Hắc y nhân lần này hiển nhiên không giống lúc ở Bình An hầu phủ, bọn chúng không chỉ đông mà võ công còn rất cao.

La Nhị Gia và Hồ Vân Trừng chống đỡ khá chật vật, trên người đã xuất hiện không ít vết thương lớn nhỏ.

Trịnh Tông và Chiêu Dương hoàng hậu lúc này đã lui về sau được người của Lâm Chấn Uy bảo vệ.

Lão nhân lúc La Nhất Phong bị quấn lấy ra hiệu cho thuộc hạ xông vào trong tẩm cung bắt Thái tử.

Thế nhưng không đợi bọn chúng tóm được người, một bao thuốc bột lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vẩy vào mặt khiến chúng ho sặc sụa, sau đó vô lực ngã xuống.

Lý Minh Triết lập tức cười ha ha:

"Chết bây chưa, cho chúng bay chừa, dám bắt bản thái tử? Coi chừng ta độc chết các ngươi."

Chiêu Dương và Trịnh Tông: "..."

Thằng nhóc này từ khi nào lại láo lếu như vậy? Chẳng lẽ đây là kết quả bao năm qua bọn họ bỏ bê không dạy dỗ nó?

Mắt thấy vài tên khác định tiến tới, Lý Minh Triết lại giơ một cái gói nhỏ lên, giọng điệu uy hiếp:

"Các ngươi mà tiến lên nữa thì coi chừng ta vẩy tiếp đó, lần này cũng không giống ban nãy chỉ là thuốc mê thôi đâu."

Đám người nghe vậy thì do dự đứng tại chỗ nhìn nhau.

Chiêu Dương thấy bọn chúng bị doạ sợ như thế liền cả giận:

"Chỉ là một thằng oắt con mà các ngươi đã sợ hãi như vậy, không thấy mất mặt hay sao?"

Đám cấm vệ: Thằng oắt đó có độc dược đấy nương nương ơi, chúng tiểu nhân vẫn còn yêu đời lắm.

La Tiểu Lục cũng chạy đến bên cạnh Lý Minh Triết, bộ dáng hùng hồn tuyên bố:

"Thái tử yên tâm, chỗ này của ta vẫn còn nhiều loại độc khác, ngài cứ xài thoải mái."

Lý Minh Triết: "Tốt lắm!"

Đám cấm vệ và Chiêu Dương: "..."

Hai bên đang lâm vào giằng co, một hắc y nhân đột nhiên xông về phía Lý Minh Triết, tốc độ kia khiến đám người La Nhất Phong không kịp phản ứng, mắt thấy sắp tóm được tiểu tử kia, đột nhiên một ngân châm không biết từ đâu phóng tới ngăn chặn gã.

Hắc y nhân vội vàng lách người tránh ra, gã theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Không biết từ lúc nào, bên trong khoảng sân rộng trước điện đã xuất hiện thêm một đám người áo xanh.

Cầm đầu là một thiếu niên mặc y phục màu lam nhạt, toàn thân toát lên vẻ hờ hững lãnh đạm, y như một tiên nhân không vương chút bụi trần.

Bên cạnh hắn còn mười mấy người nữa, lúc này cũng đã gia nhập chiến đấu bên kia.

La Tiểu Lục thấy thiếu niên liền reo lên: "Tứ ca, huynh tới thật đúng lúc, mau xử lý hết đám người này đi."

La Tứ Thiếu liếc mắt nhìn qua, nhàn nhạt đáp: "Ở yên một chỗ, đừng có chạy lung tung."

Mắt hắc y nhân lóe lên tia u ám, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, mũi kiếm chỉa xuống dưới đất phản chiếu ánh sáng lạnh băng, đột nhiên tấn công về phía trước.

La Tứ Thiếu cũng lấy tốc độ như gió xông lên đón đỡ, rất nhanh hai bên đánh loạn thành một đoàn.

Có thêm người trợ giúp, áp lực của đám La Nhị Gia liền được giảm bớt, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tuy nhiên không đợi bọn họ vui mừng lâu, lúc này không trung ảm đạm bỗng nhiên xẹt qua một mạt thân ảnh màu đen huyền bí.

Người tới đưa lưng về phía ánh sáng, vầng trăng tròn vành vạch trên cao bao phủ toàn bộ thân ảnh của hắn, thoạt trông bễ nghễ lạnh lùng tựa như sứ giả đến từ bầu trời.

Hắn không gia nhập vào trận hỗn loạn bên dưới mà nhẹ nhàng đáp trên mái điện, lẳng lặng quan sát màn tranh đấu ở dưới sân.

Ảnh Tam trông thấy bóng dáng nam nhân mặc y phục màu đen được điểm xuyết hoa văn ngọn lửa màu đỏ nơi vạt áo, mặt nạ bạc che khuất gương mặt, hai mắt bình tĩnh phút chốc trợn to.

Người này...!vì sao cũng tới đây?

La Nhất Phong nhìn lên trên nóc cung điện, mày cũng nhíu chặt.

Lần này sát thủ được phái tới đều không dễ dàng đối phó, nhất là hai tên cầm đầu có vạt áo thêu đồ án đặc biệt kia.

Nhìn sơ qua cũng biết bọn họ có thân phận rất cao trong đám người.

Chẳng lẽ bây giờ lại thêm một tên cấp cao khác?

Không đúng, khí thế người này hơn hẳn bọn chúng, rõ ràng là nhân vật cấp cao hơn.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Mặt nạ màu bạc, trên giang hồ nghe nói chỉ có một người mang lên, đó chính là điện chủ của Âm Sát điện.

Cũng nghe nói qua võ công của hắn xuất quỷ nhập thần, sâu không lường được.

Đm, bọn họ thế qué nào lại xui xẻo đụng trúng người này a.

Nhân vật trong truyền thuyết như hắn không phải nên ở ẩn trong nhà, ra vẻ thần bí cao quý hay sao?

La Nhất Phong vừa đánh vừa không nhịn được lo lắng bất an.

Mặc dù võ công của bọn họ không tệ, thế nhưng đối phó với tên điện chủ này vẫn là chưa đủ trình.

Điều này hắn có thể dễ dàng nhận thấy, khí tức sát phạt kia bọn họ không thể nào so sánh, cũng chỉ có những kẻ đã từng sống trong biển máu mới có thể có được thôi.

Trịnh thừa tướng lúc này cũng đã trông thấy nam nhân kia, lão không nhịn được vui sướng, thầm nghĩ có điện chủ Âm Sát điện ở đây, kế hoạch của lão chắc chắn sẽ thành công.

Vì thế lão rất ung dung mà đứng một bên chờ đợi.

Khác với vẻ nhàn nhã của lão, nam nhân mặt nạ bạc kia càng xem càng nhíu chân mày.

Đám người phía dưới này không dễ để giải quyết.

Hắn không muốn lãng phí thêm thời gian và nhân lực, xem ra chỉ có thể tự mình ra tay.

Nghĩ vậy hắn liền thả người bay xuống, tay vận công nhắm La Nhất Phong xuất ra một đạo chưởng phong.

La Nhị Gia giật mình kinh hãi: "Đại ca, cẩn thận!"

La Nhất Phong phản xạ nhanh chóng quay người lại, giơ kiếm lên đỡ một chưởng kia, lập tức lồng ngực có cảm giác như bị chùy sắt nện vào, thân thể hắn trượt về sau một quãng mới miễn cưỡng chống giữ được, miệng phun ra một ngụm máu, cả người lung la lung lay.

La Tứ Thiếu vừa đánh ngã vài tên hắc y nhân quấn lấy y, trông thấy cảnh này liền nhoáng lên phi thân về phía hắn.

Cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh mang theo kiếm khí sắc bén cũng đánh úp lại đây.

La Nhất Phong biến sắc:

"Tứ đệ, mau tránh ra, ngươi không ngăn được hắn đâu.".