Bất ngờ là buổi yến tiệc lại im lặng đến đáng sợ, mọi người đều nhìn về phía bọn họ, tất cả cùng nhau chờ đợi nụ hôn kia.

Anh hỏi như vậy, rồi nói xem người ta trả lời kiểu gì?

Từ chối anh hả? Vậy người ta còn có thể sống trong nhà họ Thẩm được sao?

Hạ Trĩ mím môi, nội tâm sôi trào mãnh liệt.

"Ừm..." Âm thanh nhỏ bé nhưng rõ ràng rót vào tai Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ thuận theo, rũ mắt nói: "Có thể lợi dụng góc độ để hôn giả (1) không?"

(1): tá vị (借位) là kỹ thuật lợi dụng góc quay để tạo nên hình ảnh mà mình mong muốn.

VD diễn cảnh hôn mà không muốn hôn thật thì thường nhờ vào diễn xuất cũng như góc quay.

Làm cho dù không chạm môi nhưng nhìn vẫn giống như hôn thật á.

Tiếng "ừ" chìm trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Thẩm Thời Kiêu ôm hai má của cậu, khi cậu ngước đôi mắt đen láy sáng ngời kia lên, hơi thở nóng rực đã gần trong gang tấc.

Hạ Trĩ căng thẳng cả người, lùi về phía sau theo bản năng.

Eo bất đắc dĩ bị Thẩm Thời Kiêu ôm chặt, hàng mi run run làm lộ vẻ ngây ngô rồi nhắm mắt lại.

Thẩm Thời Kiêu hơi cúi đầu, hôn lên ngón cái đang đặt trên khóe môi của Hạ Trĩ.

Mặc dù không hôn (2) nhưng đối diện với hơi thở nóng rực, Hạ Trĩ vẫn không thể nào lơ là, hô hấp không nhịn được trở nên dồn dập.

(2) QT là da thịt kề cận.

Là thành ngữ nói về sự tiếp xúc của da và thường được dùng để chỉ những hành vi tình dục giữa hai người, bao gồm sờ, ôm, hôn và phịch.

Cậu có thể cảm nhận được sự chấn động của lồng ngực, tiếng tim đập sắp không giấu được nữa rồi.

Ui, cậu mất nụ hôn đầu rồi hic hic hic.

Năm giây vậy mà lại dài như một thế kỉ, mùi mộc hương đặc biệt trên người của Thẩm Thời Kiêu hoàn toàn bao vây cậu, làm cậu ngất ngây.

Cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Thời Kiêu khẽ rũ mắt, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng hướng lên trên, dọc theo cổ của cậu, dừng lại xoa xoa mái tóc mềm mại.

"Con và Trĩ Trĩ chân thành cảm ơn mọi người đã chúc phúc." Giấu đi sự ấm áp trong đôi mắt, Thẩm Thời Kiêu khôi phục vẻ mặt lạnh lùng xa cách.

Họ hàng cầm ly rượu đứng lên, cùng uống với hai người.

Cầm lấy ly rượu, Hạ Trĩ nhẹ nhàng dựa vào phía sau, hơi nghiêng người trốn sau lưng Thẩm Thời Kiêu.

Ly rượu sáng bóng phản chiếu đôi má chín đỏ của cậu.

Vô dụng ghê huhu, có hôn thật đâu.

Mẹ Thẩm vui mừng nhìn Hạ Trĩ, đôi mắt lóe lên sự yên tâm và cảm động không thể nói thành lời, "Thời Kiêu, Trĩ Trĩ xấu hổ rồi, mau ôm thằng bé một cái đi."

Thẩm Thời Kiêu nghe vậy thì nắm lấy tay phải của Hạ Trĩ, nhẹ nhàng kéo về phía mình.

Cánh tay thuận thế ôm lấy bờ vai của cậu, vỗ về trấn an.

Mặt của Hạ Trĩ đỏ lên, hai chân nhũn ra.

Hic! Thật vô dụng!

Sau khi kết thúc, họ hàng lần lượt chào tạm biệt.

Mẹ Thẩm ngồi ở phòng khách trò chuyện với hai người, tay phải vẫn luôn níu lấy Hạ Trĩ.

"Hai đứa định khi nào tổ chức lễ cưới?"

Hai má của Hạ Trĩ vẫn như nóng hổi như cũ, lặng lẽ rũ mắt nhìn Thẩm Thời Kiêu.

Còn muốn tổ chức lễ cưới sao? Cậu từng làm phù rể một lần rồi, kết hôn mệt lắm!

Thẩm Thời Kiêu thấp giọng trả lời: "Không vội."

Mẹ Thẩm nghe xong thì không đồng tình lắm: "Giấy đăng kí kết hôn cũng có rồi, lễ cưới nên được tổ chức ngay lập tức."

Thẩm Thời Kiêu vẫn kiên định như cũ: "Con có kế hoạch, mẹ không cần lo lắng."

Sau khi lên lầu với Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ ngồi xổm ở cầu thang, ngơ ngác một lúc lâu.

Phong cách trang trí của nhà họ Thẩm thiên về kiểu kiến trúc châu Âu thời Trung cổ.

Ngồi ở cầu thang lầu ba, đối diện chính là cửa sổ hình quạt được làm bằng gỗ.

Ánh trăng màu bạc ở phía ngoài rọi vào, dừng lại trên đôi mắt đang phân vân của Hạ Trĩ.

Thẩm Thời Kiêu không muốn tổ chức lễ cưới, là vì phải đợi bạch nguyệt quang sao?

Để dành lễ cưới quý giá nhất lại cho bạch nguyệt quang, nghe lãng mạn làm sao.

Ngược lại bọn họ chỉ là kết hôn thỏa thuận, ba năm sau chia tay, không đáng để tâm nữa rồi.

Sau khi ly hôn, cậu có nhiều tiền như vậy, muốn làm gì không được?

Quan tâm làm chi đến ánh trăng tối, ánh trăng sáng của bọn họ nữa!

Trong lúc vô tình đứng dậy một cách mạnh mẽ, ngón tay cái của Hạ Trĩ chạm vào khóe môi.

Hic! Thẩm Thời Kiêu đúng là cái đồ xấu xa!

Trong căn phòng yên tĩnh, Thẩm Thời Kiêu đang nằm trên bàn làm việc nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hạ Trĩ đi tới gọi hắn vài lần.

Chắc là chứng buồn ngủ lại tái phát.

Nhớ lại giao ước của hai người, Hạ Trĩ ậm ự mở ảnh chụp màn hình mấy quyển sáng kia trong điện thoại ra, vừa lướt cậu vừa suy nghĩ xem nên bắt đầu với quyển nào trước đây.

Chà, vậy quyển 《Sư tôn đáng yêu của đồ nhi cố chấp》(3) này đi.

(3) Đoạn này trong raw là 《Ái phi độc nhất vô nhị của Hoàng đế tàn nhẫn》nhưng nội dung thì lại là về sư tôn và đồ nhi nên mình nghĩ tác giả viết nhầm

Đọc lớn một cách dạt dào cảm xúc? Lại còn phải khoa tay múa chân nữa hả?

Lật qua lật lại, cậu quyết định bắt đầu đọc từ phần kém gây cấn nhất.

"Đồ nhi, con trước tiên buông tay ra!" Hạ Trĩ dữ dằn đánh lên cánh tay của Thẩm Thời Kiêu một cái, chọc vào vai của hắn nói: "Con như thế này! Sẽ không chiếm được trái tim của ta!"

Giọng nói của Hạ Trĩ rất lớn, âm thanh dõng dạc vang vọng khắp căn phòng.

Hai má của sư tôn lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, trông giống như đã uống say.

Những dấu vết đỏ ửng trên cổ làm người ta phải giật mình.

Hạ Trĩ tức giận nói: "Tối hôm qua không phải con xem ta là thế thân à? Trừ phi con có thể quên đi bạch nguyệt quang của mình, con mới có thể hoàn toàn có được ta!"

Từ từ? Quyển truyện sư tôn này vậy mà lại là truyện thế thân cẩu huyết hả?

Không hiểu sao lại cực kì phù hợp với tình cảnh hiện tại!

Hạ Trĩ căm uất muốn chết, lên án Thẩm Thời Kiêu như kiểu cuộc sống không còn gì để luyến tiếc nữa: "Con đúng là cái đồ tra nam chết tiệt! Đêm nay ta sẽ không để con tiếp tục đòi hỏi vô độ đâu!"

...

Cuối cùng cũng đọc xong một chương, Hạ Trĩ nhẹ nhàng thở ra, hăng hái lấy ra tờ chi phiếu ban đầu.

Nhìn Thẩm Thời Kiêu vẫn còn đang ngủ, cậu lầm bầm: "Phương pháp kia thật sự không đáng tin cậy vậy hả? Không hiệu quả chút nào sao?" Đang định mỉa mai bác sĩ thì cánh tay của Thẩm Thời Kiêu khẽ động đậy, cặp mắt ngái ngủ chầm chậm mở ra.

Lỗ tai của Hạ Trĩ đỏ bừng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Đọc xong rồi, tính tiền đi."

Thẩm Thời Kiêu nở nụ cười thích thú: "Được."

Trở về từ nhà họ Thẩm thì đã đến lúc ghi hình cho tập ba của gameshow.

Lần ghi hình này được chia làm hai đợt, tốn hai ngày, đây cũng là vòng loại đầu tiên.

Dựa vào nội dung hoàn toàn mới của vở kịch, bốn mươi học viên diễn giải kịch bản mới《Sớm mai》.

Khác với tập trước, lần này người hướng dẫn sẽ không tham gia diễn xuất, mà sẽ phụ trách chấm điểm.

Bỏ phiếu sao sáng sáng tạo chiếm 70 phần trăm tổng điểm, điểm của người hướng dẫn chấm chiếm 30 phần trăm, tổng hợp lại sẽ tiến hành xếp hạng, cuối cùng sẽ loại trực tiếp năm người.

Phòng trang điểm vô cùng sôi nổi, phần diễn lần này của các các học viên cuối cùng cũng nhiều hơn, đây thật sự là cơ hội để bọn họ thể hiện khả năng diễn xuất của bản thân.

Có điều bốn mươi người này lại chơi theo bè theo phái, chia làm rất nhiều nhóm nhỏ, người sáng suốt liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

"Hạ Trĩ, cậu đóng vai nam hậu hả?" Chàng trai có khuôn mặt như búp bê ở trước mắt tên là Kỉ Vân, nhờ một video ngắn mà trở thành một hiện tượng mạng rất nổi tiếng, sao sáng tạo ở tập trước chỉ xếp sau Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ gật đầu: "Đúng vậy, tôi diễn nam hậu."

Thật ra lúc nhận kịch bản, Hạ Trĩ cũng rất muốn hỏi, tại sao! Cậu không làm "hoa khôi" thì là làm nam hậu!

Sao không phải là tướng quân hay quan to lạm quyền các kiểu?

Tức giận nha!

Kỉ Vân nghe vậy thì cười cười, nói cho cậu biết một bí mật.

Ngày hôm nay, Diệp Li Nguyên của tập đoàn nhà họ Thẩm sẽ tới để chọn diễn viên cho công ty giải trí dưới trướng của bà.

Bà là mẹ của Thẩm Thời Kiêu.

Hạ Trĩ cảm kích gật đầu: "Vậy chúng ta biểu hiện tốt một chút."

Kỉ Vân nhíu mày: "Đương nhiên! Tài nguyên của công ty giải trí dưới trướng bọn họ cực kỳ tốt, số người mới được ký kết mỗi năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa họ sẽ tặng cho người mới một tài nguyên cực tốt, xem như là quà ra mắt."

Hạ Trĩ rít một tiếng, đúng là rất tốt.

Trước khi bắt đầu biểu diễn, tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, chờ đợi tiếng chỉ huy trong tai nghe của phó đạo diễn.

"Cạch" một tiếng, phòng phát sóng trực tiếp ở trạng thái chờ bắt đầu công chiếu.

Bên trong hoàng cung, bàn tay thon dài, mảnh khảnh cầm một cái quạt giấy, ống kính chậm rãi hướng lên trên, Hạ Trĩ mặc một bộ cổ phục màu đỏ, khuôn mặt như tranh vẽ, từ từ hiện ra trên màn hình có độ phân giải cao.

"Vẻ đẹp của con trai Trĩ Trĩ tuyệt quá!"

"Phần mở màn là Hạ Trĩ? Ekip chương trình muốn nâng đỡ cậu ta hả?"

"Số lượng sao sáng tạo ở tập trước của Trĩ Trĩ rất cao, có nhiều cảnh hơn không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Cậu nới lỏng áo bào, tháo viên đá gắn trên cây trâm cài ngọc màu trắng xuống.

Cậu che giấu sự thâm thúy giữa hai mắt trong chốc lát, nhẹ nhàng viết xuống giấy mấy hàng chữ nhỏ.

Người hướng dẫn ngồi ở phòng chiếu phim, bắt đầu đánh giá kỹ năng diễn xuất của Hạ Trĩ.

Lương ảnh đế: "Đôi mắt rất có hồn."

Ngô Lâm Tây: "Cậu ấy mặc cổ phục trông mạnh mẽ quá."

Đến phiên Hạ Minh Hiên, cậu ta khẽ cười một tiếng: "Tôi cảm thấy còn phải cố gắng thêm nữa, có điều so với người mới thì cũng không tệ lắm."

Nghe được lời này, màn đạn bắt đầu tăng lên.

"Câu này sao nghe kì kì vậy?"

"Tôi cảm thấy nó tốt hơn diễn xuất co giật mắt (4) của Hạ thị đế nhiều."

(4) tề mi lộng nhãn: nháy mắt

"Xin phép cho tôi được nói thẳng, diễn xuất của người mới tốt hơn ngài một chút."

Nội dung vở kịch tiếp tục, những lời bàn tán này nhanh chóng bị trôi mất giữa màn đạn.

Suốt 90 phút của vở kịch, các học viên tiêu hao rất nhiều thể lực.

Đặc biệt là Hạ Trĩ, cậu có nhiều cảnh diễn nhất.

Lúc đối mặt với ống kính, cần khống chế biểu cảm, thật sự rất mệt.

Đến phần chấm điểm, số lượng sao sáng tạo của Hạ Trĩ ngang với Kỉ Vân.

Những người hướng dẫn cũng rất kinh ngạc, dù Kỉ Vân có kỹ năng diễn xuất không tệ, thế nhưng khi so với Hạ Trĩ thì vẫn kém hơn nhiều.

Hứa ảnh hậu nói với mọi người, hai ngày trước Kỉ Vân trở nên nổi tiếng trên một nền tảng xã hội video ngắn, hấp dẫn không ít fan trung thành.

Lại có công ty riêng quảng bá cho nghệ sĩ dưới trướng, số lượng ngôi sao sáng tạo có nhiều cũng là điều bình thường.

Đến phần chấm điểm của ban giám khảo, thiết bị nhanh chóng tính toán, sau khi tổng hợp điểm thì hiện ra kết quả, Kỉ Vân thắng suýt soát với 0,5 điểm.

Điểm số chi tiết chỉ có nội bộ có thể xem trong lúc chấm, Lương Tư Việt để ý có một người hướng dẫn chấm cho Hạ Trĩ 1 điểm, cho Kỉ Vân 9 điểm.

Kết thúc bỏ phiếu, trên internet xảy ra tranh cãi rất lớn, fan Kỉ Vân cũng không thể ngồi yên, nhanh chóng cãi nhau với fan qua đường của Hạ Trĩ rồi rút lui, trên màn hình toàn là bình luận tung hoa, thổi phồng của bọn họ.

Ngược lại, Hạ Trĩ vô cùng bình tĩnh tiếp nhận số điểm này, bản thân hài lòng với thành quả lúc diễn xuất là được rồi, dù sao trong lòng mỗi người đều có thước đo khác nhau.

Còn lại 35 học viên, hôm nay tổ đạo diễn đặc biệt tổ chức liên hoan lần thứ nhất cho chương trình.

Sau khi thay quần áo, Hạ Trĩ thấy weibo của mình tăng thêm 50 nghìn fan, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên vui vẻ.

Đoàn làm phim bao trọn một tầng của nhà hàng bên cạnh, Nhan Văn Thanh đứng ở phía trước cầm micro: "Hôm nay là tổng giám đốc Diệp mời, chúng tôi xem như là mượn hoa hiến phật (5)."

(5) Mượn hoa hiến phật là lấy của người nhưng phúc về mình.

Ý ở đây là ekip chương trình tổ chức tiệc nhưng người mời là mẹ Thẩm.

Ánh mắt của Diệp Li Nguyên khi bước vào cùng trợ lý rất hòa nhã.

Do được chăm sóc kỹ lưỡng nên thoạt nhìn cũng chỉ ngoài ba mươi, khí chất chững chạc và đoan trang, cùng với âm thanh của giày cao gót làm nơi đây yên tĩnh đi vài phần.

Đi đến trước bàn cơm, Diệp Li Nguyên gật đầu với mọi người: "Các học viên đều rất ưu tú, vừa nãy tôi vẫn luôn theo dõi các bạn từ phòng chiếu phim."

Các học viên ngầm hiểu trong lòng, trong chốc lát đều ưỡn thẳng lưng, sợ rằng Diệp Li Nguyên thấy bọn họ khác với lúc diễn kịch.

Hạ Trĩ ngồi bên phải bàn chính, cách Diệp Li Nguyên một khoảng.

Cậu yên lặng cười với bà, nghĩ thầm rằng mẹ Thẩm khi còn trẻ nhất định là một nữ cường nhân ở chỗ làm.

Ánh mắt thản nhiên quét qua, Diệp Li Nguyên liếc nhìn chỗ ngồi mà ekip chương trình sắp xếp cho bà, nhếch môi đề nghị: "Tôi có thể mời một học viên ngồi ở bên cạnh không? Cậu ấy diễn rất tốt, tôi cũng thành fan của cậu ấy luôn rồi."

Đạo diễn: "Đương nhiên là được."

Ánh mắt các học viên đều sáng lên, lẳng lặng mong đợi Diệp Li Nguyên đi về phía bên này.

Đặc biệt là Kỉ Vân, cậu nắm chặt những ngón tay đang cuộn tròn, nở nụ cười đầy mong đợi.

"Bạn nhỏ này ngoan quá, có muốn ăn cơm với tôi không?"

Hạ Trĩ nín cười, vô tội ngẩng đầu: "Dạ được."

Dưới ánh mắt của bao người, Hạ Trĩ đi theo Diệp Li Nguyên ngồi vào bàn chính, có chút xấu hổ.

Âm thầm đi cửa sau, thật là tuyệt!

Những học viên khác mất mát thở dài, phỏng đoán lần này Diệp Li Nguyên sẽ ký kết với vài người mới.

Sau khi buổi tiệc bắt đầu, Diệp Li Nguyên khẽ nhướng mắt.

Lúc đang gấp thức ăn cho Hạ Trĩ, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Minh Hiên vài lần.

Mọi người không rõ chân tướng thì hâm mộ nói: "Tiểu Hạ, xem ra tổng giám đốc Diệp rất thích cậu."

Diệp Li Nguyên đáp lại: "Đúng, diễn xuất của tiểu Hạ vừa tốt, người lại vừa ngoan, tôi rất muốn có một đứa con như vậy."

Hạ Trĩ lén lút gắp cho Diệp Li Nguyên một con tôm.

Bác gái, bác diễn quá giỏi!

Lúc này, nụ cười trên mặt Diệp Li Nguyên nhạt dần, thuận miệng hỏi: "Tôi nghe nói lần này lúc giám khảo cho điểm, có một người hướng dẫn chấm cho tiểu Hạ 1 điểm, tôi chỉ là tò mò không biết đó là vị giám khảo nào?"

Trong chốc lát, bàn chính yên tĩnh đến đáng sợ, kể cả những học viên khác cũng mới biết rằng có giám khảo chấm cho Hạ Trĩ 1 điểm?

Đột nhiên, sắc mặt Hạ Minh Hiên tái nhợt như một tờ giấy..