Mãi đến khi mặt trời lên đỉnh đầu vẫn chẳng có ai tới hỏi nàng viết thư hộ.

Vì giữa trưa không ăn gì nên bụng nàng truyền đến tiếng thì thầm rung động.

Nàng nhìn quán hoành thánh bên cạnh thi thoảng có mùi hành bay tới nhưng trong túi lại chẳng có đồng tiền nào.

Một phụ nhân vác một rổ bánh bột ngô có nhân tràn đầy đi qua bên cạnh, Thẩm Châu Hi ngửi mùi và nhận ra đó là của quán điểm tâm gần đó.

Nàng nhịn không được nhìn chằm chằm rổ bánh, trong lòng cực kỳ muốn ăn nhưng chuyện ăn xong ghi sổ nàng không sao làm nổi.

Nếu Lý Vụ ở đây thì tốt rồi, nàng vẫn còn để hơn 400 lượng bạc chỗ hắn đó.

Thẩm Châu Hi nhớ tới Lý Vụ thì không khỏi có chút ảo não: Thật sự không phải hắn ở sau lưng làm động tác nhỏ sao? Nếu không phải thì vì sao người đi đường vừa nhìn thấy hắn ngồi phía sau nàng đã lập tức bước nhanh hơn? Còn nếu đúng thì vì sao hắn đi rồi vẫn không có ai đến hỏi thăm cái quán của nàng?

Thẩm Châu Hi hoài nghi đó là do biển hiệu, vì thế nàng cầm bút viết ba chữ “Viết thư hộ” bằng thể chữ Khải và lối hành thư.

Sau đó nàng nghĩ cách treo hai tờ giấy kia phía trước biển hiệu, che khuất chữ viết trên đó.

Nàng ghét bỏ mà nhìn chữ trên biển hiệu, cảm thấy không có người đến hỏi thăm cũng là phải rồi.

“Tiểu cô nương, ngươi để như thế gió thổi một cái là bay mất đó!” Ông chủ cửa tiệm hoành thánh thấy nàng bận bịu trước sao thì tốt bụng mở miệng nhắc.

“Vậy có cách nào để gió không thổi bay?” Thẩm Châu Hi khiêm tốn hỏi.

“Đơn giản!”

Ông chủ đi về phía bếp lò, quét chút bột dính trên thành nồi sau đó đi về phía nàng.

Ông ta đứng trước cái biển hiệu, cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành nàng để bên trên sau đó bôi bột trên tay lên bốn góc trên mặt trái của tờ giấy.

“Như vậy thì tốt rồi.”

Ông chủ vừa nói vừa dán tờ giấy kia lên tấm biển hiệu, lúc này tờ giấy dễ dàng dính vào tấm biển.

“Bột còn có thể dùng như thế sao?” Thẩm Châu Hi sợ ngây người hỏi.

Ông chủ nhếch miệng cười hỏi: “Đến cái này ngươi cũng không biết ư?”

“Là ta kiến thức hạn hẹp.” Thẩm Châu Hi có chút hổ thẹn.

Ông chủ thuận miệng nói: “Cũng không có gì, loại phương pháp bớt việc lại tiết kiệm tiền thế này chỉ có người nghèo mới biết.”

Thẩm Châu Hi không tiện đáp lời mà chỉ xấu hổ cười cười rồi nói sang chuyện khác: “Hôm nay ta tới chậm lại không tìm được chỗ bày quán nên Lý Vụ mới xô đẩy bàn ghế của thúc.

Thật xin lỗi, còn mong ngài đừng để bụng……”

“Không có gì.” Ông chủ sang sảng cười to: “Người làm buôn bán ở trấn trên này có ai chưa từng phải nhờ vả Lý Vụ chứ? Hắn nhờ vả chúng ta cũng coi như có qua có lại.”

“Nhờ Lý Vụ sao?” Thẩm Châu Hi nghi hoặc hỏi.

“Lời này để Lý Vụ tự mình nói cho ngươi đi.” Ông chủ cười nói: “Nghe nói ngươi được Lý Vụ cứu từ dưới sông lên à?”

“Sao thúc biết?”

“Chỗ này nhỏ, có chút gió thổi cỏ lay là mọi người đều biết.

Huống chi —— ngươi lại có bề ngoài thế này.” Ông chủ dùng giọng trêu đùa nói: “Không phải Lý Vụ chưa từng cứu nữ nhân nhưng ngươi là người đầu tiên hắn giữ lại.”

Thẩm Châu Hi ngượng ngùng nói: “Ta không có chỗ để đi nên hắn mới giữ ta lại.

Hơn nữa ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền, sẽ không để hắn bị lỗ vốn.”

Ông chủ lắc đầu cười nói: “Nếu ngươi hiểu hắn thì sẽ không nói như thế.”

Thẩm Châu Hi không muốn tiếp tục đàm luận về Lý Vụ, một cô nương gia chưa lập gia đình như nàng nói về một nam nhân quả là việc xấu hổ.

“Ông chủ, vì sao đã giữa trưa mà vẫn không có người tới ăn cơm trưa vậy……?”

“Vừa thấy đã biết ngươi là cô nương nhà giàu chưa từng chịu khổ.”

Ông chủ không để bụng mà cầm lấy cái khăn trên bếp lau vết nước sau đó ném nó qua một bên rồi mới ngẩng đầu nói với nàng: “Ngoài gia đình nhà giàu thì có nhà ai có thể ngày ăn ba bữa chứ? Người nhà quê như chúng ta đều một ngày hai bữa, có thể ăn buổi sáng và buổi tối đã coi như không tồi.

Có vài gia đình nghèo quá còn chẳng có cái gì ăn, mỗi ngày được một chén cháo rau dại đã mỹ mãn.”

Những gì ông ấy nói với Thẩm Châu Hi đúng là chuyện của một thế giới khác.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có người không có ba bữa mà ăn.

“Nhưng…… chỉ ăn hai bữa không đói ư?” Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi.

“Đói thì có cách nào? Đói vài lần là quen chứ sao? Khất cái bên đường mới gọi là đói ấy, chúng ta ít nhất còn có cái ăn, bọn họ thì quả thật mỗi ngày bụng đói kêu vang.

Chuyện này Lý Vụ hiểu……”

Không biết sao ông chủ lại nói tới Lý Vụ, Thẩm Châu Hi vừa mới nghi hoặc ông ấy đã ngừng lời.

“…… Dù sao thì người nhà quê thô kệch, khác tiểu thư các ngươi.” Ông ấy dùng ánh mắt tò mò quét qua người nàng rồi hỏi: “Lý Vụ không nói với ngươi rằng ngươi sẽ không tìm được khách nào ư?”

Thẩm Châu Hi nghi hoặc hỏi: “Vì sao thúc cũng nói thế?”

“Nhờ người viết thư hộ đều là những kẻ không biết chữ, ở huyện nhỏ của chúng ta ngoài mấy vị công tử và thư sinh nghèo thì còn ai biết chữ nữa đâu? Nếu ngươi viết loạn thì bọn họ cũng chẳng biết đâu mà lần.”

“Nhưng ta thật sự viết được mà!” Thẩm Châu Hi nóng nảy, nhìn về phía mấy tờ giấy nàng vừa mới viết, giọng cũng gấp gáp mà cao hơn: “Ta biết viết hành thư, viết chữ Khải, còn viết được kim sấu thể và lối viết chữ thảo……”

Ông chủ đánh gãy lời nàng: “Ngươi còn không hiểu ư?”

Thẩm Châu Hi khó hiểu.

“Ngươi biết viết loại chữ nào không quan trọng, ta nghe cũng không hiểu và những người khác cũng sẽ không hiểu.” Ánh mắt của ông ta mang theo một chút đồng tình: “Ngươi là nữ nhân, làm gì có ai tin tưởng một nữ nhân có thể viết tốt hơn tú tài chứ? Cho nên ngươi ở Ngư Đầu huyện này khẳng định không có khách đến nhờ viết thư hộ.”

Thẩm Châu Hi bị hiện thực nàng chưa bao giờ nghĩ tới đánh bại.

Không phải nàng viết không tốt, cũng không phải vì nàng ra giá quá cao mà đơn giản chỉ vì nàng là nữ nhân ư?

Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu: “Ta thật sự biết viết mà……”

Ông chủ lắc lắc đầu sau đó xoay người quay về bếp của mình.

Ông ta liếc nàng một cái, trong ánh mắt toàn là đồng tình ——

Nàng bị người ta đồng tình, mà người đó chỉ là một người dân bình thường trên phố phường, một người trước kia nàng căn bản khinh thường.

Đả kích đồng thời khiến Thẩm Châu Hi thất hồn lạc phách, nàng căng da đầu ngồi xuống ghế, nhìn như tiếp tục chờ vị khách sẽ không bao giờ tới nhưng thực tế trong đầu nàng đang nghĩ tới những gì gặp phải sau khi ra khỏi cung.

Ở trong cung nàng cũng coi như bác học nhưng vì sao tới dân gian này nàng lại không hiểu gì hết, cũng không làm được gì ra hồn vậy?

Nàng không biết người ta dùng que chùi mông, không biết giá cả, không biết bột có thể dùng như keo.

Bởi vì nữ tử dân gian không viết chữ được như tú tài nên nàng cũng sẽ không tốt hơn tú tài là bao.

Cho dù nàng có thể viết đẹp thế nào thì cũng sẽ chẳng có ai tới tìm nàng viết thư.

Thẩm Châu Hi dùng sức chớp chớp mắt nén nước mắt lại.

Nàng không thể khóc, bởi vì khóc cũng có ích gì đâu? Nàng cũng không tin sau khi có một người khách tới rồi những người khác sẽ còn hoài nghi nàng không biết viết chữ.

Vì thế nàng tiếp tục chờ khách hàng tới cửa.

Nhưng mãi tới khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn phủ kín đường phố nàng cũng không chờ được người khách nào.

Tiệm hoành thánh đã bắt đầu thu dọn, ông chủ thuần thục dọn nồi hơi và đồ đạc.

Những người bán hàng xung quanh cũng lần lượt gánh đồ lên vai mà rời đi, cửa hàng bên đường cũng đóng cửa.

Người đi đường càng ngày càng ít, ngay cả ánh mắt tò mò nhìn nàng cũng dần thưa thớt.

Lúc Thẩm Châu Hi thấy chán ngán thất vọng thì một nam tử mặc áo vải, dung mạo bình thường đi tới.

Hắn nhìn nhìn nàng, giọng nói mang theo hoài nghi hỏi: “Viết một phong thư nhà cần bao nhiêu tiền?”

Thẩm Châu Hi lập tức tỉnh táo đáp: “Một quan ——”

Thấy biểu tình biến hóa của người kia, nàng lập tức sửa miệng: “Thôi không cần!”

Nam nhân lại hỏi: “Đến tột cùng là bao nhiêu?”

Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ đến giá bán hoành thánh bên cạnh sau đó hơi đẩy giá cao hơn một chút nói: “Hai mươi văn là đủ rồi!”

“Một nữ nhân gia như ngươi biết viết chữ sao?” Trong mắt ông ta lộ ra một chút khinh thường: “Năm văn —— ta sẽ viết thử một phong thư nhà.”

Thẩm Châu Hi có chút do dự, nhưng một ngày này không có người hỏi thăm đã tạo ra đả kích lớn với nàng.

Sau khi do dự nàng vẫn cắn răng đồng ý.

“Được, vậy ngươi viết như này ——” nam nhân nói: “Nhị đệ, nương bảo ta hỏi đệ xem Tết Âm Lịch năm nay có về nhà ăn tết không? Nếu có thể thì chúng ta đều vui vẻ, nếu đệ không trở lại như năm vừa rồi thì phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.

Nương và ta đều nhớ mong đệ.

Nghe nói trong kinh rối loạn, đệ ở nơi đó nhất định phải cẩn thận một chút, nếu khoa khảo hủy bỏ thì nhanh trở về đi.

Tẩu tử của đệ mới sinh xong, là con trai……”

Nam nhân kia lải nhải một đống việc nhà vụn vặt, Thẩm Châu Hi vừa trau chuốt câu chữ vừa viết.

Vì đây là vị khách đầu tiên nên nàng có chút luống cuống tay chân.

Viết cả hai trang tên kia mới ngừng miệng.

Hắn mang theo hoài nghi nhìn hai trang giấy viết thư trên bàn rồi hỏi: “Những gì ta nói ngươi đều viết hết rồi chứ?”

“Đều đã viết hết, nếu ngươi không tin có thể gọi một người biết chữ tới kiểm tra đối chiếu.”

“…… Cứ như vậy đi.” Nam nhân kia nói thế nhưng trên mặt vẫn là hoài nghi đậm sâu.

Thẩm Châu Hi có cảm giác thất bại, lối hành thư nước chảy mây trôi của nàng cũng không cho nàng thêm chút tín nhiệm nào từ phía khách hàng.

“Chữ ký viết cái gì?” Nàng hỏi.

“Vương Nhị Ngưu.”

Thẩm Châu Hi viết một câu: Vụng huynh Vương Nhị Ngưu.

Sau đó nàng lại hỏi: “Nhị đệ của ngươi tên là gì?”

“Vương Tam Ngưu.”

Nàng lại viết xuống chỗ trống cuối thư một câu: Ngô đệ Vương Tam Ngưu kính khải.

Sau đó nàng gập tờ giấy lại đưa cho tên kia.

Hắn cầm lá thư trong tay nhìn nhìn, cũng không nói gì mà móc 5 đồng từ trong tay áo ra đếm đếm rồi ném lên mặt bàn sau đó xoay người rời đi.

Tuy quá trình có chút cong vẹo nhưng tốt xấu thì cũng coi như nàng đã mở hàng.

Nhìn 5 đồng tiền khó khăn kiếm được trên bàn, trong lòng Thẩm Châu Hi tràn ngập vui sướng.

Đây là cảm xúc hoàn toàn khác với lúc được phụ hoàng thưởng đồ vật trân quý.

Những thứ quý báu kia như mây trôi nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng mấy đồng tiền này lại như tiến thẳng vào lòng nàng.

Chỗ sâu trong lòng nàng nở một đóa hoa, còn có tiếng trống vang rền khiến cả người nàng choáng váng.

“Đến trước khi đóng cửa nhất định sẽ có người tới tìm ngươi nhờ viết hộ thư.”

Những lời của Lý Tước Nhi bỗng nhiên vang lên bên tai nàng.

Lý Vụ và ông chủ tiệm hoành thánh đều khẳng định nàng sẽ không mời chào được ai tới nhờ viết thư hộ.

Nhưng vì sao Lý Tước Nhi lại chắc chắn nàng có thể thuận lợi mở hàng chứ? Hắn lại còn nắm chắc thời gian, nói là lúc chuẩn bị đóng cửa sẽ có người tới.

Quả nhiên lúc này sắp tối muộn lại có người tới mở hàng cho nàng!

Là hắn nhìn ra tài năng của nàng sao? Thẩm Châu Hi có chút nghi hoặc.

Vị khách đầu tiên đã tới, nàng đánh cuộc thắng vì thế cũng không cần phải khổ sở chờ đợi nữa.

Thẩm Châu Hi vội vàng dặn dò ông chủ tiệm hoành thánh giúp nàng trông quầy một lát sau đó nàng chạy theo vị khách đã đi xa kia.

Nàng đi theo hắn từ xa, mới vừa đi tới ngõ rẽ cuối con phố thì một bóng hình quen thuộc đã xuất hiện bên cạnh tên kia.

Thẩm Châu Hi giống như bị lửa bỏng, theo phản xạ có điều kiện nàng lùi về phía sau tường.

Sao lại là Lý Vụ?

Tim Thẩm Châu Hi đập nhanh, một cảm giác bất an bò lên trong lòng nàng.

Nàng lặng lẽ thò đầu ra khỏi bức tường chỗ rẽ sau đó dựng lỗ tai nghe lén hai người ở cách đó không xa đang nói chuyện.

“Thư đã viết xong, theo ước định có phải…”

Lý Vụ móc từ trong ngực ra một chuỗi tiền đồng đưa cho hắn.

Thẩm Châu Hi không nhìn rõ lắm nhưng hiển nhiên số tiền kia nhiều hơn 5 đồng rất nhiều lần.

Tên kia đón lấy tiền sau đó vui vẻ mà cảm ơn.

“Vậy thư này……” Nam nhân thử hỏi dò.

“Cầm lấy rồi biến ngay.”

Tên kia vang dội đáp lời, vô cùng vui vẻ thu lại lá thư.

Mọi thứ đều đã rõ ràng, việc làm ăn này không phải do nàng chào mời đến mà do Lý Vụ mời đến.

Nam nhân kia thu lại bức thư sau đó xoay người đi tới.

Thẩm Châu Hi trốn tránh không kịp nên ngay lập tức chạm vào tầm mắt hắn.

Tên kia cực kỳ sợ hãi mà dừng bước nói: “Ngươi……”

Lý Vụ đứng sau hắn ngước mắt, Thẩm Châu Hi biết bây giờ hắn không thấy nhưng ngay sau đây hắn sẽ nhìn thấy nàng.

Lý trí của nàng còn chưa hồi phục thì thân thể đã chạy trốn trước

“Thẩm……”

Giọng Lý Vụ bị nàng ném ở phía sau người.