Máu trong người đạo diễn Chu sôi trào vì hưng phấn, ông không hề ôm hy vọng quá nhiều, dù sao Tạ Tỉ cũng mới debut được một năm, chỉ mới đóng vài vai phụ nhỏ và không hề có tiếng tăm.

Trước đây ông cho rằng đối phương chỉ là bình hoa.

Đúng lúc ông muốn thay đổi phong cách chọn diễn viên, cộng thêm tấm hình lão Hầu gửi đến, ông thấy cậu ta quả thật rất phù hợp với hình tượng nhân vật nên cho cậu ta cơ hội này.

Đạo diễn Chu không ngờ Tạ Tỉ thay phục trang xong lại trở thành nam phụ trong lòng ông, kịch bản này là ông thuê người viết tận hai ba năm, bên ngoài không hề biết gì về nó.

Đạo diễn Chu thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần cho Tạ Tỉ qua dù cậu diễn không đạt, cùng lắm thì tự ông dạy, ông đã ấp ủ kịch bản này ba năm rồi, không sợ mất thêm chút thời gian dạy Tạ Tỉ diễn.

Kết quả....!Tạ Tỉ cho ông một câu trả lời hoàn mỹ vượt xa tưởng tượng.

Giống như ông chỉ mong đợi Tạ Tỉ được năm mươi điểm, ai dè Tạ Tỉ được tận một trăm thậm chí còn hơn.

Phản ứng của đạo diễn Chu phá vỡ sự im lặng của toàn bộ rạp hát do mọi người mải mê xem Tạ Tỉ diễn, mấy giám khảo muốn nổ tung đến nơi: "Không phải ai cũng đồn Tạ Tỉ chỉ được cái mã à? Thằng nào đồn đấy? Có biết làm thế cản trở chuyện người khác không?"

Nếu sớm biết người này diễn hay đến thế, thậm chí còn sở hữu gương mặt khiến người khác muốn hạ thấp tiêu chuẩn xuống, thì cậu ta đã nổi từ đời nào rồi.

Nhưng sau khi hưng phấn qua đi, mọi người tỉnh táo lại, chẳng lẽ đây là phát huy vượt xa bình thường?

Có lẽ tính tình Tạ Tỉ trước giờ cũng thế này nên mới có thể diễn được?

Dẫu sao cũng còn hai phần nữa cần thử vai, càng về sau càng khó, càng yêu cầu diễn viên phải bùng nổ hơn, nhất là phần thứ hai giai đoạn thiếu niên và phần ba giai đoạn hắc hóa.

Phản ứng của đạo diễn Chu không chỉ đánh thức các giám khảo mà cũng đánh thức các khán giả xem buổi thử vai qua màn hình nhỏ, làn đạn cũng bùng nổ.

Bọn họ không biết nỗi lo trong lòng ban giám khảo, bọn họ chỉ biết là, khi nãy bọn họ thật sự thấy được một chàng thiếu niên mạo hiểm quỳ ba ngày ba đêm trong gió tuyết trước cửa sơn môn để cầu xin.

Thân thế bi thảm và trái tim thiện lương của chàng thiếu niên xinh đẹp như một mũi tên đâm thẳng vào tim các cô, khiến trái tim các cô đập bình bịch, đó là sự mê hoặc của thiếu niên đọng lại sau khi kinh ngạc qua đi.

Nhất là sau khi xem qua ba người trước diễn thử, các cô biết khúc sau còn phải hắc hóa.

[Aaaaa chết mất thôi, diễn đạt quá, tui cứ nghĩ được thấy anh 10 diễn người đẹp lạnh lùng đã tuyệt vời lắm rồi, chợt nhớ đến lát nữa còn thấy BOSS lớn hắc hóa, tim tui không chịu nổi!]

[Hu hu hu ai có thể đề kháng lại chứ? Diễn tốt quá thì biết làm sao đây, phục trang của đạo diễn Chu chết tiệt, tại sao không chịu cho một bộ hắc hóa riêng chứ? Tôi nhịn không nổi nữa rồi!]

[Đừng chửi, có phục trang tạm để mặc cũng tốt lắm rồi....]

[Tôi thấy á, mọi người bình tĩnh lại chút được không, biết đâu cái này chỉ là phát huy vượt mức thì sao?]

[A a a bên trên nín đi! Đừng có nói xui nói rủi, tui không có chịu nổi đâu! Anh 10 của tui chắc chắn sở hữu khả năng diễn xuất trâu bò nhất!]

Có lẽ do Tạ Tỉ được khen quá mức, làm fans các diễn viên còn lại không cầm lòng được tát cho vài gáo nước lạnh.

[Không phải chỉ là diễn thiếu nên hèn mọn yếu đuối thôi à? Ba thầy trước diễn cũng có tệ đâu, đây không phải phát huy bình thường hay gì? Không thể chỉ vì Tạ Tỉ đẹp mã nên tự huyễn hoặc trình diễn xuất của cậu ta chứ? Fans của ảnh đế Phó với nữ thần Đàm còn không kích động như mấy bà đâu?]

[Nói đi, bạn trên là fans của ai? Tuân Khản hay Tuyên Đức Xương? Mặc dù bọn họ diễn không tệ nhưng cũng không cao hơn Tạ Tỉ bao nhiêu, hơn nữa, khi khả năng diễn xuất và hình tượng là hai yếu tố quan trọng như nhau, bây giờ diễn xuất của bọn họ xêm xêm nhau, nếu bạn là đạo diễn Chu vậy bạn chọn ai?]

[Dù sao hình tượng của Tạ Tỉ hoàn toàn có thể đè bẹp hai người còn lại.]

Fans bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong rạp hát vẫn hài hòa như cũ, nhất là chân mày nhíu chặt của đạo diễn Chu cuối cùng cũng giãn ra, thậm chí còn không để ý hình tượng mà rung chân, có thể thấy tâm trạng khá tốt.

Nhưng ông nhìn thấy máy quay, sực nhớ còn đang livestream nên mới níu lại chút hình tượng sau màn quá khích khi nãy: "Màn chào sân của thầy Tạ không tệ."

Mọi người: Không tệ chỗ nào, ông đang hát thầm trong lòng đúng không đạo diễn Chu?

Đạo diễn Chu gấp gáp muốn chắc chắn những gì nãy giờ là phát huy bình thường chứ không phải vượt mức, vội vàng nói: "Tiếp theo thầy Tạ sẽ diễn giai đoạn thứ hai, cảnh thứ hai mươi ba.

Thầy Tạ có một phút để chuẩn bị, có thể bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ."

Tạ Tỉ đứng dậy, rèm được kéo ra, chờ đến khi Tạ Tỉ cởi chiếc áo ngoài cùng ra, cậu liền bắt đầu diễn thử giai đoạn thứ hai, giai đoạn thiếu niên.

[A a a cả ba thầy khi nãy đều có cầm kiếm á, anh 10 có tính cầm không?]

[Đù má bạn trên nhắc mới nhớ, anh Ngọc của tui là cao thủ dùng cung đấy, thân thủ cũng thứ hai không ai chủ nhật đâu! Xong rồi, nếu có thể dùng được cả kiếm nữa thì ta nói đời này viên mãn!]

[Ha ha ha coi tiền đồ của bồ kìa, sao thành anh Ngọc rồi?]

[He he he tui muốn khác người ý mà, dưới Tỉ chẳng phải Ngọc ư?]

Ngọc Thụy: Mọi người zoom lên để xem hai chữ này nhé.

Tỉ "玺", Ngọc "玉".

[Vậy không bằng bồ gọi thẳng là anh hoàng thượng cho rồi!]

Trong lúc Tạ Tỉ đứng sau rèm che để chuẩn bị thì trong khách sạn cách rạp hát không xa, sau khi Tạ Tỉ rời khỏi nhóc con đã định ngủ cho qua ngày hôm nay.

Nhưng nằm một hồi lại thấy thiếu thiếu gì đó, bình thường có Tạ Tỉ bên cạnh, cậu ta lúc nào cũng tìm cách tiếp cận nó, hôm nay thiếu Tạ Tỉ, phòng bỗng trống rỗng.

Cún con dứt khoát dọn đồ ăn Tạ Tỉ chuẩn bị cho nó lên bàn, ăn trưa.

Chờ đến khi mở hết mấy hộp thịt ra, chân nó vô tình đụng phải một thứ, liếc qua thì thấy là điều khiển từ xa.

Cún con nghĩ một chút, mở tivi, xem xem có tin tức gì của Bùi thị hay không.

Nó bấm một hồi thì tìm được kênh tài chính và kinh tế, vô cảm xem một hồi, đều là phát lại cả, nó bèn lui về, không cẩn thận ấn vào nút HOME, bên cạnh xuất hiện icon kênh livestream, bây giờ trang bìa hiển thị vài chữ lớn.

[Siêu hot! Buổi thử vai cho phim mới của đạo diễn Chu tại Sân khấu kịch thành phố C đang livestream chờ mọi người đến xem!]

Ánh mắt đã dời sang nơi khác của cún con lượn về: Sân khấu kịch thành phố C? Không phải là chỗ Tạ Tỉ thử vai hôm nay à?

Chân nó vô tình trượt một cái, nhấn vào.

Màn hình tối đen một chút, lát sau cún con thấy được buổi livestream, nhưng mọi thứ vẫn đen thui.

Cún con tưởng mình bị gạt, vừa định tắt đi, ngay lúc chân chạm lên điều khiển từ xa, màn hình đen thui bỗng kéo sang hai bên, ánh đèn cũng chiếu thẳng lên sân khấu.

Thì ra thứ đen đen ban nãy là rèm.

Cún con cau mày, phân vân giữa tắt và xem tiếp, nó chưa thấy Tạ Tỉ diễn bao giờ, xem chút cũng không sao.

Chẳng qua lúc toàn bộ rèm che được kéo ra, để lộ người đàn ông toàn thân một màu trắng như trích tiên chính giữa sân khấu, không chỉ cún con ngẩn người, mà đạo diễn Chu cùng với tất cả khán giả đang xem livestream cũng ngớ người ra.

Rõ ràng chỉ là sân khấu vô cùng đơn giản, thậm chí chỉ có mấy cái đèn chiếu vào, nhưng người trên sân khấu, một tay chắp sau lưng, tay áo rộng rũ xuống, tay còn lại cầm kiếm, Tạ Tỉ chỉ đứng đó không làm gì, lạnh nhạt nhìn phía trước, chỉ thế thôi đã hấp dẫn được ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức, thậm chí còn không thể dời đi.

Rõ ràng chỉ thay bộ quần áo khác mà thôi, thậm chí kiểu tóc vẫn vậy, nhưng khí chất của Tạ Tỉ đã khác hoàn toàn ban nãy.

Bây giờ chàng thanh niên đã trở thành đệ tử tông môn có thiên phú và tu vi cực cao, không còn là chàng thiếu niên cứng đầu vì cứu bạn tốt mà hèn mọn quỳ ba ngày ba đêm, chỉ mong người bạn của mình sống tiếp.

Chàng dùng thiên phú và cố gắng để nối những khúc xương đã gãy của mình lại.

Cho dù là tư chất hay tu vi, chỉ vài năm ngắn ngủi trôi qua, chàng đã trở thành đệ tử quan môn mạnh nhất của tông chủ.

Chàng đứng trên đỉnh núi, cao ngạo nhìn xuống mọi người, bao gồm cả đệ tử ngoại môn đã từng làm nhục chàng khi xưa.

Mấy năm sau, tu vi đối phương không chút thăng tiến, nhưng thiếu niên tự ti khi xưa đã trở thành lục đệ tử, đệ tử quan môn có tiền đồ nhất của tông chủ.

[Chết chửa, rung động rồi!]

[Haizzz, ai có thể không lung lay đây?]

[Tuyệt.....! ai có thể nghĩ đây là anh 10 "được" mọi người lo lắng diễn xuất không xong nhưng tui giả mù khen tới tấp vài phút trước chứ? Làm quá? Nhìn đi, người cười cuối cùng chính là tôi!]

[Nói đến đây mới tức chứ, đó là anh 10 của tôi bị vu oan ép phải rời khỏi giới nhé, chứ nếu không coi! Không chỉ là tổn thất của đạo diễn Chu mà còn là tổn thất của bọn tôi nữa!]

[Đúng, chửi chết Lữ Phong! Chửi chết Tạ Đông Vũ!]

Cảnh hai mươi ba đạo diễn Chu cho Tạ Tỉ diễn thử là cảnh nam chính và nam phụ xuống núi rèn luyện cùng sư muội, đây là con gái duy nhất của tông chủ, nữ chính tiểu sư muội lớn lên trong sự cưng chiều của cả tông môn, vừa ngây thơ hồn nhiên lại không kém phần hiền lành, được tất cả mọi người quý mến.

Lần này xuống núi, nữ chính hiền lành thấy có người bị bắt nạt trong khách điếm thì lý luận với người ta, kết quả tự rước phiền vào người, bị cả đám người tấn công.

Nam phụ đứng trên bậc thang tầng hai nhìn thấy tất cả, cậu tung người nhảy lên, thậm chí còn không rút kiếm, chỉ dùng mấy chiêu đã giải quyết được mấy tên lâu la, không giết ai nhưng vẫn cứu được nữ chính.

Đạo diễn Chu cho Tạ Tỉ diễn cảnh này là do đã xem show, thấy được thân thủ của Tạ Tỉ, ông biết cậu có nền tảng vững vàng, cộng thêm đạo diễn Hầu cứ lải nhải bên tai ông miết.

Đạo diễn Chu thật sự muốn xem thực lực của Tạ Tỉ đến mức nào, cũng như muốn cho Tạ Tỉ một cơ hội.

Dù sao người xem livestream rất nhiều, fans của diễn viên thử vai và người qua đường hay tin mà đến, số lượng rất tốt, nếu Tạ Tỉ có thực lực, có thể nắm được cơ hội lần này, chắc chắn sẽ hút thêm được rất nhiều fans.

Hy vọng Tạ Tỉ không để ông thất vọng.

Cảnh ban nãy của Tạ Tỉ chính là lúc lạnh lùng đứng trên lầu nhìn tất cả, đau khổ và trắc trở thậm chí cả nhục nhã cậu phải chịu thời niên thiếu đã mài giũa cậu xuất sắc như ngày hôm nay, nhưng cũng khiến tính cách của cậu biến thành lạnh lùng xa cách.

Ngoại trừ sư phụ là tông chủ đã cứu cậu năm xưa và nam chính bạn từ tấm bé, cậu không để ý đến bất kì ai.

Nhưng nam chính quan tâm nữ chính nên nam phụ cũng học cách quan tâm nữ chính.

Cứu nữ chính hoặc giải quyết phiền phức do nữ chính gây ra đã là chuyện thường như cơm bữa.

Mới giây trước còn là người đàn ông lạnh lùng vô cảm đứng nhìn cả thảy, giây sau đột nhiên tung người nhảy thẳng từ tầng hai xuống, bởi vì sân khấu chỉ là một cái bục, Tạ Tỉ vì để diễn tả trọn vẹn cảnh này đã đạp lên tường, không cần dây đeo hay bất kì thiết bị hỗ trợ nào vẫn có thể đi trên tường vô cùng lưu loát.

Sau đó cậu vọt lên phía trước, ngay phút giây đó, hô hấp của mọi người sau ống kính như dừng lại, nhìn người đàn ông dùng ánh mắt lạnh nhạt khóa cứng bọn họ trên ghế, tay áo rộng phất xuống theo cử động của cậu, cơ thể uyển chuyển như rồng bơi, lúc đến gần thì đột nhiên chuyển hướng, tuy kiếm trong tay không ra khỏi vỏ, nhưng chuôi kiếm vẫn rung lên.

Khoảnh khắc đó, rõ ràng xung quanh không có ai, nhưng tất cả đều có thể nghe được tiếng vang của kiếm khi đánh vào cơ thể.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người đàn ông đánh người xong thu hồi kiếm, khi chân chạm đất vẫn là vẻ lạnh lùng vô tình, ngay cả quần áo cũng không nhăn.

Nhưng một khắc sau, người đàn ông lạnh lùng đứng đó bỗng quay đầu, đôi mắt sắc như kiếm, kiếm trong tay vọt ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên, xẹt một đường trên đầu.

Mọi người đang xem livestream nhịn không được né về sau theo bản năng, cứ như kiếm khí kia sẽ lấy mạng bọn họ vậy.

Tra kiếm vào vỏ, hình như có một giọt máu văng lên mặt cậu, cuối cùng gương mặt kia cũng thay đổi, tuy biểu cảm vẫn thế nhưng đôi mắt nhiều ra cảm xúc ghét bỏ, cậu giơ tay lau giọt máu kia đi, một chút cáu kỉnh lướt qua đôi mắt nâu của cậu.

Nhưng đã bình thường lại rất nhanh, cậu bảo vệ nữ chính cũng chỉ do thói quen, hiển nhiên không phải thật sự muốn bảo vệ.

Hơn nữa giọt máu này cũng chỉ là tình tiết ẩn, thậm chí còn không phân biệt được rốt cuộc cậu ghét máu, hay là do nữ chính làm cậu thấy phiền, nhưng hành động bảo vệ nữ chính như hôm nay đã sớm trở thành thói quen của cậu, chính bản thân cậu cũng chẳng rõ, cậu cứu nữ chính là do người anh em nam chính mình quan tâm, hay chỉ đơn giản là do người ấy là nữ chính.

Đạo diễn Chu xem mà tim đập mạnh như muốn bay khỏi lồng ngực, ông đưa cả kịch bản toàn phim cho diễn viên đến thử vai là để bọn họ hiểu ra càng sớm càng tốt, nhưng không ai xem tỉ mỉ, Tạ Tỉ có thể thể hiện được tính cách nam phụ chính xác đến vậy, chắc chắn đã đọc hết cả kịch bản.

Không chỉ diễn xuất xuất sắc, Tạ Tỉ còn có thể hiểu kịch bản cặn kẽ dù chỉ xem qua một lần, cậu ta được tổ nghề chọn trúng rồi!

Giai đoạn thứ hai chưa xong, sau khi nam phụ im lặng lau máu xong thì rũ mắt nhìn vết máu dính trên khăn, đang suy nghĩ nên giải quyết thế nào thì chiếc khăn bị ai đó giật lấy, nam phụ cũng thuận thế giương mắt nhìn sang, cứ như thật sự có ai đó đứng bên cạnh cậu.

Hình như người kia nói gì đó, còn đi vòng vòng quanh cậu mấy vòng, có vẻ đang trêu đùa gì đó, hơn nữa còn dịu dàng lau sạch bợn máu còn sót lại cho nam phụ.

Nam phụ cứ im lặng rũ mắt cứ như nữ chính đang đứng trước mặt mình, không biết bao lâu trôi qua, mắt của cậu cuối cùng cũng có chút nhiệt độ, đáy mắt xẹt qua chút ý cười yếu ớt rồi nhanh chóng biến mất, có thể chút ấm áp kia rất dễ thấy trên gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của cậu, làm những người nhìn thấy không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái.

[Đìu mé đìu mé đìu mé mé mé!!]

[Được rồi, biết bạn trên hưng phấn đến thế nào rồi, có cần lặp từ tận ba lần như vậy không? Thấy tui bình tĩnh không nè, chỉ liếm màn hình hoi, liếm được ba lần rồi, làm thôi không cần nói nhé.]

[Chời đất ơi nam phụ kiểu cầu mà không được này thơm cực á, hai anh em tốt của nhau trở mặt thành thù, vừa nghĩ thôi đã thấy thê thảm rồi!]

Cún con ngây người nhìn tivi, trong đầu là hình ảnh Tạ Tỉ rũ mắt cười yếu ớt cuối cùng, lâu thật lâu sau mới tỉnh lại được.

Thử vai cho giai đoạn thứ hai kết thúc, đạo diễn Chu ở nơi máy quay không quay đến, vỗ đùi cái đét, vì quá phấn khích nên vỗ rất mạnh nhưng phải nhịn xuống không được la lên, có thể thấy hai chân của ông đang run lên vì hưng phấn, nhìn là biết ông đang rất vui.

Mấy giám khảo im lặng nhìn trời, ngó lơ, nhưng không thể không nói, lần này đạo diễn Chu đào được bảo vật rồi.

Cứ nghĩ là bình hoa, ai dè là tay lão luyện.

Nếu ban đầu họ còn cho rằng chỉ là vô tình thì sau khi giai đoạn thứ hai kết thúc, tất cả đều cảm thấy cuộc đời nở hoa, dù gì cũng lâu lắm rồi không thấy được diễn viên toàn năng thế này.

Khi nãy phi xuống còn chân còn không chạm đất, đây chắc chắn là độc nhất vô nhị, người khác cần dụng cụ hỗ trợ mới có thể hoàn thành, Tạ Tỉ có thể tự thân hoàn thành, vừa thấy là biết có công phu.

Người vừa có nhan sắc vừa có năng lực thế này, tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn.

Đạo diễn Chu cũng biết bộ phim này cũng mình có thể cho sự nghiệp của cậu tiến thêm một bước, ông hít một hơi thật sâu sau đó nhìn Tạ Tỉ trên sân khấu, ông đã có câu trả lời.

Hoặc là nói, ngay khi giai đoạn đầu tiên kết thúc, ông đã có câu trả lời, nhưng còn giai đoạn thứ ba nữa, nếu với người khác, một khi đã quyết định được nhân vật rồi sẽ không thử nữa, nhưng đạo diễn Chu vẫn muốn tiếp tục, chẳng qua lần này sẽ không giống hai lần trước.

Đạo diễn Chu đột nhiên nhìn Tạ Tỉ đang im lặng chờ kết quả trên sân khấu, ông im lặng không nói gì cả, khiến tất cả mọi người xem livestream khó hiểu.

[Có chuyện gì thế? Diễn xuất này đỉnh chóp quá mà, thậm chí còn đấu tay đôi với ảnh đế được luôn? Đạo diễn Chu đang suy nghĩ gì thế?]

[Không biết nữa, nhưng tui cảm thấy không đơn giản.]

[Chẳng lẽ không diễn giai đoạn ba, chốt đơn lun?]

[Chờ đã, đạo diễn Chu ngài quyết định được nhân vật là một chuyện, nhưng bọn tôi còn muốn thấy người đẹp hắc hóa mà, cho bọn tôi xem người đẹp hắc hóa cái đã chứ? Người đẹp đóng đạt thế này, nếu bây giờ không được xem thì phải chờ đến tận khi phim xong à? Vậy phải chờ đến ngày tháng năm nào chứ?]

[Đúng á đúng á! Không thử giai đoạn ba là tụi tui biểu tình đấy!]

[Tui khóc cho mà xem, tui mau nước mắt lắm đấy, hôm nay tôi không thấy được người đẹp hắc hóa, tôi tới sân khấu kịch khóc ba ngày ba đêm cho mà coi!]

[Ha ha ha bạn trâu bò bên trên ơi, nếu bạn dám, tôi sẽ đánh cồng thổi kèn souna trợ uy!]

[Vậy luôn á hả....!tui chỉ muốn nói một câu: Tốt lắm!]

Đúng lúc này, đạo diễn Chu mở miệng: "Tiếp theo là giai đoạn thứ ba, thử cảnh bốn mươi sáu đi."

Tạ Tỉ đã đọc hết kịch bản, cậu sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đạo diễn Chu sẽ để cậu thử cảnh này, dù sao nó cũng có liên quan đến độ hiểu kịch bản, đây là khi nam phụ cắt đứt tất cả quan hệ, hắc hóa hoàn toàn, rơi vào vực sâu, trở thành "ma" chân chính.

Nam phụ là một nhân vật bi kịch từ đầu đến cuối, ban đầu cậu ta vì cứu nam chính mà không tiếc quỳ ba ngày ba đêm, suýt nữa đã chết chung với nam chính trên núi.

Cuối cùng nam chính và cậu cùng được dắt vào sơn môn, nam phụ có cơ hội được học tập, có một cuộc đời không giống người khác, nhưng đó cũng là bi kịch.

Thời niên thiếu của cậu đau đớn khổ cực thê thảm, chỉ một người bạn tốt duy nhất là nam chính, cho nên cậu xem nam chính là người nhà, là ràng buộc duy nhất của bản thân.

Thuở thiếu thời cậu giúp đỡ nam chính bảo vệ nam chính, quan tâm những gì nam chính quan tâm, vui chung niềm vui với nam chính, cậu nhặt kiêu ngạo mình từng vứt bỏ lên, đứng trên đỉnh núi tông môn, có thể chỉ có chính cậu biết, thứ chấp niệm cậu phong ấn sâu trong xương tủy chính là sự tự ti đã hòa lẫn vào máu thịt.

Cảm giác bị người khác hạ bệ, bị người khác làm nhục và chèn ép kia vẫn còn khắc sâu trong xương cậu, dù sau đó cậu đứng ở trên cao, thành tựu hơn tất thảy, nhưng cuối cùng vẫn khác nam chính.

Cho dù cậu có xuất sắc hơn nữa, nhưng lại vì cô độc mà không sánh bằng nam chính được lòng mọi người, rõ ràng là kiếm tu mạnh nhất tông môn, nhưng sư phụ vẫn thiên vị nam chính.

Thậm chí còn cố chấp cho rằng nữ chính thích nam chính.

Ban đầu nam phụ chăm sóc tiểu sư muội cũng do thấy nam chính thích cô, chẳng biết loại cảm xúc này xuất hiện khi nào, sau này sự chăm sóc của cậu dành cho nữ chính lại nhiều ra chút gì đó.

Cho dù được vạn người ca tụng, nhưng sự tự ti tận trong xương tủy vẫn khiến cậu cho dù có giãy giụa cảm xúc của mình rất lâu thì vẫn đẩy cô ra.

Lặp lại nhiều lần như vậy, nữ chính bị cậu đẩy sang cho nam chính, mà khi cậu nhìn cả hai, lại cảm thấy ghen tị.

Cậu vừa cảm thấy nam chính là huynh đệ của mình, không nên tranh giành với hắn, nhưng cũng không khống chế được bản thân bị nữ chính hấp dẫn.

Cuối cùng thanh kiếm kiên định xuất hiện một vết nứt.

Nhược điểm này của cậu bị tâm ma phát hiện và lợi dụng, sau nhiều lần bị huynh đệ của mình hiểu lầm, thậm chí còn bị nữ chính đâm trọng thương, cậu hắc hóa hoàn toàn, cuối cùng lợi dụng sự áy náy ân cứu mạng năm xưa của nam chính, hiến tế lương thiện, phá hủy tông môn, cướp nữ chính đi, sa đọa thành ma, trở thành một người điên vô tâm, trở thành nhân vật phản diện lớn nhất truyện.

Đạo diễn Chu nói tiếp: "Giai đoạn thứ ba này, tôi quyết định để thầy Phó đối diễn với thầy Tạ."

Vừa nghe đạo diễn Chu nói xong thì tất cả mọi người như muốn nổ tung tại chỗ, thậm chí mặt của ba người đến thử vai nam phụ cũng đen thui.

Bọn họ đã có dự cảm xấu từ khi Tạ Tỉ lên diễn giai đoạn đầu, dù sao bọn họ cũng không ngốc, hoàn toàn có thể nhận ra diễn xuất của Tạ Tỉ trên cơ bọn họ.

Nhưng bọn họ không cam lòng nên chờ đến giai đoạn thứ hai, ai dè giai đoạn thứ hai mới biết thế nào là không so sánh không đau thương.

Bọn họ tự biết, dù là diễn xuất hay vẻ ngoài, bọn họ đều thua dưới tay Tạ Tỉ.

Nhưng vẫn không cam lòng, vẫn chưa quyết định, biết đâu....

Đạo diễn Chu không quyết định chọn Tạ Tỉ ngay mà bảo Phó Hạc Hành đối diễn với cậu giai đoạn ba, bọn họ còn chưa được cái vinh hạnh đấy.

Ba người đã tự rõ kết quả, nổi lòng ghen tị, thậm chí còn nghĩ sao fans của mình chưa làm ầm lên nữa.

Cho dù không thay đổi được gì, nhưng bôi đen Tạ Tỉ cho bớt tức cũng được.

[Đùa à? Mắc cái mớ gì cậu ta được diễn chung với ảnh đến Phó, ba thầy trước có được đãi ngộ này đâu? Công bằng chút coi.]

[Cười khóc, cho nên bạn trên muốn đạo diễn Chu tuyên bố ba thầy đầu tiên rớt trước mặt một triệu khán giả à, nam phụ là Tạ Tỉ còn nam chính là Phó Hạc Hành?]

Dù sao cũng phải giữ thể diện cho người ta, phải công bố sau khi thử vai kết thúc, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, không nhận được thông báo tức là không được chọn.

[Đúng vậy, nhìn là biết đạo diễn Chu chọn Tạ Tỉ rồi, không chừng là ông tính dùng cái này để tuyên truyền cho phim luôn đấy.]

[Với giá trị nhan sắc của cả hai, rồi cái trình diễn xuất kia nữa, màn đối diễn này chắc chắn có thể lấy đi tuyên truyền.]

Các khán giả quả là liệu sự như thần, đạo diễn Chu thật sự có ý định này, mặc dù không kịp dựng background, nhưng hai người đều có phục trang.

Tạ Tỉ và Phó Hạc Hành đối diễn, với tiếng tăm của ảnh đế, chắc chắn màn đối diễn này sẽ lên thẳng hot search, đến khi ấy chưa cần bỏ ra đồng nào mà bộ phim đã nổi như cồn.

Đạo diễn Chu cảm thấy mình quả là tay lành nghề trong khoảng tiết kiệm tiền.

Đạo diễn Chu cho nhân viên đi hỏi ý Phó Hạc Hành, với hiểu biết của ông, đối phương sẽ không từ chối, quả đúng như vậy, không chỉ không từ chối mà còn rất vui lòng phối hợp.

Đạo diễn Chu định cho hai người họ nửa tiếng tập thoại, ai dè Tạ Tỉ và Phó Hạc Hành chỉ nói với đối phương một câu: Được không?

Sau đó nhìn đạo diễn Chu: "Được rồi, bắt đầu thôi."

Đạo diễn Chu và các giám khảo còn đang định hướng dẫn:?? Được là được cái gì, làm bọn họ giống kẻ vô dụng thế.

Một ảnh đến và một tân binh trước mặt bọn họ, ai cũng không thể coi thường như nhau.

Vì vậy, năm phút sau, đạo diễn Chu đã quay lại ghế giám khảo, phất tay bảo chuẩn bị bắt đầu.

[?? Ủa khoan không phải nói tập thoại trước hả? Trực tiếp diễn luôn?]

[Ôi trâu bò quá, sao tôi cảm thấy đạo diễn Chu không vui vẻ gì cho cam đâu, không biết có phải vì không có cơ hội hướng dẫn không đây?]

Cún con trong khách sạn bình tĩnh xem tivi nhưng đôi mắt cún rất phức tạp: Tại sao lại là anh ta?

Rèm lại được kéo lên, giai đoạn ba bắt đầu.

Bốn phía nhanh chóng tối đi, chỉ có sân khấu được ánh sáng chiếu đến.

Chiếu thẳng vào người đàn ông mặc đồ đen đang cúi đầu, tóc đen rũ xuống, hắn dựa tường ngồi đó, một chân duỗi thẳng một chân khoanh lại, hai tay giang rộng giống như đang bị xích.

Có tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân đó đến trước mặt người đàn ông thì ngừng lại.

Tiếp theo lại một chùm sáng chiếu xuống, để lộ tông chủ trẻ tuổi vừa kế nhiệm đồ trắng toát, gương mặt tuấn lãng, đuôi chân mày sụ xuống, rũ mắt im lặng nhìn người trước mặt.

Trong tay tông chủ là một thanh kiếm, tay áo rộng nhẹ nhàng phất phơ bên người, hắn ta im lặng cau mày nhìn người kia.

Nhất thời, cả sân khấu kịch yên tĩnh vô cùng, cứ như có thể nghe được hơi thở nặng nề của người đàn ông đang trọng thương.

Cún con nhìn màn hình, nhất là khi nhìn Phó Hạc Hành mặc đồ trắng hệt như thần tiên hạ phàm, cộng thêm gương mặt như công tử không nhiễm bụi trần của anh ta, tuy đôi mắt cún không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng đuôi nhỏ lạ không tự chủ vẫy vẫy đầy phiền muộn.

Người đàn ông ngồi dưới đất không lên tiếng, cuối cùng tông chủ không nhịn được nữa, hắn ngồi xổm xuống, một tay nắm áo của người kia kéo cậu ta lên.

Động tác này của tông chủ trẻ tuổi khiến đầu của người đàn ông hơi nâng lên, gương mặt được tóc đen che kín lộ ra, trắng đến xanh xao, bộ đồ đen của cậu ta khiến đôi mắt càng xinh đẹp hơn nữa, hàng mi dày được ánh sáng chiếu đến thậm chí còn để lại bóng dưới mắt cậu.

Rõ ràng là gương mặt lạnh lùng tiều tụy yếu đuối đến mức làm người khác thương xót, nhưng ánh mắt lại uy nghiêm gian xảo dị thường, hoàn toàn ngược lại với tình thế, bình tĩnh nhìn tông chủ đang nắm quyền sinh sát trong tay, cứ như động tác của đối phương không có chút uy hiếp nào với cậu.

Tông chủ trẻ tuổi nghiến răng, không cam lòng hỏi: "Tại sao? Người là sư phụ của chúng ta, các sư huynh đệ bọn ta có lỗi với ngươi chỗ nào? Ngươi giết sư phụ, ngươi biết A Lăng đau đớn thế nào không? Nàng ấy luôn xem ngươi là huynh trưởng, nhưng ngươi lại đi giết người nàng yêu nhất!"

Người đàn ông chỉ nhìn hắn, không trả lời.

Tông chủ nhìn gương mặt đang cách mình rất gần kia, đối phương đã từng là huynh đệ tốt nhất của hắn, bọn họ tu luyện cùng nhau, hàng yêu phục ma cùng nhau, nhưng hôm nay, cậu ta lại trở thành ma mà hắn ghét nhất, nhắc đến những chuyện đã qua, giọng của tông chủ trẻ tuổi mới dịu đi đôi chút, buồn bã nói: "Lục sư huynh...."

"A." Nghe thấy cái tên xa lạ này, người đàn ông cuối cùng cũng có phản ứng, mi cậu run lên, nhưng bỗng dưng quay đầu, giật áo mình ra khỏi tay đối phương.

Vạt áo không mấy chắc chắn vì động tác của đối phương nên rách một đường, để lộ đồ lót đẫm máu bên trong, máu đỏ sẫm hòa với máu tươi nóng hổi, khiến gương mặt trắng nõn của đối phương càng giống yêu ma quỷ quái hơn.

Không, đối phương chính là ma, là tâm ma có thể đầu độc linh hồn người khác, là tâm ma có thể kéo người khác xuống vực sâu.

Giọng cậu ta khàn khàn, cười nhạo bộ dạng khiếp sợ của tông chủ khi thấy mình lúc này: "Sao, ngươi không biết? Ma bị ngươi bắt sống sau đó nhốt ở đây thì tốt lành được ngày nào? Nghịch đồ nhập ma phản bội sư môn tàn sát khắp nơi bị gì, ngươi không biết à? Có muốn ta cởi quần áo ra cho ngươi xem thử, cơ thể đã gãy nát xương toàn thân, bị chém từng nhát dao ra sao không?"

Đối phương cứ như bị dọa sợ, hắn ta hoảng hốt bật dậy, liên tục lùi về sau mấy bước: "Ta không biết....!không phải ta phân phó, là ai? Ngươi nói cho ta biết ai dụng hình với ngươi?"

Người đàn ông lại rũ mắt, giọng nhỏ đến mức không thể nghe nổi, lẩm bẩm trong miệng: "Có cần...."

Giọng tông chủ khàn đi: "Ngươi có thể đã là huynh đệ tốt nhất đời này với ta, không phải chúng ta đã hứa với nhau sẽ cùng nhau tu luyện thành tiên, ngươi có thể đã....!tại sao....!tại sao phải làm như vậy? Nếu biết mọi chuyện sẽ hành ra thế này thì năm đó lẽ ra không nên cho ngươi chạy...." Nếu lúc đối phương bắt đầu nhập ma hắn không để đối phương trốn thoát, có lẽ sẽ không có sau đó.

Người đàn ông nghe vậy thì cứng đờ, nhưng đáp lại rất nhanh, chỉ là câu trả lời không liên quan gì đến tình hình bây giờ, giọng cậu càng nhẹ hơn: "Tuyết rơi rồi....." Giống như ngày cậu cõng hắn leo từng bậc thang rồi quỳ xuống trước cửa tông môn, ba ngày sau đó, trời cũng đổ tuyết lớn lắm.

Tông chủ nhìn vết máu trên người cậu, hít một hơi thật sâu mới quyết định: "Ta đã cầu xin các trưởng lão giúp ngươi, bọn họ đồng ý chừa cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi chịu phế bỏ tu vi, dâng linh hồn và bị phong ấn ở sau núi để trông mấy ma vật kia một trăm năm, một trăm năm sau bọn họ đồng ý cho ngươi lấy công chuộc tội."

Người đàn ông nhìn đối phương như nhìn thằng ngu: "Tại sao ngươi nghĩ ta đang làm ma tôn lại muốn thành kẻ vô dụng mặc các người định đoạt?"

Tông chủ thở dài: "Ngươi vẫn chấp mê bất ngộ ư? Ngươi đã bị bắt, thuộc hạ của ngươi đều bị hành quyết, chỉ có như vậy, chỉ có cách lấy công chuộc tội này ngươi mới có thể sống tiếp."

Người đàn ông nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt cũng trở nên tàn nhẫn: "Miễn cưỡng bố thí nhỉ."

Hắn bước lên trước hai bước: "Ta và A Lăng muốn thành hôn, ta muốn ngươi còn sống để có thể chúc phúc cho chúng ta."

Ma khí dưới đáy mắt và trên cổ muốn dâng lên lại rút đi, giọng khó nghe: "Thế à?"

Hắn rũ mắt trông như buông bỏ nhưng cũng như kiên định, đột nhiên trầm giọng cười: "Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội."

Tông chủ trẻ tuổi sững sờ, bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng hét hoảng loạn và mây đen ùa đến, bầu trời còn đang sáng tỏ đột nhiên biến đổi điên đảo, sắc mặt tông chủ thay đổi, nhìn ma lẽ ra đang bị giam cầm đứng dậy lao về phía mình.

Sắc mặt tông chủ thay đổi, hắn lại trúng kế, hắn lập tức giơ kiếm đâm thẳng về phía người đàn ông.

Chẳng qua một phút sau, mũi kiếm lẽ ra phải được ngăn lại đâm thẳng vào ngực, xuyên qua tim cậu.

Thời khắc này, mọi người như có thể thấy tất cả lệ khí của người đàn ông biến mất, cơ thể run nhẹ lên sau đó đổ ra sau.

Tông chủ hoảng loạn, hắn không ngờ mình thật sự có thể đâm trúng cậu, hắn ta vọt đến ôm cơ thể dần lạnh đi.

Cậu nhìn trời đất ngày càng tối đi, cố gắng giơ tay, hai mắt trống rỗng, nhưng khi hạt tuyết rơi vào lòng bàn tay đang mở ra của cậu, gương mặt cậu cuối cùng cũng có chút thay đổi, vẫn là câu nói đó: "Tuyết rơi rồi...."

"Còn nữa, khi đó ta không có.....!nhập ma."

Có thể tất cả không ai tin cậu.

Người đàn ông cận kề cái chết, trong đầu thoáng qua lần tiểu sư muội bị bắt, nam chính lẻn vào ma cảnh cứu đối phương nên cũng bị bắt, vì cứu cả hai, cậu đã một thân một mình vượt qua hiểm cảnh.

Cuối cùng cũng cứu được cả hai, nhưng lại bị ma trảo kéo lại.

Những yêu ma đầu độc linh hồn người khác kia cược với cậu, liệu sẽ còn ai tin tưởng người đã nhập ma như cậu không.

Cậu tự tin đặt cược, ai cũng có thể không tin cậu nhưng chắc chắn huynh đệ tốt của cậu sẽ tin, tiểu sư muội cậu từng đánh đổi cả mạng sống để cứu nhiều lần sẽ tin.

Cậu thua, không ai tin cậu, ai cũng muốn giết cậu.

Cho dù nam chính thả cậu, nhưng cũng không tin cậu.

Lần thứ hai cậu chật vật trở lại, toàn thể huynh đệ trong sư môn bị ma vật giết sạch, tất cả mọi người đều đổ lên đầu cậu, cho rằng cậu là kẻ chủ mưu, ngay cả hắn cũng muốn giết cậu, thậm chí tiểu sư muội là người muốn mạng cậu hơn ai hết.

Cho nên....!nếu tất cả mọi người đều chối bỏ cậu, vậy cậu giữ chút lương thiện cuối cùng làm gì?

Tông chủ trẻ tuổi đánh mất lý trí vì những lời này của cậu, hắn giết người huynh đệ tốt nhất của mình, thậm chí ban đầu còn không tin cậu không đứng về phía cậu.

Hắn sai rồi.....

Trong lúc tông chủ trẻ tuổi áy náy, đau đớn quỳ bên xác cậu, bên trong tông môn biến hóa khủng khiếp, ma khí ngất trời, mọi thứ loạn cào cào cả lên.

Ánh sáng biến mất, livestream tối đen, toàn bộ sân khấu kịch im lặng đến đáng sợ, nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể nghe được tiếng thút thít nho nhỏ.

[Ủa? Chết vậy á hả? Nhân vật phản diện của tôi sao chết như vậy được?]

[Đù má!! Tôi từ chối đồng ý!]

[Không thể.....!trả nước mắt cho tôi!!]

Ngay lúc mọi người cho rằng tất cả đã kết thúc, đột nhiên ánh sáng lại chiếu vào một góc.

Đến khi thấy cảnh tượng trên sân khấu, tất cả mọi người:??

Sân khấu tối đen, chỉ có mỗi nơi đó có ánh sáng, mà ở đó, một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, cậu ôm một cô gái bé nhỏ, đối phương mặc một bộ váy trắng, bị cậu bóp cằm, ép nhìn đằng trước.

Người đàn ông từng thoát tục như thần tiên hạ phàm bây giờ khác hẳn, khóe mắt hắn cụp xuống, đôi mắt đỏ bừng yêu dị, hình tượng khác hoàn toàn ập vào mắt tất cả, khiến người khác rung động.

Gương mặt yêu dị của người đàn ông nhẹ nhàng dán sát má cô gái, như kề bên nhưng cũng như cách xa.

Mi mắt rũ xuống, cậu hít nhẹ bên vai cô gái sau đó leo lên trên cổ cô, giọng điệu lạnh lẽo như lưỡi rắn chạm vào da thịt, khiến người khác rợn tóc gáy: "Nhìn thấy không? Tiểu sư muội của ta, hắn tự tay giết chết sự lương thiện cuối cùng của ta, tự tay khiến ta nhập ma hoàn toàn.

Muội nói xem...!ta tặng thi thể muội cho hắn làm quà tân hôn, được, không, nhỉ?"

Theo sau giọng nói lạnh lẽo đó, cô gái run người nhưng không thể nhúc nhích, một giọt lệ rơi khỏi hốc mắt cô, ánh mắt tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, người đàn ông từ từ giương mắt nhìn máy quay, nở nụ cười đầy đáng sợ, ánh mắt tuyệt tình cứ như sẽ chui vào xương tủy từng người, sau đó xuất hiện trước mặt, đặt ngón tay lạnh như băng lên cổ người.

[??? Chời đất ơi!!]

[Da gà da vịt nổi hết rồi nè, trong lúc tôi kêu gào tại sao người đẹp của mình chết như vậy thì người đẹp điên luôn rồi?]

[Xong rồi, nam chính khờ dại này, nữ chính bị cướp rồi kìa!]

[Hu hu hu đây có được gọi là ngạc nhiên mừng rỡ? Nữ thần Giai Giai của tôi cũng lên sân khấu nè, a a a nhưng cái này phải là sợ hãi khôn cùng chứ?]

[Sau đó thì sao? Đạo diễn Chu ngài mà dám bảo hết là tôi đến trước cửa nhà ngài khóc ba ngày ba đêm đấy nhé?]

Một phút sau, sau cái ngước mắt khiến mọi người lạnh gáy của Tạ Tỉ, khung cảnh tối đi, giai đoạn ba kết thúc.

Bốn phía sáng lên, làn đạn kêu khóc rầm trời, ai cũng muốn biết sau đó thế nào, nam phụ bắt nữ chính? Hay giết nữ chính? Hay hắc hóa thành biến thái? Thế là giết hay không giết? Có gì thì phải nói chứ?

[Ma tôn điên loạn không ngon à? Bỏ nam chính chọn nam phụ đi!]

[Chí phải, nam phụ mlem hơn!]

[Hu hu anh 10 của tui diễn giai đoạn ba hay quá, giờ có ai dám gáy anh 10 không biết diễn nữa không!]

Màn đối diễn này của Tạ Tỉ, Phó Hạc Hành và Đàm Giai Giai khiến tất cả mọi người không nói ra lời, nhất là ba người Tuân Khản, dù sao nếu nhìn bằng thực lực thì bọn họ đã bị đánh bại, còn thua đến mức không còn manh giáp.

Hai người còn lại vẫn ổn, dù sao cũng do chênh lệch quá lớn, ngẫm lại xong thấy cũng không có gì.

Nhưng mặt Tuân Khản không dễ nhìn chút nào, tuổi cậu không lớn, nam phụ vốn là cơ hội của cậu, kết quả lại chết đuối giữa đường.

Nếu không có Tạ Tỉ, cậu chắc chắn lã là nam phụ, tất cả đều tại Tạ Tỉ, sao lần trước không đi luôn đi còn quay lại làm gì?

Nhưng cho dù có tức thế nào đi nữa cũng không có cách nào, cậu biết mình đã bị đánh bại.

Tuân Khản chắc chắn mình không có cơ hội, định chờ thử vai nam phụ xong thì về.

Đạo diễn Chu cuối cùng cũng thoát khỏi hưng phấn, ông biết ba người phối hợp với nhau sẽ rất kinh ngạc, nhưng ông không ngờ nó tốt đến vậy.

Nếu không phải background không cho phép, chắc cảnh này sẽ đạt đến trình độ một lần là qua.

Đến khi tỉnh táo lại, đạo diễn Chu vội vàng nói Phó Hạc Hành và Tạ Tỉ ở lại một chút, chờ tất cả thử vai xong thì ký hợp đồng.

Tạ Tỉ không có ý kiến, chẳng qua liếc thấy một người rời khỏi bằng cửa hông, trông rất giống Tuân Khản.

Cậu trước giờ nhìn người đều nhìn vóc dáng, mặc dù quần áo không giống nhau, nhưng khi nãy có thấy Tuân Khản thử vai, cũng hiểu rõ vóc dáng của cậu ta.

Tạ Tỉ nhớ lại gương mặt của Tuân Khản, biết đối phương sắp chết rồi, cho nên cậu bèn chào đạo diễn Chu một tiếng: "Tôi có việc đi trước, lát nữa tôi sẽ quay lại."

Nói xong, chưa để đạo diễn Chu nói gì đã đi về phía Tuân Khản.

Bởi vì đi sau cậu ta nên lúc Tạ Tỉ ra khỏi cửa sau sân khấu kịch đã thấy Tuân Khản đeo khẩu trang bị một cô gái trẻ tuổi cản lại, cô gái ấy mặt mày ảm đạm nói gì đó với cậu.

Mặc dù bốn người đi qua rất tò mò nhưng do Tuân Khản đang đeo khẩu trang nên không ai nhìn ra, cô gái cũng lạ hoắc lạ huơ nên bọn họ cho rằng hai người chỉ là một đôi người yêu đang cãi nhau mà thôi.

Ngược lại, Tạ Tỉ mới là người khiến người khác chú ý.

Thính lực của Tạ Tỉ tốt, cách rất xa vẫn có thể nghe được hai người họ đang nói gì.

"....!Sao anh có thể nói thế? Em đang mang thai con của anh đó, lúc theo đuổi em anh nói muốn cưới em mà."

"Cưới cô? Cô xem lại bản thân mình đi, một ngôi sao lớn như tôi mà cưới cô? Mơ đẹp vậy.

Hơn nữa, sao cô có thể chắc chắn rằng đây là con tôi? Không chừng cô ăn chơi với thằng nào đấy nên có, ủa mà, có chắc là chỉ một không?"

Cho dù đối phương đang đeo khẩu trang thì cô gái vẫn có thể thấy được nụ cười ác ý đầy giễu cợt của cậu ta, những lời đó khiến cô run rẩy.

Mấy ngày nay cô không dám ra khỏi nhà chỉ vì sợ người nhà biết được, cái tên trước mặt này khi dụ dỗ cô thì một câu cưng ơi một câu anh sẽ cưới em, kết quả là bây giờ đứng đây sỉ nhục cô, nói cô bậy bạ với người khác?

"Anh, sao anh có thể nói như vậy? Anh biết rõ tôi chỉ có mình anh, chúng ta bên nhau từ cấp hai đến bây giờ, tôi là người thế nào chẳng lẽ anh không biết, tôi phải nói cho tất cả biết anh bội tình bạc nghĩa!"

"Cô nói ai tin? Biến, đừng có đến tìm tôi nữa, chúng ta chỉ vui đùa chút thôi, không ngờ cô tin thật, cô nói thì tôi bảo cô cắm sừng tôi, cô nhắm fans tôi tin tôi hay tin cô? Khi ấy cô sẽ bị ngàn người....."

"Câm đi, câm đi! Đừng có nói nữa!" Cô gái bị mấy câu sỉ nhục này làm cho tức giận đến mức run người, nhưng Tuân Khản cứ cố tình ác ý lại gần cô, thì thầm bên tai cô, càng nói càng ghê gớm.

Đầu cô gái rối bời, chỉ muốn cản cậu ta nói tiếp nên đẩy Tuân Khản một cái, thật sự cô chỉ muốn cản cậu ta mà thôi.

Chẳng qua cô gái chưa kịp làm đã thấy vai mình bị vỗ, tay cô cũng đẩy vào không trung.

Cô gái hoảng sợ, vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt mày Tuân Khản đen thui, giọng điệu cũng không vui vẻ gì: "Tại sao lại là cậu? Cậu nghe được bao nhiêu rồi?"

Tạ Tỉ nhìn cậu ta: "Xin lỗi."

Tuân Khản cười nhạt: "Cậu là cái thá gì? Không phải là....?"

Tạ Tỉ vô cảm nói tiếp: "Vậy cậu có biết là hoàn toàn có thể giám định huyết thống khi còn đang trong bụng mẹ hay không.

Một tờ giấy chứng minh có sức nặng hơn rất nhiều lời nói."

Tuân Khản biến sắc ngay tức khắc, hiển nhiên cậu ta biết ý của Tạ Tỉ, cậu ta cắn răng, có thể do cảm thấy có người đang nhìn sang, nhất là khi Tạ Tỉ lại nổi bất thế này, cậu ta vội vàng nói đại một câu xin lỗi, sau đó kéo thấp vành nón chạy đến xe bảo mẫu đối diện.

Mặc dù Tạ Tỉ không muốn cứu tên khốn nạn như Tuân Khản, nhưng nếu cậu ta có chuyện thì cô bạn gái cũ đẩy người này cũng không thoát khỏi ngục tù, cô còn trẻ, không nên mất hết tất cả chỉ vì một tên khốn kiếp.

Cô gái kinh ngạc vô cùng, nhất là khi nhìn thấy Tạ Tỉ đột nhiên xuất hiện thì càng sững sờ hơn.

Tạ Tỉ: "Phía trước là đường xe chạy, cô có biết nếu cậu ta có chuyện gì chỉ vì vài giây xúc động mà cô phải ngồi tù không, đến khi đấy ba mẹ cô phải làm sao đây? Chỉ vì một thằng khốn nạn mà để gia đình đau lòng, đáng không? Hoặc là cô lan truyền hành động của cậu ta, không thì bắt đầu lại từ đầu, lãng phí cuộc đời vì thứ đó không đáng đâu."

Cô gái đơ người lắng nghe, chốc sau như tỉnh hồn, nước mắt tuôn rơi như mưa: "Tôi, tôi cũng không biết mình bị gì...." Cô chỉ tức giận mà thôi.

Tạ Tỉ đưa cho cô một tấm bùa đổi mệnh: "Mang cái này theo bên người, vận may sẽ đến với cô."

Cô gái hốt hoảng nhận lá bùa, đến khi hồi phục tinh thần thì Tạ Tỉ đã rời khỏi trước khi nhiều người vây đến.

Chẳng qua chờ Tạ Tỉ đi vào, lại phát hiện Phó Hạc Hành đang dựa cửa đứng nhìn cậu cách đó không xa.

Tạ Tỉ đến gần, Phó Hạc Hành phì cười: "Cậu Tạ hình như luôn đúng lúc gặp mấy chuyện này ấy."

Tạ Tỉ nhún vai: "Không còn cách nào khác, tôi biết bói quẻ chút chút, gặp chuyện này sao có thể không tương trợ đây?"

Phó Hạc Hành nghe vậy thì nghiêm túc nói: "Thì ra là vậy, không bằng cậu xem hộ tôi một quẻ?"

Tạ Tỉ đồng ý: "Được thôi, tặng quẻ này cho anh, không tính tiền."

Ý cười nơi đáy mắt của Phó Hạc Hành càng sâu hơn: "Thế tôi mời cậu ăn tối?"

Tạ Tỉ nghiêng đầu nhìn anh: "Anh biết nơi nào ngon à?"

Phó Hạc Hành gật đầu: "Biết, tôi lớn lên ở thành phố C."

Tạ Tỉ đổi ý, đồng ý ngay tức khắc, có về thì nhóc con cũng chỉ có thể ăn thịt hộp, không bằng để Phó Hạc Hành dẫn đi ăn chỗ nào ngon ngon, ăn xong thì mua về cho nhóc, không chừng tối nay nó còn cho cậu ôm ngủ.

Vì vậy chờ đạo diễn Chu thử vai xong tất cả, livestream tắt đi thì cũng đã bốn giờ chiều.

Tạ Tỉ và Phó Hạc Hành ký hợp đồng xong, rời khỏi sân khấu kịch là vừa đúng giờ ăn tối.

Phó Hạc Hành lái xe đến, chở Tạ Tỉ đến một nhà hàng tư nhân khá xa nhưng ngon.

Mà bên kia, sau khi livestream kết thúc, cún con ngồi trên sofa, sau đó lại leo lên giường nằm, nghĩ đến quãng đường không xa mấy, cậu sẽ về nhà sớm, khi ấy thì ăn tối chung với nhau.

Kết quả chờ đến chín giờ tối mà không thấy người đâu.

Cún con cau mày, mở tivi lên, chậm rãi ấn vào HOME.

Bảng tin hot đột nhiên xuất hiện mấy chữ lớn.

[CHẤN ĐỘNG! ẢNH ĐẾ PHÓ ĐI ĂN TỐI VỚI LƯU LƯỢNG MỚI NỔI TỪ SHOW GIẢI TRÍ SAU KHI THỬ VAI XONG TẬN HAI TIẾNG?]

Cún con có cảm giác bất ổn khi thấy mấy dòng này:??

Chú thích:

Cồng: Tui cũng không chắc này có phải cái cồng không, hay do cồng mỗi quốc gia mỗi khác.

Nhưng cồng ở Việt Nam có cái núm ở giữa á, còn của Trung Quốc phẳng lì à..