Hôn lễ và bữa tiệc cũng kết thúc, trong khách sạn chỉ còn người thân họ hàng.

Tề Tĩnh mẹ của An Ca cùng Đới Nhã mẹ của Cố Sâm đang đi dạo trong vườn hoa cùng mấy người họ hàng tán gẫu.

Thời tiết quang đãng, vườn hoa tuy đã vào đông nhưng vẫn không hề tiêu điều, hoa nở rộ khắp vườn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Hai vị sui gia đứng trong vườn hoa xinh đẹp trông vô cùng hòa thuận, nhưng thật ra đang nghe Đới Nhã đang ca tụng con trai mình.

Bà Cố Đới Nhã: “Tiểu Sâm nhà tôi, từ nhỏ đã học nhảy cóc rồi, năm 15 tuổi đã được nhận vào S đại.

Lấy bằng tiến sĩ năm 23 tuổi.”

Người xung quanh đều giơ ngón cái tán thưởng: Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Sâm là thiên tài!

Bà An Tề Tĩnh cười khan: Hahahaha.

Con trai bà lúc nhỏ toàn cúp học, đánh nhau, mấy lần bị bắt thôi học.

Bỏ tiền ra cho vào đại học nhưng bằng tốt nghiệp trung học còn chẳng có.

Đới Nhã tự hào: “Tiểu Sâm nhà tôi 15 tuổi đã vào công ty thực tập.

Còn phải làm từ nhân viên bình thường đi lên, cố gắng từng ngày mới được như ngày hôm nay.

Lúc thấy ba không khỏe, nó liền chủ động tiếp nhận công ty để ổng nghỉ ngơi.

Bây giờ xử lý tập đoàn Cố thị rất tốt, còn dùng vốn riêng của mình mở công ty, bảo là muốn mở rộng thị trường.”

Khách khứa xung quanh khen không ngớt miệng: Tiểu Cố tổng ưu tú! Xuất sắc!

Tế Tĩnh tiếp tục cười khan: Hahahaha.

An Ca con trai của bà thì có chức trong công ty, nhưng chưa bao giờ đi làm, mỗi ngày chỉ biết phung phí tiền của, còn luôn gây chuyện để bà phải bỏ tiền đút lót.

Đới Nhã càng thêm kiêu ngạo: “Tiểu Sâm nhà tôi đó…”

Tề Tĩnh: Haha, haha, haha…

Bà giả vờ cười tới cơ mặt cũng đau, trong lòng nhịn xuống nỗi tức giận.

Mặc dù bà rất hài lòng về con rể vô cùng xuất sắc này, nhưng đối mặt với lời khen ngợi của mọi người xung quanh với Cố Sâm, bà thật sự không tìm ra ưu điểm của con trai mình.

Hết lần này tới lần khác những người này ca tụng Cố Sâm, đồng thời còn dùng ánh mắt sâu xa nhìn bà.

Tựa như nói: jongwookislove.wordpress.com

Cố Sâm ưu tú như vậy, tại sao lại kết hôn với An Ca?

An Ca làm gì xứng với Cố Sâm!

Tế Tĩnh ngộp tới nhức phổi, hai lá cũng không nén được giận.

Tâm trạng phiền muộn kéo lại cổ áo trong gió lạnh, liếc mắt thấy con trai mình đang đi cùng Cố Sâm.

Bà vội vàng kêu, “Đó chẳng phải là Tiểu Ca nhà tôi với Tiểu Sâm sao, hai đứa cũng đi dạo à.

Tiểu Ca, bên này!”

Đới Nhã bọn họ cũng nhìn theo.

Trong vườn hoa hồng kiểu Tây Âu, hai người đàn ông mặc áo vest trắng sóng vai đi cùng nhau, một anh tuấn cao to, một đẹp trai trong trẻo.

Đứng trong hoàn cảnh này càng nổi bật hơn, đẹp đến mức khiến người ta muốn chụp làm bìa tạp chí.

Các vị họ hàng không ngừng kinh ngạc tán thán:

“Hai đứa trông thật là đằm thắm.”

“Tiểu Sâm thì anh tuấn, Tiểu Ca cũng đẹp trai.

Hai đứa đi với nhau thật xứng đôi.”

“Chúc mừng hai vị sui gia, nhìn mà khiến người ta hâm mộ.”

Tề Tĩnh cuối cùng cũng tìm được một chút chỗ đứng.

Con trai của bà tuy phá của ham chơi, nhưng mặt mũi vẫn luôn khiến bà tự hào.

Hơn nữa hôm nay còn vô cùng đẹp trai.

Tư thái, vẻ mặt cũng không xóc nổi như trước, trầm ổn an tĩnh giống như trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều.

An Ca và Cố Sâm đang đứng trong bãi cỏ chỗ An Ca nhảy từ lầu hai xuống.

Nghe thấy giọng của Tề Tĩnh lập tức giật mình, xoay người tìm nơi phát ra tiếng kêu.

Sau khi nhìn thấy Tề Tĩnh, con ngươi bỗng nhiên mở lớn, “… Mẹ…”

An Ca không kiềm được, run rẩy kêu một tiếng.

Trong nháy mắt hắn không phân biệt được mình đang ở đâu, bây giờ là lúc nào.

Chẳng qua trí nhớ quay ngược lại về mười mấy năm trước, bà mặc một chiếc đầm màu đỏ, mái tóc dài uốn xoăn, mỉm cười ngoắc tay gọi hắn, “Tiểu Ca, lại đây, qua chỗ mẹ này.”

Chỉ là trong một buổi tối động đất vào mười mấy năm trước, mẹ dùng cơ thể gầy gò làm lá chắn che chở cho hắn, miệng vẫn mỉm cười nói, “Tiểu Ca đừng sợ, có mẹ, có mẹ ở đây…”

“… Mẹ…” jongwookislove.wordpress.com

Hai chân của An Ca giống như đóng vào mặt đất, không thể nhúc nhích.

Cố Sâm nhìn thấy sự khác thường của hắn, mở miệng hỏi, “Cậu sao vậy?”

An Ca đột nhiên thanh tỉnh.

Hắn nhìn Cố Sâm, lại nhìn Tề Tĩnh, cùng với mấy vị khách khứa xung quanh, miễn cưỡng cũng nặn ra được mấy cái tên, biết đây không phải thế giới của mình.

Là thế giới trong quyển tiểu thuyết.

Nhưng tại sao mẹ của nguyên chủ lại giống mẹ mình như vậy, thân hình, động tác, thần thái.

Tên cũng là Tề Tĩnh.

An Ca đi về phía Tề Tĩnh, càng đến gần nhìn càng rõ.

Tề Tĩnh cùng với hình dáng của mẹ trong trí nhớ khi còn bé, là y như đúc.

“… Mẹ.” Hắn gọi một tiếng.

“Đây.” Tề Tĩnh nhìn hai người, “Đi dạo với Tiểu Sâm hả con? Vừa lúc mẹ mới hẹn dì Đới Nhã của con lát đi spa thẩm mỹ.”

Là giọng nói của mẹ.

Mười mấy năm trôi qua, âm điệu dịu dàng cùng nụ cười luôn nở trên môi làm hắn chưa bao giờ quên được.

Không nghĩ tới còn có thể nghe thấy một lần nữa.

Cổ họng chua xót nhưng An Ca ráng nhịn xuống, thế mà vẫn không khống chế được khiến vành mắt đỏ lên.

Hắn hít một hơi thật sâu, chống đỡ nở một nụ cười lẽ phép với họ hàng xung quanh, rồi hỏi thăm sức khỏe Đới Nhã, “Dì Đới Nhã khỏe không ạ?”

Tề Tĩnh nhìn thấu sự khác thường của con trai, kéo tay hắn hỏi, “Tiểu Ca, sao mắt con đỏ vậy?”

An Ca nhẹ giọng nói, “Không sao, bị gió thổi vào thôi mẹ.”

Tay của Tề Tĩnh lạnh cóng, còn giống như lúc nhỏ sợ hắn bị lạnh.

Hắn lấy áo khoác vắt bên cánh tay Tề Tĩnh, nhẹ nhàng chậm rãi khoác lên cho bà, “… Trời lạnh, đi ở ngoài mẹ phải mặc áo khoác vào, đừng để… lạnh.”

Tề Tĩnh có chút run sợ.

An Ca từ sau ba tuổi đã không còn thân thiết với bà nữa.

Vẫn luôn là bà đuổi theo sau nuông chiều quan tâm hắn.

Sao bây giờ lại đổi ngược lại rồi?

Người ta luôn nói, con gái sau khi lập gia đình sẽ đột nhiên thương mẹ hơn.

Chẳng lẽ con trai bà mới kết hôn đã lập tức hiểu chuyện rồi?

Hơn nữa sau khi được An Ca khoác thêm áo, bà mới nhận ra ở đây có hơi lạnh, bây giờ khoác áo vào đúng là ấm áp.

Càng vui vẻ hơn là, cuối cùng bà cũng tìm ra được ưu điểm để khoe với họ hàng.

Bà sửa lại áo khoác An Ca khoác cho mình, tự hào nói, “Tiểu Ca nhà tôi, bình thường tuy ham chơi nhưng vẫn luôn hiếu thảo, biết quan tâm.”

Mấy vị họ hàng khi thấy An Ca và Cố Sâm, ánh mắt đều chỉ tập trung trên người Cố Sâm.

Chờ hai người tới gần mới phát hiện, cái vị ma vương hại đời nhà họ An này, so về dáng dấp và khí chất cũng không hề thua kém Cố Sâm chút nào.

Nguyên nhân hai nhà làm sui thì chẳng ai biết rõ.

Mặc dù biết hai nhà là vì lợi ích, nhưng trong thâm tâm đều nói An Ca không xứng với Cố Sâm.

Thương cảm cho Cố gia cưới một vị ma vương hại đời này về, cuộc sống sau này chắc chắn không hề yên bình.

Bây giờ gặp An Ca lại thấy hắn không hề hung hăng càn quấy như trong lời đồn.

Một đứa bé đẹp trai gầy gò, khí chất trầm ổn, dịu dàng khoác thêm áo cho Tề Tĩnh, làm cho mấy bà mẹ già ở đây hâm mộ tới đỏ mắt.

Trong lòng không khỏi nhìn bằng ánh mắt khác: Tiểu thiếu gia nhà họ An, thật ra là một đứa bé hiểu chuyện?