*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở thành phố Z, trong một nhà hàng tư nhân được bài trí rất trang nhã, những người phụ trách đứng đầu của hai công ty đang tụ họp trong quán nâng ly cạn chén.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng dậy, cầm ly rượu, mặt mũi đỏ bừng nói: "Giang Tổng, chén này tôi kính ngài, cảm tạ khoa học kỹ thuật Hạc Thành đã sẵn lòng hợp tác với ô tô Hồng Vận của chúng tôi."

"Ngụy Tổng khách khí," Giang Hạc nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với Ngụy Hồng. "Sự hợp tác giữa Hồng Vận và Hạc Thành là hai bên cùng có lợi. Mạnh mẽ liên thủ, không tồn tại cái gì mà cảm tạ với không cảm tạ."

Những lời nói của Giang Hạc rất nhẹ nhàng thoả đáng, đem lớp vỏ lót cùng mặt mũi Hồng Vận đều chiếu cố tốt, khiến một đám cấp cao ô tô Hồng Vận cảm thấy nội tâm thoải mái đến lợi hại.

Giang Hạc của khoa học kỹ thuật Hạc Thành trên người rất có mị lực, bất kể là tìm tới cửa hợp tác hay bọn họ chủ động hợp tác, cả quá trình cùng cậu giao tiếp, luôn làm cho người ta cảm thấy dễ chịu đến khó tả.

Trách không được Giang Hạc đối với nghiệp nội* người khen không dứt miệng, cũng trách không được tuổi còn trẻ đã lập nên gia nghiệp lớn như khoa học kỹ thuật Hạc Thành.

(*) Trong một ngành hoặc phạm vi kinh doanh nhất định, người hoặc cửa hàng này có ảnh hưởng rất lớn

Có người trời sinh ra là đã để ăn bát cơm này.

Một bữa ăn khách và chủ đều vui vẻ, sau khi kết thúc đã gần mười một giờ, Ngụy Hồng một thân nồng nặc mùi rượu kéo Giang Hạc ra khỏi nhà hàng tư nhân, trong miệng còn la hét: "Giang Tổng, về sau khoa học kỹ thuật Hạc Thành có đến ô tô Hồng Vận thì đều là chúng tôi tiếp đãi, cậu cũng không nên cùng bọn tôi khách khí."

Đêm nay mặc dù ô tô Hồng Vận làm chủ nhà, cũng có thể Giang Hạc là đối tác quan trọng của họ, bị kính không ít rượu, cậu uống rượu không đỏ mặt, nhưng trong ngôn ngữ khó tránh khỏi mang theo mùi rượu: "Ngụy Tổng nhiệt tình như vậy, chúng tôi đây từ chối thì lại bất kính, sau này ô tô Hồng Vận có đến S Thành cũng không nên khách khí với khoa học kỹ thuật Hạc Thành a..."

"Nhất định nhất định," Ngụy Hồng vui vẻ đáp, sau đó quay đầu hỏi cấp dưới, "Khách sạn nơi Giang Tổng ở đã sắp xếp xong chưa."

Không đợi người của Hồng Vận trả lời, Giang Hạc đã chủ động nói: "Lúc tôi vừa xuống máy bay đã có người thu xếp rồi. Ngụy Tổng, mấy vấn đề này mọi người phục vụ tôi mà không nói một câu, thật chu đáo."

"Chúng tôi chính là làm cái này” Nói trắng ra, ngành công nghiệp ô tô cũng là làm phục vụ, bị Giang Hạc nói khoa trương một hồi cũng không thấy mất mặt "Giang Tổng mà có nhu cầu gì, cứ việc phân phó."

Giang Hạc cười nói: "Chỉ sợ tôi chưa kịp nói nhu cầu ra, người của các ngài đã an bài tốt hết rồi ."

“Nên như vậy, nên như vậy.” Ngụy Hồng ngoài miệng đáp ứng, trong nội tâm không biết có bao nhiêu cao hứng. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vũ bão có thể nói là ngày một ngày hai, vận may của họ không theo kịp thời đại, hai năm nay đang trên con đường sa sút, có thể cùng khoa học kỹ thuật Hạc Thành đỉnh đỉnh trong khoa học kỹ thuật, bọn họ liền vận may trèo lên cành cây cao, người phía dưới đem Giang Hạc hầu hạ tốt, cũng có lợi cho sự hợp tác sau này của họ, tại sao lại không làm điều đó.

Một đoàn người đứng trước nhà hàng tư nhân hàn huyên, đến khi Giang Hạc lên xe do trợ lý lái về khách sạn.

Trên đường, trợ lý Phùng Du của Giang Hạc không khỏi thầm nói: "Vị Ngụy Tổng này không phải cũng quá nhiệt tình rồi đi."

Nghĩ đến tình huống hiện tại của Hồng Vận, Giang Hạc từ trong quần âu lấy ra một hộp thuốc lá tinh xảo, gõ điếu thuốc cắn trên môi: "Nhiệt tình là đúng rồi."

Phùng Du rất thấu hiểu, lấy ra một chiếc bật lửa đốt cho Giang Hạc: "Giang Tổng, tôi cũng không hiểu rõ, nhiều công ty ô tô tốt như vậy, tại sao lại chọn Hồng Vận."

Trong hai năm qua, do các chính sách hỗ trợ hạng mục Network, rất nhiều công ty ô tô nhao nhao muốn cùng công ty khoa học kỹ thuật hợp tác, trong đó không thiếu các công ty ô tô nổi tiếng tìm đến khoa học kỹ thuật Hạc Thành, nhưng Giang Hạc liền coi trọng Hồng Vận.

Giang Hạc cự tuyệt ngọn lửa Phùng Du đốt cho, chính mình cầm cái bật lửa đốt, khói thuốc nghi ngút, chậm rãi nói: “Đừng nhìn Hồng Vận hai năm qua suy sút, với tư cách là hãng ô tô uy tín lâu năm, nền tảng của bọn họ vẫn còn, ở đó không phụ thuộc vào chất lượng xe. Kỹ thuật luôn một mực cải tiến, so với các hãng khác thì trọng lượng không nặng, bề ngoài không chú ý đến sự dị dạng vốn có, điều duy nhất họ thiếu chính là sự tiến bộ vượt bậc của khoa học kỹ thuật. Công ty lớn chướng mắt bọn họ, công ty nhỏ mà hợp tác cùng thì cũng chả khởi sắc nổi, thời đại khoa học kỹ thuật phát triển chính là như vậy, một bước chậm là từng bước chậm. Tuy khoa học kỹ thuật Hạc Thành của chúng ta không tính là chênh lệch, nhưng so với các xí nghiệp đầu rồng khác chúng ta vẫn có một nền tảng kém hơn. Nền tảng không phải dựa vào công ty hợp tác là được, mà phải dựa vào danh tiếng."

Giang Hạc gẩy gẩy tàn trên điếu thuốc, tự tin mà khẳng định: "Chỉ có đánh tốt danh tiếng cơ sở, mới có lợi cho chúng ta bước vào ngành công nghiệp sản xuất ô tô."

Thời đại hiện nay phát triển như vũ bão, lòng người táo bạo, ít ai có thể bình tâm mà tích lũy danh tiếng, đa phần lựa chọn trước hết là kiếm được tấm vé trong túi đã rồi mới tính chuyện khác.

Nhưng thứ Giang Hạc muốn cho tới bây giờ không phải là một tay mua bán, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho tốt, phải đi một bước nhìn trăm bước, trăm trượng cao ốc ngàn trượng cơ, cơ sâu lầu cao lập thiên địa*. Hồng Vận cùng Hạc Thành tiến quân vào ngành sản xuất ô tô chính là càng tăng thêm một tầng kiên cố.

(*) Nhà càng cao thì móng càng sâu, chỉ cần móng đủ sâu thì tòa nhà mới có thể vươn lên trời (Dù làm bất cứ việc gì cũng phải đặt nền móng thật tốt)

Hút xong một điếu thuốc, họ cũng đến khách sạn mà Hồng Vận sắp xếp cho họ, đó là một khách sạn năm sao ở thành phố Z. Giang Hạc "một mình một người" ở trong gian phòng tổng thống, còn hai trợ lý ở trong phòng hạng sang.

Hôm nay, ngoại trừ trợ lý lái xe không uống rượu, cả Giang Hạc và Phùng Du đều uống không ít, Giang Hạc cũng không giày vò bọn họ nữa, dặn dò bọn họ nghỉ ngơi xong, cũng định quay về phòng nghỉ ngơi.

Vừa bước vào cửa, điện thoại di động cậu đặt trên người đã phát ra tin nhắn nhắc nhở.

Giang Hạc thường ngày bận rộn công việc, trong điện thoại di động người bình thường cậu hay bật chế độ không làm phiền, chỉ có cô gái thú vị mới thêm vào, cậu không bật chế độ không làm phiền nên không cần nhìn điện thoại cũng biết là ai gửi tin nhắn đến.

Giang Hạc không nhanh không chậm thay giày ở cửa, chậm rãi lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, đi tới sô pha trong phòng khách.

Sau khi ngồi xuống ghế sô pha êm ái, cậu mới từ từ mở khung trò chuyện tin nhắn.

Không có tin nhắn nào trong khung trò chuyện, chỉ có một bức ảnh chụp đôi chân đang dựa vào bàn.

Ngọn đèn sợi đốt chiếu vào gạch lát nền trắng muốt không tỳ vết, phát ra ánh sáng lạnh lùng, ngồi ở chiếc bàn ăn gỗ cao nửa người là một người có đôi chân trắng nõn xinh đẹp khoan thai để ngoài váy đen, đôi chân cân đối, thon thả, vài giọt nước như pha lê lăn dài trên chân, chảy xuống nền nhà trắng xóa.

Đôi chân trần trên sàn, mũi chân hướng xuống đất, hoà với vài vệt nước đọng, những lớp hoa văn nước uốn lượn trên sàn thật hấp dẫn, như thể chúng đang thắt chặt trái tim của một người.

Phải nói bức ảnh này được chụp rất đẹp, dù là màu sắc của bức ảnh, hay bàn ăn bằng gỗ, thậm chí là cả sàn nhà đều tôn lên đôi chân thon thả không thể chê vào đâu được, nhất là bên trên đôi chân này còn mặc một kiện váy ren ngắn khó khăn lắm mới che đi vùng bí ẩn, kiểu ảnh mơ màng dấu diếm lộ liễu này, so với ảnh trực tiếp không mặc gì còn muốn câu người hơn.

Giang Hạc mấp máy cánh môi khô khốc sau khi xem xong, không quá lý giải được đối phương muốn gì liền phát qua ba dấu chấm hỏi (???)

Không lâu sau, điện thoại rung lên, bên kia có tin nhắn trả lời.

Yuan: Sợ anh đi công tác bị người ta câu mất, trước hết phát tấm hình câu anh.

Giang Hạc đưa tay lên chống bên môi, yết hầu khô khan ho một tiếng, cậu có chút khó tin tưởng mà hỏi thăm:

Giang Hạc: Đây là cô?

Yuan: Đúng vậy nha! Không thể giả được!

Giang Hạc lại bấm vào tấm ảnh bên trên, nhìn bàn ăn bằng gỗ này, cậu vẫn nhớ tấm ảnh bữa tối lần trước cô gửi cho mình cũng dùng bàn ăn này.

Ánh mắt của cậu cẩn thận từng li từng tí tránh đi cái nhan sắc không thể nào bỏ qua trong khung ảnh, quay lại khung trò chuyện, bên kia một tin nhắn truyền đến.

Yuan: Anh không vui sao?

Giang Hạc không có trả lời anh mà tự mình rót một ly nước từ bàn trà trước mặt, có lẽ tối nay cậu uống hơi nhiều rượu, khát nước đến lợi hại.

Cậu uống liên tiếp mấy cốc nước rồi mới kìm nén được cảm giác khô nóng trên môi, điện thoại bên cạnh vẫn nhấp nháy tin nhắn.

Yuan: Chẳng lẽ anh càng ưa thích em mặc cái kiểu tất đen đầy mị hoặc sao?

Yuan: Em mặc cho anh xem được không?.

Giang Hạc suýt nữa thì bị sặc nước, vội vàng đặt cốc nước xuống, cầm điện thoại trả lời.

Giang Hạc: Không cần.

Giang Hạc: Không thích.

Người đối diện có thể cũng đang cầm điện thoại di động, tin nhắn được phản hồi nhanh chóng.

Yuan: Anh không thích tất đen.

Yuan: Có phải hay không đại biểu là anh thích em như kia?

Giang Hạc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Giang Hạc: ...

Yuan: Đến tột cùng là anh thích hay không thích?

Yuan: Anh một đại nam nhân có cái gì phải xấu hổ?

Yuan: Ưa thích thì là ưa thích a...

Yuan: Không thích thì sẽ không ưa thích roài..

Tin nhắn liên tục được gửi đến, giống như một thanh âm vui tai, đem căn phòng to như vậy làm cho ồn ào náo nhiệt, mà bắt đầu... Giang Hạc ngồi phịch tựa lưng trên ghế sô pha, buông lỏng cà vạt, yết hầu không ngừng di chuyển, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại gõ ra mấy âm tiết. 

Giang Hạc: Ừ.

Cậu thích, cậu cứ như vậy vừa nãy có một khắc động tâm, hẳn là thích.

Nhưng mà tin nhắn này gửi đi đã lâu, bên kia cũng không có hồi âm, phảng phất như vừa rồi điện thoại di động nhắc nhở nóng nảy chỉ là một giấc mộng.

Giang Hạc cười khổ, quả nhiên, cậu bất quá chỉ là đối tượng trêu chọc bình thường khi đối phương nhàm chán, như thế nào còn tưởng là thật.

Giang Hạc lại rót cho mình một ly nước, lần này cậu thật sự rất khát, khát đến mức bắt đầu thống khổ.

Nước còn chưa rót đầy ly.

Ding một tiếng, điện thoại đổ chuông giòn tan, một bức ảnh mới được gửi từ khung trò chuyện một lần nữa. Giang Hạc tay run lên, nước trong ấm trà tràn qua bàn, chảy tích tích dọc theo mép bàn nhỏ xuống tấm thảm bên dưới, ướt một mảng lớn.

Yuan: [Hình ảnh].

Yuan: Cái này có lẽ sẽ càng làm anh yêu thích em thêm một điểm.

Ngưhời trong bức ảnh, mặc một bộ đồ thủy thủ màu đen ren bó sát người, ngồi trên sàn nhà, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ cùng áσ ɭóŧ may ô vẽ lên một vòng eo mảnh gầy, một đôi chân thon dài, đầu gối hơi cong, toàn thân dính đầy sữa bò lốm đốm.

Muốn chết chính là bức ảnh chỉ chụp đến môi, bên môi dính đầy sữa bò, đôi bàn tay trắng noãn thon dài, sữa bò theo khe hở của kẽ tay chảy xuống, phản chiếu những vết loang lổ trên cơ thể, mị lực không có gì sánh được. Một mảnh đầu lưỡi hồng nhuận đặt ở ngón tay cô, muốn thè lưỡi ra liếm một chút, nhưng cánh môi bên trên nhiễm sữa bò đã bán đứng cô.

Dù đôi mắt không được chụp vào, nhưng cũng có thể cảm nhận được đôi mắt trong hình có bao nhiêu chọc người ngứa ngáy.

Cảnh tượng này lập tức khiến huyết dịch toàn thân Giang Hạc dâng lên, cả người khô nóng, cậu cởi vest ra, mồ hôi từ thái dương trượt dọc theo đường quai hàm góc cạnh đến yết hầu.

Cuối cùng, cậu nóng đến mức không có cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy đi về phía nhà tắm.

Đều chỉ tại Ngụy Tổng đêm nay kính nhiều rượu, khiến cậu hiện tại có chút cấp bách.

------------

Chắc là kiểu kiểu như này =)))

21/8/2021

#NTT