Lộ Kiều không biết Khương Dịch Duy nói thật hay giả, nhưng trong lòng thật sự cảm động. Lòng ngực ấm áp, khóe mắt mang theo chút chua xót.

Cậu rất muốn hỏi rõ ràng cái ngày mưa mà cậu đi thổ lộ, Khương Dịch Duy cùng Đồng Thần đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bên tai không ngừng mà vang lên một tiếng, bảo là: Đừng hỏi.

Không chỉ sợ Khương Dịch Duy thật sự từng thích Đồng Thần, mà càng sợ hơn chính là mình sẽ để ý chuyện quá khứ của Khương Dịch Duy và Đồng Thần.

Cho dù Khương Dịch Duy nói người hắn yêu hiện tại là mình, cậu cũng sẽ không chịu nổi mà não bổ Khương Dịch Duy và Đồng Thần ân ân ái ái

Trầm mặc thật lâu, Lộ Kiều mới dùng hai tay đặt lên cổ Khương Dịch Duy. Đổi đề tài, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Người anh yêu nhất Lộ Kiều sắp chết đói, có thể nhấc người lên, để em ăn chút gì đó lại tiếp tục làm nũng không?"

Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều túm lên, xé bao bánh mì đưa cho Lộ Kiều. Hắn vốn định cùng ngồi xuống ăn, nhưng điện thoại trong túi lại vang lên.

Người gọi là thư ký Vương, hắn báo cáo tình hình công ty gần đây cho Khương Dịch Duy lại hỏi Khương Dịch Duy còn bao lâu mới có thể trở về. Văn kiện ở công ty đã muốn chất đống, còn có một ít hợp đồng hắn không thể làm chủ, cần chờ Khương Dịch Duy tự mình xem qua và phê duyệt.

Khương Dịch Duy nói nhanh thôi.

Lộ Kiều nhìn lịch, ngẩng đầu hỏi: "Là ngày kia trở về sao?"

Thấy Khương Dịch Duy gật đầu, Lộ Kiều lại nói: "Công ty có việc gấp về sớm một chút cũng không sao, dù sao cũng đã chơi không sai biệt lắm, công tác quan trọng."

Cuối cùng Lộ Kiều và Khương Dịch Duy về nước trước một ngày. Từ sân bay Khương Dịch Duy đến thẳng công ty, Lộ Kiều không có việc gấp, đi bệnh viện trước.

Mẹ cậu từ khi trở về từ Ireland luôn nói khó chịu, Lộ Kiều muốn đến bệnh viện xem sao.

Khi đến phòng bệnh, Đoạn Diễn Lâm đang làm kiểm tra cho Lộ mẫu. Thấy Lộ Kiều tới, Lộ mẫu dùng sức bóp lấy ngón tay Đoạn Diễn Lâm.

Đoạn Diễn Lâm cười cười, vỗ lên bả vai Lộ mẫu rồi đi đến bên người Lộ Kiều.

"Mẹ tôi không có việc gì chứ?" Lộ Kiều thấy sắc mặt không tốt lắm, thần sắc lo lắng mà ngồi ở bên cạnh giường.

"Không có việc gì, ngồi máy bay lăn lộn, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi." Đoạn Diễn Lâm nói, thấy Lộ Kiều còn muốn hỏi, liền kéo Lộ Kiều ra cửa, "Cậu đi cùng tôi, tôi có việc muốn nói với cậu"

"Làm sao vậy?" Đi ra ngoài phòng bệnh, Lộ Kiều dựa vào vách tường hỏi.

Đoạn Diễn Lâm đầy mặt hối lỗi, hít sâu một chút mới mở miệng: "Không thể tham gia hôn lễ của cậu, rất xin lỗi."

Không phải hắn vẫn keo kiệt như thế, mấy ngày hôn lễ của Lộ Kiều ở bệnh viện vừa lúc triển khai một hội nghị học thuật. Nếu không phải thời gian trùng nhau, hắn thật sự muốn đến dự hôn lễ, muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lộ Kiều.

Lộ Kiều lắc đầu, thấy vẻ mặt Đoạn Diễn Lâm hối lỗi dùng tay chọt chọt hắn: "Trên mạng đều có video, lên Weibo kiếm một chút là được. Tôi cũng không thể bắt cậu không đi tham gia hội nghị học thuật đi?"

Đoạn Diễn Lâm nghe Lộ Kiều nói vậy, trực tiếp đổ bộ lên Weibo tìm kiếm. Tìm ra video hôn lễ hoàn chỉnh của Lộ Kiều và Khương Dịch Duy, lại tạm dừng ở hình ảnh Lộ Kiều đỏ mắt rơi lệ, trêu chọc nói: "Cậu mất mặt không a? Bao lớn còn ở kia khóc nhè?"

"Tôi khóc có làm sao?" Lộ Kiều hợp tình hợp lý nói, "Không chừng ngày cậu kết hôn còn khóc thảm hơn tôi."

"Sao có thể." Đoạn Diễn Lâm âm thanh chắc nịch, sau đó nói "Nếu hôn sự đã kết thúc, nhớ định kỳ đến bệnh viện kiểm tra. Chính cậu tính xem, cậu bao lâu rồi không đến bệnh viện kiểm tra thân thể?"

Lộ Kiều có điểm đau đầu, cào cào cổ: "Không phải không có việc gì sao? Thiếu kiểm tra một hai lần cũng không có gì."

Đoạn Diễn Lâm do dự một chút, không khỏi khuyên bảo: "Lộ Kiều, cậu không thể lấy thân thể của mình ra đùa giỡn."

Lộ Kiều hỏi lại: "Tôi định kỳ tới kiểm tra có thể đảm bảo cơ thể sẽ không xuất hiện vấn đề sao? Bệnh tim di truyền, cho dù có định kỳ kiểm tra, cũng trị không hết."

Đoạn Diễn Lâm nói không ra lời.

Lời Lộ Kiều nói là sự thật, loại bệnh này không có biện pháp trị tận gốc, ngày thường cần đảm bảo nghỉ ngơi, tránh vận động kịch liệt.

Hắn nhớ rõ lúc trước học cao trung, mỗi khi đến tiết thế dục chỉ có Lộ Kiều ngồi cô đơn một bên. Mỗi lần tự do hoạt động Lộ Kiều đều muốn cùng bạn học chơi bóng, nhưng tất cả mọi người đều tránh cậu, nói không muốn chơi với ma ốm.

Hắn vĩnh viễn không thể quên được bộ dáng Lộ Kiều nói chính cậu không có duyên với vận động, rõ ràng là ham chơi, rõ ràng là độ tuổi nên chạy dưới ánh mặt trời mà lại chỉ có thể nói như vậy, thực sự khiến người khác đau lòng. Đến khi hắn trở thành bác sĩ, phát hiện chính mình vẫn như cũ không thể giúp được cái gì.

Lộ Kiều biết lời nói của mình quá đáng, cũng biết Đoạn Diễn Lâm suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói: "Đừng tự trách, sinh lão bệnh tử, ai cũng không trốn tránh được. Yên tâm đi, đến kỳ kiểm tra tôi sẽ đến."

Đoạn Diễn Lâm còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy y tá gọi hắn qua.

Tạm biệt Đoạn Diễn Lâm, Lộ Kiều quay trở lại phòng bệnh.

Lúc này Lộ mẫu đã ngủ rồi, Lộ Kiều nhẹ tay nhẹ chân ngồi bên cạnh gọt táo.

Gọt đến một nửa, không cẩn thận cắt phải ngón tay. Miệng vết thương không sâu không dài, lại chảy không ít máu. Dán xong băng keo cá nhân, Lộ Kiều thấy Khương Dịch Duy gửi cho mình một cái Wechat.

Khương Dịch Duy: 【Nhớ em. 】

Lộ Kiều cười, phá lệ mà buồn nôn trả lời: 【 Khương Khương tiểu bảo bối, em cũng nhớ anh. 】

Tin nhắn gửi đi không đến hai giây, Khương Dịch Duy liền gọi điện thoại đến. Lộ Kiều nhấc máy, liền nghe Khương Dịch Duy nói thẳng: "Chính miệng em nói với anh một lần."

Sợ đánh thức mẹ, Lộ Kiều đi đến bên cửa sở, đem thanh âm ép tới mức thấp nhất: "Em cũng nhớ anh."

"Câu trước kìa." Khương Dịch Duy nói trong điện thoại.

Hầu kết Lộ Kiều trượt lên lại trượt xuống, lời nói đã đến miệng nhưng lại không có mặt mũi nói ra. Mấy chữ phía trước... Thật sự buồn nôn quá mức.

"Cái kia..." Cậu ấp úng, đề nghị "Về nhà nói cho anh nghe! Giáp mặt nghe không thể so với nghe qua điện thoại đã ghiền?"

Lộ Kiều nói có lý, Khương Dịch Duy quyết định kiên nhẫn đợi.

"7 giờ có thể về tới nhà." Khương Dịch Duy môi mỏng hé mở, "Ngoan ngoãn chờ anh, có lễ vật cho em."

Lộ Kiều hỏi nửa ngày lễ vật là cái gì, Khương Dịch Duy giữ kín như bưng, cậu lúc này mới cúp điện thoại. Quay đầu lại, mới phát hiện mẫu thân đã tỉnh, mắt mỉm cười mà nhìn mình.

"Đang nói chuyện với Tiểu Khương?" Lộ Kiều ngồi nửa người dậy, kéo tay Lộ Kiều, "Thấy con và hắn vui vẻ như vậy, mẹ liền an tâm rồi."

Lộ Kiều nắm chặt lấy tay bà: "Mẹ yên tâm, mẹ chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt liền khỏe."

Lộ mẫu gật đầu, lại nói: "Về sau phải chiếu cố tốt bản thân, mẹ thấy Tiểu Khương rất thành thật, tính tình con phải ít nhiều thu liễm lại, đừng khi dễ người ta."

"Con không có khi dễ hắn." Lộ Kiều nói, "Con nào nỡ khi dễ a..."

"Con không nỡ khi dễ người ta thì tốt." Ánh mắt Lộ mẫu nhìn đến tay Lộ Kiều, mày nhăn lại, "Tay con làm sao vậy? Quần áo sao lại có máu."

Lộ Kiều không thèm để ý mà cúi xuống: "Gọt vỏ táo không cẩn thận cắt trúng."

"Con đó..." Lộ mẫu thở dài, thấy Lộ Kiều cả ngày lỗ mãng, trong lòng không hề yên tâm.

"Không đau." Lộ Kiều nhẹ giọng nói, "Thật sự."

Ở bệnh viện ngốc đến 6 giờ, Lộ Kiều đứng dậy định về nhà. Bước chân vừa ra khỏi cửa phòng nửa bước, Lộ mẫu đột nhiên gọi một tiếng: "Tiểu Lộ"

Lộ Kiều dừng bước, quay đầu nhìn mẹ: "Sao vậy ạ?"

Trong chăn tay Lộ mẫu nắm chặt khăn trải giường, trên mặt mang ý cười mà nói: "Không có gì, chính là muốn nói với con, xe máy không phải mẹ không cho con chạy, nhưng con phải chú ý an toàn, trên đường chạy chậm một chút."

"Cùng Tiểu Khương hảo hảo sinh hoạt, chiếu cố tốt cho Tiểu Khương, cũng tự mình chiếu cố tốt bản thân."

Còn có nuốt vào bụng câu: Mẹ yêu con......

Trên đường trở về Lộ Kiều không ngừng nghĩ đến lời mẹ nói, cảm thấy rất kỳ lạ. Trong lòng có chút suy đoán mơ hồ không tốt, liền lập tức lắc đầu nói mình không nên suy nghĩ vớ vẩn.

Về đến nhà vừa đúng 7 giờ, Lộ Kiều muốn đem xe máy vào gara đậu, lại phát hiện Khương Dịch Duy đứng ở gara, còn vừa lúc, dựa vào một chiếc MV Agusta F4CC.

Chân Lộ Kiều mềm nhũn, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ mình có thể thấy chiếc motor của Ferrari trị giá gần trăm vạn. (giá khởi điểm 120k USD lận đó)

"Thích sao?" Khương Dịch Duy kéo Lộ Kiều qua.

Đem Lộ Kiều ôm ngang, để cậu ngồi trên xe rồi tiếp tục nói: "Còn mua chiếc NCR Mike Hailwood TT để em trưng bày, một thời gian sau có thể tới." (chiếc này hơn 100k USD)

Hai chiếc xe máy lên tới hơn một ngàn vạn, đầu Lộ Kiều đều ngốc, cảm thấy xe dưới thân có chút dọa người.

"Vốn dĩ muốn tặng em Ecosse ES1 Spirit, nhưng điều khiển khó khăn hệ số quá cao, anh sợ em điều khiển lên......" (3.6M USD đó trời ơi....)

"Dừng!" Lộ Kiều che miệng Khương Dịch Duy lại. Ecosse ES1 Spirit một trăm triệu hai ngàn vạn đó! Cậu là nghĩ cũng không dám nghĩ, "Em không phải tay đua, chiếc MV Agusta F4CC là đã quá xa xỉ."

"Tay làm sao vậy?" Chú ý tới băng dán trên tay Lộ Kiều, sắc mặt Khương Dịch Duy liền thay đổi.

"Gọt táo không cẩn thận, không có việc gì."

Khương Dịch Duy hôn hôn lên ngón tay bị thương của Lộ Kiều, có chút đau lòng.

Lộ Kiều bảo Khương Dịch Duy đừng để ý, tay ôm lấy cổ Khương Dịch Duy, đem đề tài quay lại xe máy, cười nói: "Cảm ơn lễ vật của anh, em rất thích."

Nhưng ít nhiều có chút mất mát, Khương Dịch Duy tặng cậu xe máy xa hoa, chính mình trong tay lại không có lễ vật gì.

Khương Dịch Duy liếc mắt một cái nhìn thấu ý nghĩ của Lộ Kiều, hôn xuống khóe miệng Lộ Kiều: "Em so với cái gì cũng quý hơn, em chính là lễ vật trân quý nhất."

"Lời âu yếm anh nói rất thuận miệng a." Lộ Kiều chủ động ngửa đầu, thuận tiện cho Khương Dịch Duy làm sâu cái hôn này.

Chờ nụ hôn dần chuyển qua vành tai, Khương Dịch Duy ở bên tai Lộ Kiều nhẹ giọng nói: "Về phòng, còn có kinh hỉ."

"A? Còn nữa?" Lộ Kiều đi theo Khương Dịch Duy vào nhà. Cửa vừa mới mở ra, chính diện liền bị một thân ảnh thật lớn áp xuống dưới thân.

Trên mặt cảm thấy một mảnh ướŧ áŧ, bị thân ảnh lớn dùng đầu lưỡi liếm.

"Louis." Khương Dịch Duy đi tới gọi một tiếng, thân ảnh lập tức thành thật xuống khỏi người Lộ Kiều. Ngồi xổm một bên còn dùng đầu cọ cọ sườn mặt Lộ Kiều.

Lộ Kiều lúc này mới thấy rõ thân ảnh là gì, là bằng hữu trong giới của Khương Dịch Duy gửi qua, là chú chó săn Afghanistan nuôi ở nước ngoài.

"Nó kêu Louis." Khương Dịch Duy sờ sờ Louis mượt mà rũ thuận mao, cường điệu nói, "Lộ Kiều Lộ, Khương Dịch Duy Duy." (Louis trong tiếng trung đọc là Lùyì, nghe giống Lộ Duy ớ)

"...... Tên hay." Lộ Kiều cũng sờ sờ Louis, nhìn Louis lông dài thật sự muốn bện cho nó hai cái bím tóc, "Tên này khá tốt, nghe thấy thân thiết như nhi tử của mình......"

Khương Dịch Duy bổ sung nói: "Hơn nữa lông dài, mặt cao cấp, nó rất giống em."

"......"

Lộ Kiều không biết này có tính là khích lệ không, khóe miệng giật giật không biết nói cái gì cho tốt.

Ngược lại là Khương Dịch Duy cười lên tiếng, đem Lộ Kiều từ trên mặt đất kéo lên: "Không đùa em nữa."

"Một chút cũng không buồn cười sao?" Lộ Kiều ước lượng chú chó trước mặt, phát hiện Louis lớn gần bằng nửa người trưởng thành. Nhưng nó thật sự xinh đẹp, cái loại đẹp cao quý nhã nhặn.

Khương Dịch Duy không nghĩ lực chú ý của Lộ Kiều toàn bộ đặt trên người Louis, bế Lộ Kiều lên liền đem người áp dựa lên cửa.

Lộ Kiều hoảng sợ, theo bản năng mà ôm chặt Khương Dịch Duy. Tay bám trên bả vai Khương Dịch Duy nhéo nhéo, dường như oán trách hỏi: "Làm gì? Đưa kinh khi xong muốn em dùng thân thể bày tỏ cảm kích sao?"

"Nếu em nói muốn, anh có thể thỏa mãn em." thời điểm Khương Dịch Duy nói lời này ánh mắt dừng lại trên môi Lộ Kiều, "Nhưng mà ở đây trước tiên, có phải nên đem hứa hẹn hôm nay thực hiện một chút hay không?"

Lộ Kiều liền biết không trốn khỏi kiếp này.

Chỉ là mấy chữ kia thật sự quá khó để mở miệng, miệng cậu đóng rồi lại mở, nhưng lại không phát ra được nửa điểm âm thanh.

Khương Dịch Duy thật sự không có cách nào, chỉ có thể dùng nụ hôn trừng phạt Lộ Kiều, hỏi lại một lần nữa: "Nói hay không?"

Lộ Kiều bị hôn đến cả miệng đều tê rần, thật sự chống đỡ không được mới dùng mặt dán lên lỗ tai Khương Dịch Duy, thanh âm vừa nhỏ vừa ái muội mà nói: "Khương Khương tiểu bảo bối..."

20Aug21

Editor: Ảnh bìa là con MV Agusta F4CC đóa. ngầu đét