Lúc tôi tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện.

Sau đó tôi mới biết được, hóa ra mình đã hôn mê suốt 3 ngày trời. Cơn sốt cao mãi không chịu giảm, may mà cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.

Tuy nói tình huống đã khá hơn, tôi cũng đã tỉnh lại, nhưng trận bệnh này vẫn khiến tôi gặp biến chứng, cho nên tôi lại phải ở trong bệnh viện thêm hơn 2 tháng nữa.

Sau này, tuy bệnh đã khỏi nhưng thân thể tôi cũng không còn được khỏe như trước nữa.

Bác sĩ bảo tôi phải nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể cho thật tốt, không có chuyện gì thì tốt nhất là đừng có vận động mạnh.

Dặn xong bác sĩ lại than thở thêm một câu, nếu không phải lúc tôi bị bệnh vẫn bị kéo đi, khiến bệnh tình càng chuyển biến xấu, lại không thể quay về bệnh viện điều trị kịp thời thì đã không có những hậu quả nghiêm trọng như thế này rồi.

Sau khi nghe xong tôi chỉ cười cười, tựa như tôi cũng không để ý đến chuyện này lắm.

Cha nghe xong chẩn đoán của bác sĩ, hình như cũng bắt đầu có chút áy náy, chỉ có điều đến khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của tôi, một tia áy náy ít ỏi ấy cũng dần biến mất.

Cha không hề biết cảm nhận thực sự của tôi.

Cha không biết suốt bao nhiêu năm qua, tôi chỉ có hứng thú duy nhất đối với bộ môn quyền anh, cũng không biết tôi đã phải mất bao nhiêu công sức để luyện quyền anh, cơ thể gầy yếu của tôi cũng nhờ thế mà mới có thể cường tráng hơn một chút.

Nhưng từ giờ, tôi sẽ không được đụng tới hứng thú duy nhất của mình được nữa rồi.

Nhớ lại lời thề son sắt mà tôi đã nói với thầy dạy quyền anh vào một tháng trước, rằng tôi nhất định sẽ kiên trì tập quyền anh, về sau sẽ cố gắng sắp xếp thời gian tham gia thi đấu.

Bây giờ thì tất cả những lời nói ấy lại tan biến thành bọt biển.

Trong miệng tôi có chút cay đắng.

Sau chuyện này, lòng tôi lạnh dần, cũng chẳng còn ôm kỳ vọng gì đối với cha mình nữa.

Không còn được chơi quyền anh, tôi trở nên trống trải, cảm thấy không biết mình phải làm gì giữa đất trời rộng lớn này nữa.

Hơn nữa, Tống gia dù sao cũng có ơn đối với tôi. Tôi cũng không thể mặc kệ Tống Tử Trác được.

Còn đối với người cha ruột của mình, tận sâu trong lòng tôi vẫn không muốn khiến ông phải thất vọng.

Cho nên tôi quyết định, trước khi nghĩ ra được mình muốn làm cái gì, tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống trước đây, tạm thời làm người hầu của Tống Tử Trác.

Nhưng dù sao thì bây giờ cái chức vị người hầu này cũng chỉ khiến tôi cảm thấy đầy thống khổ mà thôi. Không phải là bởi vì Tống Tử Trác, mà là bởi vì tôi không kiềm chế được ác cảm của mình đối với cậu ta.

Phải biết rằng, Tống Tử Trác trong quá khứ tuy rằng đã làm ra không ít chuyện quá đáng đối với tôi, nhưng lúc đó tôi vẫn luôn ý thức được về thân phận người hầu của mình, cũng nghĩ rằng mình sẽ còn phải phục vụ cậu ta dài dài, cho nên lúc đó tôi mới không quá khó chịu, tôi luôn tận lực áp chế sự phản cảm của mình đối với cậu ta.

Còn giờ, tôi không thể áp chế nổi nữa, chỉ cần nhìn thấy cậu ta thôi là tôi thậm chí còn không rặn ra nổi một nụ cười miễn cưỡng.

Vì thế, để không cho cậu ta phát hiện ra có điều gì bất thường, tôi chỉ có thể cố gắng hạn chế cơ hội tiếp xúc với cậu ta, cố gắng trở thành người thầm lặng.

Về cơ bản thì phương pháp đó của tôi cũng coi như thành công. Tống Tử Trác hình như không hề phát hiện ra tôi có gì khác cả, thậm chí có hôm tôi còn nghe được cậu ta nhắc tới tôi với bạn bè của cậu ta, giọng điệu có vẻ rất đắc chí, “Tao quá đáng thì sao chứ?! Tên người hầu kia không phải vẫn một mực đi theo hầu tao suốt đấy thôi.”

Bạn của cậu ta ‘chậc’ một tiếng, “Tên người hầu nhỏ kia đúng là đối tốt với mày quá rồi. Không phải là nó yêu mày rồi đấy chứ?!”

Tống Tử Trác không đáp lời, khóe miệng hơi vểnh lên, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Tôi đứng bên ngoài nghe được những lời này, rủ mắt xuống, mặt không biến sắc.

Thích Tống Tử Trác?

Kiếp sau cũng chẳng có chuyện đấy xảy ra đâu.

Tôi yên lặng chờ đợi bọn họ đổi đề tài nói chuyện, sau đó mới làm như không có việc gì mà bước vào trong, để cái túi to đựng đồ ăn vặt lên mặt bàn.

“Sao chậm thế?” Tống Tử Trác vừa nói vừa nhận lấy đồ uống từ tay tôi, cậu ta khẽ nhíu mày, “Đồ uống cũng chả đủ lạnh.”

Hình như cậu ta không hề ý thức được rằng, ‘căn cứ bí mật’ này của cậu ta với hội bạn cậu ta là một chỗ hoang vắng, cửa hàng gần nhất cũng phải cách đây gần 3 km.

Mà cậu ta cũng không cho tôi được lái chiếc xe yêu quý mới mua của cậu ta, cũng không chấp nhận người nào khác tới đây, cho nên tôi chỉ có thể trông cậy hết vào đôi chân của mình để đi thôi.

Nhưng tôi cũng chẳng nói lại cậu ta câu nào, đối với loại người thế này, có giải thích cũng vô dụng.

Thấy tôi trầm mặc, cậu ta lại càng bực mình, cứ khăng khăng muốn tôi ngay lập tức phải làm lạnh đồ uống.

Đối với sự ngang ngược của cậu ta, nếu là tôi của trước đây thì có lẽ sẽ còn cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết, nhưng tôi của bây giờ thì cảm thấy mệt lắm rồi, tất cả những gì tôi làm chỉ là hơi rủ mắt xuống, trầm mặc đứng bất động.

Một tên trong đám bạn của cậu ta như cười như không mà bảo, “Xem ra tên người hầu nhỏ này của mày cũng chỉ nghe lời mày được đến thế này thôi.”

Trên mặt Tống Tử Trác lộ ra vẻ tức giận, cậu ta trừng mắt lườm tôi một cái, dùng sức cầm một lon nước lên ném mạnh xuống dưới chân tôi, nước uống vẩy ra thấm đầy vào ống quần tôi.

Tôi vẫn không nhúc nhích, hờ hững nhìn xuống mặt đất, mặc kệ cậu ta phát tiết.

Một tên khác liền bảo, “Chỗ này hẻo lánh như thế, lại không có tủ lạnh, làm sao mà có đồ uống lạnh được. Đừng làm khó người ta nữa.”

Tống Tử Trác lại càng tức, cậu ta cười lạnh một chút, đi tới trước mặt ta, sau đó mở một lon nước ra đổ lên đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, không để ý tới dòng nước lạnh lẽo đang không ngừng chảy xuống từ trên đầu mình, cứ thế hờ hững nhìn cậu ta.

Hai chúng tôi nhìn sau một lúc, không biết vì sao, cái tay đang cầm lon đổ xuống đột nhiên cứng đờ lại.

Cậu ta rời tầm mắt, mím môi lại, ném cái lon trong tay qua một bên, nói một câu mất hứng quá, sau đó cùng đám bạn của mình rời đi.

Để lại tôi ở đó một mình.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi bị cậu ta đối xử như vậy, tôi đã sớm quen với cái thói tùy hứng, hỉ nộ vô thường của cậu ta rồi. Vả lại, đối với tôi, bị bỏ lại một mình cũng chẳng có gì là không tốt cả. Chí ít thì cũng không phải gặp mặt Tống Tử Trác nữa.

Lau qua mặt, chỉnh lại quần áo một chút, tôi lại nhấc chân tự bước về nhà.

Lúc về đến nơi, cha nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi cũng chỉ nói một câu mà tôi đã nghe nhiều đến mòn tai, “Thiếu gia vẫn còn nhỏ tuổi, con nhường cậu ấy một chút.”

Tôi hơi mím môi, trầm mặc đi lướt qua người cha.

Thái độ như vậy của cha, tôi cũng đã quen rồi.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn có một chút bi ai.

4 năm sau đó, không có sự hiện diện của bộ môn quyền anh trong cuộc sống của tôi, thật sự ‘thiếu thiện khả trần’ (), đơn giản chỉ là chịu đựng khó chịu trong lòng, tận lực thỏa mãn sự tùy hứng của Tống Tử Trác mà thôi.

() 乏善可陈 /fáshànkěchén/ Thiếu thiện khả trần: ý nói không có gì nổi bật, không có gì đáng nói cả.

——-

Tôi còn tưởng cuộc sống sẽ lại lặng lẽ trôi đi như trước đây, không ngờ lúc này lại nhận được báo cáo kiểm tra, làm xáo trộn toàn bộ cuộc sống của tôi.

Trước kia tôi vẫn luôn nghĩ rằng tôi còn có rất nhiều thời gian, vì thế liền nổi lòng tham muốn vẹn toàn đôi bên, một bên là không làm phụ lòng Tống gia cùng cha tôi, một bên là tìm được chuyện gì đó khiến mình thật sự yêu thích.

Cho nên thường ngày, tôi cố hết sức giảm bớt thời gian ở cùng Tống Tử Trác, sau đó đi thử nghiệm đủ mọi chuyện, muốn tìm được thứ gì đó khiến mình yêu thích.

Thế mà hiện giờ, sinh mệnh của tôi đã hoàn toàn bị đảo lộn mất rồi, mỗi giây mỗi phút lúc này đối với tôi mà nói thật sự rất trân quý.

Cho nên dù cho có bị mang tiếng vong ân phụ nghĩa đối với Tống gia cùng cha tôi, ích kỷ vì bản thân mình, thì giờ đây tôi cũng không muốn tiêu phí quãng thời gian còn lại lên người Tống Tử Trác nữa.

Khoảnh khắc tôi từ bệnh viện đi ra, trong lòng liền hạ quyết tâm phải rời xa Tống Tử Trác.

Nói là nói vậy, nhưng tôi biết muốn hoàn toàn rời xa được Tống Tử Trác, rời xa Tống gia thì còn cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Tôi sẽ tạm thời nhẫn nại cậu ta thêm một ít thời gian nữa, đợi sắp xếp thỏa đáng xong rồi, tôi sẽ lập tức đi luôn.

Tôi mà đã làm việc gì thì luôn luôn chắc chắn. Một tháng sau, khi cảm thấy mọi chuyện cũng đã ổn ổn rồi, tôi quyết định chuẩn bị rời đi.