Nhan Thanh đeo khẩu trang còn phối hợp với kính râm, nỗ lực giữ lại chút mặt mũi của đại ca trường.

Từ Khải còn không biết cậu bị anh trai đánh, cho rằng cậu đang làm gì đó, thò đầu qua hỏi: "Nhan ca, sao tự dưng mang khẩu trang vậy?"

Vĩ Ngư cũng từ sách lịch sử ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhan Thanh.

Nhan Thanh liếc mắt một cái, cố tình làm tiếng nói trở nên khàn khàn, nói: "Tao không quá thoải mái, trên mặt còn dị ứng."

Từ Khải cùng Vĩ Ngư vẻ mặt đau lòng nhìn cậu, nói: "Mày thật đáng thương, hôm nay có hoạt động phân tổ làm bánh kem, mày đúng là không có lộc ăn."

Người yêu thích đồ ngọt-Nhan Thanh:???

Cậu thiếu chút nữa quên mất.

Theo thông lệ của trường trung học Thanh Tường, mỗi khi một kỳ thi lớn qua đi, trường sẽ tổ chức một ít hoạt động để học sinh thả lỏng một chút, sau lần thi tháng này chính là hoạt động học sinh tổ đội làm bánh kem.

Cơ hồ mỗi học kỳ đều có một lần, cũng là hoạt động mà Nhan Thanh thích nhất, chưa từng trốn hoạt động này bao giờ.

Không chỉ có như thế, đây vốn là do thằng bạn thân cậu tham khảo thông lệ của trường cấp ba của họ rồi viết ra, dù là Nhan Thanh trong sách hay ngoài đời thì đều yêu thích hoạt động có thể điên cuồng ăn đồ ngọt này.

Hạng mục đáng chờ mong như vậy chỉ có thể tham dự nhưng không thể ăn.

Nhan Thanh tránh ở trong góc, nước mắt thành sông.

Tôi khổ quá mà!

Hoạt động sắp bắt đầu, thầy chủ nhiệm được vạn chúng chú mục, giống như chim cánh cụt vụng về đi đến. 

"Hoạt động chiều nay là sẽ chia tổ ra làm bánh kem, ba  người một tổ, phân chia theo chỗ ngồi của các em, hai bạn bàn đầu tổ đội cùng một bạn bàn số hai, bạn còn lại thì sẽ tổ đội cùng bàn tiếp theo."

Nhan Thanh trong tay cầm bút xoay chuyển uy vũ sinh phong bỗng nhiên rơi xuống, lăn xuống mặt đất, bị Từ Khải ngồi phía trước cậu nhặt lên.

Từ Khải đem bút trả lại cho Nhan Thanh, cười tủm tỉm nói: "Nhan ca, chúng ta tổ đội đi."

Nhan Thanh còn đắm chìm trong việc không thể ăn bánh kem, lại còn phải cùng tổ với Lý Chuẩn là một nỗi bi thống, chỉ nghe Từ Khải lại bổ sung nói: "Dù sao hôm nay mày bị dị ứng không thể ăn, tao đành phải cố gắng ăn giúp phần của mày vậy."

Nhan Thanh: "......" Vậy tao có nên cảm ơn mày không thằng cờ hó?

Lý Chuẩn nghe nói mặt Nhan Thanh dị ứng, quay đầu nhìn lại, chỉ là tùy ý thoáng nhìn, nhưng Nhan Thanh vừa lúc quay mặt lại, hai người ánh mắt đối diện, Nhan Thanh mang kính râm, Lý Chuẩn thấy không rõ ánh mắt của cậu mang ý gì.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Bố có đeo khẩu trang với kính râm thì vẫn đẹp trai hơn mày."

Từ Khải: "......" Nói dối lớn tiếng như vậy không sợ thiên lôi đánh xuống sao?

Lý Chuẩn thu hồi tầm mắt, vân vê ngón trỏ và ngón cái.

Hoạt động làm bánh kem bắt đầu.

Cô giáo bếp bánh ở trên bục làm mẫu, Nhan Thanh nhìn bơ trên tay lão sư mà nuốt nước miếng. 

Màu sắc ấy,  hương vị ấy.

Nhất định rất thơm.

Động tác Nhan Thanh nuốt nước miếng không tránh khỏi tầm mắt của Lý Chuẩn, hắn bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với việc làm bánh kem, nghiêm túc quan sát các bước mà cô dạy, sau đó bắt đầu học làm.

Năng lực bắt chước cùng học tập của Alpha cao cấp vô cùng cường đại, chỉ quan sát một lần mà Lý Chuẩn có thể không lầm chút nào làm theo giáo trình mà cô giáo vừa dạy, bộ dáng thành thạo, khiến cho Từ Khải vốn muốn nỗ lực học nấu ăn để tương lai kiếm vợ cảm thấy hổ thẹn không bằng. 

Nhan Thanh ký thác hy vọng ở trên người Từ Khải.

Tưởng không làm mà hưởng, ăn bánh kem mà Từ Khải làm, kết quả lại bị Lý Chuẩn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Bộ dáng gia hỏa này nghiêm túc làm việc, cả người giống như bao phủ một tầng ánh sáng.

Nhan Thanh cầm lòng không đậu nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, sau đó phát hiện, trên người Lý Chuẩn thật đúng là mẹ nó bao phủ một tầng ánh sáng thật.

Cùng loại giống vầng sáng của vai chính?

Nhưng gia hỏa này không phải là nhân vật phản diện sao?

Kẻ hèn phản diện dựa vào cái gì có được vầng sáng của vai chính?

Tức giận, bố làm một cái xuyên thư giả còn muốn khuất phục ở ma chú của giấy trắng mực đen mà hèn mọn sinh tồn, gia hoả này làm phản diện số một cư nhiên được sống dễ chịu như vậy?

Nhan Thanh không tin tà, cố ý đi qua đi, ý đồ quấy rối, muốn quên đi ánh sáng trên người Lý Chuẩn.

Cậu tới bên cạnh Lý Chuẩn, muốn giả vờ ném đi bơ mà Lý Chuẩn vừa làm ra, kết quả cậu không hiểu sao bị vướng ngã, trực tiếp bổ nhào lên người Lý Chuẩn, đem bơ trên tay Lý Chuẩn bị nghiêng, dính lên trên mặt hắn cùng ở bên miệng.

Lý Chuẩn ngửi được hương vị thơm ngọt, theo bản năng li.ếm khóe môi một chút.

Vừa thơm vừa ngọt.

Hương vị ngọt ngào bọc nhũ đầu làm cậu nhịn không được trước mắt sáng ngời.

Thẳng đến --

"Cậu đây là, ăn vạ sao?" Lý Chuẩn ngay lúc cậu ngã xuống thuận thế buông lỏng tay, cho nên bồn bơ kia hoàn toàn rơi trên người Nhan Thanh, nửa đè lên người hắn, dẫn tới kết quả chính là, hắn một thân sạch sẽ, "Ăn vạ" Nhan Thanh cả người đều dính đầy bơ.

Lại dơ lại có điểm ngốc ngốc.

Hình ảnh đối lập như vậy làm Nhan Thanh tức giận đến mức tay đều run.

Cậu đang từ từ bị O hoá, đánh sẽ ăn thua thiệt đành phải nắm nắm tay nhẫn nhịn.

"Nhan ca, không có việc gì đi?" Từ Khải nhanh chân chạy tới, thuận tay cho Nhan Thanh một tấm khăn lông, cậu cầm lấy rồi thô lỗ lau chùi, cắn đến hàm răng khanh khách vang.

Lý Chuẩn nhìn bộ dạng Nhan Thanh dính đầy bơ, trong lòng thế nhưng cảm thấy có chút tiếc nuối, tiếc nuối không thể chụp được tới.

Sau đó hắn nhìn Nhan Thanh tiếp nhận khăn lông Từ Khải đưa qua, thẳng đến khi Nhan Thanh dùng khăn lông kia lau mặt, hắn mới sâu kín mở miệng nói: "Cái khăn lông này là nãy tôi mang tới để lau tay."

"Lý Chuẩn, đm mày cố ý có phải hay không?" Nhan Thanh tức giận quăng kính râm giá trị năm vạn tinh tệ, sau đó nhào qua nắm cổ áo Lý Chuẩn, trong mắt phun trào lửa giận, nói: "Mày thật sự cho rằng bố đéo trị được mày phải không?"

Thời điểm Nhan Thanh phác lại, đá đụng phải chậu inox trên mặt đất tạo nên tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng khiến các bạn trong lớp chú ý.

Từ Khải ở bên cạnh muốn khuyên can lại không thể nào xuống tay.

Cô giáo làm bánh là một cô gái có dáng nhỏ xinh loli, đứng ở trên bục gấp đến độ kêu oa oa, nhưng cô không dám nhúng tay vào lúc hai Alpha cao cấp đang đánh nhau, lấy thân thể này của cô mà tiến vào chỉ sợ một giây đã bị giẫm bẹp.

Nhan Thanh một quyền đánh lên mặt Lý Chuẩn, chọc  hắn tức giận, cậu đánh tôi tôi đánh trả, đánh đánh còn theo sàn nhà lăn hai vòng, trên quần áo dính đầy bơ dơ hề hề.

Trong lúc đánh nhau khẩu trang trên mặt Nhan Thanh bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt xanh xanh tím tím sưng lên.

Omega không chỉ thân thể mẫn cảm sợ đau, tuyến lệ còn tương đối phát triển.

Nhan Thanh hai mươi tuổi mới phân hóa, trước hai mươi tuổi vẫn luôn cho rằng chính mình sẽ phân hoá thành Alpha, lại vô dụng cũng là Beta, cho nên tiết học về kỳ sin.h lý của Omega cậu thật sự không có học nghiêm túc. 

Dẫn tới hôm nay cậu mới  ý thức rõ ràng được rằng tuyển lệ của Omega phát triển như thế nào.

Lúc Lý Chuẩn đánh Nhan Thanh, lực đạo kỳ thực còn không bằng đại ca Nhan Quyết khi đánh cậu, nhưng bởi vì bị bạn học vây xem cậu ăn lỗ nặng, thân thể tự cảm thấy ủy khuất, cư nhiên ở trước mặt Lý Chuẩn trở thành mắt thỏ.

Vành mắt hồng hồng, nhìn liền rất đáng thương.

Lý Chuẩn nhìn chằm chằm đôi mắt Nhan Thanh đỏ lên, còn ẩn ẩn lóe nước mắt, đáy lòng bị tức ra lửa cũng lập tức liền tiêu tán.

Người này rõ ràng động thủ trước, ngược lại chính mình còn tự thấy ủy khuất trước?