Hái được đầy một rổ dâu, hai người đi loanh quanh trên núi để hái nấm. Vì phải tìm nấm nên cả hai đều đi chậm quan sát kỹ. Kỳ lạ là dọc đường đi không phát hiện một cái bẫy thú nào, không biết do thôn dân lên núi dọn dẹp hay gần đây mấy người ngoại địa kia không dám đến làm bậy nữa.

A Dương đi mấy bước, đột nhiên chạy đến bên đường ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn cái gì đó.

Thẩm Lật tò mò đi tới, “Tìm được nấm?”

A Dương lắc đầu, hướng về một phía chỉ chỉ: “Một cái ví tiền.”

Thẩm Lật mở miệng: “Nếu như hôm nay là ngày may mắn của anh, sau khi xuống núi đi mua vé số đi.”

A Dương lắc đầu, thần sắc có chút nghiêm trọng, nói nhỏ: “Có chút không đúng lắm, cậu nhìn kỹ mà xem.”

Thẩm Lật vừa nghe đã sinh ra linh cảm không lành. Anh nghiêng người về phía trước, nhìn kỹ hơn. Đó là một chiếc ví nam màu đen bình thường, là mẫu ví cũ từ nhiều năm trước, đường viền đã bị sờn.

Trên bề mặt màu đen có những vết sơn nhỏ đã khô, nhìn qua giống như…vết máu. Cỏ xung quanh có dấu vết bị dẫm đạp, một vài nhúm cỏ cũng có vết máu tương tự. Tuy nhiên, vết máu rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

A Dương quay đầu liếc nhìn Thẩm Lật, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý.

Thẩm Lật chỉnh máy quay về phía trước, mỉm cười: “Xin lỗi mọi người, lần này ra ngoài mình quên mang theo cục sạc dự phòng, điện thoại di động của mình sắp hết pin rồi. Buổi livestream hôm nay của chúng ta dừng lại ở đây nhé. Còn có một phần trăm pin nên mình sẽ không nói nhiều nữa, những đoạn quay còn lại mình sẽ chỉnh sửa và đăng trên Weibo. Được rồi, A Dương, hẹn gặp lại các bạn.”

(Vui lòng không mang truyện ra khỏi trang blog https://bunntuki.wordpress.com/)

Đóng giao diện livestream, cùng A Dương ngồi xổm xuống nơi chiếc ví xuất hiện, Thẩm Lật lo lắng hỏi: “Mọi chuyện sẽ không thực sự như chúng ta nghĩ chứ?”

A Dương nghển cổ nhìn xuống khu đất phía dưới bị cây cối che chắn, không nhìn thấy gì, “Phía dưới là địa hình gì?”

Thẩm Lật quen thuộc với mảnh rừng này, buột miệng nói: “Nếu có người từ đây rơi xuống, e rằng lành ít dữ nhiều. Phía dưới có một cái kênh rất sâu. Nguyên nhân chính do đây không phải là một con dốc thoai thoải, địa hình rất dốc lại rất cao.”

Lông mày cả hai càng nhíu chặt hơn, A Dương hỏi: “Có thể xuống xem một chút không?”

Thẩm Lật suy nghĩ một chút, “Có thể, nhưng chúng ta phải đi vòng từ bên kia.”

A Dương: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử.”

Thẩm Lật: “Tôi sợ rằng chiếc ví này không thể di chuyển được. Trong trường hợp thực sự xảy ra chuyện gì, cần phải bảo vệ hiện trường.”

A Dương: “Nếu người khác nhặt mất thì sao? Hay là chụp ảnh lưu lại đi”.

A Dương chụp ảnh chiếc ví và cảnh vật xung quanh bằng điện thoại di động của anh ta, sau đó theo Thẩm Lật đi vòng xuống. Đường đi rất dài, phải đi vòng một đoạn xa.

Con kênh mà Thẩm Lật nói sâu hơn một mét, có những tảng đá gồ ghề, cây cối xung quanh mọc rậm rạp, xen lẫn dày đặc.

Cả hai vịn một thân cây leo xuống đáy kênh, ngó dọc con kênh dài.

Đáy kênh không bằng phẳng, đá lồi lõm, đất sườn núi vừa dốc vừa trũng. Cảnh tượng dưới đáy kênh như vậy, nếu một người có thể sống sót, thở phào nhẹ nhõm khi lăn hết cả con đường xuống, e rằng sẽ bị mấy hòn đá nhô ra này làm cho sứt mẻ.

Cả hai đi được một đoạn thì nhìn thấy một người đàn ông ở phía xa xa, bộ dạng vô cùng thê thảm, trên người đầy vết trầy xước, quần áo rách toạc, nằm trên vũng máu.

Thẩm Lật cách rất xa nhìn thấy cũng sợ đến rùng mình, sắc mặt tái nhợt, cánh tay run rẩy không ngừng. Sắc mặt A Dương cũng hơi tái, anh ta vỗ vỗ vai Thẩm Lật, nhẹ giọng nói: “Đi xem đi.”

A Dương can đảm hơn, bước tới kiểm tra hơi thở của người đàn ông, sau đó quay lại nhìn Thẩm Lật lắc đầu.

Sắc mặt Thẩm Lật ngày càng khó coi, dường như không thể cất bước đến gần thi thể kia.

Thẩm Lật lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Cảnh sát ập đến hiện trường, đưa cả hai đi lấy lời khai.

Người chết dường như là một cán bộ kiểm lâm, thời gian tử vong vào khoảng ban đêm. Nguyên nhân tử vong do bị đánh vào đầu. Sau khi chết, người này mới bị ném xuống núi.

Sau khi lấy xong lời khai, hai người trở về nhà.

A Dương cảm thấy Thẩm Lật không ổn, theo về nhà anh.

Sắc mặt Thẩm Lật không tốt lắm, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi không sao, lần đầu tiên nhìn thấy xác chết thê thảm như vậy nên có chút sợ hãi.”

A Dương: “Thật sự không sao? Tôi đi rồi, buổi tối cậu còn dám ngủ một mình không?”

Thẩm Lật: “Tôi có thể ôm Tart.”

A Dương: “Thôi đi, để tôi ở lại đây với cậu một tối.”

Hai người loanh quanh trên núi cả buổi sáng, sau đó lại đến đồn cảnh sát một lúc, giờ cũng đã lỡ giờ cơm. Hơn nữa, với những gì đã thấy trên núi, Thẩm Lật cũng chẳng còn cảm giác thèm ăn. Thẩm Lật không muốn ăn nhưng cũng không thể để cho A Dương nhịn đói theo, khẽ hỏi: “Buổi trưa anh muốn ăn gì, tôi nấu cho anh. Cá sóc chua ngọt để buổi tối làm. Giờ mà nấu thì phải đến tối mới được ăn.”

A Dương vốn dĩ không muốn ăn, nhưng nhìn Thẩm Lật như vậy, A Dương quyết định tìm cho anh việc gì đó làm để phân tán sự chú ý, “Tôi muốn ăn mì sốt Jjajangmyeon.”

Thẩm Lật đáp ứng: “Được, chờ chút.”

Thẩm Lật lấy thịt băm trong tủ lạnh ra, rửa sạch hành lá, hành tây, gừng, tỏi và dưa chuột.

Hành tây cắt hạt lựu, gừng bóc vỏ và băm nhuyễn, tỏi và hành lá băm nhuyễn, dưa chuột cắt nhỏ, để riêng.

Thẩm Lật nấu ăn quanh năm, rèn luyện kỹ năng dùng dao rất tốt, cắt nhanh và đều, một lúc là chuẩn bị xong mọi thứ.

Anh làm nóng chảo rồi cho dầu vào, cho thịt băm vào xào cho chín vàng, trút gừng băm, tỏi băm, hành lá băm nhỏ vào xào cho thơm. Mùi thơm tỏa dần khắp bếp. Sau đó Thẩm Lật cho muối, tương nhạt, tương đậm, tương ngọt, cuối cùng cho bột ngũ vị hương vào xào một lúc.

Thẩm Lật không ngừng động tác, đảo đi đảo lại. Nhiệt độ trên chảo cao, trên chóp mũi Thẩm Lật đã sớm xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Lật cẩn thận điều chỉnh lửa, xào một lúc lại thêm nửa bát nước, chờ nước sôi, đậy vung đun nhỏ lửa trong mười phút.

(Vui lòng không mang truyện ra khỏi trang blog https://bunntuki.wordpress.com/)

Thẩm Lật cho nước vào một chiếc nồi khác để đun mì. Vì tâm tư đều đặt trên bếp, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện trên núi, người Thẩm Lật ra đầy mồ hôi như đã hút đủ dương khí, cảm xúc sợ hãi cũng tan biến.

Ngay khi sợ hãi qua đi, tất cả phản ứng sinh lý bình thường trên cơ thể đều quay trở lại. Bị mùi nước tương dụ dỗ, bụng Thẩm Lật phát ra tiếng kêu ùng ục.

Anh đơn giản làm thêm một phần mì, may sao anh đun đủ nước sốt.

Mì đun chín được vớt ra, cho vào hai cái tô lớn. Lúc này nước sốt trong nồi còn lại cũng gần chín, Thẩm Lật mở nắp nồi ra xem, thịt ngấm màu nâu óng của nước sốt. Mùi hương bay ra khiến bụng Thẩm Lật lần thứ hai kêu ùng ục. Anh tắt bếp, cho nước sốt ra khỏi nồi.

Đầu tiên Thẩm Lật gắp hai phần dưa chuột cắt nhỏ đặt lên một bên mặt mì, bên kia phủ sốt. Hai bát mì xào thơm ngon hấp dẫn đã được ra lò.

Thẩm Lật gọi A Dương đến bê bát.

Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, A Dương nhìn sợi mì nâu óng, béo ngậy mà nuốt nước miếng, dùng đũa khuấy đều nước sốt và sợi mì, cắn một miếng to cũng không lo bị nóng.

Ăn ngon! A Dương sung sướng hé đôi mắt đang híp lại như hai sợi chỉ, giơ ngón tay cái với Thẩm Lật. Trên miệng anh ta mải gắp mì, còn không có thời gian để nói.

Thẩm Lật thấy A Dương động viên, trong lòng vui vẻ. Dáng vẻ A Dương ăn một gắp mì lớn cũng khiến cho Thẩm Lật thêm cảm giác thèm ăn. Hai bát mì nhanh chóng được hai người ăn sạch sành sanh. Mì nóng hầm hập vào bụng, trên người Thẩm Lật đổ một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác rất thoải mái.

Thẩm Lật bây giờ đã ăn no bụng, thân thể ấm áp thoải mái, không sợ chuyện trên núi nữa.

Thấy vẻ mặt của anh trở lại tự nhiên, A Dương lại tiếp tục nói chuyện và cười đùa, biết Thẩm Lật không sao nên A Dương cũng yên tâm. Dù vậy, A Dương vẫn không có ý định rời đi đêm nay. Thẩm Lật ở lại một mình, ngộ nhỡ trong đêm bị cái gì dọa sợ, tình huống xấu đi thì biết làm sao bây giờ.

Sau khi ăn xong, A Dương chủ động rửa bát, hỏi mượn Thẩm Lật quần áo. A Dương vào phòng cho khách tắm rửa, lên giường đánh một giấc ngon lành.

Thẩm Lật nhất thời không ngủ được, anh đến phòng tranh ngồi vẽ. Vẽ tranh giúp Thẩm Lật bình tĩnh lại.

Buổi tối Thẩm Lật làm cá sóc chua ngọt cho A Dương như đã thỏa thuận. A Dương ngủ ở nhà Thẩm Lật một đêm, thấy Thẩm Lật không gặp ác mộng, ban đêm ngủ rất ngon, trong lòng anh ta cũng yên tâm hơn. Ngày hôm sau, A Dương vội vã trở về studio, nói là có chút việc cần xử lý.

Những chuyện trên núi dường như chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, yên ả và thanh bình như dòng nước chảy.

Người gây ra những gợn sóng cho hồ nước trong tim Thẩm Lật gần đây dường như đang bế quan. Lần cuối cùng Thẩm Lật nói chuyện với hắn đã là mười ngày trước.

Mặc dù Cố Dịch không nói gì, Thẩm Lật vẫn có thể phát hiện việc quay phim của Cố Dịch gặp khó khăn.

Trong cuộc trò chuyện hàng ngày, Thẩm Lật có thể cảm nhận được trạng thái của Cố Dịch. Hợp tác với nhiều đàn anh, dưới sự va chạm về kỹ năng diễn xuất, Cố Dịch càng trở nên căng thẳng hơn. Đôi khi, sự kiêu ngạo khiến Cố Dịch tự đặt ra những yêu cầu khắt khe cho chính mình. Cố Dịch đang không ngừng trau dồi kỹ năng diễn xuất và cảm xúc của bản thân. Cố Dịch đã tiến bộ hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn chưa hài lòng. Khoảng thời gian này Cố Dịch như rơi vào bình cảnh. Lần cuối cùng hai người gọi video, Cố Dịch dù cố che giấu sự uể oải, Thẩm Lật vẫn nhìn ra tơ máu trong mắt hắn.

Thẩm Lật rất lo lắng cho cơ thể của Cố Dịch, nhưng anh không nói bất cứ điều gì về việc chú ý giữ gìn sức khỏe. Nếu Cố Dịch muốn anh cảm thấy hắn đang rất tốt thì cứ để vậy đi. Giờ anh có dặn Cố Dịch tự chăm sóc mình, hắn chắc chắn cũng không nghe lọt.

Bên người Cố Dịch có Tiểu Trương và Tiểu Trần đều là người đáng tin cậy. Chăm sóc Cố Dịch là một phần công việc của họ, Thẩm Lật không cần lo lắng quá nhiều. Anh sợ nếu mình dặn dò quá nhiều sẽ càng tăng thêm áp lực cho Cố Dịch, hắn đã quá mệt rồi.

Hôm nay rảnh rỗi Thẩm Lật làm một chút tương thịt bò. Miếng thịt bò tươi mềm, nước sốt cay thơm, nấu một nồi cơm trộn cùng là Thẩm Lật có thể ăn ngay một bát, không cần xào rau.

Anh dùng cả miếng thịt bò làm tương. Nghĩ đến bản thân không ăn hết, Thẩm Lật kiếm vài lọ thủy tinh đổ đầy, dắt theo Tart đi biếu các ông bà, chú thím hay chăm sóc mình.

Nhà cuối cùng là nhà ông Trương. Ông cụ Trương thích Tart nhất. Ông nói con chó này có linh tính, hiểu được tiếng người nên Thẩm Lật thường gửi Tart ở nhà ông Trương mỗi khi đi ra ngoài.

Nhà ông Trương đang có khách, là một bác trai ở trong thôn. Hai người đang uống trà tán gẫu, thấy Thẩm Lật đến liền bảo anh ngồi xuống trò chuyện.

Thẩm Lật chào hỏi, đưa đồ cho bà An, vợ ông Trương.

Bà vui vẻ nhần lấy đồ, mở ra ngửi rồi cười khen: “Con thật khéo tay. Đồ ăn con làm là ngon nhất. Con đợi đấy. Bà có mấy món hải sản mới về đây, con cầm một ít về, lát nữa ông nhà ta cũng đỡ phải chạy đi chạy lại.”

Thẩm Lật mỉm cười đáp lại, nhưng không từ chối, anh đã quen với cách sống này rồi. Khách sáo quá lại khiến người ta đau lòng. Đoạn đường anh đi về, chiếc túi vốn mang theo tương thịt bò đã đổi thành đồ vật do các gia đình khác cho.

Túi đồ có trái cây tươi, rau, một miếng thịt cừu, thậm chí còn có một tấm vải bông bố mới.

Bà An nhét cho Thẩm Lật một túi nhỏ đầy sò và tôm, “Để tạm ở đây, lúc về đừng quên.”

Thẩm Lật gật đầu, bị ông Trương và bác cùng thôn kéo đi tán gẫu.

Sau khi ngồi nghe một lúc, Thẩm Lật mới biết hai người đang nói về sự việc anh tình cờ gặp trên núi nửa tháng trước. Con trai của bác cùng thôn trùng hợp là cảnh sát nên biết nhiều thông tin hơn một chút.

Ông Trương kéo Thẩm Lật hỏi: “Nhóc con, có nghe nói trên núi có người chết không.”

Thẩm Lật gật đầu.

Ông Trương nói với vẻ tiếc nuối: “Thật là độc ác, từ giờ lên núi phải cẩn thận, một mình cháu lên núi cũng phải mang theo chút đồ phòng thân.”

Thẩm Lật cười nói: “Ông ơi, không sao đâu, cháu lớn lên ở trên núi, quen thuộc đường đi, người bình thường không làm gì được cháu đâu.”

Bác trai ngồi đối diện nghe lời này của Thẩm Lật, trên mặt tràn đầy vẻ không đồng tình: “Đừng coi thường, người chết trên núi là kiểm lâm chẳng nhẽ lại không quen thuộc đường núi? Cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Ông Trương nói: “Ầy, đúng là tạo nghiệp, người kiểm lâm đã chết là người ở làng bên. Ông ý sống ở cạnh chỗ ngã tư phía nam. Nhà có đứa con trai bất hiếu. Từ lúc mười tám tuổi nó đã bỏ nhà đi, đến giờ cũng không có tin tức báo về, cũng chẳng gửi tiền về cho bố mẹ. Vợ ông ấy còn bị bệnh ở chân, không đi lại được, cuộc sống chỉ dựa vào đồng lương của chồng. Mọi người nói xem, tương lai bà ý biết sống sao?”

Thẩm Lật nói: “Hoàn cảnh của bà ấy như vậy, thôn không giúp đỡ sao?”

Ông Trương: “Ngược lại, không phải là không có tiền sẽ không sống nổi, mà bà ấy bây giờ mất chồng, con trai không ở bên, thân thể lại không tốt, e là sinh hoạt hằng ngày sẽ không dễ dàng.”

Lông mi Thẩm Lật khẽ rung, hai tròng mắt đỏ hoe. Anh muốn báo hiếu người thân mà không được, người khác có cha mẹ đầy đủ thì lại mặc kệ. Dẫu biết thói đời thường bất công, trong lòng Thẩm Lật vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Ông Trương nhìn hai mắt Thẩm Lật đỏ lên, đoán rằng anh đang nhớ tới ông nội. Ông Trương tiếc cho Thẩm Lật năm đó không kịp nhìn mặt ông nội lần cuối, giờ nghe chuyện người khác không hỏi thăm cha mẹ hẳn trong lòng anh rất khó chịu.

Ngày đó lúc Thẩm Lật trở về, không được ở bên ông nội những giây phút cuối đời khiến lòng anh tan nát. Phần lớn người trong thôn đều lo lắng cho đứa nhỏ này. Thẩm Lật day dứt trong lòng suốt mấy năm nay, người trong thôn cũng đều biết. Ông Trương liếc nhìn bác trai ngồi đối diện, bác trai nhanh chóng đổi chủ đề: “Nghe nói hung thủ giết người là kẻ độc ác lên núi đặt bẫy thú.”

Ông Trương: “Thật to gan, còn dám giết người bằng bẫy thú?”

Bác trai kia thở dài: “Ông ý đi tuần rừng, ăn xong cầm đèn pin đi bộ cho tiêu cơm, gặp phải kẻ đang đặt bẫy thú. Tính tình ông ấy cương trực, thấy vậy thì nổi giận, muốn bắt người lại. Kẻ đặt bẫy là người ngoại địa, vì sợ tội mà nổi lên ác ý, dùng cục đá đánh chết người. Hắn thấy người chết rồi mới biết sợ, kéo lê xác ném xuống đáy kênh để phi tang, xóa sạch dấu vết. Sau đó, hắn nhanh chân bỏ trốn về thành phố H. Hắn không dám ngồi máy bay, không dám đi tàu hỏa vì sợ chứng minh thư lưu vết lại. Hắn quyết định vừa đi xe buýt, vừa đi bộ. Thời điểm bị cảnh sát bắt, hắn đã đi gần sang tới tỉnh khác.”

Ông Trương cảm thán một tiếng: “Mấy người ngoại địa này quá hung ác, vì sợ tội mà dám giết người, tội không thể tha được, nhất định phải tử hình.”

Bác trai nói: “Cũng coi như nhân họa đắc phúc. Kẻ này tình cờ là một tên thủ lĩnh nhỏ của đám người đặt bẫy thú. Hắn đã giải thích tất cả mọi việc, kể cả cách bắt cáo, cách thức bán, địa điểm bán, ai là kẻ cầm đầu, nơi chúng ở. Ngày đó, cảnh sát đến vây bắt đã tóm gọn cả băng nhóm. Lần này bọn chúng kẻ phải phạt tiền thì phạt tiền, kẻ phải ngồi tù thì ngồi tù, đến giờ chúng vẫn đang bị tạm giữ để điều tra, chưa được thả.

Ông Trương chua xót nói: “Đáng đời! Đồ độc ác, Hồ tiên gia phù hộ, các cụ đã nói không được động vào cáo là không thể động, kẻ không nghe lời gặp xui xẻo là đúng. Đúng là coi thường luật trời!”

Thẩm Lật: “Sau này sẽ không còn ai dám lên núi đặt bẫy thú nữa, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận. Cháu không biết bẫy thú đã được dọn hết chưa. Lần trước một người bạn của cháu đã bị bẫy thú kẹp vào chân. Cậu ý là thanh niên cường tráng khỏe mạnh mà cũng bị kẹp nứt xương, người lớn tuổi như các ông các bác càng phải cẩn thận.”

Bác trai ngồi đối diện cười trêu chọc: “Đừng lo, ông Trương của cháu quý trọng tính mạng lắm, còn phải đợi để ôm cháu trai cơ mà. Cháu không thấy ông ấy bước đi đều phải dùng chân dò trước đây này. Ha ha ha.”

Ông Trương bị bác trai trêu chọc thì đỏ mặt: “Tôi có thế đâu, tôi cẩn thận để sống lâu trăm tuổi.”

Thẩm Lật cũng cười theo, anh ngồi nói chuyện cùng hai người thêm một lát rồi rời đi với Tart.

Thẩm Lật trở về nhà, gọi điện thoại cho A Dương, kể cho anh ta những gì mình đã nghe. A Dương cũng cảm thấy đau lòng cho bà cụ mất đi người bạn già, “Chúng ta gặp phải chuyện này cũng coi như có duyện, hay là gửi cho bà cụ một ít tiền, nói là con trai bà cụ gửi.”

Thẩm Lật: “Cũng được.”

Kể từ hôm Thẩm Lật nghe chuyện về ông cụ làm kiểm lâm, nhiều ngày sau anh vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trong một lần Cố Dịch gọi video cho Thẩm Lật, anh kể ngắn gọn chuyện này cho hắn. Anh không nhắc tới việc chính mình là người phát hiện thi thể, sợ hắn lo lắng. Anh chỉ giả bộ mình là người nghe chuyện mà cảm thán vài câu.

Cố Dịch an ủi mấy câu, Thẩm Lật có thể nhận ra tâm trạng Cố Dịch đã tốt hơn nhiều. Anh đoán hắn đã tìm ra cách vượt qua bình cảnh.

Thực ra kể từ lần trước đến thăm Cố Dịch, anh đã cảm thấy Cố Dịch có chút không ổn. Cố Dịch vẫn là Cố Dịch nhưng trên người hắn dường như có điều gì khang khác.

Giống như chuyện xấu hổ mà Cố Dịch đã làm khi ôm anh trong khách sạn hôm đó, hành động đó không giống với Cố Dịch.

Mặc dù Cố Dịch là kẻ mặt dày nhưng Thẩm Lật biết sâu thẳm trong tim hắn vẫn là một xử nam ngây thơ…Mà sự việc trong khách sạn hôm đó… Hành động đó thực sự không giống với đẳng cấp của Cố Dịch.

Cố Dịch như thể đồng thau bị đốt cháy giai đoạn thành vương giả, cảm giác bất hợp lý vô cùng rõ ràng.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Lật tự dưng cảm thấy rợn tóc gáy. Anh cảm thấy trên người Cố Dịch như thể có thêm dấu vết của một người khác.

Thẩm Lật càng nghĩ càng thấy tê cả da đầu, anh gọi điện cho A Dương. A Dương nghe xong nói: “Tôi nghe nói có một cách diễn khiến diễn viên đồng cảm với nhân vật, nói rõ hơn thì khả năng lúc đó Cố Dịch chưa thoát vai. Vết tích của một người khác trên người Cố Dịch có lẽ là A Phong.”

Thẩm Lật nghĩ nếu anh càng quan tâm nhiều sẽ càng rối nên không nghĩ nữa. Trái tim trùng xuống, đột nhiên anh hỏi: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cậu ấy không thể thoát vai diễn?”

A Dương: “Trước kia không phải cậu nói cậu ta gặp bình cảnh sao? Bình cảnh đấy không phải là cái này à?”

Thẩm Lật cảm thấy đây có thể là một khả năng. Nếu đúng như họ nghĩ thì có lẽ giờ Cố Dịch đã tìm ra biện pháp.

Chắc không sao đâu, Thẩm Lật tự an ủi, chưa bao giờ nghe nói diễn viên không thể thoát vai, chắc không sao đâu.

Hết chương 28