Ba tháng sau, phòng truyền thông của “Hương vị thực tế”.
Các đồng nghiệp bày tỏ sự chúc mừng nồng nhiệt đến những cặp đôi mới chính thức bên nhau, đặc biệt là cặp đôi đồng tính với nụ cười luôn hé trên môi.
Thí Đào được bao quanh và luôn treo một nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt, nhưng cậu đang rất lo lắng làm thế nào để nói chuyện.
“Miêu Miêu, đừng lo lắng, chúng ta đều rất quen thuộc nhau mà, đúng không?” Hứa Nhất Kỳ cười nói.
Trương Tử An gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, sau này mọi người sẽ là đồng nghiệp, đừng khách sáo như vậy.”
Lâm Tinh vỗ vai Thường Hạ và nhếch mép cười với Thí Đào, “Nếu sau này Thường Hạ bắt nạt cậu, tôi sẽ giúp cậu.”
Mặt Thí Đà đỏ bừng, xấu hổ nói: “Thường Hạ nhất định sẽ không bắt nạt tôi đâu.”
Thường Hạ mỉm cười không nói lời nào, vươn tay xoa tóc của Thí Đào loạn cả lên.
Mục An An đi giày cao gót bước ra khỏi văn phòng, khung cảnh đột nhiên yên lặng.
“Sao lại nhìn tôi như vậy? Làm việc của các người đi chứ.” Mục An An nhướng mày, sau hai bước đi ra, quay đầu nhìn mọi người, “Nhân tiện, buổi tối ăn một bữa cùng nhau nhé.”
“Không… Không phải là chưa đến ngày họp mặt hàng tháng sao?” Hà Như hỏi.
“Chào mừng người mới.” Mục An An xõa tóc rời đi mà không ngoái nhìn lại.
Vào bữa tối, Mục An An biết rằng mình sẽ làm bầu không khí bị ngưng đọng, vì vậy cô rời đi sau khi ăn được một hai miếng.
Những người khác bắt đầu giải phóng bản năng của mình, xúm nhau lại, với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc chào mừng, Thí Đào cũng hùa vào với họ, một nhóm người cười đùa và gây náo loạn.
Thường Hạ nhếch miệng nhìn Thí Đào đang thích thú cười không dứt, anh chăm chỉ bóc tôm cho cậu, khi tôm trong bát chất thành núi nhỏ, anh nhẹ giọng nói với Thí Đào: “Ăn chút gì đó đi rồi chơi tiếp, nếu không về sau cưng sẽ đói mất thôi.”
Thí Đào theo thói quen như trước, mở miệng để Thường Hạ nhét con tôm đã chấm nước sốt vào miệng mình.
Lâm Tinh đang ngồi đối diện Thường Hạ, nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy rất đau răng, che mặt than thở: “Sao không có ai bóc tôm cho tôi chứ!”
Thí Đào sững sờ và ngập ngừng hỏi: “Tôi có nên bóc tôm cho anh ta không?”
Thường Hạ liếc nhìn Lâm Tinh, Lâm Tinh nhanh chóng viện cớ, “Anh Hạ có thể bóc cho cậu, cậu cũng có thể bóc cho anh ấy, anh ấy vẫn chưa ăn đâu.”
Thí Đào vội vàng cho một ít thịt và tôm vào chén của Thường Hạ.
“Thật tuyệt vời.” Trương Tử An lấy đũa chọc vào cái chén, nhìn Thí Đào thở dài, “Tôi có thể nhìn thấy một cảnh tượng tình yêu trong sáng như vậy trong đời. Nó làm trái tim già cỗi của tôi cảm thấy được an ủi rất nhiều.”
“Yêu thôi nào, đồng tính luyến ái còn dễ tìm người như vậy, sao tôi lại không thể tìm được người có năng lực bạn trai max như vậy chứ? Hứa Nhất Kỳ đã uống chút rượu, giọng điệu đã lên chút men say.
“Nói nghe thì dễ, không phải cô đnag độc thân sao. Hơn nữa, nếu cô đang tìm kiếm tình yêu đích thực hay gì đó, xu hướng tính dục hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ có ngoại hình đẹp mới là thế mạnh thôi.” Trương Tử An thở dài và uống cạn rượu.
Thường Hạ im lặng lắng nghe và thầm nghĩ, những gì mọi người đang thảo luận chỉ là về xu hướng tình dục, nhưng anh không cùng giống loài với Thí Đào, đây có được xem l;à một vấn đề không?
Vào cuối bữa tối, một nhóm người tranh nhau đi đến KTV để quẫy tiếp. Nhưng thói quen của mèo Thí Đào lại giống như học sinh tiểu học. Trước khi thảo luận về việc đi KTV nào, mí mắt của Thí Đào đã rũ xuống.
“Nói tiếp đi, Miêu Miêu buồn ngủ.” Thường Hạ vòng tay ôm cậu làm cho cậu dựa vào mình, “Thanh toán tài khảon của tôi, mọi người vui vẻ là được.”
“Không có bữa tiệc chào mừng nào mà nhân vật chính không có mặt.” Lâm Tinh rên rỉ.
“Lần sau chúng ta lại ra ngoài gặp mặt, lần này tôi thật sự rất xin lỗi.” Thường Hạ vỗ vai anh ta, sau khi chào tạm biệt mọi người, anh liền vác thí Đào vào bãi đậu xe dưới hầm rồi lái xe về nhà.
Khi chờ đèn đỏ, Thí Đào ngơ ngác mở mắt, “Đây là đâu?”
“Trên đường về nhà.” Đèn xanh bật sáng, Thường Hạ khởi động xe.
“Ý anh không phải… úc… Đến KTV sao.” Thí Đào ngồi thẳng dậy và dụi mắt.
“Cưng buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, sao tôi có thể đi KTV được chứ.” Thường Hạ cười nhạo anh, tiếng thông báo của điện thoại vang lên trước anh nói xong.
“Ai đó đã gửi tin nhắn cho anh kìa.” Thí Đàol iếc nhìn màn hình điện thoại và nhắc nhở.
“Cưng xem ai đã gửi nó và đọc nó cho tôi.”
Thí Đào nhấp vào tin nhắn và đọc, “Bà Giang đã gửi cho anh câu ‘Tôi sẽ trở lại Trung Quốc vào tuần tới’. Bà Giang là ai?”
Động tác của Thường Hạ đình trệ, không bao lâu liền trở lại bình thường, ôn hòa cười nói: “Là mẹ tôi. Bà ấy làm việc ở nước ngoài quanh năm, đã hai ba năm không về.”
“Mẹ của Thường Hạ…” Thí Đào lộ ra vẻ mong chờ, “Chắc là một người rất dịu dàng, giống như Thường Hạ.”
Thường Hạ đang định nói gì đó, suy nghĩ của anh đột nhiên bị kéo lùi về phía xa. Khi anh còn nhỏ, khi cuộc hôn nhân của bố mẹ anh chưa đổ vỡ, mẹ anh quả thực là một người rất hiền dịu, mẹ nấu những bữa ăn ngon, đọc những câu chuyện trước khi đi ngủ và đưa mình đi chơi công viên vào cuối tuần… Anh không còn cảm nhận được sự dịu dàng của bà ấy nữa, đó là khi họ ly hôn, khi bà ấy ra nước ngoài làm việc không ngần ngại sau khi anh vào đại học, hay khi bà ấy đã rất ít khi liên lạc …
Tính cách của anh dường như được thừa hưởng từ sự dịu dàng và bướng bỉnh của bà Giang, nhưng Thường Hạ không thể nói là anh có thích tính cách này hay không.
“Nếu mẹ anh trở về Trung Quốc, bà ấy có đến nhà tìm anh không?” Thí Đào đột nhiên hỏi.
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Thường Hạ liếc sang trái nhìn Thí Đào, và thấy một biểu cảm phức tạp trên gương mặt cậu.
“Không có gì.” Thí Đào mím môi cười, quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ xe.
Thường Hạ hiểu quá rõ biểu cảm này, nó cũng xuất hiện trên khuôn mặt của Thường Hạ khi cậu 12 tuổi vào thời điểm bố mẹ anh hỏi rằng liệu việc ly hôn của họ có ảnh hưởng đến anh không.
Thường Hạ chỉ mỉm cười và nói: “Không sao, chỉ cần hai người vui vẻ là được.”
Thật ra sao có thể ổn được? Rõ ràng trong lòng vẫn còn rất nhiều lo lắng, nhưng không nói được lời nào, bởi vì trên mặt cha mẹ hiện lên một tia nhẹ nhõm.
Nếu cưng có điều gì đó tồn tại ở trong lòng, hãy nói ra. Thường Hạ muốn nói điều này với Thí Đào, nhưng anh lại không thể thốt nên lời.
Có lẽ vì anh biết Thí Đào đang nghĩ gì.
Lo lắng rằng bà Giang không thích mình. Cậu lo lắng rằng bà Giang sẽ phản đối mối quan hệ đồng giới của con trai bà, và ngay cả người đồng giới này cũng không phải là một “người” bình thường.
Từ những cuộc trò chuyện hàng ngày của các đồng nghiệp, Thí Đào có thể nghe thấy rằng có nhiều người không ủng hộ, thậm chí phản đối mối quan hệ như vậy.
Rõ ràng đó là chuyện riêng của người khác, tại sao bọn họ lại phản đối? Thí Đào đã rất bối rối và coi thường điều này, nhưng khi tình huống như vậy có thể xảy ra với người thân của Thường Hạ, Thí Đào bắt đầu cảm thấy e sợ
“Hay là, khi bà ấy đến, em sẽ trở lại thành một con mèo và giả làm thú cưng của anh?” Thí Đào đã tìm ra lối thoát cho mình. Cậu biết rằng Thường Hạ và mẹ anh thực sự có chút vướng mắc, nhưng những người đã từ nhỏ chưa từng trải qua tình mẫu tử, thì sẽ vô cùng khao khát điều này.
Thường Hạ nhìn Thí Đào nằm trên giường trằn trọc mãi không chịu ngủ, anh lặng lẽ thở dài, vòng tay qua Thí Đào, hôn lên trán cậu xoa dịu, “Đừng căng thẳng, mẹ tanh nhất định sẽ thích bạn rất nhiều. “
“Thật không?” Thí Đào mở to mắt nhìn anh.
“Thật 100% luôn.” Thường Hạ xoa nhẹ môi cậu, “Bà ấy nhất định sẽ thích một người có thể mang lại hạnh phúc cho anh.”
Thí Đào cuối cùng cũng không nhịn được mà nở nụ cười, sau khi thả lỏng, cơn buồn ngủ lại ập đến, nhưng một lúc lâu sau đó cậu mới khịt mũi và ngủ thiếp đi.
Thường Hạ tiến lên nhẹ nhàng đặt bàn tay đang ôm Thí Đào xuống, nhét chăn bông cho cậu, xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể, đi ra ban công, châm một điếu thuốc đã bị bỏ quên gần nửa năm.
Anh và bà Giang đã lâu không gặp nhau, lần cuối liên lạc với nhau là nói lời chúc mừng năm mới trong Tết Nguyên Đán, hai người chỉ chào hỏi như những người bạn bình thường chứ không hỏi thăm bất kì điều gì.
Thời gian và không gian đã khiến tình mẹ con ngày càng bị kéo xa hơn. Thường Hạ muốn nói với Thí Đào rằng đừng quá lo lắng, bà Giang chỉ là người ngoài cuộc trong cuộc đời anh, nhưng anh biết không thể nói như vậy được.
Anh không ngờ rằng mẹ anh đang ở xa sẽ hỏi han và lo lắng về anh.
Hơn nữa, anh không muốn nhìn thấy Thí Đào cau mày khó chịu vì những thứ này.
Điếu thuốc sắp cháy hết, Thường Hạ phủi tàn tro, mở khóa màn hình điện thoại, gõ dãy số quen thuộc rồi bấm gọi.
Tiếng bíp chờ đợi vang lên bốn hoặc năm lần.
“Xin chào, là Tiểu Hạ sao?” Giọng nữ quen thuộc truyền ra từ điện thoại, có chút kinh ngạc.
“Mẹ, đã lâu không liên lạc.” Thường Hạ cười tủm tỉm, giả vờ thoải mái.
“Ừ.” Bên kia trầm ngâm hồi lâu, “Con có thấy tin nhắn mẹ gửi cho con không?
“Con nhìn thấy rồi.” Thường Hạ dập tàn thuốc trong tay, “Chào mừng bà Giang trở về nhà sau ba năm.”
Bên kia cười tủm tỉm hỏi: “Thế à? Con không muốn nói gì nữa với mẹ sao?”
“Đương nhiên là có.” Giọng điệu của Thường Hạ đột nhiên dịu đi, “Khi mẹ trở lại, con muốn giới thiệu một người với mẹ, tình yêu của con.”
Hết chương 16