“An thiếu gia, An thiếu gia?”

“Phụt, khụ khụ khụ!”

An Ca phun ra ngụm rượu vừa uống vào, ho khan kịch liệt.

Lá phổi ở trong nước biển như muốn nổ tung cuối cùng cũng được tự do, hắn há miệng thở hổn hển nhìn xung quanh.

Trước một giây mất đi ý thức hắn biết mình sẽ chết.

Lúc đó trong lòng có một cảm giác giải thoát, có thể đoàn tụ với cha mẹ ở chín suối rồi.

Nhưng mà, đây là đâu?

Bày biện trong căn phòng rất giống căn mà công ty thuê cho hắn ở khách sạn.

Bên cạnh có một người đàn ông đang vỗ lưng cho hắn, miệng kêu ‘An thiếu gia’, khuyên nhủ, “Uống chậm thôi, rượu này mạnh lắm.”

Một người đàn ông cường tráng, nhưng bàn tay vỗ sau lưng hắn rất nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút ngọt ngào, “An thiếu gia ngoan, nếu không thì chúng ta không uống rượu, tôi đi rót nước cho anh.”

Người này là ai?

An Ca suy nghĩ, ngay sau đó là một ký ức không thuộc về hắn nhảy ra.

Người này là Triệu Mặc, là người mẫu.

Cũng chính là ‘dịch vụ giao tận nhà’ mà hắn bỏ hai trăm ngàn ra gọi về.

Mục đích chính là ‘tốt nghiệp’ lần đầu tiên của mình trong ngày cưới.

An Ca: …

Đây chẳng phải là tình tiết trong quyển tiểu thuyết sao?

Hắn cau mày sắp xếp lại trí nhớ, tin chắc thân phận của hắn bây giờ chính là nam phụ pháo hôi An thiếu gia trùng tên trùng họ với hắn, trong cuốn tiểu thuyết “Thùy Dữ Tranh Phong”.

Xảy ra chuyện gì? Mình xuyên thư?

Triệu Mặc rót ly nước ấm quay lại đưa cho An Ca, cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào, “An thiếu gia, uống nước đi.”

Lồng ngực cường tráng dán chặt vào chân An Ca, miệng cười ngọt ngào, ánh mắt giống như một con chó Alaska đang vẫy đuôi muốn được thưởng.

An Ca không cầm, thân thể lui ra sau né tránh, hỏi hắn, “Phòng này là ai đặt?”

Nụ cười trên mặt Triệu Mặc cứng lại: Sao giọng điệu của tiểu thiếu gia thay đổi rồi?

Nhìn kỹ lại, thần thái cũng khác.

Tính tình của An thiếu gia rất tệ.

Lúc nãy vừa gặp mặt đã dùng chân đạp lên cơ bụng của hắn, ngạo mạn sai bảo như chó.

Vừa rồi hắn có thể nhịn xuống, một mặt là vì giá trị nhan sắc của An thiếu gia.

Bản thân dù lăn lộn trong giới người mẫu, mỗi ngày đều ngâm trong một đống trai xinh gái đẹp.

Nhưng lần đầu tiên gặp An thiếu gia, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Mặt khác, hắn nhận được hai trăm ngàn của tiểu thiếu gia thì cũng phải làm cho đáng đồng tiền được nhận.

Hắn muốn để tiểu thiếu gia bây giờ chà đạp cơ bắp của hắn, sau đó ở trên giường tự tin làm tiểu thiếu gia mềm như cục bùn, làm cho người này đến khi biết điều thì thôi.

Nhưng người trước mặt sau khi trầm tĩnh lại, ngay cả ánh mắt cũng sáng và trong hơn.

Giống như con thú nhỏ nóng nảy đột nhiên tỉnh táo, cảnh giác dò hỏi tất cả mọi thứ xung quanh.

Nụ cười giả tạo lấy lòng của Triệu Mặc cũng thu dần đi, nói, “An thiếu gia quên rồi? Phòng này là anh bảo tôi đặt.”

An Ca biết nội dung truyện.

Chỗ này chính là khách sạn tổ chức lễ cưới của nam chính Cố Sâm và nguyên chủ.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi sau khi bữa tiệc kết thúc, nguyên chủ lại kêu ‘dịch vụ giao hàng tận nhà’ về để tốt nghiệp chuyện thân thể, vô cùng hoang đường.

Chỉ có điều, rất nhanh sẽ có người tới phòng này ‘bắt gian’.

Phòng này là Triệu Mặc đặt.

Cho dù hắn và Triệu Mặc không có gì xảy ra, nhưng hắn vừa làm lễ xong lại ở trong phòng với một người đàn ông khác, cũng đủ khiến người ta hiểu lầm.

Phải đi ngay lập tức.

“Tôi biết.” An Ca vừa nói, vừa đi tới cửa, “Hôm nay anh đã phục vụ xong, sau này đừng tìm tôi nữa.”

Triệu Mặc ngẩn ra, đuổi theo, “Tôi đã lấy tiền rồi, không phục vụ cho An thiếu gia thì sao mà được?”

An Ca hơi dừng chân, quay đầu nhìn hắn, “Anh cũng có thể trả lại tiền cho tôi.”

Trả lại tiền…

Triệu Mặc cười khan, “An thiếu gia, tôi có chỗ làm không tốt sao?”

An Ca không muốn giải thích, “Không hợp khẩu vị thôi, tạm biệt.”

Kết quả vừa đặt tay lên nắm tay cửa, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân.

Tới ‘bắt gian’? Lẹ vậy!

Cả người hắn đầy mùi rượu, Triệu Mặc còn ăn bận như vậy, bây giờ mở cửa ra chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

An Ca nhanh chóng cài khóa an toàn, nghiêng đầu hỏi, “Còn cửa nào khác không?”

Triệu Mặc đứng im cảnh giác.

Bằng kinh nghiệm phong phú được ‘giao hàng’ của mình, hắn biết có người tới.

Khó trách tiểu thiếu gia đột nhiên muốn đi, thì ra là phát giác có nguy hiểm.

Triệu Mặc có thể được giá cao như vậy, trừ dáng tốt kỹ thuật giỏi ra, mà hắn còn nghiêm khắc hơn cả nghề tay phải của hắn nữa.

Trên giường làm quên cả trời đất, dưới giường liền như người dưng nước lã.

Tuyệt đối sẽ không mang đến tiếng xấu cho khách hàng và đau khổ cho gia đình.

Hắn vô cùng tỉnh táo, nói, “An thiếu gia đừng hoảng hốt, anh ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi đi, tôi nhảy ra ngoài bằng cửa sổ.”

Nơi này là lầu hai, leo ra ban công nhảy xuống cùng lắm thì chỉ bị trẹo chân thôi.

So với danh tiếng ‘tiểu kim chủ’ cũng không tính vào đâu.

“Không, tôi nhảy.”

An Ca đi về phía ban công, nói, “Phòng này là do anh đặt, tôi ở lại đây thì có nghĩa lý gì?”

Triệu Mặc tỉnh ngộ: Bây giờ nếu có người tới, nhất định là biết tin đồn nên tới ‘bắt gian’.

Những người này sẽ hỏi tiếp tân ai là người đặt phòng, đến lúc đó sẽ không giải thích được.

An Ca hoảng nhưng không loạn, nhanh trí tỉnh táo khiến cho Triệu Mặc bắt đầu nhìn bằng một ánh mắt khác, nhẹ giọng nói, “Vậy tôi đỡ anh, anh phải cẩn thận, coi chừng bị thương.”

“Không cần, anh ra cửa ứng phó đi.” An Ca vừa nói vừa đi về phía ban công.

Bên dưới là thảm cỏ xanh, mềm mại ầm ướt, leo ra bên ngoài ban công, bám trụ lên thành còn có thể rút ngắn khoảng cách một chút.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp.

Phục vụ của khách sạn cao giọng hỏi, “Xin chào, phòng của Triệu tiên sinh phải không ạ? Chúng tôi nhận được thông báo ngài cần giúp đỡ, mời ngài mở cửa được không?”

Triệu Mặc nhìn An Ca đóng cửa sổ và rèm cửa thông ra sân thượng, miệng ứng phó với đám người ngoài kia, “Tôi không cần giúp đỡ.

Đợi một chút, tôi đang tắm!”

An Ca leo ra ngoài sân thượng, chân đạp lên ống nước, định nhảy xuống thì thấy bên dưới có một người đàn ông đi tới.

An Ca hoảng sợ trong lòng: Sẽ nhảy trúng hắn!

Nhưng hai tay đã buông lan can, cơ thể mất đi trọng lực rơi xuống.

Bởi vì linh tính sẽ ngã trúng đối phương, nên theo bản năng nhắm mắt kêu một tiếng, “A, cẩn…”

Chữ “thận” còn chưa nói ra miệng, đã “Rầm!” một tiếng ngã xuống đất.

Các khớp xương trên cơ thể cũng không phát đau vì nhảy từ lầu hai xuống.

Mà rõ ràng cảm nhận được trước khi tiếp đất, hắn được một thân thể khác đỡ lấy.

Sau đó cả hai cùng ngã xuống, An Ca vội vàng mở mắt, liền thấy mình ngồi trên người một người đàn ông khác.

Người này quen quen, là ai vậy?

An Ca nhất thời không nhớ nổi.

Cho đến khi người đàn ông nằm dưới đất không chịu nổi sức nặng, nhướng mày hỏi, “Vẫn chưa chịu dậy?”

“Oh.”

An Ca tỉnh ngộ, nhìn vị trí mình ngồi lên người đối phương, lúng túng nói, “… Xin lỗi.”