*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong góc phòng Kỹ thuật Khoa học và Công nghệ Hạc Thành, tại nơi hẻo lánh, gần bên trên vị trí cửa sổ, Tấn Viễn ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt. Một đôi tay xanh nhạt thon dài như trong manga gảy nhẹ ra ngoài, đốt ngón tay cực kỳ nhanh nhẹn tại bàn phím đánh xuống, một nhóm lại làm được một mật mã, cái kia âm thanh mượt mà như nước chảy mây trôi trong máy tính, cùng âm thanh bật ra khỏi bàn phím sau khi tạm dừng, hình ảnh tươi sáng rõ ràng đối lập.

Anh đang chăm chú gõ mã, bạn cùng phòng kiêm bạn cùng lớp và bạn thân cùng đồng nghiệp ở máy tính bên cạnh anh, đột nhiên gõ vào mặt bàn của anh.

Tấn Viễn ánh mắt chăm chú, đầu ngón tay vẫn tiếp tục, khẽ mím mím môi nhổ ra một âm thanh dễ nghe: "Nói."

Hà Lạc trong thanh âm mang theo chút khẩn cầu: "Trình Tự Viện, giúp đỡ chút, tôi sắp gặp khó khăn rồi."

Tấn Viễn nghe được xưng hô "Trình Tự Viện" như này, lông mày ẩn dưới mái tóc đen khẽ cau lại, không chút nghĩ ngợi tự nói ra, "Tự mình nghĩ."

Hà Lạc: "..."

"Giúp đỡ chút" Hà Lạc cúi thấp đầu, tận lực hạ giọng nói, "Trưởng phòng nói, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay là không cần tăng ca, tôi không làm chỗ này, lại phải tăng ca thêm, bỏ ra liên tục 3 tháng, dưới chúng ta đều muốn nôn hết cả ra rồi, xin cậu thương xót, đêm nay tiêu thụ K5 tôi sẽ tính tiền! "

"Không đi" Sau ba tháng làm việc liên tục, Tấn Viễn cũng chán nản, thậm chí còn không có thời gian chăm sóc tóc, mái tóc đen dài che hết cả mí mắt, lọn tóc hạ xuống cặp mắt ti tí màu đỏ quầng mắt màu đen không che dấu được mệt mỏi.

Nếu có thời gian rảnh rỗi a, không bằng về nhà ngủ bù.

"Đi mà" Hà Lạc không vì Tấn Viễn từ chối mà mệt mỏi thuyết phục anh, siêng năng khuyên bảo "Cậu về nhà cũng không đi ngủ sớm như vậy. Chúng ta cũng có thể kêu Đậu Gia và Phùng Kha tụ tập cùng nhau đi. Đến mai còn phải làm việc, chúng ta không chơi quá muộn, chín giờ liền rút lui, như nào? "

Tấn Viễn còn đang định cự tuyệt, "ding" một tiếng điện thoại di động đặt trên mặt bàn thông báo có một tin nhắn.

[Phòng trò chuyện Tân Vũ và trò chơi MIMI đã bắt tay thành công và đạt được sự hợp tác]

Mạng lưới internet khoa học kỹ thuật Tân Vũ trong những năm gần đây có thể nói như mặt trời ban trưa, đã được đổi mới trên nền tảng Internet ngay sau khi phát hành platform âm thanh CNU Messenger. Phương thức xã hội mới và giao diện ngắn gọn và rõ ràng đã thu hút được sự yêu thích của giới trẻ đương thời và có triển vọng sáng sủa hơn nhờ sự hợp tác mạnh mẽ hơn với trò chơi MIMI được yêu thích nhất hiện nay. Trò chơi MIMI nóng bỏng gia nhập lực lượng và triển vọng tươi sáng ...

Tấn Viễn vội vàng quét mắt nhìn tin tức, nhíu nhíu mày thật sâu, đôi mắt đỏ ngầu dường như càng đỏ hơn, ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn, bàn tay gõ bàn phím nhanh đến mức chỉ còn sót lại một chút dư ảnh. .

Sau khi gõ xong đoạn mã cuối cùng, Tấn Viễn dừng tay trên bàn phím, dời ghế đến bên cạnh Hà Lạc, quét mắt nhìn màn hình của hắn, vươn tay ấn vài lần trên bàn phím: "Whisky."

Hà Lạc tinh thần chấn động: "Không thành vấn đề!"

Với sự giúp đỡ của Tấn Viễn, Hà Lạc đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo trước khi tan sở, hắn cất chiếc máy tính xuống bàn và hướng Tấn Viễn lấy lòng: "Không hổ danh là Trình Tự Viễn phụ trách chương trình của bộ phận chúng ta, lợi hại, lợi hại!"

Tấn Viễn đang thu máy tính bỗng dừng tay, uy hiếp Hà Lạc nói: "Đem cái xưng hô đó nuốt trở về cho tôi, để nghe lại lần nữa tôi sẽ chủ động đổi vị trí."

"Đừng đừng đừng," Hà Lạc một tay cầm túi máy tính lên, một tay ôm Tấn Viễn, cười đùa tí tửng: "Chỉ đùa chút thôi, không nên tưởng thật."

Tấn Viễn không thực sự tức giận. Nghe vậy cũng chỉ nhẹ dạ, cùng Hà Lạc một chỗ theo đến với đám người, phóng ra cửa chính công ty.

Đi giữa đám người, Hà Lạc liếc nhìn các đồng nghiệp xung quanh, sau đó lại nhìn về phía Tấn Viễn , không khỏi bật cười: "Tấn Viễn, đừng trách mọi người đặt cho cậu cái tên này. Ai nói với chúng ta rằng có không có lập trình viên nữ nào trong bộ phận của chúng ta. Cậu có một gương mặt hiếm có trong đội quân lập trình viên của chúng ta. Cậu bây giờ hiện là gương mặt đại diện cho toàn bộ bộ phận kỹ thuật của chúng ta. Trình Tự Viện không kêu cậu còn có thể là ai "

Đối mặt với Hà Lạc đùa giỡn, Tấn Viễn liếc nhìn hắn cũng không nói gì, hai người đã là bạn bè nhiều năm nên sẽ không khó chịu về một vấn đề tầm thường như vậy.

Anh chỉ là không quá thích cái xưng hô Trình Tự Viện này, đặc biệt là từ người bạn thân nhất của anh.

Hai người đến K5 ngay sau khi tan sở, lúc này quán bar mới mở cửa, không có người, yên lặng nhất là Tấn Viễn.

Hà Lạc không mở ghế dài, chọn một đống đồ vật rồi đưa cho Tấn Viễn một ly thủy tinh trong suốt: "Đây, rượu whisky cậu muốn."

Tấn Viễn nới lỏng nút áo sơ mi đen trên cổ tay, cầm lấy ly rượu, lộ ra một phần làn da trắng lạnh, khớp với những ngón tay khác biệt của anh, đặc biệt dễ làm người khác chú ý dưới ánh đèn lốm đốm mờ ảo.

Ngay khi anh đang lắc ly mân mê uống rượu, Đậu Gia và Phùng Kha cũng lần lượt đi đến.

Trước khi tiến lại gần, họ đã nhìn thấy Tấn Viễn đang ngồi trong ghế dài mờ ảo, cả người vô cùng chói mắt, vừa bước tới, Đậu Gia không khỏi trêu ghẹo: "Mấy tháng rồi không gặp, Viện Viện của chúng ta lớn lên vẫn là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn".

Tấn Viễn nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt trêu chọc của Đậu Gia, quay lại cho hắn một chữ: "Lăn."

Phùng Kha ở một bên la ó: "Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, nhìn một cái liền kiêu ngạo nóng nảy..."

Hắn lời còn chưa nói hết, Tấn Viễn đã cầm hộp khăn giấy trên bàn ném vào ngực hắn: "Kha Kha bớt lại hộ."

Nói xong, hắn nhìn Hà Lạc cùng Đậu Gia một chút: "Lạc Lạc, Gia Gia?"

Lập tức thần sắc trên mặt ba người đều dừng lại.

Rõ ràng là tên của mọi người đều bình thường, họ chưa bao giờ bị trêu chọc trước khi vào đại học. Cho đến khi lên đại học A và tên Tấn Viễn yêu nghiệt được phân vào ký túc xá, ngay cả tên của ba người họ cũng thay đổi.

Thật sự Tấn Viễn sinh ra đã rất tốt, ngũ quan tinh xảo, đường nét rõ ràng, 1m88 eo gầy và đôi chân dài, điểm mấu chốt là anh có một làn da trắng lạnh không bị rám nắng dù có phơi nắng đến đâu. Trong thời gian huấn luyện quân sự, những cô gái bôi kem chống nắng cũng không trắng bằng anh, đứng giữa đám đông, hạc giữa bày gà.

Tất cả đều ở cùng một ký túc xá, không thể nào liên kết Tấn Viễn với những chàng trai thô bạo như họ cùng một chỗ, vì vậy liền đặt cho hắn một cái xưng hô cực kỳ nữ tính hoá -------- Viện Viện.

Sau khi Tấn Viễn biết, anh dùng một kiểu gậy ông đập lưng ông, đặt cho bọn họ một cái tên nữ theo tên của anh, và đổi tên nhóm ký túc xá thành [3-3 Tỷ Muội Đào].

Cho đến tận bây giờ, ngay khi họ trêu chọc Tấn Viễn, Tấn Viễn sẽ trêu chọc lại, nhưng cái tên đầy nữ tính đó đặt trên người Tấn Viễn không có gì là không khoẻ mà đặt trên người bọn họ lại quá mức đột ngột.

Lúc này, Tấn Viễn vừa gọi bọn họ bằng tên biệt danh làm cho họ đều nổi một thân da gà, khó chịu.

"Được rồi, được rồi, đừng làm rộn" Hà Lạc thường ở với Tấn Viễn để có được sự miễn nhiễm ở một mức độ nào đó. Đây là lần lâu lâu mới gặp lại, hắn đưa cho Đậu Gia và Phùng Kha một chai rượu. "Thật vất vả họp mặt, ngồi xuống uống rượu nào."

Đậu Gia cầm lấy chai rượu, hào phóng ngồi vào chỗ và hỏi họ: "Mấy người bận rộn gì đâu, hơn mấy tháng không nhìn thấy người."

Tấn Viễn lắc lắc ly rượu trong tay, nâng lên đôi mắt đỏ hoe trong ánh đèn nhiều màu sắc, đáp: "Đang bận tăng ca."

Phùng Kha cũng ngồi xuống theo, rót rượu từ trong chai vào ly, cười nói: "Cái kia cũng được. Tăng ca chứng tỏ công ty của cậu có nhiều dự án. Càng có nhiều dự án, lương càng cao. Làm thêm vài năm, mua nhà ở thành phố S cũng không còn là vấn đề".

Tấn Viễn nhìn xuống, che đi vết máu đỏ li ti trên mắt, cười khổ: "Không thành vấn đề. Hai năm nữa, chúng ta sẽ gặp nhau trong ICU."

"Không có nghiêm trọng như vậy," Đậu Gia xắn tay áo, xin vài bộ xúc xắc từ người phục vụ đi qua, sau đó quay đầu hỏi: "Ai, lúc trước mấy cậu đến Hạc Thành không phải là vì hướng về phía lương cao sao?"

Khoa học kỹ thuật Hạc Thành phát triển với tư cách là công ty phát triển nhất S thành đầu rồng, xí nghiệp tốt lương cao, đãi ngộ tốt, chỉ cần bọn họ vượt qua phỏng vấn cũng không còn bao xa đỉnh cao cuộc sống, rất nhiều người muốn đến Hạc Thành đương nhiên lương cao nghĩa là làm việc cường độ cao. Những điều này Tấn Viễn đáng lẽ phải nghĩ đến trước khi gia nhập công ty chứ a.

Hà Lạc cầm lấy xúc xắc do người phục vụ đem đến, mỗi người phát một bộ, gật đầu đồng ý: "Tôi chính là hướng về phía lương cao. Các cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi. Không kiếm nhiều tiền thì làm sao được? Về phần Tấn Viễn tôi cũng không rõ ràng, thời điểm tôi xem lý lịch của mình, cậu ấy cũng yêu cầu tôi đưa cho cậu ấy một bản sao và tôi cũng thuận tiện đưa. "

Điểm số của Tấn Viễn khi còn đi học thập phần ưu dị, anh thường xuyên đại diện cho trường tham gia các cuộc thi lớn. Ở ký túc xá của anh có rất nhiều cúp. Ở trường học học nghiên cứu hoặc tự mình gây dựng sự nghiệp cũng được, ai biết được anh vừa tốt nghiệp một tiếng cũng không nói đã vào Hạc Thành làm khoa học kỹ thuật, đã vậy còn đi được 2 năm rồi.

Cả ba người đều hướng ánh mắt về phía Tấn Viễn, muốn tìm ra điều gì đó từ dung nhan diễm lệ của anh.

Tấn Viễn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, làn da trắng nõn lạnh lùng lập tức nhuốm màu, cười nhẹ, như hoa trà nở rộ: “Ai biết lúc đó tôi nghĩ gì, có lẽ là bởi vì ông chủ lớn lên đẹp trai, muốn tán tỉnh cậu ấy chăng. "

*Hoa trà

Đối mặt với trò đùa này, cả ba người đồng thời bật cười, không ai ở thành phố S không biết ông chủ của khoa học kỹ thuật Hạc Thành, Giang Hạc lớn lên đẹp trai, nếu Tấn Viễn trời sinh yêu nghiệt, thì Giang Hạc lại chính là thoả thoả văn nha, cậu có sự nghiệp thành công ở tuổi ba mươi mốt, một thân tính tình chững chạc, cấm dục, không biết có bao nhiêu hấp dẫn, quan trọng nhất là cậu ấy còn chưa có gia đình nên không ít người thèm thuồng.

Lại nói tiếp, Giang Hạc còn là tiền bối của bọn họ, bọn họ đã từng nghe qua bài phát biểu của cậu trước lễ tốt nghiệp, nhưng những người thành công này không phải người bình thường như bọn họ cũng có thể tiếp cận được, mọi người thỉnh thoảng thở dài thở dài, nói đùa, cũng không ai coi trọng.

“Bảy sáu, mở a.” thời điểm uống rượu chơi xúc xắc, Tấn Viễn không khỏi cảm thấy hơi nóng, hắn lấy tay nới lỏng cổ áo sơ mi, không có dụng tâm đi tính toán điểm của người khác, tùy ý báo cáo đo đếm, mở ra con xúc xắc chung.

Với sự mở đầu của anh, ba người còn lại cũng nhao nhao lần lượt mở cốc xúc xắc của họ, Hà Lạc kiểm kê rõ ràng, hướng Tấn Viễn cười nói : "Sáu sáu, thiếu một cái, chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"

Tấn Viễn cầm ly rượu lên, uống cạn ly rượu phạt, thản nhiên nói: "Đại mạo hiểm đi."

Hà Lạc gật đầu, hướng hai người kia hỏi: "Phạt cái gì?"

Đậu Gia đảo mắt, cười xấu xa nói: "Vừa lúc không phải Tấn Viễn muốn tán tỉnh ông chủ sao?chúng ta giúp hắn một tay, trước mắt thêm Wechat ông chủ thì sao?"

Tấn Viễn bị rượu đột ngột làm cho sặc sụa: "Đừng làm loạn, tôi chỉ nói đùa, làm sao có thể thêm WeChat của ông chủ được."

Phùng Kha chính là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ồn ào nói: "Cứ thử xem, nếu không thể thêm, thì là không thể thêm."

Hà Lạc ở một bên giúp Tấn Viễn hoà giải: "Không sao đâu, cậu cứ thử đi Tấn Viễn, Dù sao thì cậu cũng sẽ không thành công đâu."

Đối với những người lớn như ông chủ của họ, WeChat chặn người lạ quanh năm. Tấn Viễn làm sao mà có thể thêm, bọn họ cũng ngồi xem chuyện vui".

Tấn Viễn bất đắc dĩ mở điện thoại di động lên, nhập một dãy số điện thoại di động trên giao diện thêm bạn rồi ấn đầu ngón tay thêm, đợi một lúc cũng không thấy phản hồi, đành nhún nhún vai với mọi người.

Mọi người ai cũng đoán được tình huống này, sau một hồi cười cười thì cầm cốc xúc xắc lên chơi tiếp.

Đang lúc lắc xúc xắc, Tấn Viễn chợt nhớ ra điều gì đó, anh dùng điện thoại di động chuyển một trăm tệ vào thẻ, nhưng không phát hiện thấy WeChat vừa bị kẹt lại hiện ra thông báo tự động thêm bạn bè: Giang Hạc đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện.

------------

-Nói một chút là em thụ nhiều tuổi hơn anh công, cơ mà mình vẫn sẽ để xưng hô là tôi-anh và tôi-cậu về sau đổi anh-em cho dễ. Vẫn thích kiểu anh công xưng anh hơn íiii.

-Ủng hộ em nó nha mọi ngừi

17/8/2021

#NTT