Nam cũng khóc theo. Thẩm Tùng Lễ lục tung ngăn kéo vẫn không tìm được hộp thuốc, trong lòng vô cùng buồn bực. Hai mẹ con cô cùng khóc, ông lại càng bực hơn, không khỏi bắt đầu nghĩ lại, lúc trước ông rốt cục thấy cô tốt ở điểm nào, chắc chắn là bị ma quỷ xui khiến cưới cô.
Thẩm Tùng Lễ cáu kỉnh không muốn ở cùng phòng với hai mẹ con, đi lên phòng ngủ chính trên tầng, tìm một cái khăn sạch, thấm nước rồi đắp lên trán Thẩm Lật. Ông dùng phương pháp cổ xưa nhất để giúp Thẩm Lật hạ nhiệt độ.
Ông nhìn dáng vẻ Thẩm Lật bệnh đến rối tinh rối mù, càng thêm quyết tâm, nhất định không thể để anh tiếp tục ngẩn ngơ, sống một mình một chó đến dọa người như này. Ông sợ một ngày nào đó nhận được tin đứa con trai duy nhất của mình chết tại nhà, xác bị chó gặm…
Thím Lý mua thuốc hạ sốt về, Thẩm Tùng Lễ đánh thức con trai. Thẩm Lật sốt cao toàn thân đau ê ẩm, đầu choáng váng, anh dựa vào phản xạ của bản thân cố gượng dậy uống thuốc, xong xuôi lại nằm xuống ngủ thiếp đi.
Buổi trưa, Thẩm Lật hạ sốt. Cơ thể anh yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, ăn không ngon, miễn cưỡng ăn vài thìa cháo hoa rồi lại nằm trên giường ngủ đến không biết trời đất.
Cả buổi chiều Thẩm Lật sốt cao nhiều lần, giằng co suốt một ngày đến Thẩm Tùng Lễ cũng kiệt sức.
Đến tối, cơn sốt của Thẩm Lật giảm bớt, tinh thần của anh cũng khá lên. Anh đang ngồi một mình đọc sách trên giường thì điện thoại đổ chuông. Cố Dịch gọi tới, lại là một cuộc gọi video.
Thẩm Lật biết sắc mặt của mình không tốt, rất dọa người. Anh không dám nhận cuộc gọi video của Cố Dịch, anh sợ hắn lo lắng. Vì vậy, anh kiên nhẫn chờ cuộc gọi video tự kết thúc. Cố Dịch kiên trì, gọi lại vài ba cuộc, lúc sau điện thoại mới yên tĩnh lại.
Thẩm Lật cầm đồng hồ đeo tay, nhẩm tính qua hai, ba phút mới bấm gọi cho Cố Dịch. Đầu bên kia ngay lập tức bắt máy.
Thẩm Lật làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Em mới vừa đi vệ sinh, không mang theo điện thoại, anh kết thúc công việc rồi à?”
Cố Dịch không nghi ngờ, nhưng lại phát hiện có kẽ hở: “Giọng của em không đúng lắm, em bị ốm?”
Thẩm Lật: “Không có chuyện gì, chỉ bị chút cảm mạo. Mùa xuân hay bị cảm lắm.”
Cố Dịch “À”, không biết hắn có tin hay không, dặn dò anh ăn uống đầy đủ và uống thuốc.
Thẩm Lật: “Biết rồi biết rồi, đừng nói về em, khi nào phim của anh đóng máy?”
Cố Dịch thở dài, “Còn ba tháng nữa.”
Thẩm Lật ôm gối trở mình, nghe vậy có chút ủ rũ nhưng không muốn lộ ra ngoài, miễn cưỡng vui vẻ nói: “Ôi, còn phải yêu xa ba tháng nữa. Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp(1), lần sau gặp anh, em không phải sẽ bị anh mê chết à.”
(1) Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp là một mệnh đề nổi tiếng trong mỹ học. Nó nói rằng con người phải duy trì những khoảng cách cụ thể và thích hợp, chẳng hạn như khoảng cách thời gian, khoảng cách không gian và khoảng cách tâm lý trong quá trình thẩm mỹ đánh giá vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp xã hội và vẻ đẹp nghệ thuật. nó sẽ ảnh hưởng và tác động đến hiệu quả thẩm mỹ của chủ thể thẩm mỹ. Từ nhà thơ hiện đại nổi tiếng Hoàng Dĩnh. (theo Baidu)Cố Dịch thấp giọng cười: “Anh tưởng mỗi lần nhìn thấy anh là em đều bị anh mê chết.”
Thẩm Lật cười, mắng một câu không biết xấu hổ. Hai người cười ngốc một trận. Tiếng cười dần dần biến mất, khóe miệng anh rũ xuống, im lặng dần lan ra, trong loa chỉ còn mơ hồ tiếng hít thở của đối phương, không có ám muội lượn lờ, chỉ có nỗi nhớ day dứt không nói nên lời. Một loại ấm ức nhàn nhạt, tâm tư chua chua ngọt ngọt hiện lên trong tim hai người.
Viền mắt hơi ửng hồng, khóe mắt dần dần ẩm ướt. Cảm giác chua xót khiến ai đó mềm lòng, giọng nói như làn điệu kéo dài. Ai đó không muốn nói ra ấm ức cùng nỗi nhớ trong từng âm điệu bất đồng. Suy nghĩ trở nên mâu thuẫn giữa việc muốn trấn an đối phương, với khát khao đối phương thêm cưng chiều, yêu thương mình.
Đôi tình nhân nhỏ đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, vừa gặp gỡ không lâu đã phải đối mặt với ba tháng xa cách, nỗi xót xa nhớ nhung không biết giãi bày nơi đâu.
Thẩm Lật cắn môi dưới, hai mắt đau nhức. Bệnh tật khiến con người yếu đuối, tình yêu khiến con người khó chịu. Anh lại đặc biệt chịu đựng cả hai cùng lúc. Chớp mắt một cái, một hạt đậu kim châu lăn xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, vừa ấm ức vừa ngọt ngào: “Em nhớ anh…”
Thẩm Lật không biết Cố Dịch có nghe thấy không. Một mặt không muốn hắn nghe thấy, mặt khác lại muốn hắn nghe thấy. Da mặt anh mỏng, tính tình lạnh lùng, từ nhỏ anh đã không làm nũng để được nuông chiều như đứa trẻ khác, đây chính là sự thanh cao đáng tự hào của anh. Ngược lại, trong lòng anh, yêu thương nhung nhớ cuồn cuộn, hy vọng được người yêu nâng niu, yêu chiều. Đây là tâm tư ngọt ngào nho nhỏ của anh.
Cố Dịch tự nhiên nghe thấy được.
Hắn nhất thời thở gấp, hận không thể bay về ngay lập tức, ôm người vào lòng, thì thầm an ủi hoặc trở mình hạ xuống một nụ hôn triền miên.
“Anh cũng nhớ em.”
Hai người thủ thỉ trò chuyện hồi lâu, không biết ai chìm vào giấc ngủ trước, sáng sớm tỉnh lại điện thoại đã tắt máy vì hết pin.
Vào ngày giỗ Thẩm Tôn Nhất, Thẩm Lật lê lết thân thể ốm yếu xuống tầng hoàn thành các nghi lễ, vẫn không hé răng một lời.
Thẩm Nam thuận lợi thêm tên vào gia phả. Thẩm Tùng Lễ mời một vài vị trưởng bối có họ hàng xa trong thôn đến chủ trì.
Một phen nghênh đón tiễn đưa đến tận lúc chạng vạng Thẩm Lật mới được nghỉ ngơi. Hằng năm, tâm trạng Thẩm Lật vào dịp này đặc biệt tệ. Năm nay có lẽ vì bị bệnh, anh cảm nhận tâm tình của mình không sâu sắc lắm, chỉ thấy chóng mặt, chân tay bủn rủn, khi sờ đến trán thì đã phát sốt.
Ngày giỗ của ông nội, anh không thể vắng mặt. Anh trở về phòng tìm một viên thuốc hạ sốt để uống, rồi quay lại túc trực cho đến khi kết thúc.
Người anh rất đau, rất mệt nhưng anh không muốn trở về ngủ. Thẩm Lật ngồi trên phiến đá cạnh cửa, nhìn mặt trời dần lặn xuống đến khi biến mất hẳn.
Anh vẫn nhớ khi còn nhỏ, ông nội đã bế anh ngồi ở vị trí này, kể cho anh nghe những câu chuyện, đạo lý và những điển tích trong sử sách…
Viền mắt Thẩm Lật nóng rực, chua xót. Hai mắt rưng rưng phủ lên màng nước mỏng, nhìn cái gì cũng mơ hồ, như cõi hư ảo.
Thẩm Lật không biết mình đã ngồi bao lâu. Gió mùa xuân nhẹ nhàng ấm áp vốn khiến người thoải mái, nhưng lúc này gió thổi qua lại khiến anh thấy lạnh, không biết do gió trở lạnh hay người anh quá nóng. Trong đầu anh vừa nghĩ đến ông nội, một bóng người cao lớn liền xuất hiện trước mặt. Anh không nhìn rõ mặt người kia, nghĩ rằng mình sốt đến hồ đồ rồi mới thấy bóng ma này. Nhưng bóng người kia lại bước nhanh hai bước, kéo anh đứng lên, vòng tay ôm anh thật chặt.
Đây là một cái ôm mang theo hơi lạnh, nhưng vòng tay ôm thật rộng, thật mạnh mẽ, mang lại cho Thẩm Lật cảm giác an toàn vô tận.
Thẩm Lật ngửa đầu nhìn nét mặt người đàn ông này. Hơi nước trên mắt khiến anh không nhìn rõ. Mãi đến khi đôi bàn tay to lớn lau đi nước mắt trên khóe mắt anh, khuôn mặt anh tuấn mà anh sáng nhớ chiều mong mới hiện rõ trong mắt.
Giọng Cố Dịch nhỏ nhẹ, trầm thấp: “Tại sao phát sốt mà vẫn ngồi ở cửa? Không muốn sống nữa sao?”
Thẩm Lật dựa vào người Cố Dịch, chỉ dụi dụi vài cái vào vai Cố Dịch, không lên tiếng.
Cố Dịch quấn chặt người trong chiếc áo gió lớn của mình, “Em đang đợi anh à?”
Thẩm Lật nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Cố Dịch: “Chúng ta vào nhà nhé?”
Thẩm Lật lắc đầu, “Cha ở bên trong.”
Cố Dịch cau mày: “Tại sao ông ấy trở lại?”
Giọng Thẩm Lật yếu ớt: “Hôm nay là ngày giỗ của ông nội.”
Cố Dịch cố ý siết chặt anh: “Tại sao không nói với anh, không thông báo cho ông cụ là có cháu rể đến tế bái?”
Thẩm Lật cười nhẹ đấm hắn một cái, nhưng cánh tay anh vừa đau vừa yếu: “Da mặt anh dày thật đấy.”
Thẩm Lật: “Sao anh lại trở về?”
Cố Dịch thấp giọng nói, cúi đầu ghé sát vào tai Thẩm Lật, “Ngày hôm qua, ai khóc thút thít nói nhớ anh?”
Thẩm Lật bị sốt đến khó chịu, nói chuyện hay phản ứng cũng chậm rì rì: “Ai vậy? Dù sao cũng không phải em.”
Cố Dịch mỉm cười, cảm thấy có lỗi với anh, “Em uống thuốc chưa?”
Thẩm Lật gật đầu: “Em uống rồi.”
Cố Dịch nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta không thể vào nhà sao?”
Thẩm Lật lắc đầu nói: “Anh đừng đi vào, em sợ nếu anh đi vào, em cuối cùng không nhịn được, bị ông ấy phát hiện.”
Cố Dịch cười khẽ: “Em không nhịn được cái gì?”
Thẩm Lật nhìn Cố Dịch nói: “Không nhịn được nhìn anh, không nhịn được nghĩ tới anh, không nhịn được ôm anh một cái.”
Cố Dịch: “Ông ấy sẽ phản đối chúng ta sao?”
Thẩm Lật chậm rãi nói: “Ừ, nhưng em không quan tâm lắm.”
Cố Dịch cúi đầu hôn lên trán anh: “Đừng lo lắng, cứ từ từ, sẽ không thể nào tệ hơn mười năm trước đâu.”
Thẩm Lật gật đầu, “Lần này anh có thể ở đây bao lâu?”
Cố Dịch dừng một chút, “Một giờ.”
Hết chương 34