Bài hát kỳ bí dần dần biến mất, phòng làm việc yên lặng trở lại.

Qua một lúc lâu, Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng mở mắt, đập vào tầm mắt hắn chính là khuôn mặt phóng đại của Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ thấy hắn tỉnh, cười ha hả nói: "Tôi vừa đọc một câu chuyện cho anh."

Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh gật đầu.

Lúc hắn đang muốn tìm tờ chi phiếu, thì bị Hạ Trĩ ngăn lại.

"Tôi không phải có ý đòi tiền anh, hơn nữa thẻ của anh đều ở chỗ tôi."

Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Trĩ luôn cảm thấy Thẩm Thời Kiêu sau khi tỉnh lại trầm lặng hơn ban nãy rất nhiều, không muốn nói nhiều, hơn nữa...!có chút lạnh nhạt.

Không phải đâu, không phải đâu.

Có phải là lời cậu hát đã bị phát hiện rồi hay không?

Thẩm Thời Kiêu đứng dậy mặc áo khoác xong, nhìn về phía trước nói: "Về nhà nhé?"

Hạ Trĩ nhẹ nhàng gật đầu rồi đi theo.

Dọc đường đi, hai người im lặng không nói gì.

Bọn họ giống như trở về thuở ban đầu quen biết.

Hai chân của Thẩm Thời Kiêu bắt chéo, hắn ngồi nửa dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, làm người khác không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

Hạ Trĩ khoanh tay, lặng lẽ đánh giá hắn.

Linh cảm của cậu vẫn luôn cực chuẩn, Thẩm Thời Kiêu chắc chắn đã nghe thấy lời tỏ tình của cậu.

Huhuhu, hắn chắc chắn còn nhớ về bạch nguyệt quang của mình, cho nên không muốn chấp nhận cậu.

Nhưng việc này lại khó nói rõ, cho nên hắn mới rơi vào tình trạng rối rắm.

Chiếc xe đi qua một quảng trường tối tăm.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh sáng và bóng tối luân phiên chiếu lên người Thẩm Thời Kiêu.

Đôi con ngươi của hắn tối sầm, trông hơi thẫn thờ.

Sau khi về đến nhà, những sợi tóc mềm mại của Hạ Trĩ khẽ rũ xuống, cậu cũng không hoạt bát như mọi lần về nhà.

Người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối, Thẩm Thời Kiêu chỉ liếc mắt một cái, rồi đi thẳng lên phòng ngủ, chỉ để lại một câu.

"Tôi bị cảm nên không có khẩu vị, em ăn nhiều một chút."

Hạ Trĩ vịn vào cầu thang, hơi ngửa đầu: "Ừm."

Trong nhà ăn rất yên tĩnh.

Hạ Trĩ cầm thành bát, dùng thìa khuấy chầm chậm, rề rà mãi không ăn.

Thân thể của Thẩm Thời Kiêu không thoải mái à?

Hay là...!hắn thật sự nghe thấy lời tỏ tình của cậu.

Huhu, nếu bản thân cậu đem đến rắc rối cho Thẩm Thời Kiêu, cậu có thể giải thích rõ ràng.

Nói là phát huy ngẫu hứng từ nội dung của tiểu thuyết không phải là được rồi à?

Hạ Trĩ nhìn bát cháo nóng hổi, cậu múc một ít, rồi chọn một vài món ăn kèm tuy thanh đạm nhưng lại khá ngon miệng.

Cậu bưng khay đi lên cầu thang.

Cũng có thể là bị cảm nên không thoải mái.

Tốt hơn là vẫn nên ăn cái gì đó.

Rèm trong phòng ngủ được kéo chặt, hoàn toàn ngăn cách với ánh trăng bên ngoài.

Trong phòng tối đen như mực, Thẩm Thời Kiêu ngồi một mình ở trên giường, khẽ ho khan.

Hắn không nghĩ tới Hạ Trĩ sẽ thích mình nhanh như vậy.

Nếu lúc trước hắn không mau chóng tìm thấy Hạ Trĩ ở trong nước, Hạ Trĩ sẽ kết hôn với người khác.

Có khi nào em ấy cũng sẽ thích người khác hay không?

Dù sao em ấy cũng quên mất toàn bộ ký ức khi đi du học.

Lòng Thẩm Thời Kiêu cực kì rối.

Hắn có thể nhận ra rằng bản thân đang để ý những chuyện vụn vặt, nhưng lại không thể kiềm chế được.

Lúc này, giọng của Hạ Trĩ vang lên từ bên ngoài phòng.

"Ngủ rồi à? Tôi bưng chút bữa tối lên, anh ăn xong rồi ngủ tiếp."

Đầu ngón tay của Thẩm Thời Kiêu xẹt qua khăn trải giường rồi dừng lại trong chốc lát.

Hắn trầm mặc, không trả lời.

Trước mắt, hắn không biết đáp lại Hạ Trĩ như thế nào.

Hạ Trĩ đứng ở ngoài cửa một lát lát, cậu mím môi, đang chuẩn bị rời đi.

"Chưa ngủ, mời vào."

Đèn trong phòng sáng lên một lần nữa, Thẩm Thời Kiêu chỉ mặc một chiếc áo tay dài rộng thùng thình.

Bởi vì ho khan mà hốc mắt của hắn hơi ửng hồng.

Hạ Trĩ nhìn hắn chăm chú, cậu cẩn thận bưng mâm đồ ăn đi đến mép giường, "Có cháo và mấy món ăn kèm, anh ăn một ít thì sẽ ngủ thoải mái hơn."

Thẩm Thời Kiêu trầm giọng nói một câu: "Cảm ơn."

Thìa khẽ va chạm rồi phát ra âm thanh giòn tan giữa căn phòng im ắng.

Trong lòng Hạ Trĩ đang nung nấu một ý định, cậu đang cân nhắc xem phải nói rõ với Thẩm Thời Kiêu như thế nào, nhưng lời tới bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Lấy hết can đảm một lần nữa, cậu hỏi: "Hôm nay lúc ở văn phòng của anh, tôi kể chuyện cho anh ——"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Thời Kiêu đã đặt chén lên trên chiếc bàn nhỏ, "Cảm ơn em, tôi muốn nghỉ ngơi."

Hạ Trĩ thu lại đôi mắt đang quan sát rồi nhẹ nhàng đáp một câu.

Quả nhiên, lúc hắn nửa tỉnh nửa mơ đã nghe thấy những lời đó.

Phòng lại đóng chặt lần nữa, bóng tối trở lại tràn ngập khắp phòng.

Một đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Trĩ hiếm khi không ngủ nướng.

Cậu ngồi ở phòng ăn chờ Thẩm Thời Kiêu, cùng ăn sáng với cậu.

Lúc Thẩm Thời Kiêu thấy cậu thì rõ ràng đã giật mình.

Sau khi nói một câu chào buổi sáng, hắn yên lặng ăn món này món kia.

Hạ Trĩ nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nói: "Địa điểm tiếp theo mà ekip chương trình ghi hình không phải là ở phim trường.

Chắc là ở một vùng ngoại ô xa hơn, nằm giữa sườn núi, hiện tại bọn họ hỏi tôi có muốn ở lại chỗ đó hay không.

Đương nhiên, cũng có thể về nhà."

Chỗ đó cách nhà khoảng chừng hai tiếng rưỡi đi xe.

Thẩm Thời Kiêu nhìn thị trường chứng khoán, trầm giọng hỏi: "Tùy em.

Có điều hơi xa nhà, ở chỗ đó tiện hơn."

Hạ Trĩ khuấy cháo gạo kê, trong lòng nghẹn ngào rồi nuốt xuống.

Ý là không muốn để mình về nhà.

Tuy nhiên, cuối cùng cậu lại lẩm bẩm một câu, "Thật ra về nhà cũng được, dù sao ở nhà vẫn thoải mái hơn."

Thẩm Thời Kiêu im lặng gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, hắn cầm notebook rời đi.

Hạ Trĩ ngồi một mình ở phòng ăn, thất thần nhìn mấy chiếc bánh bao súp.

Cậu thu lại đôi mắt chua xót, cắn một miếng.

Huhu, thật là ngon.

Trở về phòng ngủ, cậu lôi hai cái vali lớn ra, bắt đầu thu dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày.

Huhuhu, Thẩm Thời Kiêu chống lại sự yêu thích của cậu.

Cậu cũng không còn cách nào khác!

Cậu cần tìm một góc, lặng lẽ liếm miệng vết thương của mình, không cho người khác biết.

"Bốp!" Đồ sạc rơi xuống.

Cậu ngồi xổm xuống, thứ được nhặt lên không phải là đồ sạc.

Là trái tim pha lê đã tan nát thành từng mảnh của cậu!

Đóng cửa phòng ngủ lại, Hạ Trĩ thút thít rời đi.

——

Hôm nay công việc ở công ty nhà họ Thẩm rất nhiều.

Mãi cho đến hai giờ chiều, Thẩm Thời Kiêu mới hoàn toàn dừng lại để nghỉ ngơi.

Có điều hôm nay hắn có hẹn với Phương Đình Vũ, tên kia chắc là sẽ đến sớm thôi.

Lúc Phương Đình Vũ tới, đã thấy bộ dạng đầy tâm sự của hắn, cậu ta tò mò hỏi hắn như này là bị làm sao vậy.

Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn giấu Hạ Trĩ dưới đáy lòng mình từ rất lâu rồi, không nói với một ai cả.

Hắn chỉ lắc đầu nhẹ nhàng.

Phương Đình Vũ là một người thông minh, cậu hỏi: "Cãi nhau với Hạ Trĩ?"

Nghe được tên của Hạ Trĩ, biểu cảm của Thẩm Thời Kiêu khẽ thay đổi.

Đã kiềm nén rất lâu rồi, cuối cùng hắn kể chuyện mối tình đầu của mình cho Phương Đình Vũ.

Phương Đình Vũ nghe xong thì khiếp sợ một lúc lâu, nghi ngờ hỏi: "Mày đã tìm mọi cách để kết hôn với Hạ Trĩ, không phải là vì muốn làm người ta thích mày thêm lần nữa hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, tao cũng cầu chút may mắn, hy vọng em ấy có thể khôi phục trí nhớ, nhận ra tao."

Phương Đình Vũ buồn bực: "Giờ người ta có hơi thích mày rồi, không phải là mày nên vui hay sao?"

Thẩm Thời Kiêu nhíu mày: "Tao đoán em ấy thích tao, là vì tao đối xử tốt với em ấy.

Nhưng mà mỗi khi nghĩ như vậy, tao sẽ tưởng tượng, giả sử người kết hôn với em ấy là người khác thì sao? Người khác đối tốt với Hạ Trĩ, có phải em ấy cũng sẽ thích người đó không?"

Phương Đình Vũ hiểu rõ điểm mấu chốt, cậu phân tích: "Vậy mày có nghĩ tới chưa, nếu là người khác kết hôn với Hạ Trĩ, người đó sẽ không yêu cậu ấy nhiều như mày, tình cảm dành cho Hạ Trĩ cũng ít hơn nhiều? Như vậy thì Hạ Trĩ sẽ thích hắn sao? Chúng ta lại nói đến Hạ Trĩ, nếu Hạ Trĩ từng thích mày một lần, chứng minh cậu ấy chính là thích con người mày.

Thích mày thêm lần nữa cũng là chuyện hợp tình hớp lý.

Đổi người khác, thì chưa chắc nhe!"

"Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu."

"Có lẽ Hạ Trĩ thích mày nhanh như vậy, là vì trong lòng cậu ấy vẫn luôn giữ tình yêu dành cho mày."

"Giả thiết của mày, rất không công bằng với Hạ Trĩ."

Thẩm Thời Kiêu tiêu hóa mấy lời này xong, ánh mắt dần dần trở nên tập trung.

Hắn đột nhiên đứng dậy mặc áo khoác vào.

"Cảm ơn."

Sau khi về đến nhà, Thẩm Thời Kiêu đi thẳng lên cầu thang, vô cùng lo lắng chạy lên phòng ngủ của Hạ Trĩ ở tầng một.

Đợi đến lúc bình tĩnh lại, hắn mới phát hiện đồ đạc ở bên trong không còn nhiều.

Người giúp việc đến nói cho hắn: "Hôm nay Hạ tiên sinh mang hai cái vali lớn theo rồi rời đi với vẻ mặt không được tốt lắm.".