"Nếu thật sự có lòng thì nên tìm Phó Thần cứu Hoa Hoa và Lâm Đình Vũ ra chứ không phải ở đây nấu mấy món ăn dỗ dành thế này!"

Mẹ của Lâm Hà Hoa - Tưởng Cầm hậm hực.

Mấy ngày nay nghe được tin tức Phó Thần có thể cứu được con gái bà đã dùng mọi cách để liên lạc với hắn.

Nhưng Phó Thần là người thế nào, muốn gặp là có thể gặp được sao? Tưởng Cầm vận dụng hết mọi quen biết của mình nuôi hy vọng Phó Thần có thể nể mặt gặp bà một lần.

Kết quả lại nghe nói Phó Thần chỉ gặp Lâm Ngọc Yên, những người khác trong nhà họ Lâm thì không gặp.

Lâm Ngọc Yên là vợ cũ của hắn, mặc dù đã ly hôn nhưng hắn còn nợ cô một mạng.

Chuyện này là bà nghe Lâm Hà Hoa kể lại, Lâm Ngọc Yên vô tình cứu được Phó Thần nên hắn đang mang ơn nghĩa của cô.

Sau khi nói chuyện này với mẹ của Lâm Ngọc Yên - Hạ Xuân, bà xác nhận tin tức kia là đúng, chính Phó Thần cũng đã bóng gió với Lâm Ngọc Yên.

Vậy mà cô lại không đi tìm hắn, dù có không ưa Lâm Hà Hoa đến đâu thì Lâm Đình Vũ cũng là anh trai cô, lẽ nào đến Lâm Đình Vũ cũng không muốn cứu?

Tưởng Cầm càng nghĩ càng tức giận.

"Mợ Cầm, đâu phải mợ không biết quan hệ giữa con và Phó Thần, bọn con đã ly hôn, anh ta làm sao chịu giúp đỡ.

Huống hồ trong hai năm kết hôn, anh ta không hề có tình cảm gì với con, chưa từng về nhà, chưa từng chung giường chung gối, con và anh ta từ đầu tới cuối là người lạ với nhau.

Mợ nói xem, đã là người lạ thì anh ta sẽ giúp sao?"

Lâm Ngọc Yên bình tĩnh đáp.

Mấy ngày hôn nay cô nghe chuyện này cũng đủ nhiều rồi, ngoại trừ Lâm Đình Vũ, ai cũng muốn cô đi tìm đường sống ở chỗ Phó Thần.

Nói hắn trả ơn nghe rất dễ, nhưng liệu hắn có muốn mang ơn đó hay không còn chưa biết.

Phó phu nhân cũng gọi cho cô hai lần, bà ấy có thể giúp cô nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải gặp Phó Thần.

Phó Thần, Phó Thần, cái tên này cô nghe đến nhức đầu.

Không phải hắn thì anh cô sẽ không thể cứu ra sao? Cô không tin vào điều đó.

"Không thử sao có thể khẳng định là không làm được? Xem như bà già này cầu xin con được không? Gặp Phó Thần một lần, cứu Hoa Hoa và Đình Vũ ra trước, bà già này làm trâu làm ngựa cho con."

Tưởng Cầm đang nói liền quỳ xuống trước mặt Lâm Ngọc Yên khiến cô giật mình vội vàng đỡ Tưởng Cầm đứng dậy.

Con người Tưởng Cầm xưa nay kiêu ngạo, bà ta không dễ dàng quỳ lụy cầu xin ai.

Trước mặt người khác bà ta luôn kiêu ngạo như một con khổng tước, bây giờ lại hèn mọn thế này khiến Lâm Ngọc Yên có chút mủi lòng.

"Mợ Cầm, mợ đứng lên trước đi."

"Con không hứa, mợ sẽ không đứng!"

Thái độ của Tưởng Cầm rất kiên quyết, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều im lặng, Lâm Ngọc Yên rơi vào tình thế vô cùng khó xử, cô thật sự không muốn gặp Phó Thần nhưng để một người già quỳ trước mặt cô sẽ bị giảm thọ mất.

Lâm Ngọc Yên cắn môi một cái, cô khó khăn nói thành câu: "Được rồi, con hứa với mợ, con sẽ đi gặp Phó Thần cầu xin."

Tưởng Cầm nghe vậy vô cùng mừng rỡ, bà vội đứng lên nắm chặt lấy tay của Lâm Ngọc Yên: "Cảm ơn con đã đồng ý gặp Phó Thần, lần này Hoa Hoa và Đình Vũ được cứu rồi."

Trái với vẻ vui mừng của Tưởng Cầm, Hạ Xuân vô cùng cắn rứt, chuyện này là bà và Tưởng Cầm cùng nhau lên kế hoạch ép buộc Lâm Ngọc Yên.

Nếu không dùng khổ nhục kế, e rằng con gái bà sẽ không đi gặp chồng cũ cứu anh trai của nó.

Bà biết làm vậy là rất thiệt thòi cho Lâm Ngọc Yên, sau này bà sẽ bù đắp.

"Lão gia, không xong rồi, vừa có tin tức từ cục cảnh sát, thiếu gia và Hà Hoa tiểu thư sắp bị định tội rồi!"

(.................)

"Tôi biết rồi, nói cô ấy ngồi đợi đi!"

Phó Thần tắt điện thoại, hắn bật camera theo dõi ở đại sảnh Phó Thị lên, hình ảnh của Lâm Ngọc Yên hiện ra trước mặt, cô tiều tụy rất nhiều so với hôm gặp ở sở cảnh sát, Phó Thần phóng to màn hình nơi cô ngồi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng bất an, có lẽ cô đã nghe chuyện Lâm Đình Vũ sắp bị định tội, Lôi Vân làm việc quả thật nhanh nhẹn, hắn chỉ mới gặp cô ta mấy tiếng, chuyện này đã giải quyết xong.

Mấy ngày nay luôn chờ đợi Lâm Ngọc Yên đến gặp cuối cùng cũng như ý nguyện.

Phó Thần chưa bao giờ nghĩ mình đê tiện đến mức tính kế với phụ nữ, chuyện của Lâm Đình Vũ có rất nhiều nghi điểm, hắn chỉ gây áp lực phía cảnh sát một chút, bọn họ liền sợ hãi vội đẩy Lâm Đình Vũ ra thế mạng chứ không phải đẩy nhanh tiến độ điều tra.

Làm khó Lâm Ngọc Yên, giúp cô cứu Lâm Đình Vũ ra ngoài, hắn sẽ từ từ tính món nợ này với đám người bên sở cảnh sát.

Thật ra Phó Thần cũng không hiểu hắn đang làm gì, từ khi nhìn thấy mấy bức ảnh của Lâm Ngọc Yên, hắn như bị bỏ bùa làm chuyện không tự chủ.

Hắn muốn gặp cô, muốn tiếp cận với cô, muốn có gì đó ràng buộc...!rõ ràng trước đó hắn đã có tất cả rồi nhưng cũng chính tay hắn hủy đi mọi thứ.

Ngày hôm đó thấy cô và Lôi Kiêu nói chuyện, cơn tực giận cứ dâng lên không ngừng khiến hắn càng có hành động ngu xuẩn.

Phó Thần ngồi ngã ra ghế.

Hắn muốn loại bỏ hết ý nghĩ hỗn tạp trong đầu.

Nếu như mục đích đã được rồi thì quá trình không quan trọng nữa.

Hắn không vội đi gặp Lâm Ngọc Yên, cô để hắn chờ mấy ngày thì bây giờ hắn cũng sẽ để cô chờ bằng chừng ấy thời gian.

Hắn đã âm thầm lệnh cho Lương Tuấn căn dặn nhân viên không được bắt nạt vô ây, cũng dặn dò kỹ lưỡng không được để cô ấy đói khát.

Như vậy xem như hắn có tình nghĩa rồi chứ?

Mặc dù không bận rộn chuyện gì nhưng hắn lại nói đang họp, hắn muốn xem vẻ mặt nôn nóng của cô.

Phó Thần gác lại đống hồ sơ đang ký, hắn ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính..