Mạc Thương cảm giác đã lâu rồi mình vẫn chưa trải qua kỳ ph@t tình, lần gần nhất cũng là nửa năm trước, nhưng lúc ấy hắn đang trong trạng thái mất trí nhớ, hắn không nhớ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Bởi vì pheromone quá mạnh nên bình thường thuốc ức chế dành cho Alpha không có hiệu quả, những kỳ ph@t tình lúc trước đều là một mình Mạc Thương tự chống cự.

Nói thật, hắn cũng có hơi mong chờ, hắn không biết khi mình đã có Omega rồi thì lúc vượt qua kỳ ph@t tình có khác gì lúc bình thường không.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?"

Tô Ung Thần vừa mới tắm xong, cậu nhìn Mạc Thương ngây người nhìn chằm chằm máy tính, thấy thế cậu không khỏi khó hiểu.

Lúc này Mạc Thương mới lấy lại tinh thần, hắn đặt máy tính sang một bên, uể oải di chuyển đôi chân tê cứng của mình, sau đó duỗi người dang rộng hai tay với Tô Ung Thần.

Mặc dù Tô Ung Thần có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi đến cho hắn ôm.

Hắn vùi đầu vào ngực đối phương, rầu rĩ nói: "Anh đang nghĩ, kỳ ph@t tình của anh bây giờ với lúc trước có gì khác nhau."

Tô Ung Thần cười cười trêu chọc hắn: "Anh sẽ khóc. "

Mạc Thương giống như nghe được chuyện gì đó rất thú vị: "Thật sao? "

Tô Ung Thần kéo hai tay đang ôm lưng mình của Mạc Thương lên phía trước, sau đó cậu ngồi xuống giường, Mạc Thương nhanh tay lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo tủ, ngồi đối diện sấy tóc cho cậu.

"Thật đó, anh sẽ nằm trong lòng em, khóe mắt đỏ bừng mà cầu xin em phóng pheromone, để anh thoải mái một chút..."

Nói tới đây, Tô Ung Thần khựng lại một chút, cậu ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Mạc Thương, ai mà ngờ đối phương chỉ nhếch môi một cái, trông hắn rất vui chứ không ngạc nhiên hay xấu hổ gì.

Thấy cậu không nói gì, Mạc Thương vẫn chưa đã ghiền tiếp tục hỏi: "Còn nữa không? "

Hỏi xong thì hắn xoa xoa đỉnh đầu cậu, Tô Ung Thần biết hắn muốn mình cúi đầu xuống, cậu ngoan ngoãn cúi đầu xuống rồi tiếp tục nói.

"Anh nói em là thuốc ức chế một mình anh, anh cứ gọi em là vợ suốt, anh sẽ đón em tan làm, sau đó vì muốn em ngủ chung với anh mà làm ra rất nhiều hành động ngây ngô ". Nói đến đây thì cậu cười cười, "Em thấy lúc đó anh đáng yêu hơn bây giờ. "

Nghe như vậy thì nụ cười trên mặt Mạc Thương nhạt đi, hắn im lặng sấy khô đuôi tóc cho Tô Ung Thần, sau đó đặt máy sấy tóc sang một bên, xốc chăn lên rồi đi ngủ.

Thấy hành động của hắn như vậy, Tô Ung Thần suýt chút nữa là cười thành tiếng.

"Này, đừng nói là anh ghen với bản thân mình đó nha?"

Mạc Thương không lên tiếng, Tô Ung Thần lại gọi vài câu, thấy hắn vẫn không lên tiếng, liền biết Mạc Thương thật sự rất để ý câu nói kia.

Cậu không còn cách nào khác, chỉ đành cúi người kề sát vào hắn, một tay cậu chống ở bên giường, tay kia muốn sờ lên sườn mặt của hắn.

Không ngờ Mạc Thương đột ngột vươn tay nắm lấy bàn tay của cậu, vì quá bất ngờ nên cậu ngã nhào trên người hắn, Mạc Thương dùng hai tay ôm lấy cậu, áo choàng tắm theo đó mà bị kéo xuống một nửa.

Tô Ung Thần bối rối nhìn ánh mắt hung hăng của Mạc Thương, lúc này cậu mới phát hiện tuyến thể của hắn có hơi khác thường, mùi pheromone của hắn bay tứ tung trong không khí.

Mạc Thương nở một nụ cười xấu xa rồi nói: "Lần này người khóc không phải là anh. "

Lời editor:

Truyện được mua bản quyền làm kịch truyền thanh, tác giả bảo trong lúc chờ kịch truyền thanh sẽ viết hai phiên ngoại, nhưng mình không biết khi nào tác giả sẽ viết tiếp phiên ngoại thứ 2 nên tạm thời hoàn tại đây nha mọi người.