Chử Tiểu Du đem hai quyển sổ hộ tịch đặt chỉnh tề trên bàn.

Tuy nói như vậy không ổn, nhưng hai  quyển hộ tịch này vốn biểu trưng cho nửa đời trước của cậu, bị người nhà vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, hiện giờ thân phận nam hay nữ là do cậu chọn.

Vì cha mẹ vô tình, Chử Tiểu Du chọn làm nam nhân, thói quen sinh hoạt của cậu cũng giống nam nhân, tự nhận thức bản thân là nam nhân. Nhưng bởi vì luyến tiếc Trịnh Tranh, cậu lấy thân phận nữ để kết hôn, trên danh nghĩa còn vì con trai Chử Trịnh.

“Tôi nghĩ thông rồi, tôi muốn bỏ thân phận Chử Tiểu Du.”

Lôi Diễm hơi giật mình nhìn cậu, Chử Tiểu Du vẫn như trước ăn mặc như con trai, từ bề ngoài cũng không nhìn ra có chút nữ tính nào: “Cậu trông như này… Là nữ?”

Chử Tiểu Du lắc đầu: “Không phải, tôi nghĩ thông suốt rồi, trước kia tôi bị người khác nói tôi là nữ nhưng lại là nam. Nhưng thật ra tôi là người song tính.”

Chử Tiểu Du mong chờ nhìn Lôi Diễm: “Tôi không biết cảnh sát hộ tịch có hiểu không, tôi chỉ muốn là chính mình thôi.”

“Cho nên tôi cầu khẩn cho tôi một cơ hội được làm chính mình.” Cậu chỉ vào cột giới tính trên hộ khẩu: “Chỗ này có thể để trống không?”

Lôi Diễm kinh ngạc nhìn Chử Tiểu Du, thật ra yêu cầu của cậu rất bình thường, nhưng ở cái thế giới thì lại không bình thường.

Lôi Diễm nhíu mày, nói: “Ở nước ta chưa từng có trường hợp này, nhưng tôi nhất định thử vì cậu, chúng ta có thể tham khảo ở nước ngoài, nhưng căn cứ theo pháp luật của nước ta, quan hệ hôn nhân của cậu và Trịnh tiên sinh có khả năng…”

Chử Tiểu Du cúi đầu: “Tôi hiểu.”

Lôi Diễm hít sâu một hơi, đứng lên vươn tay về phía Chử Tiểu Du: “Tiểu Du, cho dù quyết định của cậu ra sao, nhà nước cũng không quản được chuyện này, những người khác cũng không có tư cách, nhưng tôi thật lòng chúc phúc cho cậu.”

Chử Tiểu Du cười, vội vàng đứng lên, bắt tay Lôi Diễm: “Cảm ơn anh cảnh sát Lôi, tôi biết anh là người tốt!”

Tự dưng được coi là người tốt, Lôi Cười cười khổ, lấy lại hai quyển sổ hộ tịch của Chử Tiểu Du, lại nhìn Chử Tiểu Du với ánh mắt đầy chính khí: “Tôi hi vọng chúng tôi có thể cho cậu một đáp án vừa lòng.”

Chử Tiểu Du khăng khăng tiễn Lôi Diễm ra cửa lớn.

Nhìn xe rời đi, Chử Tiểu Du có chút tiếc nuối, dù sao nguyện vọng ấp ủ từ lâu của cậu vẫn là phẫu thuật, nhưng tâm tư cậu như trút được gánh nặng.

Trịnh Tranh nói cho cậu biết cậu có giới tính của thiên sứ, Chử Tiểu Du không ngốc tới mức tin tưởng tất cả mọi người sẽ chấp nhận cậu, nhưng cậu có dũng khí đối mặt với bản thân.

Trở về phòng, cậu mở máy tính lên Weibo.

Cậu nghĩ rồi, dù sao tất cả mọi người quan tâm cậu như vậy, cậu đánh bạo để được mọi người quan tâm.

Chử Tiểu Du thử sửa lại giới thiệu bản thân, cậu nghĩ nghĩ, viết danh hiệu của mình lên phần giới thiệu.

[Tình nguyên viện Quỹ trời thương, Đại phu nhân Trịnh thị, người song tính Chử Tiểu Du]

Ngày trước cậu không xóa Weibo, dù sao cũng không thể tay không gặp người, Chử Tiểu Du nghĩ, đăng Weibo.

[Chào mọi người, tôi là chồng Trịnh Tranh, tên Chử Tiểu Du, là phu nhân trong truyền thuyết, còn là đồng tính luyến ái, tôi đăng Weibo là muốn nói cho mọi người biết, tôi yêu Trịnh tiên sinh, Trịnh tiên sinh cũng yêu tôi. Tôi là người song tính, mọi người không cần hỏi tôi là nam hay nữ, tôi là người song tính, JJ và MM đều có. Có lẽ mọi người sẽ dùng những lời lẽ khó nghe để châm biếm tình yêu của chúng tôi, nhưng không có vấn đề gì cả, tôi không bẩn, cũng không phải dị dạng, hai bộ phận này mỗi người sẽ phát triển một thứ đi? Tôi có cả hai.]

[Ngoài việc chú ý tới tôi, tôi mong mọi người có thể quan tâm đến trẻ mồ côi đặc biệt là những em nhỏ, hiện giờ quỹ từ thiện của tôi mỗi tháng sẽ hỗ trợ giúp đỡ trên mười em bị bệnh lây nhiễm qua đường sinh dục, bẩm sinh, tàn tật, đối tượng hỗ trợ trải rộng khắp toàn quốc. Tôi hi vọng mọi người quan tâm đến chúng tôi. Coi như chỉ quan tâm đến nỗi đau của chúng tôi, hoặc mắng chúng tôi biến thái, chỉ số thông minh thấp, nhưng hi vọng chúng ta không phải là người của hai thế giới, chúng ta sẽ cùng tồn tại trên Trái Đất.]

[Tôi không phải là một người giỏi giao tiếp, cũng không biết nên nói gì. Tôi thật sự rất ghét việc tôi và Trịnh Tranh bị mọi người nhìn chăm chú, hi vọng mọi người có thể nhìn vào sự nghiệp của chúng tôi chứ không phải bởi vì chúng tôi khác thường mà suy đoán chúng tôi là người xấu. Trịnh Tranh rất yêu tôi, anh ấy không hề lừa hôn, chỉ bởi chính sách hôn nhân của đất nước mà quan hệ hôn nhân của chúng tôi có thể bị xóa bỏ. Nhưng chúng tôi thực sự là một đôi, đây là điều không thể chối cãi, mong mọi người hiểu. Cảm ơn mọi người.]

Cứng nhắc viết xong, Chử Tiểu Du thở dài nhẹ nhõm sau khi đăng. Thậm chí cậu không biết Weibo có bị mọi người tìm ra không, có lẽ không được một lúc đã bị dọn sạch.

Nhưng không sao hết, cậu đã thẳng thắn với thế giới này.

Đăng Weibo xong, Chử Tiểu Du Phát máy tính rồi cùng chơi với Chử Đỉnh Đỉnh.

Hôm nay là cuối tuần, là ngày có thể dành thời gian cho Đại vương Đỉnh Đỉnh, mặc dù Trịnh Tranh còn đang tăng ca ><

Chử Đỉnh Đỉnh sắp tròn một tuổi, trước mấy ngày lão thái thái cho người đưa tới một quyển sách cổ, bút mực giấy nghiên, một chút tiền và Ngọc Quan Âm. Chử Tiểu Du nhận toàn bộ theo đơn, để lão thái thái tới xem Chử Đỉnh Đỉnh chọn đồ vật đoán tương lai trong lễ thôi nôi.

Chử Đính Đính sắp một tuổi, đã biết bò loạn khắp nơi, có thể bập bẽ nói mấy chữ, nó vỡ lòng sớm hơn những đứa trẻ khác, khác hẳn với những gì Chử Tiểu Du tưởng tượng. Hiện giờ Chử Đỉnh Đỉnh đã biết gọi cha, ba, bà nội, còn có chú.

Chử Đỉnh Đỉnh cất tiếng nói đầu chính là ba, lúc đấy Chử Tiểu Du vui đến phát điên, ghi lại giọng của Đại vương nhà mình làm nhạc chuông tin nhắn. Mỗi lần người khác tìm đến cậu sẽ nghe thấy giọng Chử Đỉnh Đỉnh giòn tan gọi ba~

Nhưng Chử Đỉnh Đỉnh vẫn cao lãnh như trước, trống bỏi hay tranh vẽ toàn bộ đều không thèm ngó tới, nhưng lại rất thích ăn ngọt, nhặt giấy kẹo lập tức cười hớn hở nhét ngày vào trong mồm, hai tay nhỏ vung loạn.

Chử Tiểu Du mua cho Chử Đỉnh Đỉnh một con gấu nhỏ, bấm vào bụng sẽ có tiếng baba gọi ông nội, baba gọi bà nội, mama gọi ông ngoại theo tiếng nhạc thiếu nhi. Chử Đỉnh Đỉnh thích thú dùng tay đậm con gấu, hoặc nhét vào trong miệng gặm.

Có người nói trẻ con nhận thức thế giới dựa vào cách ăn, Chử Tiểu Du đáng thương không nỡ nhìn Chử Đỉnh Đỉnh gặm gấu bông ướt nhẹp nước dãi, trông dính dính thật bẩn.

Trong tiếng bập bẹ của Chử Đỉnh Đỉnh, chuông điện thoại của Chử Tiểu Du vang lên, cậu vừa thấy là Trịnh Tranh, lập tức mặt mày hớn hở.

Trịnh Tranh tựa hồ rất vui vẻ, thành thật nói: “Chúc mừng em, Tiểu Du.”

Chử Tiểu Du lại nghĩ Trịnh Tranh biết cậu chọn không phẫu thuật, trong lòng ngọt lịm nói: “Dạ, về sau anh phải hầu hạ em cho tốt.”

Trịnh Tranh cười một tiếng: “Được, người nổi tiếng(*) của tôi.”

[Nguyên văn “网红” là người nổi tiếng trên mạng.]

Chử Tiểu Du:????

Cậu tranh thủ thời gian tắt máy mà kiểm tra Weibo. Kết quả bị tấn công tin nhắn, bình luận, còn có cả phát lại, tất cả dọa cậu chóng mặt, Chử Tiểu Du “A” mấy câu liền: “Xong, xong rồi Đỉnh Đỉnh, baba lớn của con sắp xong rồi.”

Tự dưng có thật nhiều người xem cậu như vậy!

Chử Tiểu Du nuốt nước bọt, lấy con gấu bông bị Chử Đỉnh Đỉnh chà đạp đi, lập tức ôm con vào trong ngực, bày ra tư thế muốn chạy trốn. Làm tốt phòng ngự, cậu mở Weibo của mình, mở bình luận.

Vậy mà bình luận đầu tiên trong chỗ bình luận hàng đầu đã được mười nghìn like rồi, nội dung viết: Để tôi xem xem tên ngâu xi nào cho tôi lên top.

Bên dưới là hàng loại tên ngốc cho bình luận này lên top.

Chử Tiểu Du 囧.

Là một tài khoản weibo chính thức quen mắt nào đó, quanh năm làm điều hòa, bình nước nóng nhà họ lắc lư, bình luận nói: Trịnh tiên sinh thế này có là gì, năm ấy chúng tôi còn làm hỏng tủ lạnh nữa đấy.

Chử Tiểu Du: …

Cuối cùng cũng có người quan tâm đến nội dung của cậu, hơn nữa còn có dấu tích xanh, tên là Chử phu nhân, ba chữ vô cùng đơn giản: Đã quyên góp.

Một phiếu ném đá thực lực sủng phu, hai người mở weibo để ngược cẩu à?

Lần đầu tiên thấy kiểu cưng sủng li kì như vậy, cảm thấy là lạ, mà lại ngọt ngào???

Chử Tiểu Du chẳng hiểu cái gì gọi là thực lực sủng phu, mở Weibo Chử phu nhân, không ngờ lại là Trịnh Tranh!

Được rồi, đúng là thực lực sủng phu rồi ~(@^_^@)~

Phía dưới những bình luận hỗn loạn kia, có không ít người chúc phúc cho cậu và Trịnh Tranh, sợ hãi trong mắt Chử Tiểu Du chậm rãi tiêu tan đổi thành hạnh phúc.

Cậu gọi điện cho Trịnh Tranh, mở lời ngọt ngào: “Em thay mặt quỹ hội cảm ơn Chử phu nhân ủng hộ.”

Trịnh Tranh “Ừ” một tiếng: “Dùng em cảm ơn cá nhân là được.”

Chử Tiểu Du vui vẻ: “Hôm nay em nói chuyện cùng cảnh sát Lôi, em nghĩ…”

Trịnh tiên sinh ngắt lời hắn: “Tiểu Du, anh lấy được hộ tịch của em rồi.”

“Hả?” Chử Tiểu Du kinh ngạc, sao làm nhanh như vậy!

Kẻ có tiền, quả nhiên có cửa sau!

Trịnh Tranh nở nụ cười: “Tiểu Du, anh rất vui.”

Chử Tiểu Du trong lòng tự nhủ em mới rất vui, là Trịnh Tranh để cậu tự đối mặt với bản thân, cơ thể cậu không có gì đáng để tự ti, cậu cũng giống như mọi người, không đen không trắng mà còn sống, mong ngày một sống tốt hơn.

Trịnh Tranh hỏi: “Muốn xem ngay bây giờ không?”

Chử Tiểu Du lập tức gật đầu: “Muốn muốn muốn, còn bao lâu nữa anh mới về tới?”

Cậu vừa hỏi xong, cửa phòng đột nhiên bị mở, Chử Tiểu Du vui mừng nhìn Trịnh Tranh, Chử Đỉnh ĐỈnh vươn cái đầu nhỏ ra, duỗi hai tay hô “Cha”.

Trịnh Tranh đi tới quỳ xuống thảm, hôn trán Chử Đỉnh Đỉnh, sau đó mới hung hăng hôn Chử Tiểu Du.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Chử Đỉnh Đỉnh đang hét loạn, ánh mắt tối như mực tò mò nhìn hai người. Chờ Trịnh Tranh hôn xong, Chử Đỉnh Đỉnh cũng muốn hôn Chử Tiểu Du, làm mèo con kinh ngạc không thôi.

Trịnh Tranh dùng một ngón tay đẩy đầu Chử Đỉnh Đỉnh, cười một tiếng: “Đúng là con anh, câu sắc.”

Chử Tiểu Du trừng hắn: “Rõ ràng là học theo em.”

Trịnh Tranh ít khi vui vẻ như này, gọi bảo mẫu đến chăm sóc Chử Đỉnh Đỉnh, sau đó lôi kéo người yêu trốn trong phòng.

Cho dù gia tài bạc triệu, có thiên kim cừu, nhưng hiện giờ Trịnh Tranh rất nâng niu với quyển hộ tịch mỏng manh của Chử Tiểu Du, hai người chụm đầu cùng cầm hộ tịch, mở trang đầu tiên, trên đó viết rõ tên của Chử Tiểu Du.

Sở Tiểu Du.

Giới tính: Chưa xác định.

Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn.

Chử Tiểu Du hít mũi, mong chờ nhìn Trịnh Tranh: “Bọn họ, bọn họ còn điền quan hệ hôn nhân của chúng ta?”

Trịnh Tranh nhìn cậu, con ngươi đen nồng đậm ý cười: “Ừm.”

Chử Tiểu Du hoàn thành việc tệ nhất, lại thu về ngoài ý muốn, cực kì vui vẻ, hai mắt như tỏa ánh sáng: “Cảm ơn anh.”

Có lẽ cuộc đời cũng có những lúc không như mong đợi, nhưng thế giới vẫn có tình người.

Đã từng có lúc phụ nữ chân to không được phép tồn tại, bị é bó chân đến dị dạng để thành gót sen.

Đã từng có nô lệ, tôn nghiêm cùng thân thể của họ đều bị tùy ý mua bán, không ai coi họ là người.

Nhưng thế giới đã sớm thay đổi.

Chử Tiểu Du bị chính bản thân làm cho cảm động, cảm thấy cậu nhất định phải làm việc gì: “Trịnh tiên sinh, chúng ta làm đám cưới có được không? Em tự chuẩn bị, mời người thân của hai bên, không cho bất cứ ai khác được vào, sau đó để Chử Đỉnh Đỉnh rải hoa cho chúng ta!”

Trịnh Tranh buồn cười, nhẹ nhàng áp đảo bảo bối của hắn: “Không, chúng ta sẽ có một đám cưới chỉ có hai ta, cùng đi trên con đường đầy hoa, cùng bước vào lễ đường… Nào, bảo bối, mèo con của tôi mau chóng mở cửa ra.”

Chử Tiểu Du đỏ bừng mặt, cảm thấy Chử phu nhân thật sự không biết mất mặt!

Người xấu ~

—–HOÀN CHÍNH VĂN—–