" Tôi là bạn trai của cậu. "

"Phốc!" Lăng Vân Phàm phun ra một ngụm nước, ho khan một tiếng, "Khụ khụ khụ khụ."

"Uống chậm một chút." Kỷ Thương Hải lấy ra mấy tờ giấy, hắn đưa tay lau miệng cho Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm sợ tới mức ngửa ra sau, mặt đỏ bừng vì ho sặc sụa, "Tôi tự làm."

Kỷ Thương Hải không ép buộc, đặt tờ giấy vào tay Lăng Vân Phàm, nói: "Điều tôi vừa nói có thể hơi không chính xác một chút."

Lăng Vân Phàm nghĩ rằng những gì hắn nói không chỉ không chính xác mà còn thái quá, thái quá đến đáng sợ.

Kỷ Thương Hải nói: “Chính xác hơn, tôi là vị hôn phu của cậu.”

Lăng Vân Phàm: “?”

Kỷ Thương Hải: “Đã đính hôn.”

Lăng Vân Phàm: “??”

Kỷ Thương Hải:“Chúng ta sắp kết hôn.”

Lăng Vân Phàm: "???"

Kỷ Thương Hải: "Có một đứa con"

Lăng Vân Phàm: "..."

Cái quái gì vậy trời!! Tạm gác lại những lời trước đó sang một bên, trước tiên hãy nói cho cậu biết, hai alpha sinh con như thế nào? Sinh ra từ dạ dày hả?!

Đợi đã, Kỷ Thương Hải có lẽ đã có con ngoài giá thú, không muốn nuôi nên muốn ném cho cậu. Người đàn ông ranh mãnh! Một tên trai đểu đầy mưu mô!

" Khụ, nhưng... nhưng..." Lăng Vân Phàm lau nước bằng một mảnh giấy, vừa ho vừa nói, "Mặc dù tôi không thể nhớ rõ mọi thứ, nhưng tôi nghĩ rằng mình là... alpha?"

Khi cậu nói điều này, cậu vô cùng chột dạ, cậu sợ Kỷ Thương Hải sẽ hỏi: Tại sao bị mất trí nhớ mà cậu vẫn có chọn lọc vậy?

May mắn thay, Kỷ Thương Hải không nghi ngờ gì, hắn bình tĩnh trả lời: "Ừ, cậu là alpha."

"Cậu... cậu hẳn là cũng như vậy, phải không?" Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, "Alpha."

Kỷ Thương Hải yên lặng nhắm mắt lại, ánh ban mai xuyên qua ô cửa sổ trong suốt rơi vào mi mắt hắn, lại không cách nào lọt vào đáy mắt hắn, đôi mắt đen như ngọc kia cực kỳ thâm thúy, giống như vực sâu nơi mặt trời quanh năm không bao giờ chiếu sáng.

Một lúc sau, Kỷ Thương Hải đột nhiên nhếch môi, cười nửa miệng hắn nói: “Đúng vậy, tôi cũng là alpha.”

Lăng Vân Phàm cười khan: “Hai alpha sao có thể…”

Kỷ Thương Hải thở dài, ngắt lời cậu: "Haiz, cậu thực sự đều quên rồi."

Lăng Vân Phàm: "Hả?"

Kỷ Thương Hải: "Tình yêu của chúng ta, quá khứ của chúng ta."

Lăng Vân Phàm: "..."

"Không thành vấn đề." Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười, "Tôi sẽ kể tất cả mọi thứ về quá khứ của cậu."

-

-

Cho đến khi Kỷ Thương Hải rời khỏi phòng bệnh để tự mình làm thủ tục xuất viện, Lăng Vân Phàm vẫn chưa phản ứng kịp vì sốc.

Hai tay cậu ôm đầu, nhớ tới lời nói cùng với vẻ mặt vô cùng tự nhiên kia của Kỷ Thương Hải, cậu cũng không biết mình bị điên hay là Kỷ Thương Hải bị điên.

Kỷ Thương Hải đang nói dối cái gì vậy chứ?

Cậu không thể tự tạo ra vụ cho vay nặng lãi trên khắp người mình, phải không?

Đúng rồi, cho vay nặng lãi.

Lăng Vân Phàm vỗ đầu, những người ngày hôm đó đã làm ầm ĩ hết cả lên, nhưng cậu đã bỏ chạy, không biết họ có đến nhà hàng nhỏ nơi cậu thường làm việc để gây sự hay không.

Lăng Vân Phàm lục tung túi áo khoác và túi quần để tìm điện thoại di động, cậu muốn gọi cho Trịnh Hùng, chủ nhà hàng, để giải thích tình hình, nhưng cậu tìm mãi cũng không tìm thấy được điện thoại di động của mình.

Điện thoại di động của cậu chắc chắn đã bị rơi ở đâu đó rồi, thật là họa vô đơn chí (*)

(*) Họa vô đơn chí.

Bởi câu "hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai" nghĩa là tai hoạ không đến một mình, phúc lộc không lại hai lượt.

Sau khi suy nghĩ về điều này, Lăng Vân Phàm quyết định bỏ chạy.

Hai mươi năm kinh nghiệm sống cho cậu biết rằng, không có cái bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống cả.

Tương đương như thế, chắc chắn sẽ không có bạn trai nào từ trên trời nhảy xuống luôn.

Lăng Vân Phàm vén chăn, nhảy ra khỏi giường, chạy ra khỏi cửa.

Lần vượt ngục này diễn ra vô cùng thuận lợi, không có y tá cản đường.

Sau đó, Lăng Vân Phàm bị lạc trong hành lang của bệnh viện.

Lăng Vân Phàm: "Cầu thang ở đâu?! Cầu thang ở đâu?! Tại sao lại lớn như vậy, chỗ nào cũng y chang nhau!"

Trong hành lang, một ông chú ngồi xe lăn điện đang nằm phơi nắng bên cửa sổ, ông chú lắc đầu, vỗ vỗ chiếc radio trong tay để nghe nhạc kịch trên đài phát thanh, nghe thấy tiếng nói của Lăng Vân Phàm, ông cười sảng khoái nói: "Chàng trai trẻ, cậu đi thang bộ làm gì? Đi thang máy đi!

" Chú ơi, cho cháu hỏi, thang máy nằm ở đâu vậy ạ? " Lăng Vân Phàm vội vàng dò hỏi.

Ông chú nhiệt tình nói: “Chàng trai trẻ, quay lại và đi thẳng, sau đó rẽ phải.”

“ Dạ, cảm ơn chú!” Lăng Vân Phàm cảm kích cảm ơn, khi cậu quay đầu lại, cậu suýt đụng phải một người.

"Xin lỗi..." Lời xin lỗi trong miệng Lăng Vân Phàm còn chưa nói hết, cậu đã sợ hãi lui về phía sau nửa bước.

Kỷ Thương Hải đứng trước mặt cậu mang theo một túi thuốc.

Hai người nhất thời không nói chuyện, trong hành lang vang vọng tiếng radio vang lên của ông chú.

Một Lâm tỷ tỷ từ trên trời rơi xuống ~~~ Giống như một đám mây nhẹ vừa ra khỏi núi.

Lăng Vân Phàm đau đầu, a sư phụ đừng nói nữa, tôi nhận, trên trời có thể rơi xuống một anh bạn trai được chưa.

" Đi đâu vậy?” Kỷ Thương Hải lại lộ ra nụ cười nửa miệng kia.

Lăng Vân Phàm lắp bắp: "Chỉ là... chỉ là... Đi xung quanh, nhìn một chút..."

Kỷ Thương Hải: "Thủ tục xuất viện của cậu đã hoàn tất, chúng ta về nhà thôi."

Lăng Vân Phàm: "À?"

Không phải, nhà từ đâu chui ra vậy!?

Đợi đã, có phải Kỷ Thương Hải phát hiện cậu nói dối nên cố gắng trêu chọc cậu không?

Chỉ đợi đến lúc không thể nói dối được nữa, cậu sẽ chán nản mà tiết lộ bí mật của mình, lúc đó Kỷ Thương Hải mới có thể vui vẻ xé bỏ chiếc mặt nạ đạo đức giả của mình, cố gắng hàn gắn và cười nhạo: “Tôi chỉ không gặp cậu có vài năm thôi, cậu đã trở nên nghèo nàn và đáng thương như vậy rồi?"

Càng nghĩ Lăng Vân Phàm càng cảm thấy chí lí.

Được rồi, Kỷ Thương Hải, nếu như cậu không nương tay với tôi, vậy tôi sẽ cùng cậu chơi đến cùng, xem ai không nhịn được trước, cấp ba mỗi ngày đều đánh nhau thừa sống thiếu chết, bây giờ tuyệt đối không thể nhận thua.

“Ồ, đúng rồi, về nhà thôi.” Lăng Vân Phàm giả vờ bình tĩnh, “Nếu hai chúng ta đã đính hôn, thì nhất định phải ở cùng nhau.”

Nghe vậy, khóe miêng Kỷ Thương Hải cong lên, nụ cười lần này của hắn không phải là nụ cười vui đùa nữa mà là nụ cười như ngàn hoa nở giữa mùa xuân.

Kỷ Thương Hải: “Đi thôi.”

“Được.” Lăng Vân Phàm khập khiễng tiến lên hai bước, đỡ bức tường.

“Chân đau?” Kỷ Thương Hải cau mày hỏi, nhìn đầu gối Lăng Vân Phàm, phát hiện băng gạc chảy máu, không khỏi nhíu mày thành chữ Tứ Xuyên. (*)

(*) Chữ Tứ Xuyên: 川; 四川

Lăng Vân Phàm: "Không sao đâu, mẹ nó? Ahhh?"

Kỷ Thương Hải cúi xuống nắm lấy đầu gối của Lăng Vân Phàm, ôm cậu lên theo chiều ngang. (*)

(*) Kiểu ôm công chúa á mng.

Đôi mắt khiếp sợ của Lăng Vân Phàm mở to như chuông đồng, giọng nói của cậu ngày càng lớn hơn: "A? A? A??"

Ông chú phía sau hai người cười vui vẻ: "ah heh heh!, Hồ Tây tháng ba đẹp quá trời ơi, mưa xuân như rượu, liễu như khói. Duyên ngàn dặm gặp nhau

(*) Câu này nằm trong bài " Ngã tư tình" hay còn gọi là “Nguời đẹp Hồ Tây.

Bài hát "Crossing Love" hay còn gọi là "Người đẹp Hồ Tây" là một tập phim và bài hát kết thúc của bộ phim truyền hình "Truyền thuyết về con rắn mới" năm 1992.

Kỷ Thương Hải khẽ cười nói, " Chú, chú hát rất hay, nghe như tiên nhạc vậy."

Ông chú giơ ngón tay cái lên: “ha ha, chàng trai trẻ nói không sai!”

Vẻ mặt Lăng Vân Phàm bối rối: “Không, chờ đã, ah???”