Gần đây Chử Tiểu Du thường trong tình trạng mơ mơ màng màng, hay ngủ gật.

Tối hôm qua, Trịnh Tranh đi công tác trở về lập tức đến “Lồng Vàng” thăm cậu. Có lẽ là tâm tình Trịnh Tranh khá tốt, “tiểu biệt thắng tân hôn” mà đem cậu lăn giường. Chử Tiểu Du từ khi bị bao dưỡng đến giờ chưa hưởng thụ qua sự ôn nhu như vậy, cả người thoải mái dễ chịu như trên mây.

Sau đó cậu ngủ thiếp đi _(:3ゝ∠)_

Trịnh Tranh xoa đầu cậu một lát, đột nhiên Chử Tiểu Du mở to mắt, nhìn thấy Trịnh Tranh đen mặt hỏi cậu: “Tối hôm qua lại chơi game suốt đêm?”

“Không phải…” Chử Tiểu Du không nói dối, vì muốn chào đón kim chủ trở về cậu đã ngủ hẳn một ngày, không hiểu sao càng ngủ lại càng muốn ngủ, cả người đều uể oải, còn lười ăn, cậu cũng buồn bực lắm.

Trịnh Tranh xuống giường, vuốt lại tay áo bị nhăn.

Chử Tiểu Du sợ tè ra quần, cậu không dám bảo kim chủ ở lại qua đêm, đành phải mặc áo ngủ cúi đầu đi đằng sau Trịnh Tranh, giống như con rùa nhỏ đi tiễn khách vậy.

Đến thang máy, Trịnh Tranh liếc mắt cậu một cái, Chử Tiểu Du lập tức đứng nghiêm chỉnh.

Nhìn chằm chằm cửa thang máy đóng lại “Đinh” một tiếng, Chử Tiểu Du khóc không ra nước mắt.  

Sao cậu có thể ngủ được? Tại sao ngay lúc kim chủ muốn làm cậu lại có thể ngủ?

Thật không chuyên nghiệp!

Chử Tiểu Du sờ sờ móng tay, tự nhủ ngày mai nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cậu còn phải nghĩ mấy trò tình thú giúp kim chủ vui vẻ nữa. Sắp đến cuối học kỳ rồi, sang năm tư phải đi thực tập… Hôm nay cậu đắc tội với kim chủ, chắc cuối năm không có tiền thưởng đâu?

Chử Tiểu Du nghĩ đi nghĩ lại, ngồi trên sofa lại lăn ra ngủ.

Hôm sau lúc mở mắt thấy mình đang nằm trên giường, chăn gối gọn gàng, Chử Tiểu Du xoa cái đầu rối bù, thầm nghĩ mình bị mộng du.

Cũng giống như những thanh niên trẻ tuổi khác, Chử Tiểu Du mỗi khi rảnh đều dùng điện thoại, ngay cả thời gian rửa mặt cũng không buông, một bên súc miệng một bên cầm lướt màn hình điện thoại. Trang chủ có tin dự báo thời tiết báo nhiệt độ giảm, hai mắt Chử Tiểu Du lập tức sáng rực lên, háo hức cực kỳ.

Cậu thích nhất mùa đông, được mặc nhiều quần áo lên người.

Rửa mặt xong, Chử Tiểu Du lấy áo lông đã chuẩn bị từ tối qua ở trong tủ ra, lại quàng khăn lên cổ, đội mũ, cầm túi giữ nhiệt lên đường đến bệnh viện.

Chử Tiểu Du là cô nhi, lại là người song tính nên ở cô nhi viện cậu phải cẩn thận hơn những đứa trẻ khác. Bởi ngoại hình xinh đẹp, những người quý cậu cũng muốn bắt nạt cậu, lâu dần, tính cách Chử Tiểu Du trở nên rụt rè, giống như con mèo đen, chỉ cần một ngọn gió lay cỏ cũng có thể dọa nó rụt người.

May mắn thay cậu gặp được vị viện trưởng tốt bụng, mặc dù khi trưởng thành cậu không táo bạo như những chàng trai khác, nhưng cá tính cũng coi như mạnh mẽ.

18 tuổi, cậu được ra mắt với tư cách là một người mẫu.

Ừ thì làm người mẫu, chỉ là cậu bị Trịnh Tranh nhìn trúng.

Chử Tiểu Du mới 18 tuổi 3 tháng 7 ngày, luôn nghĩ mình có thể không bị tiền tài làm mù mắt, nhưng sau khi nhìn thấy mức lương hàng năm với sáu con số không, Chử Tiểu Du thất thần mà đáp ứng.

Nửa năm, chỉ cần nửa năm cậu sẽ có tiền làm phẫu thuật để trở thành một nam nhân chân chính, càng nhiều tiền thì cậu có thể được tiếp nhận phương pháp tốt nhất để giảm bớt đau đớn khi cắt bỏ bộ phận kia, dù sao động chạm dao kéo cũng rất đau mà.

Chử Tiểu Du muốn dùng bao dưỡng để đổi lấy nguyện vọng của bản thân.

Lần này Chử Tiểu Du đến bệnh viện tốt nhất thành phố.

Đến nơi, cậu đỗ xe ở bãi dưới tầng hầm. Ở bệnh viện này Chử Tiểu Du có quen một bác sĩ, không phải là người của kim chủ, mà là do bí mật cơ thể, ở đây lại có một bác sĩ cũng giống cậu nên từ bé đến giờ cậu luôn đến đây khám bệnh.

Nhưng bác sĩ Lâm là một người ngạo kiều, không bày vẻ mặt dễ nhìn ra bao giờ. 

Chử Tiểu Du biết bác sĩ Lâm là người khẩu xà tâm Phật(*), nên không đáng sợ chút nào. Cậu nói biểu hiện gần đây hết một lượt, tò mò hỏi: “Chú Lâm, có phải là tiểu đường không? Dạo này cháu hay ăn ngọt lắm.”

[(*) Khẩu xà tâm Phật: ý nói là những người nói lời nói ác nhưng trong tâm lại tốt.]

Lâm Cận Ngôn nhăn mặt, trừng cậu một cái: “Nói bậy bạ cái gì đấy, còn biểu hiện nào nữa không?”

Chử Tiểu Du hồi tưởng: “Còn biểu hiện? Tháng này cháu chỉ rúc mình trong nhà… A!” Chử Tiểu Du chợt nhớ ra, vội nói: “Phải rồi, tháng này cháu chưa bị.”

“Đến ngày á?” Lâm Cận Ngôn sửng sốt.

“Đúng, cháu không…” Chử Tiểu Du còn chưa nói hết lời, bỗng ngẩn cả ra.

Cậu cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên cậu biết mình đang nói cái gì. Tuy cơ thể khác người, nhưng cậu luôn nghĩ mình là một người đàn ông, cũng không nghĩ đến chuyện mình có thể mang thai.

Sao cậu có thể mang thai?

Chử Tiểu Du vẫn luôn nghĩ như vậy, tự nghĩ mình là nam nhân. Trong cơ thể có buồng trứng, ống dẫn trứng, tử cung, tất cả đều muốn cắt bỏ hết. Những bộ phận này cùng lắm chỉ là để tượng trưng thôi, hơn nữa rất nhiều người song tính khác khi phẫu thuật cũng không thể mang thai.

Như thế nào cậu lại mang thai được?!

Chử Tiểu Du điên mất thôi, nghiêng người bắt lấy cánh tay Lâm Cận Ngôn, ánh mắt hỗn loạn: “Chú Lâm, chú Lâm cháu phải làm sao? Cháu còn muốn phẫu thuật…”

“Kiểm tra trước đã.” Lâm Cận Ngôn trầm mặt, trực tiếp ngắt lời cậu, không để Chử Tiểu Du đi làm thủ tục, mà đưa cậu đi xét nghiệm nước tiểu trước, tự xem kết quả.

Hai mươi phút sau, Chử Tiểu Du quay lại phòng khám, chỉ dùng từ “âm u” để miêu tả cậu lúc này.

Cậu phải đối mặt với quyết định lớn thứ hai trong cuộc đời, cậu mang thai, là con của kim chủ, còn chưa biết đứa bé là nam hay là nữ, hay là cả nam cả nữ.

Trong ấn tượng của Chử Tiểu Du, kim chủ là người sẽ không cho phép người ngoài mang thai con của hắn, hơn nữa cơ thể khác người của cậu, nếu sinh ra người song tính thì thế nào? Nếu bị kim chủ biết, chắc chắn sẽ bóp chết ba con cậu mất.

Chử Tiểu Du sợ hãi.

Lâm Cận Ngôn nhìn cậu, lạnh giọng nói: “Một tuần sau đến khám thai.”

“Khám, khám thai?” Chử Tiểu Du cảm thấy khó để nói chuyện, ánh mắt thể hiện rõ sự giãy giụa nhìn Lâm Cận Ngôn: “Không thể phá thai sao?”

“Có thể phá, nhưng khó giữ mạng cho cả hai, một lớn một nhỏ.”

“…”

Chử Tiểu Du khó chịu cúi đầu, đứa bé sẽ thật xinh đẹp, lúc lông mi dài rũ xuống, hai mắt to híp lại, tuy không dễ thương đến vậy, nhưng trông thật yên tĩnh.

Lâm Cận Ngôn nhìn cậu, sắc mặt càng thêm khó coi.

Chính y nhìn Chử Tiểu Du trưởng thành, từ ngày bị đưa tới viện mồ côi chỉ là đứa trẻ mới năm, sáu tuổi, mặt mày tái nhợt, lúc nhìn người luôn đề phòng như mèo con, trên người cậu có rất nhiều vết thương nhưng lại không hề kêu đau. Sau khi Lâm Cận Ngôn kiểm tra mới phát hiện ra, cậu hoàn toàn không có vấn đề gì về trí tuệ, nhưng lại không nói chuyện, so với việc nuôi cậu thì nuôi một thú cưng vẫn hơn.

Thầm hít sâu trong lòng, Lâm Cận Ngôn an ủi một câu: “Tiểu Du, thật ra sinh xong không phải là không thể phẫu thuật được, vẫn còn cơ hội.”

“Thật sự?” Chử Tiểu Du khẩn cầu nhìn Lâm Cận Ngôn, dường như đặt hết hy vọng lên người y.

Lâm Cận Ngôn gõ trán cậu một cái: “Nghĩ cái gì? Cháu phải tin chú, từ giờ phải tự chăm sóc mình như bảo vật quốc gia vậy.”

Thấy Chử Tiểu Du gật đầu, Lâm Cận Ngôn híp mắt cảnh cáo: “Còn phải chú ý điểm này, trong thời gian này không được quan hệ.”

Chử Tiểu Du nghe như sấm đánh ngang tai.

Đột nhiên, điện thoại trong túi rung, Chử Tiểu Du cúi đầu nhìn túi áo, vội vã lấy điện thoại ra.

Trên màn hình là tên trợ lý của kim chủ, Triệu Tân Đức.

Sao giờ này Triệu Tân Đức lại gọi điện cho cậu?