*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Qing Yun

Phần thưởng nhiệm vụ có hai loại.

Loại thứ nhất chính là có thể gọi được yêu quái trong trò chơi ra ngoài hiện thực, thời hạn ba tháng.

Đây là bàn tay vàng của Iwanaga Kotoko, yêu quái chính là nơi thu thập tình báo cho cô.

Loại thứ hai là ký ức của cô.

Trong tích tắc đầu ngón tay nhấp vào lựa chọn, có thứ gì đó dũng mãnh ập vào óc cô.

Là tiếng nói chuyện.

"...!Là tôi tính sai."

Giọng nói của cô.

"Nhưng đây không phải hoàn toàn không có cách giải quyết, tôi cũng định xem tình huống này trước."

"Chẳng lẽ cô..."

Là giọng của Dazai.

"Tôi nhờ Thần Minh phong ấn ký ức hai năm.

Tiếp theo nhờ anh..."

Ký ức kết thúc.

Mảnh ký ức quá nhỏ.

Im lặng một lát, Iwanaga Kotoko nói với hư không: "Đơn giản mà nói, tình huống trước mắt là bởi vì chuyện gì đó nên tôi tự động xóa bỏ trí nhớ của mình, chỉ có thể tìm về nhờ trò chơi này.

Hình thức đại khái là hoàn thành nhiệm vụ sau đó sẽ khôi phục một phần ký ức?"

Cảm giác này thật sự rất quen thuộc, giống như lắp mảnh ghép bị thiếu vào trò chơi ghép hình, những mảnh ghép vốn đã có sẵn vị trí mà nó thuốc về.

[Đúng vậy.]

"Tôi hiểu rồi."

Iwanaga Kotoko rời khỏi trò chơi.

Biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi là rất quan trọng, cô còn cuộc hẹn không thể bỏ lỡ nữa!

Khoang trò chơi mở ra.

Ngước mắt lên, Iwanaga Kotoko nhìn thấy quản gia đứng trước mặt, giơ một thanh đao dài bốn mươi...!Bốn mét lên, đang định chém xuống.

"Rốt cuộc ông cũng muốn giết chủ rồi à?"

Cô hỏi.

Loảng xoảng.

Đao dài rơi xuống, hai mắt quản gia đẫm lệ.

"Cô chủ Iwanaga, cô không sao chứ?"

"Cuối cùng cô cũng ra ngoài!"

Người giúp việc ôm nhau, vui quá mà khóc.

Nếu cô chủ còn không ra, bọn họ chuẩn bị phá khoang trò chơi bằng phương pháp vật lý mạnh bạo.

"Không cần kích động như thế." Iwanaga Kotoko ngạc nhiên nói: "Không phải tôi chỉ ở trong này một ngày thôi à."

"Cái gì mà một ngày, đã ở trong một tuần rồi đó cô chủ!"

Cái gì?!

Một tuần?!

Đọc hiểu ánh mắt của cô, quản gia nói: "Đã hủy cuộc hẹn với Yokohama rồi.

Chúng tôi nói với họ cô tạm thời không đi được."

Hình như loại trò chơi này có thiết bị đo thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên cô chơi, cho nên hình như...!Quên trang bị rồi.

Trò chơi hại người.

Iwanaga Kotoko nói người liên hệ lại với Mori Ougai, bên kia không so đo, nhanh chóng thương lượng thời gian gặp mặt mới.

*

Ba ngày sau.

Trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, Iwanaga Kotoko và vệ sĩ đi vào phòng khách của Mafia Cảng.

Người đàn ông với tư cách thủ lĩnh đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, mười ngón tay đan vào nhau, tư thái tao nhã.

Phía sau là người hộ vệ Nakahara Chuuya, cậu ấy đứng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng.

"Kính chờ đã lâu, tiểu thư Iwanaga."

"Lần đầu gặp mặt, ngài Mori."

"Tiểu thư Iwanaga ra tay thật hào phóng." Mori Ougai mở miệng trước: "Vốn nghĩ "Song of the Sea" không có duyên với Mafia Cảng, không ngờ tiểu thư Iwanaga lại đồng ý tặng nó."

"Nghiệp vụ năng lực của chúng tôi được tăng lên rồi."

Nói xong, Mori Ougai liếc nhìn Nakahara Chuuya.

Nakahara Chuuya cúi đầu.

Thì ra là thế.

Việc kinh doanh đá quý của Mafia Cảng do Nakahara Chuuya phụ trách.

Cho nên ngày đó Nakahara Chuuya mới tức giận như thế khi bị Dazai quấy rối.

Căn cứ tình báo cô nhận được, bây giờ Mafia Cảng vẫn đang âm thầm cơ cấu lại, đá quý là một trong những nguồn cung cấp tài chính quan trọng.

Ngoài việc buôn lậu, bọn họ còn tham gia hội đấu giá.

Con đường nhập hàng thật giả lẫn lộn sẽ càng khó bị điều tra ra.

"Song of the Sea" chính là một trong những món đá quý nổi bật của buổi đấu giá đó.

"Không có gì, vốn trong nhà muốn dùng viên đá quý đó làm quà sinh nhật cho tôi." Iwanaga Kotoko ôm mặt: "Nói là rất giống đôi mắt của tôi."

Mori Ougai nhìn chăm chú, cười nói: "Qủa thật như thế."

"Đây là lời xin lỗi vì lần trước đã lỡ hẹn, cũng là sính lễ của tôi, so với tình yêu chân thành, một viên kim cương không đáng nhắc tới."

Mori Ougai cười rộ lên.

"Tôi rất lấy làm lạ, rốt cuộc tiểu thư Iwanaga nhìn trúng điểm nào của Dazai-kun?"

Iwanaga Kotoko nhìn xung quanh.

"Muốn tìm Dazai-kun?"

"Thật xin lỗi, bây giờ cậu ấy không có ở đây." Mori Ougai tao nhã bưng chén hồng trà trên bàn lên: "Tôi cũng nói thằng bé ở lại Yokohama chờ tiểu thư, nhưng nó vẫn đi chấp hành nhiệm vụ...!Thật là lạnh lùng."

"Không sao cả, kiếm tiền mua sữa cho con mới là quan trọng."

Iwanaga Kotoko nói một câu kinh người, Mori Ougai tức khắc phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Phía sau, Nakahara Chuuya há to mồm đến mức cằm như rớt luôn xuống đất.

Thưởng thức biểu cảm tan vỡ của hai người xong, cô mỉm cười nói: "Nói đùa thôi."

Mori Ougai và Nakahara Chuuya cùng nhẹ nhàng thở ra.

"Có điều đây cũng là chuyện sớm hay muộn."

Nakahara Chuuya nghẹn lại một lần nữa.

Lúc này, thành niên tóc màu quất rốt cuộc cũng nhớ lại nỗi sợ hãi khi nghe được lời cợt nhả của Kotoko.

Mori Ougai xem như là người trải sự đời, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại: "Tiểu thư Iwanaga thật biết nói đùa.

Tuy nhiên..."

Trước mắt ông ta hiện lên dáng vẻ âm u của thiếu niên.

Hai năm trước, ông ta nhặt được Dazai Osamu khi cậu đang tự sát, khi đó dù diện mạo hay giọng nói của thiếu niên đều vô cùng non nớt, nhưng đôi mắt lại hư vô mờ mịt.

Giống như một bộ xương khoác da người, không có linh hồn, bên trong đã hư thối từ lâu.

Rất khó tưởng tượng người như Dazai-kun có thể rung động trước cô gái nào, càng đừng nói kết hôn.

"Chỉ e hy vọng gả cho Dazai-kun của cô phải thất bại rồi."

"..."

Iwanaga Kotoko nháy mắt mấy cái: "Vậy thì tôi cũng có thể cưới chàng trai hấp dẫn này."

"...!Hả?"

"Cần bao nhiêu sính lễ, ngài cứ việc nói đi."

Iwanaga Kotoko hướng dẫn từng bước: "Sau khi ở rể, Dazai-san có thể lựa chọn tiếp tục làm việc ở Mafia Cảng, tôi sẽ không can thiệp.

Tập đoàn Iwanaga cũng có thể ký kết hiệp nghị hợp tác dài kỳ với Mafia Cảng, ngoài ra..."

Nghe đủ loại điều kiện mê người, lúc này trái tim của thủ lĩnh đa mưu túc trí của Mafia Cảng cũng trở nên loạn nhịp.

Sao lại thế này, tâm trạng vi diệu này là gì?

Ông ta thật sự phải gả con trai sao?

Đáng sợ chính là, ông ta lại hơi lung lung...!Không không.

"Hình như tiểu thư Iwanaga đã định liệu từ trước nhỉ."

Không phải đâu.

Iwanaga Kotoko thầm than nhẹ.

Dazai-san là sự tồn tại cô không thể khống chế được, không có gì ngạc nhiên nếu như một ngày nào đó người này âm thầm biến mất khỏi thế giới, là mẫu người khiến cho người ta không có cảm giác an toàn khi yêu đương nhất.

"Nhưng cô không phải mẫu người Dazai-kun thích."

Mori Ougai nói.

"Dazai-san thích mẫu người thế nào?"

Cô hỏi lại.

"A..."

Cáo già ở đối diện suy nghĩ một lát, cười khổ nói: "Tôi thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này, nên chưa thể trả lời ngay lúc này được.

Chẳng qua tôi thích bé gái mười bốn tuổi..."

"A." Iwanaga Kotoko lập tức lạnh mạnh: "Không cần phải nói, tôi không có hứng thú về sở thích của ngài."

Còn không bằng nói cho tôi nghe về Dazai-san nhiều một chút.

"Thật đả thương người đó tiểu thư Iwanaga."

"Còn một vấn đề." Cô giơ một ngón tay lên: "Quý tổ chức không can thiệp vào chuyện yêu đương của thành viên chứ?"

"Không đâu, chỉ cần không ảnh hưởng công tác là được.

Huống hồ là yêu đương với tiểu thư đáng yêu như vậy."

Lúc sau, Iwanaga Kotoko quanh co lòng vòng thám thính tin tức về Dazai Osamu.

Mori Ougai đã cung cấp cho cô một vài tin tức dưới điều kiện không đề cập đến bí mật của tổ chức.

Buổi gặp mặt đến hồi kết thúc.

Iwanaga Kotoko đứng dậy: "Lần gặp mặt này thật sự vui vẻ."

Cô nhún chân, nhìn chằm chằm Mori Ougai: "Tuy nhiên nếu có thể, hy vọng lần sau sẽ được ngài Mori thật sự."

Người đối diện sửng sốt vài giây, sau đó cười ha ha.

"Cô bé, cô phát hiện từ khi nào vậy?"

Trong mắt ông ta toát ra sự tán thưởng, ánh mắt nhìn vào Iwanaga Kotoko như lần đầu tiên thật sự chú ý tới nơi đó có người.

"Các loại chi tiết."

Xem ra Dazai-san đã không nói chuyện cô có thể nói chuyện được với yêu quái ra.

"Suy luận rất đơn giản, trước giờ tập đoàn Iwanaga và Mafia Cảng không có giao thoa gì, đột nhiên liên hệ rất khó khiến người khác không nảy sinh nghi ngờ liệu có thể ra tay khi đang nói chuyện hay không.

Quý thủ lĩnh có tâm phòng bị rất nặng, có thể nhìn ra được điểm này từ việc trong hai năm nắm quyền, anh chưa từng xuất hiện trước công chúng lần nào.

Hơn nữa tôi cũng chưa từng gặp quý thủ lĩnh..."

"Dưới tình huống này, dùng thế thân không phải lựa chọn tốt nhất à?"

Ý cười trong mắt người đối diện càng dày đặc hơn.

"Chờ mong gặp lại ngài lần nữa."

Iwanaga Kotoko nói lời tạm biệt.

"Tiểu thư Iwanaga, tôi thu hồi lời nói Dazai-kun không thích mẫu người như cô."

Người phía sau đột nhiên lên tiếng: "Nếu tiểu thư Iwanaga có thể giữ nguyên dáng vẻ như bây giờ, nói không chừng..."

Lời còn lại không được nói ra hết.

Iwanaga Kotoko đi rồi.

Tủ sách di chuyển để lộ ra căn phòng tối, Mori Ougai và Elise bước ra ngoài.

"Thật là một cô bé thông minh."

Diện mạo cũng không chê vào đâu được.

Iwanaga Kotoko có một đôi đồng tử trong suốt, mái tóc xoăn màu nâu nhạt xõa tung trên vai, dáng người lại nhỏ xinh, cả người xinh đẹp như búp bê.

Mori Ougai không khỏi cảm thán: "Nếu tuổi nhỏ hơn chút thì tốt rối."

"Oa, dáng vẻ của Rintarou thật biến thái."

Cô bé tóc vàng ghét bỏ nói.

Mori Ougai tạm thời không có tâm trạng đùa giỡn với Elise, ông ta càng muốn biết suy nghĩ hiện tại của người nào đó hơn.

Ông ta cầm lấy điện thoại đang được kết nối ở trên bàn: "Dazai-kun có cảm nghĩ gì không?"

Đúng vậy, nội dung cuộc trò chuyện đã được chuyển đến Dazai Osamu thông qua một máy nghe lén.

"Mori-san." Giọng điệu của Dazai Osamu rất miễn cưỡng, nghe không ra cảm xúc: "Ngài không cho tôi tắt điện thoại chính là muốn tôi nghe đoạn hội thoại nhàm chán này à?"

"Sao có thể nói là đoạn hội thoại nhàm chán được, tiểu thư người ta đặc biệt tới vì cậu."

"Không có chuyện gì thì cúp đây."

Tút, tút.

Mori Ougai nhún vai, bỏ điện thoại xuống.

"Boss," Nakahara Chuuya cũng lên tiếng: "Tôi đi xuống đây."

"Xuống đi, hộ vệ vất vả, Chuuya-kun."

Hirotsu Ryuurou tháo tóc giả xuống, ông ta là người chịu trách nhiệm đóng giả Mori Ougai, sau khi chở áo choàng và khăn quàng cổ đặt lên khuỷu tay, ông ta lại đeo một chiếc kính một tròng lên.

Khí chất chuyển từ thủ lĩnh sang quý ông tóc hoa râm.

"Mỗi lần xem ông Hirotsu biến hình đều thấy rất hoàn mỹ." Mori Ougai ngoài cười nhưng trong không cười: "Tuy nhiên từ sau có thể không cần nhắc tới sở thích loli nữa."

"Theo đuổi hoàn mỹ, làm cho ngài chê cười rồi."

Mori Ougai: "..."

Ông ta sáng suốt đổi đề tài: "Ông Hirotsu, thật ra tôi khá tò mò."

Ông ta vuốt cằm: "Rốt cuộc vị tiểu thư kia nhìn trúng điểm nào của Dazai-kun?"

Dazai Osamu quả thực rất biết làm phái nữ vui vẻ, nhưng nếu tiến thêm một bước sẽ phát hiện, ở bên cạnh người như vậy rất đáng sợ.

Tuyệt vọng có thể lấy đi tất cả.

Hy vọng sống sẽ bị mất đi.

Tạm thời Mori Ougai sẽ không ngăn cản hai người quen nhau.

Dù sao người có nhược điểm sẽ dễ khống chế hơn, không phải sao.

Gần đây Dazai-kun càng ngày càng phản nghịch.

Điều khiến Mori Ougai kiêng kị chính là thế lực phía sau Iwanaga Kotoko.

Tập đoàn Iwanaga được cho là tổ chức bạch đạo hùng mạnh, chiếm cứ một vị trí nhỏ trong giới thương nghiệp ở Tokyo, thậm chí còn làm từ thiện.

Tính chất đối lập với Mafia Cảng.

Sau đó gia chủ Iwanaga muốn mở rộng phạm vi nghiệp vụ đến Tokyo cho nên mới nước sông không phạm nước giếng với Mafia Cảng.

Mori Ougai và Hirotsu Ryuurou nghiên cứu một vài tình huống—

Thừa dịp yêu đương với Dazai-kun rồi tìm hiểu tình báo ở cậu ấy?

Làm cho Iwanaga Kotoko gả vào Mafia Cảng để đánh vào phe địch?

Làm cho Dazai-kun sang ở rể rồi đào người luôn?

Trong khoảng thời gian ngắn đã có vô số âm mưu được hình thành.

"Rintarou là ngu ngốc!"

"Làm cho ông cụ bị kéo lòng vòng theo!"

Giọng nói vui vẻ của cô bé tóc vàng phá vỡ không khí nặng nề.

"Nào có âm mưu gì, dùng lời người trẻ tuổi để nói thì cái này gọi là thèm cơ thể của cậu ấy!"

Hai lão già: "..."

*

"Iwanaga."

Đi ra khỏi Mafia chưa được vài bước, Iwanaga Kotoko nghe thấy Nakahara Chuuya gọi mình.

Có thể bởi vì đây là sân nhà, cho nên Nakahara Chuuya không co quắp như ở Tokyo, cậu ấy mặc âu phục màu đen, trưởng thành nhưng vẫn có phần ngây ngô.

"Chuuya-kun." Cô quay đầu lại: "Hôm nay rất tuấn tú đó!"

Nakahara Chuuya cũng không để ý mồm miệng ba hoa của cô.

"Lần sau cô đừng đi tìm thủ lĩnh nữa." Cậu ấy như rất khó mở miệng: "Cô cũng nghe rồi, thủ lĩnh...!Rất hứng thú với những cô bé mười bốn tuổi..."

"Không phải đã nói rồi à, tôi mười bảy."

"Nhưng nhìn cô giống y như mười bốn tuổi."

"Cậu nói cái gì?" Iwanaga Kotoko tức giận thành cá nóc: "Chuuya-kun, đây là cách thuyết phục con gái của cậu à?"

"Hả..."

Nakahara Chuuya nghẹn lại: "Rốt cuộc cô tình trúng tên kia cái gì, chạy đến Yokohama là để..."

"Chuuya-kun, cậu thật giống như người mẹ già lo lắng..."

Tuy rằng có thể dùng lý do là Chuuya-kun là người tốt, Bị Dazai-san hại nhiều nên không muốn người khác cũng bị hại để lừa gạt, nhưng cứ thấy...

Iwanaga Kotoko nhíu mày, trước mắt hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp Nakahara Chuuya.

Dường như cậu ta biết cô từ trước.

Nhưng cô không đợi đối phương kịp đến ôn chuyện, cô đã nghi ngờ mình hiểu lầm nên không tìm hiểu thêm.

Iwanaga Kotoko đang định hỏi thì chợt hoảng sợ vì Nakahara Chuuya đột nhiên nắm lấy tay cô.

"Buông tay đi, Kotoko."

"Tên kia không đáng để cô..."

"Á à, tôi nói sao ngoài cửa lại ồn như vậy, đây còn không phải chó Nakahara Chuuya của tôi à."

Tiếng nói mạnh mẽ ngắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Iwanaga Kotoko quay đầu nhìn lại.

Dường như Dazai Osamu mới đi làm nhiệm vụ về, trên người vẫn còn tuyết cùng khí lạnh chưa tan đi, phía sau là một đám người mặc đồ đen.

Bọn họ sợ hãi cúi đầu, lại phục tùng người thiếu niên này.

"Đang nói gì với người khác ở đây thế?"

Dazai Osamu cười hỏi, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Có nhân vật mới nè

Ryuro Hirotsu

Tên: Ryuro Hirotsu

Ngày sinh: 15 tháng 7

Chiều cao: 178cm

Dị năng: Hoa trà rơi

Khi đụng vào một ai đó sẽ khiến người đó bị bật ra xa với một lực rất mạnh

.