Trong lòng Cố Sâm ngoại trừ phiền não, còn có chút cảm xúc xa lạ mà chính hắn cũng không rõ ràng.

Hắn đi mấy vòng trong phòng ăn, sau khi lên lầu, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía bên trái.

Trong ngôi nhà yên tĩnh, chỉ có cửa phòng An Ca hơi hé ra, có ánh sáng lọt ra ngoài, chứng tỏ đối phương còn chưa ngủ.

Cố Sâm nghĩ, bây giờ mình đi gõ cửa, càng sẽ khiến vị thiếu gia này có tâm tư ảo tưởng với hắn, dẫn tới hiểu lầm phiền phức.

Hắn cầm điện thoại lên, lại thấy tin nhắn An Ca hỏi hắn có về ăn cơm không.

Hắn gõ vào khung chữ: Sau này không cần chờ tôi về ăn cơm, tôi…

Đánh một nửa, hắn lại xóa đi.

Suy nghĩ lại, có vài lời vẫn chờ ngày mai nói thẳng với An Ca thì tốt hơn.

… jongwookislove.wordpress.com

An Ca có thói quen dậy sớm chạy bộ.

Không khí ở nơi này tốt hơn thế giới của hắn nhiều, sáng sớm cảm thấy rất mát mẻ dễ chịu.

Có điều thể lực của tiểu thiếu gia không đủ, chạy hai vòng quanh khu nhà đã thở hồng hộc, chân muốn nhũn ra.

Về đến nhà, An Ca vào phòng tắm một cái, thay một bộ quần áo rộng rãi, xuống lầu ăn sáng.

Liếc mắt liền thấy Cố Sâm mặc áo sơmi trắng ngồi trước bàn ăn.

“Chào buổi sáng.”

An Ca chào một tiếng, kéo ghế ngồi xuống đối diện.

Cố Sâm lật một trang báo, nghe thấy giọng An Ca thì “Ừ” một tiếng, ngước mắt lên nhìn.

Tiểu thiếu gia tóc ướt, trên gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên vì vận động.

Trên người mặc bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt đi lướt qua hắn, mang theo một làn gió ấm áp, mơ hồ thoang thoảng mùi sữa tắm.

Nhẹ nhàng khoan khoái, có sức sống, tinh thần phấn chấn mười phần càng khiến đôi mắt cười thêm trong sáng.

Cố Sâm không nhịn được nhìn hai lần, tầm mắt lại đặt lên tờ báo, “Cậu có thể xài phòng thể dục trên lầu ba, không cần ngày nào cũng phải ra ngoài chạy bộ.”

An Ca: “Tôi biết, mà tôi thích chạy ở ngoài hơn.”

Bữa sáng là món Trung, một dĩa bánh bao hấp đủ màu, có cả bánh trứng.

Một chén cháo còn có dĩa rau cải.

Hắn múc một muỗng cháo lên húp, khen ngợi, “Cơm nước nhà anh làm thật sự không tệ.”

Cố Sâm chỉ cảm thấy An Ca đang cố ý tâng bốc, lạnh nhạt nói, “Hẳn là kém hơn tài nghệ đầu bếp của An gia.”

Hắn nghĩ tới chuyện hôm qua mà mím môi lại.

Sau đó đặt chén cháo xuống, nghiêm túc nói, “Sau này cậu không cần chờ tôi, tôi sẽ không về nhà ăn cơm.”

An Ca chột dạ, vội vàng hỏi, “Vậy tối hôm qua về anh có thấy đồ ăn trong tủ lạnh không? Có ăn không?”

Cố Sâm: “Không có!”

Vậy thì tốt.

jongwookislove.wordpress.com

An Ca thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua hắn cho là Cố Sâm không về ăn cơm, liền lén ăn bớt đồ ăn của Cố Sâm, sau đó còn gặm thêm hai miếng tôm hùm với nửa miếng bít tết.

Nếu như bị Cố Sâm phát hiện… Thì sẽ bị chọc chết.

An Ca che giấu bản thân chột dạ, cúi đầu uống cháo, nói, “Anh không về ăn còn đặt hai phần, thật lãng phí.”

Dáng vẻ này của hắn, trong mắt Cố Sâm lại thành tính tình nóng nảy cố tình gây sự.

Sắc mặt Cố Sâm lạnh đi, “Đây là do mẹ tôi đặt, chuyện này cậu không cần để ý tới.”

An Ca “Oh” một tiếng, thử thăm dò, “Vậy sau này anh không về ăn cơm, có thể nói với tôi một tiếng không?”

Vậy thì hắn có thể an tâm ăn luôn hai phần.

Dáng vẻ thận trọng, có chút giống như giả vờ đáng thương.

Cố Sâm hơi nhíu mày: Ý đồ để kéo sự chú ý của hắn, cách này hắn gặp nhiều rồi.

Hắn quả quyết từ chối, “Tôi bận rộn nhiều việc.

Không có thời gian đi trình báo với cậu.”

An Ca im lặng nhìn lên trời, sau đó lại hỏi, “Vậy sau tám giờ anh không về nhà, có phải đại biểu cho không ăn tối không?”

Thật dây dưa!

Giọng nói của Cố Sâm nghiêm túc, “Cậu không cần để ý tới mấy giờ tôi ăn cơm, bàn ăn cũng không cần cậu dọn.

Trong nhà này cậu muốn làm cái gì thì làm, tôi sẽ không can thiệp, cậu cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”

Rồi lại chú trọng nhấn mạnh, “Đừng quên nội dung hợp đồng giữa chúng ta.”

An Ca: …

Hắn chỉ muốn biết hắn có được ăn luôn phần của Cố Sâm hay không thôi mà, liên quan gì tới hợp đồng ở đây?

Không hiểu Cố Sâm muốn nói tới cái gì, An Ca không đắc tội tới hắn là được.

Chỉ để ý gật đầu một cái, nói, “Được, tôi biết rồi.”

Hai người không chung một tần số, cúi đầu im lặng ăn sáng.

Trong phòng ăn ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng muỗng đũa va chạm ra, thì chỉ có sự im lặng kì dị.

Đột nhiên tiếng điện thoại rung lên làm phá vỡ bầu không khí.

Là điện thoại của Cố Sâm, Trương Hằng gọi tới.

Cố Sâm cầm lên áp vào tai, “Chuyện gì?”

Một câu còn chưa nói hoàn chỉnh, Trương Hằng đã cuống cuồng lên, “Cố tổng, anh mau xem tin tức! Có người lấy chuyện cũ của An thiếu gia đăng lên, cố tình bôi đen!”

Cố Sâm trong nháy mắt trầm xuống, “Nói cậu ấy trước đó làm gì?”

Trương Hằng gấp gáp lại khó mở miệng, ấp a ấp úng, “Nói, nói An thiếu gia lúc học đại học có thích một anh khóa trên, tặng xe tặng nhà, lấy tiền theo đuổi.

Anh khóa trên đó lại không thích An thiếu gia, An thiếu gia ỷ gia thế mạnh, ép người ta tới nghỉ học.

Còn nói An thiếu gia vốn dĩ không thích sếp, kết hôn với sếp chỉ là vì lợi ích gia tộc lợi dụng lẫn nhau thôi.”

Cố Sâm lạnh mắt liếc nhìn An Ca.

An Ca đang gặm bánh trứng: ???

Cái gì cơ?!