"Yên Yên, em ăn món này thử xem có ngon không? Tôi thấy giới thiệu là rất được mọi người yêu thích nên đã mua về cho em đó!"

Phó Thần múc một chén cháo tổ yến đặt trước mặt Lâm Ngọc Yên, hắn sẽ không nói cho cô biết vì để mua được chén cháo này, hắn lái xe hết mấy con phố mới đến, còn phải xếp hàng để mua.

Thật ra hắn không phải loại người sẽ có tâm tư này, nhưng khi lên mạng tìm hiểu làm sao dỗ dành một cô gái thì ngoài những thứ vật chất như tiền bạc, trang sức, quần áo ra thì đồ ăn là thứ dỗ dành tốt nhất.

Lâm Ngọc Yên nhìn chén cháo tổ yến trước mặt rồi ngoan ngoãn ăn hết trước ánh mắt mong chờ của Phó Thần.

Vừa ăn muỗng đầu, Lâm Ngọc Yên đã biết cháo này được mua ở đâu.

Nơi đó không đến sớm là không thể nào mua được, bất kể là người có tiền hay không cũng phải xếp hàng.

Lâm Ngọc Yên nhìn đồng hồ chỉ mới hơn bảy giờ sáng, Phó Thần ắt hẳn đã thức từ sớm để đến đó xếp hàng.

Hắn làm vậy để dỗ dành cô à? Người như hắn cũng biết hạ mình trước người khác sao?

Lâm Ngọc Yên cảm thấy mình ngu ngốc khi nghĩ hắn là người có trái tim nóng bỏng như vậy.

"Có ngon không? Tôi múc cho em chén nữa nhé?"

Phó Thần hồi hộp dò hỏi, hắn vẫn còn chưa bữa sáng, chén cháo chưa động đến chút nào, hắn chỉ lo quan sát Lâm Ngọc Yên, thấy cô ăn có vẻ ngon miệng, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất một nửa.

Lâm Ngọc Yên trước sau vẫn im lặng, cô không phản đối cũng không đồng tình.

Phó Thần cầm chén của cô múc thêm chén nữa.

Lâm Ngọc Yên như một con rối thấy đồ ăn lại bắt đầu ăn, hết ba chén, lúc này Phó Thần mới nhận ra điều kỳ lạ.

"Ngọc Yên, em ăn nữa không?" Phó Thần xuống giọng: "Nói cho tôi biết được không?"

Lâm Ngọc yên chung thủy với sự tinhc lặng, cô chẳng hề có phản ứng với lời của Phó Thần.

Cô đã lười tranh cãi với hắn.

Không phải hắn muốn cô ngoan ngoãn làm vừa ý hắn sao? Vậy thì làm một con rối là được rồi, một con rối làm theo ý hắn sẽ không làm hắn phật ý.

"Ngọc Yên..."

"Yên Yên..."

Phó Thần bất lực, mặc kệ hắn có nói gì cô cũng không đáp.

Phó Thần thở dài một tiếng, hắn biết Lâm Ngọc Yên còn đang tức giận, hắn sẽ kiên nhẫn dỗ dành cô, hắn cũng sẽ dùng mọi cách để cô nói chuyện với hắn.

"Hôm nay theo tôi đến Phó Thị nhé?"

Lâm Ngọc Yên vẫn không đáp.

Phó Thần tự mình quyết định, hắn ăn vội chén cháo, sau đó gọi điện cho Lưu Tùng bảo ông ta và người hầu quay lại biệt thự.

Lâm Ngọc Yên cùng hắn giận dỗi, cô lại muốn làm búp bê thế này thì cần có người nấy nướng, lau dọn trong biệt thự.

Xong xuôi đâu đó, Phó Thần bế Lâm Ngọc Yên đang ngồi ở sofa xem điện thoại ra xe, ngoài chuyện không muốn để ý đến hắn thì những thứ khác cô đều có phản ứng, lúc hắn bế cô lên rõ ràng cảm nhận được phản ứng giật mình và xấu hổ của cô.

Chuyện của Lâm Đình Vũ hắn đang sắp xếp, tạm thời không nên để cô biết thì hơn.

Nếu thuận lợi chắc khoảng bốn ngày nữa tên đó sẽ được thả, lúc đó cô chắc chắn vui vẻ.

Cửa ghế lái đóng lại, Phó Thần nhìn Lâm Ngọc Yên chăm chú chơi điện thoại, mặc dù không nói chuyện, muốn làm búp bê, nhưng mà thế này cũng không tệ lắm.

Chiếc Maybach khởi động sau đó từ từ chạy ra khỏi biệt thự.

(..................)

"Lôi nghị viên, Phó tổng hôm nay không tiếp khách!"

Thư ký văn phòng tổng giám đốc chặn Lôi Vân lại theo lời dặn của Phó Thần.

Ngày hôm qua cô ta kích động Lâm Ngọc Yên nên châc chắn muốn đến xem kết quả.

Hắn còn chưa tính sổ với cô ta, cô ta tự mình dẫn xác đến.

"Tôi có văn bản cần bàn với Phó tổng, cảm phiền thư ký Lưu thông báo với Phó tổng một tiếng.

Văn bản này quan trọng, nếu chậm trễ sẽ gây ảnh hưởng lớn."

Thật sự Lôi Vân đến đưa văn bản quan trọng, văn bản này liên quan đến Lâm Đình Vũ, dù không ưa Lâm Ngọc Yên nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cô ta không muốn lấy chuyện công trả thù việc riêng.

"Cô Lôi chờ một chút, tôi sẽ hỏi qua trợ lý Lương."

Thư ký Lưu nhấc điện thoại gọi cho Lương Tuấn nói lại yêu cầu của Lôi Vân, lúc này, Lương Tuấn đang báo cáo tình hình công việc với Phó Thần, Lâm Ngọc Yên ngồi ở sofa đọc sách, trên bàn trà có nhiều bánh ngọt và một lý cà phê nóng hổi.

"Cho cô ta vào!"

Phó Thần lạnh nhạt, hắn nhìn Lâm Ngọc Yên xem cô có phản ứng gì khi nghe đến tên Lôi Vân hay không nhưng cô vẫn chú tâm vào quyển sách.

Quyển sách đó là một quyển sách kinh tế, ngày hôm qua lúc rảnh rỗi hắn mang ra xem nhưng quên cất, sáng nay khi vừa vào văn phòng, Lâm Ngọc Yên đã lấy và ngồi xem đến tận bây giờ.

Được Phó Thần đồng ý, Lôi Vân mừng rỡ, cô ta chỉnh trang lại cho thật đẹp đẽ rồi khoan thai đi vào phòng, còn chưa kịp mừng thì nụ cười chợt cứng lại khi thấy Lâm Ngọc Yên.

"Sao cô lại ở đây?".