Edit: Phong Nguyệt
Hầu như những người nhận được thư mời tới khách sạn dự tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi của gia chủ Đàm gia đều là các tai to mặt lớn trong thương giới hoặc các phu nhân nhà giàu, nhóm phóng viên hiếm khi thấy cảnh tượng này, liên tiếp chụp "tách tách tách" làm tư liệu phát sóng trực tiếp, vài minh tinh rất thích loại "đãi ngộ" này.
Vườn hoa được trang hoàng lộng lẫy, bể bơi óng ánh, bên bờ có không ít thanh niên tụm năm tụm ba chuyện trò, cũng có người cụng ly đàm phán các vụ làm ăn lớn, đám người hầu dáng người cao ráo, cúi đầu phục vụ.
Mà trước cửa khách sạn.
"Tiên sinh, không có thư mời không thể vào." Người hầu giơ tay cản người tới, khuôn mặt vô cảm nói.
Người trước mặt mặc lễ phục màu trắng đơn giản, tôn lên làn da trắng nõn, gương mặt đẹp đẽ như được thượng đế chiếu cố, đường nét ôn nhuận như ngọc, khóe mắt mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch, tựa như ác ma trong vực sâu, loại khí chất vừa thanh thuần vừa gian tà này khiến người ta khó lòng dời mắt.
Đúng là đỉnh lưu Đàm Trì.
Dẫu có bao nhiêu nhân vật phong vân ra vào đây vẫn không trở ngại việc cậu cướp lấy vô số ánh mắt nóng bỏng, không ít người nóng lòng muốn đến gần, trộm dò xét bên này, chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân.
Đàm Trì sờ cằm, khó xử nhìn trần nhà chạm trổ tinh xảo.
Trên mạng không nói cậu có liên quan gì với Đàm gia, sự tồn tại của cậu vô cùng trong suốt, đừng nói người hầu, e rằng đa số người bên trong cũng không biết cậu là người thừa kế Đàm gia.
"Tiên sinh, tôi có thể dẫn em vào." Một người đàn ông cao gầy bước đến, đưa danh thiếp cho cậu: "Có điều tôi hi vọng đêm nay em có thể làm bạn nam của tôi."
Lịch sự văn nhã, là tinh anh tiêu chuẩn.
"Cảm ơn ý tốt của anh, tôi muốn tự mình vào hơn." Đàm Trì kẹp danh thiếp bằng hai ngón tay, nhìn hắn cười: "Nhưng danh thiếp của anh thì tôi xin nhận."
Sau khi bị uyển chuyển từ chối, những người ngo ngoe rục rịch cũng dừng tâm tư, ai vào cửa mà không trình thư mời, nhìn Đàm Trì như nhìn một kẻ đáng thương.
"Nghe nói đó là đỉnh lưu Đàm Trì, không ngờ lại xuất hiện ở đây..."
"Một minh tinh nhỏ mà thôi, chỉ dựa vào mặt kiếm cơm."
"Thì đó, muốn trà trộn vào yến tiệc của Đàm gia, khó à."
"Kìa, lại một người bị từ chối.
Nhìn kiểu nào cũng thấy cậu ta làm eo, coi thường chúng ta, định câu cá lớn!"
"Có khi chuyện này xảy ra như cơm bữa, vẫn có người đưa danh thiếp hẹn kìa? Cậu ta không biết câu "thấy được thì dừng" à? Không phải ai cũng tốt như vậy."
Giọng kia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ý cười trên mặt Đàm Trì không giảm, nhận thêm vài tấm danh thiếp, hơi gật đầu từ chối, rảnh rỗi móc di động gọi cho Hạ Phồn.
Hạ Phồn đang đứng ở ngoài, liên tục bồi tội.
Cúp điện thoại, Đàm Trì khẽ lắc đầu.
"Ôi chao, tưởng ai chứ? Nơi này thành phường ong bướm luôn rồi."
Sau lưng vang lên một giọng nói mỉa mai, người nọ tiếp tục nói: "Một phế vật cũng xứng vào chúc thọ?"
Đàm Trì giương mắt nhìn, người nọ đút tay vào túi quần, cúc áo áo sơmi trễ tới ngực, áo khoác tây trang màu đỏ đô, bộ dáng lông bông, mặt mày vênh váo, không thể chọc và thiếu đòn, tay phải ôm một tiểu minh tinh mềm nhũn không xương.
Sau người nọ còn có bảy tám thanh niên, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh bên trong, nhưng không ai dám cản.
Nghe Tạ Tông nói vậy, chúng nhìn Đàm Trì bằng ánh mắt không có ý tốt, nở nụ cười lưu manh, có người còn nhìn như muốn lột trần Đàm Trì.
"Phế vật, ai phế vật vậy?" Đàm Trì khiêm tốn hỏi, ý cười dần đậm.
Không biết anh chàng này ăn thuốc súng hay thuốc độc nhỉ?
Những người ở đằng sau muốn tiến lên bị Tạ Tông vô tình ngăn chặn, bèn đứng lại xem kịch, những người ở đằng trước cũng không nhịn được dừng bước xem trò cười của Đàm Trì.
"Đó không phải là Tạ Tông sao, cháu của Thẩm Giai Tuệ, một kẻ không thể chọc."
"Tiểu minh tinh này có quan hệ gì với Tạ Tông? Nhanh kẹp chặt đuôi chạy đi chứ?"
"Tạ thiếu muốn đuổi người?"
"Chắc Đàm Trì đụng vào họng súng rồi, Tạ thiếu chơi minh tinh quanh năm suốt tháng, chỉ có thể khuất phục~"
"..."
"Mày!" Tạ Tông bị kích đến mức muốn ra tay đánh người, tiểu minh tinh giữ chặt gã, khẽ nhắc nhở nhiều lần "Đó là Đàm Trì", phía sau có người khuyên vài câu, đơn giản là sinh nhật ông chủ Đàm gia mà nháo ở cửa khó coi.
Tạ Tông cố nén cơn tức hừ một tiếng, khinh thường nhìn Đàm Trì: "Đừng trách tao không nhắc nhở mày, mày chẳng là cái thá gì ở đây hết, nhanh chóng cút đi! Chó hoang thì về chỗ chó hoang mà ở!"
Từ nhỏ, gã và Đàm Dập đã chơi với nhau, hai tuần trước Đàm Dập bị Đàm Trì đưa vào cục cảnh sát, ai cũng không thể bảo lãnh người ra, hôm nay là đại thọ năm mươi của Đàm Diêm Hồng, Đàm Dập vẫn còn ngồi trong đó bóc lịch.
Vừa thấy Đàm Trì, gã hận không thể lập tức báo thù cho Đàm Dập.
Lại nói, Đàm Trì quá chướng mắt, không nên xuất hiện ở chỗ này!
Đàm Trì nheo mắt, cười nói sâu xa: "Đúng vậy."
Miễn cưỡng mà nói, Tạ Tông phải kêu cậu một tiếng anh họ.
Dựa vào tin Lâm Chấn cung cấp, Tạ Tông và Đàm Dập thường chơi chung với nhau, cộng thêm là người bên nhà mẹ kế Thẩm Giai Tuệ, ngứa mắt Đàm Trì từ đâu chui ra giành vị trí người thừa kế cũng bình thường thôi.
Đáng tiếc Đàm Trì không phải quả hồng mềm.
Tạ Tông không ngờ cậu thức thời như vậy, càng thêm xem thường: "Biết là tốt, nhanh cút đi!"
Đức hạnh y hệt mẹ mình, chỉ biết dựa vào khuôn mặt dụ dỗ người khác!
"Tôi chỉ muốn nói," Đàm Trì có chút vô tội, khẽ thở dài, quan sát Tạ Tông, cười nói: "Chó hoang đúng là nên trở về chỗ của chó hoang, không nên làm bẩn mắt chúng tôi mới phải."
Tạ Tông tức xanh mặt, nụ cười nhạo báng làm gã thấy mình như con kiến bị người ta giẫm đạp, thẹn quá hóa giận: "Mày dám mắng tao là chó hoang?"
"Không dám, nói tục là không đúng." Đàm Trì chân thành cười, "Ba mẹ cậu không dạy cậu sao? Chó hoang?"
Tạ Tông căm giận trừng cậu, hận không thể xé xác cậu ra.
Quả thật gã đã làm vậy, Tạ Tông đẩy tiểu minh tinh trong lòng ra, một tay túm cổ áo Đàm Trì, một tay đấm lên mặt Đàm Trì.
Đàm Trì nhất thời không chú ý bị chạm vào quần áo, cả người khó chịu, thu lại ý cười, giơ tay túm cái tay đang hướng về phía mình, dùng sức bẻ ra, rũ mắt nói: "Ba mẹ cậu không dạy cậu đánh nhau là không đúng sao?"
Mấy anh em đi theo Tạ Tông vây xung quanh hai người, vận sức chờ phát động.
Bầu không khí trước cửa khách sạn lập tức trở nên căng thẳng, đương nhiên không ai dám hùa theo cháu trai Đàm gia, song cũng không ai dám mạo đắc tội Đàm gia đi giúp tiểu mỹ nhân giải vây.
"Đàm, Trì!" Tạ Tông nhe răng trợn mắt, hung tợn trừng cậu, thừa dịp bốn mắt nhìn nhau, xé rách áo sơmi của Đàm Trì.
"Roẹt" một tiếng, áo sơmi của Đàm Trì bị rách một đường, lộ da thịt trắng nõn, ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, quật Tạ Tông xuống đất.
Tạ Tông cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như đứt thành từng khúc, rên rĩ một tiếng, tức thì có người tiến lên dìu gã, gã đẩy đối phương ra, nổi điên quát "Cút ngay", sau đó run rẩy cố đứng dậy.
Quần chúng vây xem trước cửa há hốc miệng nhìn hai người, không khỏi ồn ào nghị luận rằng đêm nay Đàm Trì đắc tội với cháu trai Đàm gia, muốn nhẹ nhàng rời đi e rất khó, bị Đàm gia nhớ thương không phải chuyện tốt.
Đàm Trì nhíu mày tém áo, đau lòng nhìn vết rách, tủi thân nói: "Hư mất rồi."
Trình Hoài tự tay chuẩn bị trang phục và trang sức để cậu tới yến tiệc hôm nay đó.
Quan trọng nhất là bộ này và bộ của Trình Hoài y như đồ đôi, Đàm Trì rất thích.
Tạ Tông lảm nhảm khiêu khích hồi lâu cậu không để ý, cũng không tức giận, bây giờ nhìn áo sơmi rách bươm, một ngọn lửa vô danh bùng cháy.
Tức quá!
"Ngẩn người làm gì!" Tạ Tông nhẹ nhàng xoa cổ tay, liếc nhìn đàn em, khẽ gầm: "Còn không nhanh bắt nó lại cho tao! Hôm nay ông phải đập chết nó!!!"
Tuy không thể so với Đàm Dập, nhưng Tạ Tông cũng lớn lên trong nhung lụa, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có từng ăn thiệt bao giờ?
Nhất định phải khiến Đàm Trì sống không bằng chết mới có thể hóa giải mối hận trong lòng!
Bọn đàn em nghe vậy lập tức vây quanh Đàm Trì, Đàm Trì giương mắt nhìn, mặc kệ áo sơmi bị rách, túm chặt cánh tay người trước mắt, dùng hắn quật hai người phía sau lui vài bước.
Đàm Trì thuận thế quật một vòng khiến chúng ngã lăn trên đất, sau đó đá thêm mấy cú.
Tạ Tông nhìn từng đứa từng đứa nằm lê lết dưới đất, thầm mắng phế vật, bực bội trong người, cảm thấy chưa bao giờ mất mặt thế này, dưới tình thế cấp bách túm côn sắt của bảo vệ, đầy sát ý đi về phía Đàm Trì.
Một kẻ ngu xuẩn không có căn cơ cũng dám vênh váo trước mặt gã?
Đàm Trì quật ngã người cuối cùng, phủi phủi tay, tâm tình nghẹn khuất giảm bớt, ngẩng đầu thấy Ngụy Yến đang chuyện trò vui vẻ từ bên trong ra bỗng thay đổi sắc mặt, sợ hãi kêu: "Đàm Trì! Đằng sau!"
Đàm Trì nghi hoặc, "Hả?"
Sao Ngụy Yến cũng ở đây?
Cơn xé gió lao đến từ phía sau.
Đàm Trì quay đầu thấy một cây côn sắt hướng về phía cậu, đờ người ra, ngay sau đó thấy Trình Hoài không biết từ đâu tới túm lấy côn sắt, đá một cái lên bụng Tạ Tông.
Cú đá kia còn mang theo tiếng gió.
Sắc mặt Tạ Tông trắng bệch, ôm bụng trừng Trình Hoài, run rẩy ngã xuống đất, lục phủ ngủ tạng như cọ rúm lại, đau suýt ngất đi.
Ngụy Yến hơi bất ngờ nhìn Trình Hoài, ôm ngực dựa vào tường nghi hoặc: Hai người này không phải đối thủ một mất một còn hả ta?
Không ít quần chúng vây xem nhận ra Trình Hoài, mặc kệ là ảnh đế Trình Hoài hay là tiểu thiếu gia Trình gia thì không thiếu người muốn hợp tác làm ăn, thấy vậy đồng thời trố mắt.
"Nghe nói Đàm Trì và Trình Hoài xưa giờ không chung mâm mà?"
"Sao còn cứu Đàm Trì? Ở chương trình yêu đương hai người còn sắp sửa đánh nhau mà!"
"Có khi Trình thiếu không biết người mình cứu là ai."
Một đám người muốn chờ xem Trình Hoài sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra đối phương là đối thủ một mất một còn của mình.
Trình Hoài ném côn sắt xuống, xoay người cúi đầu nhìn tay Đàm Trì, thấy bị trầy da, vừa tức giận vừa đau lòng: "...!Còn đánh nhau không?"
"Không phải em muốn đánh, cậu ta xé áo em." Đàm Trì thấp giọng giải thích, giơ chứng cứ ra, không vui nhắc nhở: "...!Bộ này là anh chọn."
Vén áo lên một chút là có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trong, anh bỗng có cảm giác bị ngầm quyến rũ.
Trình Hoài sầm mặt tém áo cậu lại, cởi áo khoác của mình cho cậu mặc, gài nút kín mít, liếc nhìn Tạ Tông đang giãy giụa đứng lên, lại nhìn Đàm Trì vẻ mặt ngoan ngoãn, xoa đầu cậu nói: "Lần sau để tôi."
Quần chúng ăn dưa bị dưa đập vào mặt, hỗn độn trong gió: Cái gì "Để tôi", cái gì "Bộ này là anh chọn", rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Người ngày thường cao lãnh như thần tiên lại thốt ra những lời này, nào có dáng vẻ chán ghét Đàm Trì như lời đồn.
Quả nhiên lời đồn không thể tin!
Ngụy Yến nhướng mày, nhớ đến đủ chuyện trong chương trình, bừng tỉnh nói: "Hóa ra hai người vừa ý nhau?"
Tình địch biến người yêu?
Mất công Cố Kiều cực khổ xin hắn tới đây, sợ Đàm Trì xảy ra chuyện, có ai ngờ người ta đã sớm có sứ giả hộ hoa, cần gì người khác anh hùng cứu mỹ nhân chứ.
Nghĩ vậy, hắn cũng không có tâm tư xem diễn, nhún vai đi vào trong.
"Làm sao vậy?"
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói hùng hậu, dù không thấy người thì cũng có thể cảm nhận được khí chất cường đại và áp bách khiến người ta khó chịu, chỉ muốn cúi đầu thuần phục.
"Thẩm tổng tới rồi, có trò hay xem!"
"Vị này là chú của Tạ thiếu, mẹ Tạ thiếu mất sớm, Thẩm tổng không có con nên rất cưng đứa cháu này."
"Trình thiếu không đến mức vì một Đàm Trì mà trở mặt với Thẩm tổng chứ, Thẩm tổng chiều Tạ thiếu đến mức gã muốn gì được đó."
Đàm Trì và Trình Hoài cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu bạc quý phái mỉm cười đi tới, ông ta bình tĩnh liếc nhìn mặt đất rồi dừng mắt trên người Đàm Trì, ý cười dần dần dày đặc, bừng tỉnh: "Hóa ra là Đàm Trì, sao còn đứng ở ngoài thế?"
Thẩm Diệp, anh trai của bà mẹ hời Thẩm Giai Tuệ.
"Cậu!" Tạ Tông vừa thấy ông ta, như được bơm thuốc kích thích, nhịn đau chạy tới cáo trạng, hệt như học sinh tiểu học tìm thấy chỗ dựa: "Cậu! Đàm Trì đánh con!"
Đàm Trì hơi suy tư, mỉm cười bước về phía trước, dịu dàng nói: "Cậu, em họ vu oan cho cháu, rõ ràng là em ấy vừa mắng vừa xé áo cháu, cháu chỉ bất đắc dĩ thôi."
Cậu không tin tiểu bối không biết xấu hổ, trưởng bối cũng không biết xấu hổ theo!
Quần chúng xem kịch đang chờ Trình Hoài và Thẩm Diệp trở mặt, ai ngờ bị một chữ "cậu" của Đàm Trì làm ngơ ngác, vừa nãy còn giương cung bạt kiếm, giờ lại quay đầu gọi Thẩm Diệp là cậu?
Rốt cuộc Thẩm Diệp có bao nhiêu em gái?!
Thẩm Diệp hơi ngoài ý muốn, đứa cháu chỉ có cái mã ngoài lại kiêu căng không để ai vào mắt này nay như một viên ngọc điêu khắc tinh xảo, biết tiến biết lùi.
"Tạ Tông chỉ giỡn với cháu thôi, cháu đừng để trong lòng." Tuy ông ta cười nhưng ý cười không tới đáy mắt, thậm chí có vài phần uy hiếp.
Đàm Trì càng cười tươi hơn, thầm nói cháu ngài giỡn mà đập đầu người ta? Ngày nào đó ngài bị đập đầu chắc cũng chỉ là giỡn thôi quá.
Đang định nói chuyện, Trình Hoài đã nhàn nhạt nói: "Không phải giỡn."
Đàm Trì đánh nhau mệt mỏi, quyết định nhường sân cho Trình Hoài, chừng nào Trình Hoài xử không được rồi tính.
Ôi, có chồng thật tốt!
Có thể lười biếng.
"Hóa ra là nhóc con Trình gia." Thẩm Diệp là người thông minh, vừa nghe là hiểu thâm ý trong đó, lại thấy Trình Hoài nắm tay cháu trai, rõ ràng muốn đòi công bằng.
Hồi lâu không gặp, không chỉ biến thành một viên ngọc mà còn tìm được chỗ dựa tốt.
Quả thật Trình gia rất đủ tư cách.
"Cậu, không thể cho Đàm Trì vào." Tạ Tông thấp giọng kề bên tai Thẩm Diệp, u oán trừng Đàm Trì, bất bình nói: "Đàm Dập chưa trở về."
Thẩm Diệp không để ý gã, rũ mắt, dịu dàng nhìn Trình Hoài cười: "Nếu không phải giỡn thì Tạ Tông cũng đã ăn giáo huấn, chuyện này cho qua đi."
Trình Hoài nheo mắt, biết tỏng cáo già không dễ đối phó như vậy, cười nói: "Chú Thẩm, Tạ Tông đánh Đàm Trì, Đàm Trì đánh lại, còn áo Đàm Trì bị Tạ Tông xé, vậy...!tính sao đây?"
"Haizz, suýt nữa cháu trần truồng rồi." Đàm Trì thở dài.
Quần chúng không khỏi nghĩ: Tính sao đây? Họ nhìn một đống người đau đớn nằm dưới đất, lại nhìn Đàm Trì lông tóc vô thương, chỉ trầy một chút da, tính tới tính lui Đàm Trì không có hại!
"Cái quần!" Tạ Tông tức giận đỏ bừng mặt, hận không thể cắt đứt cổ Đàm Trì.
Trần truồng! Cùng lắm chỉ xé rách áo làm mất mặt chút thôi!
Thẩm Diệp nhìn Đàm Trì, không ngờ cậu lại yêu cầu trắng trợn như vậy, tiếp đó liếc nhìn đứa cháu không có tiền đồ, "Trần truồng thì trần truồng."
"Cậu!" Tạ Tông sợ hãi kêu.
Mọi người ngây ngẩn, không ngờ Thẩm Diệp làm như thế, họ không biết chỉ những người như ông ta mới biết, Đàm Diêm Hồng âm mưu dương mưu một hai phải khiến Đàm Trì rời khỏi giới giải trí về Đàm gia, đương nhiên sẽ cho Đàm Trì đủ thời gian tiếp xúc Đàm thị.
Có câu nói đánh chó phải biết nhìn mặt chủ.
Tạ Tông không hiểu, Thẩm Diệp vừa thấy Đàm Trì thì đã rõ, ông ta biết đêm nay không chỉ đơn giản là tiệc sinh nhật của Đàm Diêm Hồng, e rằng vai chính thật sự là Đàm Trì.
Chọc Đàm Trì không vui tức là chọc Đàm Diêm Hồng không vui, huống chi còn chọc Trình gia, thật không có lời.
Không bằng mượn cơ hội dạy dỗ thằng cháu không nên thân.
Thẩm Diệp nhàn nhạt nhìn Tạ Tông, "Còn không mau đi."
Tạ Tông bị ánh mắt lạnh nhạt kia nhìn, tức thì im bặt.
Mười phút sau, Tạ Tông dẫn theo một đám người cởi hết quần áo chỉ chừa quần lót ra khỏi khách sạn, sắc mặt rét lạnh dọa người, như muốn ra ngoài phóng hỏa giết người vậy.
Mấy người đàn ông trần truồng đứng trước cửa khách sạn, dọa không ít khách nữ, suýt gọi điện tố cáo biến thái.
Lúc này gián tiếp bị đuổi đi.
Chẳng qua không ai dám nhìn Tạ Tông chê cười, dồn dập đưa thư mời vào khách sạn.
Đàm Trì không lập tức cùng đám Thẩm Diệp bước vào khách sạn, Trình Hoài khử trùng rồi dán băng keo cá nhân cho cậu, dẫn cậu đến bãi đỗ xe thay quần áo, cậu cầm lễ phục màu tối, hơi kinh ngạc vì Trình Hoài chuẩn bị đầy đủ như thế.
"Ứng phó tình huống ngẫu nhiên," Trình Hoài khẽ cười, nhớ tới chuyện thú vị gì đó: "Ví dụ như trước kia em thấy tôi trong yến tiệc đều hận không thể hất rượu vang lên người tôi."
Đàm Trì đang cởi nút tây trang nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu nghi hoặc: "Em...!hất rượu vang lên người anh?"
...!Cậu nhờn như vậy?
Trình Hoài cười một cái, "Từ từ đổi."
Nói đoạn, anh cầm tây trang sẫm màu xuống xe, thuận tay đóng cửa lại.
Đàm Trì ngồi trong xe ngơ ngác thay quần áo, nghĩ đến lời Trình Hoài nói, cảm giác không ổn dâng lên, sau một lúc lâu nhíu mày lẩm bẩm: "Vì sao mỗi lần thấy anh lại hất rượu vang?"
Không thích hợp.
Khi đó cậu nghĩ cái gì? Vì sao lại hất rượu vang lên người Alpha nhà cậu? Nếu lễ phục bị dính rượu vang thì phải đổi cái mới.
Từ nhỏ cậu đã rất tiết kiệm, sao có thể để Trình Hoài phung phí, vấn đề còn nằm ở chỗ mình?
Chắc không phải do cậu ghét Trình Hoài nhỉ?
...Ghét?
Nói đi cũng phải nói lại, cậu thích Trình Hoài như thế nào? Vì sao cảm thấy Trình Hoài là của mình?
Cậu thu dọn tâm tình ra khỏi xe, treo nụ cười rạng rỡ, tràn trề chiến đầu, khoác vai Trình Hoài dựa trên cửa xe nói, "Đêm nay chúng ta đi làm chuyện lớn!"
Trong yến tiệc, bên bể bơi, nhiều người vây quanh một người phụ nữ cầm ly rượu, vui vẽ cười đùa, dù đã gần năm mươi, nhưng vì bảo dưỡng tốt nên vẫn còn xuân sắc, làn da bóng loáng trắng nõn.
"Tôi còn nhớ chiếc dây chuyện này của Đàm phu nhân là đấu giá 3000 vạn, Đàm tiên sinh thật tốt với chị."
"Cái này là gì đâu, các chị nhìn chiếc đầm của Đàm phu nhân xem, là nhà thiết kế nổi tiếng của nước Pháp tốn hơn một năm tạo ra, chất liệu hiếm thấy, giá cả trên trời."
"Nghe các chị nói vậy, thứ khiến người ta hâm mộ Đàm phu nhân phải là tình yêu mười năm như một của Đàm tiên sinh dành cho Đàm phu nhân, hai người lúc nào cũng là đôi vợ chồng mẫu mực trong giới."
Thẩm Diệp cầm ly rượu đi tới, lịch sự đưa cho vài vị quý bà, chạm ly với Thẩm Giai Tuệ, nhấp rượu nói: "Đàm Trì đã trở lại."
Nụ cười Thẩm Giai Tuệ tan biến, sắc mặt âm trầm ôm ngực hừ lạnh: "Nó còn dám trở về!"
Đàm Dập bị Đàm Trì tống vào cục cảnh sát, Đàm Diêm Hồng quyết tâm không cho bà ta bảo lãnh, bà ta lặng lẽ đi xem hai lần, lần đầu tiên Đàm Dập ngồi xổm trước song sắt không kiên nhẫn nói mấy câu rồi đuổi bà ta đi, lần thứ hai Đàm Dập không thèm nhìn bà ta nữa.
Không biết con bà ta sao rồi?
Thẩm Diệp trầm ngâm nhắc nhở: "Hiện tại không phải là thời điểm so đó với nó.
Đặc biệt là hôm nay."
"Hôm nay hay ngày mai có gì khác nhau!" Thẩm Giai Tuệ hừ lạnh một tiếng, mặt mày sắc bén, khinh thường nói: "Chẳng lẽ nó còn muốn lật trời?"
Thẩm Diệp nhấp thêm một ngụm rượu, chỉ cười không nói.
Đúng lúc này, dòng người xôn xao, Thẩm Giai Tuệ từ xa đã thấy nhóm danh nhân chào hỏi Đàm Trì trong vườn, đưa cốc cho người hầu, đi bộ qua, khóe môi mỉm cười, đuôi mắt hơi mị, duỗi tay cười nói: "Đàm Trì đã lâu không gặp."
Đàm Trì nhướng mày, cười giả lả bắt tay: "Đã lâu không gặp, mẹ kế."
Mẹ kế?
...!Mẹ kế!
Vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh, ăn ý nhìn về phía cậu, đột nhiên nhớ tới Đàm gia có một đứa con trai được tìm về nhưng chưa ai gặp qua, hai chữ "mẹ kế" làm nhiều người chấn kinh.
Đàm Trì- đỉnh lưu giới giải trí là...!đại thiếu gia Đàm gia?
Sắc mặt Thẩm Giai Tuệ tái nhợt, duy trì tư thái bà chủ hiền huệ, nói: "Ba con nhắc con mãi, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Nói xong, dịu dàng nắm cổ tay cậu dắt đi, thực tế cực kỳ dùng sức.
Ý cười trên mặt Đàm Trì không giảm, "Mẹ kế, ba con nhắc con mãi, mẹ cũng thế ư?"
"Đương nhiên." Móng tay Thẩm Giai Tuệ bấm vào trong da Đàm Trì, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng.
"Vậy mẹ nhắc con cái gì?" Đàm Trì hỏi.
Dáng vẻ kia hệt như tinh linh lạc xuống trần, chỉ đơn thuần thắc mắc mà thôi.
Nụ cười Thẩm Giai Tuệ hơi cứng đờ, ngại mọi người đang nhìn, nói đông nói tây: "...!Nhắc con công tác ở giới giải trí vất vả, không về ăn cơm, ba con nói phải giới thiệu bạn gái cho con..."
Trình Hoài gỡ tay bà ta ra, thoáng nhìn những vệt đỏ tàn nhẫn trên cổ tay trắng nõn của cậu rồi vô cảm nhìn bà ta: "Đàm phu nhân có ý gì?"
Đàm Trì nói em không có yếu đuối như vậy, để tức chết Thẩm Giai Tuệ chút đau này có xá gì!
"Ơ, sao đỏ như vậy?" Thẩm Giai Tuệ "kinh ngạc" che miệng, hận Trình Hoài xen vào việc người khác, tỏ vẻ áy náy nói: "Mẹ quá tập trung, chắc vừa rồi mẹ quá kích động."
"Mẹ kế, con thấy mẹ đừng quá kích động, mẹ nắm quá lâu." Đàm Trì thâm trầm thở dài: "Không ngờ con lại có một người mẹ kế tốt như vậy."
Thẩm mẹ kế: "..."
Thật muốn tát một phát.
Khách mới tới: Không có gì lạ, lời khen từ tận đáy lòng.
Trình Hoài nói với người hầu mấy câu, người hầu hơi gật đầu rồi chui qua đám người, thuận tiện bổ sung vài câu, nhàn nhạt nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Khách ăn dưa: Một chút cũng không hoa hòe, đơn giản ngắn gọn có thể não bổ ra mười vạn chữ về mẹ kế.
Hết chương 32.