Nỗi sợ hãi từ cuối đốt sống từng chút một lan ra khắp toàn thân.

Cậu không dám tắt đèn, cũng không dám xuống giường để vén tấm lụa trắng ra xem kĩ.

Chu Vụ vùi mình trong chăn chỉ lộ ra đỉnh đầu đen như mực, như thể cậu cho rằng bao bọc trong chăn là có thể tăng thêm tám mươi phần trăm giá trị phòng ngự vậy.

Giường vô cùng ấm áp và thoải mái, trái ngược với tấm lưng đang cứng đờ vì căng thẳng của Chu Vụ, cậu vùi người vào bên trong để cảm nhận được cảm giác an toàn khi được bao bọc.

Tiếng hít thở nặng nề và tiếng tim đập đan xen dưới lớp chăn bông, mỗi lần thở ra là trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng n.gực.

Bản tin thời sự vẫn đang phát, giọng nói của người dẫn chương trình quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh, cơn mưa bên ngoài dường như đang từ từ nhỏ đi.

Cậu thật sự không nhịn được nữa, chậm rãi kéo chăn trên mặt xuống để lộ ra nửa con mắt.

Trong nháy mắt, da đầu cậu tê dại.

Trên bức tường trắng, đằng sau một góc tấm lụa bị tuột xuống ló ra một con mắt, ánh mắt tựa như người sống chuyển động.

Hô hấp Chu Vụ ngưng đọng trong khí quản.

Bây giờ cậu muốn lập tức đứng dậy chạy đi đập cửa phòng Ngô Nghiêu, nhưng lại không có can đảm chui ra khỏi chăn.

Chu Vụ chui lại vào chăn nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt kia đang nhìn mình như hình với bóng, cậu tự nói với mình đó chỉ là ảo giác, đó chỉ là một bức tranh thôi.

Trong căn phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, Chu Vụ thậm chí không thể thuyết phục bản thân bằng lý do “có lẽ là gió thổi bay tấm lụa ” được.

Lần nữa ló đầu ra khỏi chăn, ánh mắt Chu Vụ hướng về phía bức tranh kia.

Lần này, ánh mắt bọn họ nhìn nhau.

Ngay khi mắt đối mắt, nỗi sợ hãi của Chu Vụ lập tức tăng đến mức giới hạn, cậu cuống quýt chui vào trong chăn bọc cả người lại, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức ôm hai cánh tay, môi không nhịn được run rẩy.

Chu Vụ nghĩ, từ nhỏ tới lớn mình luôn là học sinh ba tốt, chưa từng đánh mất danh hiệu người tốt làm việc tốt, bài nghe viết mỗi ngày đều đạt trăm điểm, lúc về nhà còn giúp mẹ hai làm việc nhà, buổi tối không bao giờ thức khuya, luôn biết kính trên nhường dưới, bảo vệ thiên nhiên cây cỏ…

Sao cậu lại gặp phải loại chuyện này chứ.

Chu Vụ nằm trong chăn run rẩy nghĩ linh tinh, nửa tiếng sau đột nhiên chui ra khỏi chăn. Đây là quyết định trong chớp mắt của cậu.

Phải giải quyết dứt khoát.

Cậu hít một hơi thật sâu, giống như sắp đi chết tới nơi vậy, cậu chạy nhanh tới trước bức tranh nhưng lại không dám nhìn gì, chỉ cúi đầu, lông mi run run.

Ánh mắt nhanh chóng quét qua góc lụa trắng, Chu Vụ dường như đã dùng hết tất cả sức lực của mình, cậu cầm tấm lụa trắng đã bị tuột xuống một nửa kia rồi nhanh chóng treo lên che bức tranh lại.

Chu Vụ làm xong chuyện này, cậu cảm giác toàn thân không còn sức lực, nếu không phải cậu nhanh chóng chạy về giường thì có lẽ đã nằm rạp xuống sàn rồi.

Cậu thấy làm vậy rất có tác dụng, vì khi bức tranh đó lại được lụa trắng che lại thì cái cảm giác bị ánh mắt dòm ngó lập tức bớt đi rất nhiều.

Cơ thể nãy giờ luôn căng cứng của Chu Vụ cuối cùng cũng thả lỏng được một chút, cảm giác sợ hãi cũng theo đó được giảm bớt.

Một khi nỗi sợ hãi dịu xuống thì tinh thần luôn tập trung cao độ cũng lập tức giảm.

Chu Vụ vùi vào chăn như một con mèo nhỏ cuộn người nằm trong ổ.

Phù…

Thở phào một hơi, không lâu sau cơn buồn ngủ của Chu Vụ ập tới, cậu cũng không nhịn được mà thả lỏng, nghiêng đầu rơi vào giấc ngủ trên chiếc giường đỏ mềm mại to lớn.

Sáng sớm, Chu Vụ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Bởi vì giấc mơ hôm qua nên cậu vô cùng nhạy cảm với tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh táo lại chính là hoảng loạn, sau đó sợ hãi thủ thế nhìn về phía cánh cửa.

Bên ngoài truyền tới giọng nói của Ngô Nghiêu, Chu Vụ chống tay ngồi dậy, nhưng vì cánh tay tê nhức vì bị gối cả đêm nên không thể chống dậy nổi, đành ngã lại trên giường.

Ngô Nghiêu lại gõ cửa: “Tôi vào nhé!”

Ngô Nghiêu vào cửa: “Hì hì, hôm nay ánh nắng sáng sủa, trời đẹp lắm, nhiều việc lắm, cho nên anh biên tập viên đẹp trai của chúng ta mau rời giường nào.”

Chu Vụ bị anh ta khen đến mức da đầu tê ngứa, vẻ mặt phức tạp nhìn Ngô Nghiêu: “Uống lộn thuốc hả?”

Ngô Nghiêu: “Không phải tôi uống lộn thuốc mà là trưởng thôn uống lộn thuốc, ông ta không chỉ cho chúng ta lại gần lễ đường quay phim, mà hôm nay còn đồng ý để chúng ta vào trong quay.”

Ngô Nghiêu nói chuyện với Chu Vụ mới rời giường đang mặc quần áo.

Ánh nắng chiếu vào từ khe cửa làm Chu Vụ cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp, cậu lười biếng duỗi lưng, rửa mặt xong rồi cùng Ngô Nghiêu tới đại sảnh gặp mọi người.

Lúc ra khỏi cửa phòng ngủ, Chu Vụ cuối cùng cũng thấy rõ những gì phía sau cánh cửa bát giác.

Sau cánh cửa, băng qua cây cầu đá rộng cỡ dành cho một người đi, cuối bên kia cầu là rừng trúc đẹp như tranh, còn có một tiểu viện nhã nhặn độc đáo.

Trong phòng ăn, chén cháo nóng hổi, bánh bao và bánh mì được đặt ngay ngắn trên bàn.

Thấy Chu Vụ tới, trưởng thôn đang ngồi đó nhếch miệng cười nói: “Nghe nói dân thành phố mấy cậu thích ăn cháo nên tôi kêu con dâu nấu một nồi, các cậu ăn đi cho nóng.”

Tiếng địa phương ở đây, nếu như chăm chú nghe, hoặc người ta nói chậm một chút thì vẫn có thể nghe hiểu được.

Chu Vụ ngồi xuống cảm ơn, trưởng thôn đưa cho Chu Vụ chén cháo mới múc, trong chén còn bốc hơi nóng làm Chu Vụ đang lạnh cóng tay chân muốn nhanh chóng ăn một miếng.

Cháo vừa vào miệng làm Chu Vụ hơi nhíu mày, mùi vị rất lạ.

Chu Vụ quay qua hỏi Ngô Nghiêu đã ăn một chén lớn, mồm miệng nói không rõ nói: “Không có, có phải vì cậu mới ngủ dậy nên trong miệng có mùi lạ không?”

Lời giải thích này khá thuyết phục, Chu Vụ cũng không nghĩ nhiều, ăn chén cháo rồi ăn hai cái bánh bao thịt.

Dạ dày Chu Vụ không lớn nên chỉ ăn hai cái bánh bao đã no rồi.

Mới đặt chén xuống, Hổ Vũ đã đưa hai quả trứng luộc cho cậu.

“Ăn nhiều chút, lát nữa chúng ta sẽ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, xuống thôn vượt biển, ăn ít sẽ không chịu nổi đâu.”

Sau khi ăn thêm hai quả trứng, Chu Vụ cảm thấy cháo muốn tràn ra khỏi cổ họng, bụng cũng tròn lên một vòng.

May mà bọn họ lập tức tiến vào giai đoạn quay phim, có thể nhanh chóng được tiêu hao thể lực rồi.

Ra ngoài chính là người chủ đạo, nhóm người Chu Vụ bị cư dân gần đó làm “lễ chú mục”, thanh âm huyên náo ở phía sau truyền tới tiếng địa phương và mắng chửi.

Chu Vụ nghe loáng thoáng có người kêu bọn họ cút đi, quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông mặt mũi dữ tợn đang ôm một bức tranh cuộn, gã mới chửi được hai câu đã bị người khác kéo xuống.

“Nhà họ gây họa, năm nay kết hôn không thành công.” Hai người dân ở bên đường khoanh tay cà lơ phất phơ xem kịch vui.

Ngô Nghiêu không hiểu gì: “Vậy liên quan gì tới chúng tôi?”

Hai thôn dân kia không nói nữa.

Việc quay phim diễn ra suôn sẻ, gần như không gặp phải trở ngại gì, thậm chí còn có mấy thôn dân đặc biệt đi theo phổ cập kiến thức cho bọn họ.

Một thanh niên nhỏ hơn Ngô Nghiêu đắc ý nói: “Mọi người đừng thấy thôn chúng tôi nhỏ, chỗ chúng tôi đã từng có nhân vật lớn bước ra từ đây! Rất lợi hại.”

“Nhân vật lớn nào?” Ngô Nghiêu không tin, cái thôn cỡ này thì nhân vật lớn có thể tới lớn tới đâu chứ.

Thanh niên có làn da ngăm đen, mắt rất tròn, cậu ta nói chuyện không rõ ràng nên Ngô Nghiêu càng không tin.

Thấy vẻ mặt Ngô Nghiêu như vậy, người nọ không phục hô to: “Không nói cho anh! Tôi có nói thì anh cũng không biết!”

Cậu ta nói xong thì tức giận quay người bỏ đi.

Ngô Nghiêu sững sờ mấy giây, tới khi phản ứng lại thì đối phương đã đi xa: “Chờ đã, logic không đúng lắm, người tôi không biết thì có gì hay! Thế mà nói gì nhân vật lớn chứ? ”

Đinh Thành cầm quyển sách lật xem, nói: “Phía Tây Nam có không ít nhân vật lớn, nhưng khu vực này tạm thời chưa lục được có ai được lưu danh sử sách.”

“Địa phương nhỏ mà có thể sản xuất ra quan tứ phẩm trở lên, cũng có thể gọi đó là nhân vật lớn.” Hà Hải nói.

Đã tới lúc nghỉ trưa, mặt trời lên cao, Chu Vụ ngồi trên ngưỡng cửa ở hẻm nhỏ cầm chén ăn miến.

Sợi miến mềm dẻo có tính đàn hồi, quai hàm phồng lên, sau khi ăn vào lại húp thêm một ngụm canh nóng, cả cơ thể như bay lên tận cung trăng.

Ăn miến xong, mọi người định nghỉ ngơi chốc lát, Chu Vụ dời ghế dựa tới một góc hẻo lánh không cản đường ai sau đó ngồi xuống.

Đắm chìm dưới ánh mặt trời giữa trưa, toàn thân cậu trở nên ấm áp, quét sạch những mịt mù của tối qua, cậu tựa lưng rồi lười biếng vươn người.

“Chào…chào anh…” Một giọng nữ rất nhỏ truyền tới từ hẻm nhỏ phía sau.

Chu Vụ nheo mắt quay đầu nhìn, phía sau góc đường, một cô bé mặc chiếc áo lông trắng bình thường đang dè dặt gọi cậu.

“Xin chào.” Chu Vụ trả lời.

Cô bé ngại ngùng ngoắc ngoắc tay với cậu: “Anh có thể lại đây không, em có chuyện muốn nói.”

Chu Vụ đi tới nhưng cô bé không nói gì mà dẫn cậu đi vào trong, họ đi hết cái hẻm nhỏ sau đó dừng lại trước cửa một căn nhà.

Đột nhiên có hai ba cô gái bước ra khỏi cửa, Chu Vụ vừa đứng lại, các cô đã vây lại, trong ánh mắt mang theo sự biết ơn, giống như vừa sống sót sau tai nạn, bọn họ chân thành tha thiết nói lời cảm ơn với cậu.

“Cái gì? Cảm ơn cái gì?” Chu Vụ không hiểu.

Mấy cô gái cũng không giải thích cho cậu, cô bé lúc nãy dẫn cậu tới lấy ra lá bùa bình an từ trong túi, sau đó không nói gì nhét lá bùa vào lòng Chu Vụ rồi cả bọn chạy đi mất.

Chu Vụ ngơ ngác cầm bùa bình an, cẩn thận xem thì thấy bùa này giống bùa xin từ trong miếu, vô cùng tinh xảo, mang theo phong cách cổ xưa.

Mấy ngày nay lúc nào cậu cũng gặp phải chuyện quỷ dị, có là bùa bình an này cũng khiến cậu an tâm hơn.

Trên đường trở về đột nhiên Chu Vụ nghĩ, có phải cậu từng gặp một trong những cô gái kia rồi không?

Cậu nhớ lại ngày đầu tiên lúc quay phim cô dâu đi trên đường, hình như một cô gái ở trong đó là một trong những cô gái lúc nãy.

Đi được vài phút, lúc Chu Vụ ngẩng đầu lên thì sắc mặt cứng đờ.

Con đường này không phải con đường lúc nãy cậu tới.

Cậu nhìn trước sau, mặt càng lúc càng tái, con đường phía trước và phía sau cậu đều không quen.

Chu Vụ không bao giờ thừa nhận mình mù đường, cậu chỉ cảm thấy mình cảm nhận phương hướng hơi dở thôi chứ cậu biết nhìn GPS, một khi gặp phải tình huống như này cậu sẽ lấy điện thoại ra trước tiên…

Ba chữ không tín hiệu hiện lên màn hình, cậu chỉ có thể kiên trì đi tiếp.

Chân đạp lên bóng của mình, ánh nắng ấm áp chiếu vào người lúc này không còn ấm áp nữa, hẻm nhỏ cũng ngày càng hẹp.

Cậu dừng chân, gõ cánh cửa bên cạnh hy vọng có người dân chỉ đường, nhưng cửa gỗ đóng kín không có dấu hiệu sẽ mở.

Đột nhiên, từ phía cuối hẻm có một cơn gió thổi tới, tấm lụa hồng trước cửa theo gió bay lên, lụa hồng mềm mại lướt qua gò má cậu, giống như có thứ gì đó m.ơn trớn làn da khiến cậu dựng tóc gáy.

Quay đầu lại chạy về thôi, chỉ cần chạy là sẽ có thể ra tới đường lớn.

Chu Vụ nghĩ vậy nên lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám dừng càng không dám nhìn phía sau.

Trong con hẻm dài yên tĩnh bỗng có tiếng bước chân chậm rãi đi tới, không giống tiếng bước chân mất trật tự, lo lắng của Chu Vụ, tiếng bước chân đó không nhanh không chậm chậm rãi đi tới.

Chu Vụ nghe thấy tiếng bước chân kia thì cả người như sắp nổ tung.

Cậu lấy can đảm quay đầu nhìn, nhưng lại không thấy gì cả.

Sợ hãi chạy trốn thật nhanh khiến Chu Vụ bắt đầu cảm thấy thiếu dưỡng khí, tiếng th.ở dốc vang vọng trong hẻm nhỏ.

Cậu vừa chạy về phía sau vừa ho khan, chạy mãi cho tới khi kiệt sức, bắp chân run rẩy vẫn chưa thoát ra khỏi con hẻm này.

Thể lực cạn kiệt, bước chân của Chu Vụ dần chậm lại.

Chạy thêm mấy bước nữa thì dây giày bị lỏng.

Một phút sau, Chu Vụ hoàn toàn kiệt sức không chạy nổi nữa.

Một phiến đá gồ ghề bắt được khoảnh khắc cậu kiệt sức, phiến đó nhô lên đó làm cậu ngã xuống.

Giày thể thao rơi ra khỏi chân, ngay cả chiếc vớ đã tuột một nửa lăn ra xa mấy mét.

Chu Vụ quỳ xuống hai tay chống đất, cậu không để ý tới chiếc giày bị rơi, vội vàng đứng lên lại ngã xuống lần nữa, lúc ngẩng đầu lên lại nghe thấy tiếng cọt kẹt.

Chu Vụ trơ mắt nhìn cánh cửa đối diện cứ thế mở ra, cảnh tượng bên trong đập hết vào mắt.

Phía sau cánh cửa, trên xà ngang, có treo một bức tranh.

Trong tranh là một con quái vật mặt mũi hung dữ, Chu Vụ không quan tâm tới chiếc giày bị rơi, cậu vội vàng dùng cả tay cả chân bò dậy.

Sau đó, giống như có âm thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ vang lên, lưỡi kiếm sáng bóng chiếu lên mặt Chu Vụ, ánh sáng chói lóa mắt làm cậu vô thức nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì bức tranh quái vật hung dữ sau cửa đã bị soạt một tiếng chém đứt.

Nửa dưới bức tranh lơ lửng bay tới chân Chu Vụ, vô cùng tương phản với bàn chân trắng nõn đều đặn của cậu.

Chu Vụ từng thấy chân con quái vật này rồi, đó chính là bàn chân đen thui cậu thấy được lúc trốn dưới gầm giường.

Chu Vụ không chịu được ho khan vài tiếng, gió lạnh từ trên đầu thổi tới, toàn thân  cậu căng lên rồi lảo đảo lui về phía sau cho tới khi đụng phải một bức tường vốn không tồn tại.

Mặt tường cứng ngắc, mặt tường lồi lõm làm gáy Chu Vụ đau.

Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.

Tiếng bước chân kia rất gần rất gần, như ngay ở trước mắt.

Chu Vụ sợ tới nỗi nhắm mắt lại, luồng gió lạnh nhịp nhàng thổi qua đầu làm tóc cậu đung đưa.

Là hít thở…

Có lẽ là.

Có cái gì đó đang nắm cổ áo cậu, Chu Vụ nắm chặt tay, sau đó có luồng gió lạnh bay vào ống quần Chu Vụ.

Chu Vụ không chống đỡ được nữa, cậu thuận theo chân tường trượt xuống, ngã sõng soài trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn.

Bàn chân trắng nõn vô cùng nổi bật trên nền đá màu đen, ngón chân ngứa ngáy như có ngón tay ai sờ vào làm ngón chân trắng nõn của cậu không nhịn được mà co lại.

Thanh niên ngồi dưới góc tường mím môi, dáng vẻ nhạy cảm yếu ớt, đốt ngón tay trắng bệch bấu chặt lấy quần áo.

Bàn chân không mang giày như bị cái gì đó giữ chặt chơi đùa, ngay cả khe hở giữa các ngón chân cũng bị chạm vào.

Sức rất mạnh, cậu không thoát ra được.

“Là…là ai đó?” Chu Vụ gắng gượng nói ra câu này từ trong kẽ răng, sau đó sức mạnh chống đỡ cơ thể lập tức nới lỏng, trước mắt tối sầm, cậu hôn mê bất tỉnh.